Nếu Vẫn Còn Yêu Em
Chương 27: Lừa dối (2)
Ngọn đồi nhỏ nằm kế bìa rừng được muôn vàn ánh sao chiếu rọi trong đêm. Túc Tự Lâm không nói một lời, anh ngồi xuống thảm cỏ, tầm nhìn hướng về hàng cây thông xa tít tắp phía sườn đồi, giống như vô định, lại giống như đang chìm đắm trong hồi ức xưa cũ nào đó.
Tôi cũng chọn một nơi thoải mái để ngồi xuống, quyết định mở lời trước: “Nếu không phải tôi nhận thức rõ ràng về tổng giám đốc, e rằng sẽ nghi ngờ anh có ý đồ xấu khi đưa tôi đến chỗ khỉ ho cò gáy này.”
Trước sự chế giễu thẳng thừng ấy, Túc Tự Lâm không một chút mảy may phản ứng, chỉ có đôi mắt đen đặc đang phiêu dạt ở phía xa chợt thu lại, nhìn đăm đăm vào khuôn mặt tôi. Đúng như dự đoán, anh lại mở miệng hỏi ra vấn đề mà tôi không muốn đối diện nhất: “Tại sao vừa rồi em lại khóc?”
Có lẽ là do sương đêm, giọng nói của tôi mơ hồ nhuốm lạnh: “Tôi khóc hay cười cũng chẳng phiền Túc tổng phải bận tâm.”
Túc Tự Lâm cau mày, trong đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa một loại nhẫn nhịn khó tả. “Rốt cuộc em đang tức giận điều gì?” Anh đưa tay lên chạm vào mái tóc tôi, từng sợi tóc như lay chuyển, quyến luyến trên đầu ngón tay thon dài mà hữu lực của người đàn ông.
Sự ôn nhu khác thường của Túc Tự Lâm khiến tôi quên cả việc tránh né. Chỉ biết lúc này, anh đang cố gắng an ủi tôi, và chịu đựng cả sự ngang ngược vô cớ của tôi.
Trái tim tôi càng thêm hỗn loạn.
“Anh đã từng yêu ai chưa?” Tựa như ma xui quỷ khiến, tôi hỏi Túc Tự Lâm điều mà chính tôi cũng không thể ngờ tới.
Trước câu hỏi của tôi, Túc Tự Lâm dường như có chút bất ngờ, sau đó rơi vào trầm mặc.
“Yêu là loại cảm giác như thế nào?” Trước giờ tôi vẫn luôn mơ hồ không rõ.
Tôi thừa nhận, khi chứng kiến cảnh tượng Hứa Quang thân mật với người phụ nữ khác, hơn nữa đó còn là Ân Kỳ… Tôi đã tức giận vì phát hiện việc bản thân mình đã bị lừa dối suốt bao lâu nay, tức giận đến nỗi phát khóc.
Nhưng ngay lúc ấy, tôi còn nhận thức được một sự thật khác đáng sợ hơn. Rằng cho dù Hứa Quang là bạn trai tôi, việc anh có quan hệ mập mờ với người thứ ba cũng không khiến tôi cảm thấy quá đau lòng…
Rõ ràng là tôi yêu anh, đồng ý trở thành người con gái bên cạnh anh. Phải chăng tình yêu của tôi đã quá mức hời hợt, thậm chí nó còn có thể tiêu tan bất cứ lúc nào?
Tôi hiểu rất rõ, yêu một người thì không nên như vậy.
Ngay sau đó, một giọng nói trầm thấp xen vào dòng suy nghĩ mông lung của tôi.
“Tình cảm là một thứ khó nắm bắt, trên thế giới này, không phải ai cũng hiểu về nó giống như nhau.” Dưới vầng sáng nhàn nhạt của những vì sao đêm, khuôn mặt tuấn tú của Túc Tự Lâm càng trở nên trống trải. “Đến khi tôi hiểu thế nào là yêu một người, thì đã lún sâu đến mức không thể quay đầu lại.”
Tôi không khỏi kinh ngạc trước câu trả lời của Túc Tự Lâm. Hoặc có lẽ do tôi hoàn toàn không ngờ đến việc anh sẽ trả lời như vậy.
“Người đó là Triệu Phi Tư sao?” Tôi buộc miệng hỏi.
Túc Tự Lâm nhíu mày nhìn tôi, sự nghi hoặc trong ánh mắt anh khiến tôi cảm thấy xấu hổ vì sự lỗ mãng vừa rồi.
