Nếu Vẫn Còn Yêu Em - Chương 23: Đặc quyền riêng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
79


Nếu Vẫn Còn Yêu Em


Chương 23: Đặc quyền riêng


Suốt buổi hôm ấy, tôi ngồi làm việc trước máy tính trong trạng thái mơ hồ. Trên màn hình là những dãy số liệu và biểu đồ gấp khúc liên tục biến ảo khiến tôi không khỏi hoa mắt chóng mặt.

Sáng hôm nay Túc Tự Lâm và thư kí Nguyên phải cùng nhau đi gặp một vị lãnh đạo cấp cao nào đó vừa trở về từ nước ngoài, vậy nên hiện giờ trong văn phòng này chỉ còn lại duy nhất mình tôi. Lúc đang định đi pha cà phê uống để đầu óc tỉnh táo lại thì chợt nghe thấy tiếng gõ cửa từ bên ngoài. Còn chưa kịp phản ứng, một cô gái lạ mặt đã xông vào… Phải khẳng định là cô gái này rất đẹp, đôi mắt to tròn cùng làn da trắng và mái tóc xoăn dài, trên người cô ấy tồn tại một loại khí chất thanh nhã dịu dàng, trong nét dịu dàng lại có thêm vài phần kiêu sa, tựa như loài hoa lan trắng cao quý khiến ai ai cũng phải ngước nhìn.

“Cô là trợ lí của Tự ca phải không?” Cô ấy nhìn thấy tôi, sự ngạc nhiên ban đầu nhanh chóng thu liễm, khóe môi dần lộ ra một nụ cười thân thiết.

Tự ca? Cô ấy đang nói đến Túc Tự Lâm nhỉ?

“Phải, xin hỏi cô là…?” Gọi tên một cách thân mật đến vậy, tôi bất giác tò mò về mối quan hệ giữa hai người bọn họ.

“Tôi là Triệu Phi Tư, vợ chưa cưới của sếp cô!” Triệu Phi Tư nháy mắt, giọng nói nhẹ nhàng, trong trẻo bỗng pha lẫn chút tinh nghịch.

Khoảnh khắc khi nghe thấy ba từ “vợ chưa cưới”, lồng ngực tôi bỗng có cái gì đó chợt thắt lại, xúc cảm tê dại lan dần ra toàn bộ các tế bào thần kinh trong cơ thể. Từ trước đến nay, tôi chưa từng trải qua loại cảm giác nào như thế này, khả năng là do chứng bệnh đau đầu tái phát đã khiến tôi trở nên kì lạ.

“Triệu tiểu thư, anh thực sự không có cái phúc đó!”

Một giọng đàn ông đầy từ tính và quen thuộc vang lên.

Tôi trông thấy Túc Tự Lâm từ bên ngoài đi vào, bộ dáng trầm ổn và vẻ ngoài vô cùng anh tuấn của anh luôn khiến người ta khó có thể dời mắt. Anh bước về phía cô gái đó, còn chu đáo kéo cái ghế cạnh bàn ra để đối phương ngồi. Triệu Phi Tư từ đầu đến cuối đều nhìn Túc Tự Lâm bằng đôi mắt tràn ngập tình ý, tuy câu nói lúc nãy bị anh phủ nhận, cô ta cũng không có vẻ gì là để bụng. Suốt cả quá trình anh vẫn không nhìn tôi lấy một lần, chỉ hơi hạ giọng nói với người bên cạnh mình: “Chẳng phải nói em ở bên ngoài đợi rồi sao?”

“Em chỉ là tò mò, không biết văn phòng làm việc của anh sẽ trông như thế nào.” Ngữ khí của Triệu Phi Tư vô cùng mềm mỏng, tôi cam đoan rằng bất cứ người đàn ông nào nghe được đều sẽ lập tức buông vũ khí đầu hàng.

Túc Tự Lâm cũng không phải ngoại lệ, anh chỉ cười nhẹ rồi im lặng, dường như đã quá quen với việc này. Đó chính là biểu hiện của sự nuông chiều, dung túng mà đàn ông thường dành cho người phụ nữ của họ. Phải công nhận một điều, Túc Tự Lâm và Triệu Phi Tư đứng cạnh nhau sẽ khiến người ngoài nảy sinh một loại cảm giác rằng bản thân mình thật dư thừa, giống như tôi chẳng hạn.

Có lẽ ngay cả Triệu Phi Tư cũng động lòng trắc ẩn đối với tôi, không nỡ để tôi cứ đứng một chỗ tựa không khí: “Tự ca, có phải anh nên giới thiệu một chút không?” Đôi mắt xinh đẹp khẽ đánh về phía tôi, bàn tay trắng nõn đặt lên cánh tay của Túc Tự Lâm khẽ lay nhẹ như nhắc nhở, hành động khéo léo này thực chất vẫn là khiến người ta nhận ra được sự đánh dấu chủ quyền.

