Nếu Vẫn Còn Yêu Em
Chương 19: Có thể trở thành bạn
”Chọn món đi!” Túc Tự Lâm nhàn nhạt cất giọng, anh nhận lấy menu từ phục vụ rồi đặt hẳn lên trên bàn, căn bản không để ý đến.
Tôi cố để đôi mắt của mình dán chặt vào thực đơn trong tay, nếu không thì nó sẽ trở thành thứ vũ khí bén nhọn găm vào người đối diện…
Nhất định là thời gian trong bệnh viện boss đã được hầu hạ quen rồi, bây giờ ngay cả việc chọn món cũng lười làm, giao phó luôn cho trợ lí.
”Túc tổng, anh muốn ăn gì?” Tôi cúi đầu nghiên cứu các món đắt đỏ trong thực đơn, ra vẻ tận tâm với cấp trên hỏi.
”Tùy cô!”
Bộ dạng kiên nhẫn của Túc Tự Lâm cũng không kém gì anh phục vụ đang đứng đợi một bên từ nãy đến giờ.
Thái dương bắt đầu hơi co giật, tôi đành phải gọi qua loa vài món nhiều dinh dưỡng, thích hợp để bồi bổ người vừa khỏi bệnh. Mặc dù rất thích ăn nhiều gia vị nhưng nghĩ đến dạ dày của Túc Tự Lâm, đành chuyển hướng sang các món thanh đạm.
Sau khi nghe tôi gọi một loạt các món, Túc Tự Lâm hơi chau mày, lầm bầm câu gì đó.
Nhìn qua khẩu hình miệng, hình như là: ”Khẩu vị… thay đổi?”
…My heart was stolen from you,
Unable to escape the exile.
The flow of time is smooth, with whom I go through all?
You is the most cruel thief…
…Trái tim tôi đã bị em đánh cắp,
Không thể thoát khỏi số kiếp lưu đày.
Dòng thời gian trôi chảy, là ai cùng tôi trải qua tất cả?
Em chính là tên trộm tàn nhẫn nhất…
Bản nhạc réo rắt vang lên, khi tôi vẫn còn ngây ngẩn trong ca từ của bài hát, Túc Tự Lâm đã nhanh chóng lấy điện thoại ra nhận máy.
”Về đến công ty rồi à?”
…
”Cũng phải tầm một tiếng nữa.”
…
”Đủ rồi, cậu đi thông báo mọi người chuẩn bị mở cuộc họp định kì…”
…
Theo như dự đoán của tôi, cuộc gọi này hẳn là đến từ Nguyên Hải Hàn.
Sau khi vị tổng tài nào đó cúp máy, tôi đan hai bàn tay vào nhau, có chút tò mò hỏi:
”Túc tổng, lúc ở bệnh viện sao chúng ta không gọi thư kí Nguyên đi ăn cùng nhỉ?”
Túc Tự Lâm chỉ liếc nhìn tôi một cách dửng dưng, ung dung trả lời: ”Không cần, cậu ta no rồi.”
Tuy câu này của tổng giám đốc có hơi tùy tiện, nhưng vẻ nghiêm túc trên khuôn mặt anh lại khiến tôi không có cách nào nghi ngờ.
Không bao lâu sau, thức ăn được dọn lên, món nào món nấy đều được bài trí rất tinh tế, hội tụ đủ ba yếu tố sắc, hương, vị. Căn bản là các món ăn trên bàn đều không nằm trong list ẩm thực ưa thích của tôi, nhưng chỉ cần nhìn thôi đã khiến tôi nảy sinh cảm giác muốn động đũa nếm thử một miếng.
”Mau ăn đi!” Túc Tự Lâm chợt mở miệng nhắc.
”Vâng! Sếp ăn ngon miệng!” Tôi cố gắng tươi cười đáp lại, sau đó cũng không khách khí nữa, tập trung vào chuyên môn lấp đầy cái bụng trống rỗng.
Túc Tự Lâm quả thực là một con người có phẩm vị cao. Nhà hàng anh ta chọn tuy không phải thuộc hàng danh tiếng lẫy lừng, nhưng từ cách bài trí ấm cúng, sạch sẽ, phong thái niềm nở của phục vụ, món ăn đậm hương vị truyền thống, không chạy theo phong trào món Tây… Có thể nói là nơi đã thử ghé qua một lần thì chắc chắn sẽ muốn ghé thêm lần thứ hai.
Tôi dần phát hiện ra Túc Tự Lâm ăn không nhiều, không hiểu là do động tác nho nhã của anh khiến tôi nghĩ thế, hay là do anh vẫn chưa khỏe hoàn toàn. Quan sát một chút, hình như anh giống như bị cái gì đó phân tán thì đúng hơn…
Có lẽ là do ánh nhìn lộ liễu của tôi, Túc Tự Lâm từ từ ngước mắt lên. Khoảnh khắc khi chạm phải tròng mắt đen hút như vực sâu của anh, một loại cảm giác xao động chợt lan tỏa trong tâm trí khiến tôi chột dạ, vội cụp mắt lại. Nếu tiếp tục nhìn lâu hơn nữa, rất có khả năng sẽ bị chìm đắm trong đôi mắt đó một cách không thể kiểm soát.
Bỗng có tiếng cười khẽ thoáng qua từ phía đối diện, tôi vẫn giả vờ chăm chú khuấy nước canh trong bát, sau đó liền nghe thấy Túc Tự Lâm gọi phục vụ cho thêm món sườn xào chua ngọt.
”…” Theo phản xạ tự nhiên, tôi ngẩng phắt lên nhìn anh. Chẳng lẽ Túc Tự Lâm cũng thích món sườn xào chua ngọt giống tôi? Thật trùng hợp!
Đối diện với sự nghi hoặc của tôi, Túc Tự Lâm hơi nhếch môi, qua loa giải thích: ”Món đặc biệt ở đây, cô nên thử một chút!”
”Vâng, cảm ơn Túc tổng…” Thái độ ôn hòa bất chợt của đối phương khiến tôi phải mất vài giây mới phản ứng kịp.
Trong ấn tượng của tôi, vị Tổng giám đốc trẻ này vốn là một con người khó hầu hạ đến cực điểm, vừa cực đoan vừa hà khắc, làm việc như một cái máy, là ví dụ điển hình của chứng cuồng công việc rất hiếm gặp trong xã hội hiện nay. Thời gian đầu làm việc chung, tôi cảm nhận được một cách rõ ràng rằng anh ta có thành kiến với tôi. Tuy nhiên, kể từ lúc gặp ở trong bệnh viện cho đến thời điểm hiện giờ, thái độ của Túc Tự Lâm so với lúc trước quả thực có chút thay đổi… Có lẽ là do sự nhẫn nhịn cùng tận tụy trong công việc của tôi đã khiến anh ta cảm động và nhận ra sai lầm của mình.
Nghĩ ngợi một hồi, tôi cảm thấy lối tư duy này rất logic. Nếu không bị cản trở bởi địa vị xã hội, có lẽ hai chúng tôi cũng có thể trở thành bạn tốt.
Sau bữa trưa hôm ấy, mọi việc lại trở về qũy đạo vốn có. Thời điểm Túc Tự Lâm trở về, công ty R cũng bắt đầu bước vào giai đoạn ổn định. Hứa Quang lại có việc phải đi thành phố khác công tác một chuyến, thế là cuộc sống của tôi trở nên nhàn hạ một cách hiếm thấy.
Ngàn vạn lần không ngờ đến, sự yên bình ấy cũng tựa như việc sóng yên biển lặng trước cơn bão…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!