“Xin lỗi, là tôi nhiều chuyện rồi…”
Khoé môi người đàn ông chợt cong lên, nhưng nụ cười không hề lan được đến đáy mắt. “Không sao, nếu trợ lí Âu đã quan tâm đến việc cá nhân của tôi như vậy, tôi cũng không ngại nói cho em biết.”
Hoá ra, người đàn ông lãnh đạm với tất thảy mọi thứ như Túc Tự Lâm cũng đã từng có mối tình đầu khắc cốt ghi tâm.
Người đó là học muội của anh, cả hai người học cùng trường cao trung. Lúc anh học năm ba, cô ấy chỉ mới vào năm nhất. Theo như lời Túc Tự Lâm kể, gia đình cô ấy vô cùng khá giả, thế nên ngay từ những lần đầu gặp gỡ, hai người đã không thể hoà hợp chỉ bởi vì tính khí đại tiểu thư của cô. Cho đến một ngày, cô chợt viết một bức thư tình đặt dưới ngăn bàn anh. Từng lời văn câu chữ thắm thiết, nội dung không thể chê được vào đâu, đến nỗi Túc Tự Lâm cũng ngỡ là thật, bèn hẹn cô ra gặp mặt để từ chối. Nào ngờ việc cô bày tỏ tình cảm với anh chỉ là vì muốn kiếm cớ hoá giải ân oán giữa hai người, nhằm mục đích nhờ vả anh dạy kèm môn Toán giúp mình, bởi dù sao Túc Tự Lâm cũng là một học bá chuyên Toán nổi tiếng khắp trường. Riêng về phần cô gái kia, thành thích học tập cũng được gọi là ưu tú, duy chỉ có môn Toán là đội sổ, đành phải cầu cứu đến anh. Sự việc ấy giống như châm một mồi lửa vào mối quan hệ giữa hai người, nhất là khi Túc Tự Lâm càng cự tuyệt, cô lại càng quyết tâm theo đuổi, giống hệt một cái đuôi bám sát sau lưng anh. Hai người ở bên nhau trải qua một vài biến cố, tình yêu đến từ lúc nào không hay, như một loại hạt giống được gieo trồng xuống đất, nảy mầm thành cây non, không ngừng sinh tưởng qua ngày này tháng nọ…
Tôi nhận ra ánh mắt đặc biệt ôn nhu của Túc Tự Lâm khi nhắc về người học muội ấy. Thậm chí qua giọng kể của anh, tôi cứ ngỡ như những sự việc kia chỉ vừa xảy ra cách đây không lâu, chân thực đến mức khiến người ta phải kinh ngạc.
Cuối cùng, đoạn tình cảm ấy lại chẳng được trọn vẹn. Hai người họ đã bỏ lỡ nhau, mỗi người một phương, cách biệt ròng rã suốt 8 năm trời…
“Vì sao?” Tôi tự hỏi nếu đã yêu nhau nhiều như thế, là chuyện gì mới có thể chia cắt được hai người bọn họ?
“Số mệnh trêu người!” Bạc môi mỏng của Túc Tự Lâm khẽ run lên, chất giọng trầm thấp nặng nề như đá tảng.
Đến khi nhìn lại, vẻ mất mát trong đôi mắt người đàn ông đã nhanh chóng biến mất, khí tức lạnh lùng quay trở lại, bao phủ lấy toàn bộ con người anh. Cuối cùng, anh chống tay đứng dậy, sau khi phủi vài cọng cỏ còn dính trên bộ tây trang, liền nói với tôi một câu ngắn gọn: “Không còn sớm nữa, tôi đưa em về!”
Tôi lắc đầu, giọng nói mang theo chút gượng gạo: “Phiền Túc tổng chở tôi đến công ty.”
Hiện giờ tôi chưa thể về nhà đối mặt với Hứa Quang được. Tôi cần phải suy nghĩ thật kĩ cách giải quyết mối quan hệ rối rắm này.
“Được!” Anh nhanh chóng đáp ứng.
Tôi ngẩn người mất vài giây mới theo kịp phía sau Túc Tự Lâm đến chỗ đậu xe. Vốn nghĩ rằng anh sẽ hỏi lí do vì sao tôi lại đưa ra yêu cầu vô lí đến vậy… Nhưng anh lại không.
Sự tinh tế của người đàn ông này khiến tôi thật khó lòng mà tưởng tượng được.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!