Phụ nữ là như vậy, cho dù đàn ông có đối xử với họ tốt đến đâu đi chăng nữa thì họ vẫn luôn cảm thấy thiếu cảm giác an toàn.

“Cô ấy là trợ lí mới của anh, Âu Thiên Quỳnh.” Ánh nhìn của Túc Tự Lâm hướng theo Triệu Phi Tư rồi chạm đến chỗ tôi.

Giây phút khi đối diện với khuôn mặt điềm tĩnh ấy, tâm trí tôi như bị một ngọn lửa nào đó thiêu đốt từng chút từng chút một. Sau đó tôi chợt nhớ lại cảnh tượng cách đây vài ngày trước tại nhà của Túc Tự Lâm, nhớ từng chi tiết anh trêu ghẹo tôi, nhớ cả xúc cảm ấm nóng khi bờ môi anh đột ngột áp đến…

“Chào trợ lí Âu, thời gian này cô vất vả rồi! Có thể làm việc cho Tự ca thật không dễ dàng gì!” Triệu Phi Tư nghiêng đầu mỉm cười. Không hiểu sao, trong một khoảnh khắc nào đó, tôi lại cảm thấy nụ cười ấy thật chói mắt.

Bên cạnh đã có người đẹp để bầu bạn, ấy vậy mà còn tâm trí trêu ghẹo tôi hết lần này đến lần khác. Túc Tự Lâm quả thật khiến nhân sinh quan của tôi phải mở rộng.

“Triệu tiểu thư quá lời, làm việc cho Túc tổng là bổn phận, cũng là vinh hạnh của tôi! Tôi rất biết ơn sự chiếu cố của anh ấy!”

Khuôn mặt vốn nghiêm nghị của Túc Tự Lâm chợt giãn ra sau câu nói đó, đáy mắt anh nhìn tôi ẩn hiện ý cười, sau đó đưa tay về phía Triệu Phi Tư giới thiệu: “Đây là Phi Tư, em gái kết nghĩa của tôi.”

Em gái kết nghĩa? Mối quan hệ này nghe qua có vẻ bình thường, thế nhưng đem so với biểu hiện của Triệu Phi Tư thì nó lại trở thành phức tạp. Với linh cảm của một người phụ nữ, tôi tin chắc rằng cô ta có ý đối với Túc Tự Lâm, hơn nữa đứng trước phần tâm ý đó của cô ta, Túc Tự Lâm cũng không hề có vẻ gì là bài xích.

“Sau này cô cứ gọi tôi Phi Tư là được!” Triệu Phi Tư đến gần nắm lấy tay tôi, điệu bộ thân thiết như bạn lâu ngày mới gặp lại. “Lúc tôi không ở đây, hi vọng cô có thể nhắc nhở Tự ca chú ý giữ gìn sức khỏe, đừng để anh ấy làm việc quá sức!”

Trước sự nhờ vả hợp tình hợp lí này, tôi chỉ có thể gật đầu chấp nhận.

Theo yêu cầu của Triệu Phi Tư, Túc Tự Lâm đồng ý dẫn cô ta đi tham quan một vòng công ty R, thế là tôi lại tiếp tục ngồi một mình trong văn phòng cùng mớ giấy tờ chất đống thành núi. Cố vực dậy tinh thần làm việc, tôi cặm cụi trước màn hình máy tính và bắt đầu nghĩ về tương lai tươi sáng của bản thân. Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Nguyên Hải Hàn vốn mất tích từ sáng đến giờ bỗng xuất hiện trước mặt tôi, đưa ra tấm thiếp mời của hội quán nổi tiếng nhất thành phố A- Tước Hoàng.

“Chút nữa cô tan làm sớm đi, boss dặn buổi tối phải có mặt đúng giờ đấy!”

“Trong thiếp mời ghi là 7 giờ rưỡi tối cơ mà, sao phải tan làm sớm thế?” Tôi không khỏi thắc mắc.

“Con gái các cô khi đi dự tiệc không phải cần nhiều thời gian sửa soạn sao?” Nguyên Hải Hàn cho đó là một lẽ hiển nhiên, còn hỏi vặn lại tôi.

Nghe anh ta nhắc đến, tôi bắt đầu nhận ra vấn đề này thực sự có chút phiền phức.

“Hóa ra nhân viên nữ của công ty R còn có đặc quyền đó!” Tôi vô thức lầm bầm một câu, đối với sự việc thế này thực sự lấy làm lạ.

Chỉ là không ngờ, vị thư kí Nguyên nào đó lại giải đáp một cách tận tình: “Là đặc quyền của riêng cô thôi!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN