Ngã Một Lần Lừa Được Bà Xã
Chương 22: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đúng, những chuyện kia đều là tâm ý, cho dù vì lý do gì, nửa năm cũng rất dài, anh nên tìm thời gian thẳng thắn, mà hôm nay nếu không phải cô để ý một chút, cô sẽ vì mình không có chứng cứ phạm tội mà buồn bực xem mình là kẻ lừa gạt tới khi nào? Có lẽ, trước kia anh cũng vô ý nói qua, chẳng qua lúc đó cô ngồi trên ghế sa lon không chú ý, trong đầu người phụ nữ ôm Mao Mao đang kịch liệt hoạt động thì người đàn ông đi ra, ngồi xuống trên sàn nhà ở trước cô, vẻ mặt vô cùng thành khẩn, vô cùng thành khẩn, nhưng mà người phụ nữ vừa mới phát hiện mình bị lừa, không biết nên lấy tâm trạng gì để đối mặt với sự thành khẩn này.
“Hạ Lam, chuyện anh sắp nói với em, rất không thể tưởng tượng nổi, anh không biết em có tin tưởng hay không, anh chỉ xin em sau khi nghe toàn bộ xong, rồi hãy kết luận.”
Lúc này ưu thế học sinh khối khoa học tự nhiên hoàn toàn phát huy, cô không có la thét chói tai, cũng không có bịt hai lỗ tai nói em không nghe, cô mở to hai mắt nhìn anh chờ anh giải bài toán hàm số về tình cảm này.
Sau 30 phút, Lý Hạ Lam nghe được một chuyện xưa ngoài phạm vi hiểu biết của cô.
Chuyện xưa bắt đầu từ lúc anh ở nước Đức nhảy xuống sân khấu bị ngã vỡ đầu cộng thêm nứt xương.
Cái lỗ trên đầu anh vừa mới khá hơn một chút, lập tức lao vào thế giới đen tối về đêm, uống rượu, đua xe, đua mô tô, rốt cuộc xảy ra chuyện, cô sang đón anh trở về khu nhà trên núi Bạch Vân.
Trải qua trận đại nạn này, cuối cùng anh cũng hoàn toàn thay đổi.
Trong lúc hai người sống chung với nhau đã nảy sinh tình cảm, cô đã yêu anh, nhưng anh kiên trì ly hôn, nhưng cô lại không hạnh phúc như những gì anh đã hi vọng, mà bởi vì gặp phải người không có đạo đức mà bắt đầu trải nghiệm một cuộc sống khác.
Đến lúc này anh mới nhận ra, yêu một người là trở thành điểm tựa của cô ấy, mà không phải đẩy cô ấy ra sau đó nói là vì cô ấy được, thời gian đã khiến trạng thái tâm lý của anh trở nên mạnh mẽ, anh đã có thế có lực, cũng không tự ti nữa, nhưng lần này là cô lắc đầu.
Kiên trì như thế nào, làm sao khiến cô cảm động, thật không nghĩ đến trước khi cầu hôn ở nước Mĩ xảy ra tai nạn xe, tài xế muốn nhanh mà vượt đèn đỏ, lúc ấy chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, dần mất ý thức, tỉnh lại, lại phát hiện trở lại mùa đông lúc hai mươi chín tuổi, trên đầu bị rách, cánh tay nứt xương, nằm trong bệnh viện ở nước Đức.
“Hạ Lam, anh từng kể về cuộc sống của chúng ta ở trong căn nhà này, yêu nhau, sống chung, đều chân chân thật thật từng xảy ra, chẳng qua, đó là chuyện lúc anh 30 mấy tuổi, anh không bịa đặt quá khứ, anh nói những chuyện đã từng xảy ra trong tương lai.” “Chuyện này là thật……” Trừ không gian, còn có vấn đề triết học —— bởi vì thật sự không thể tưởng tượng nổi, cô liên tục bóp bắp đùi mấy lần để chắc chắn không phải là mình đang nằm mơ.
“Anh biết rõ, lúc anh ở bệnh viện cũng khiếp sợ hết mấy ngày.” Lê ( ^ ~ ^) Quý ( ^. ^) Đôn
“Chuyện này là sự thật sao? Xác xác thật thật đã từng xảy ra, không phải bởi vì anh sợ em nổi giận, mà dựng ra?” “Em cẩn thận suy nghĩ một chút, trước khi đến nước Đức, chúng ta hoàn toàn không nói chuyện quá nhiều, anh ngay cả nhìn thẳng vào mắt em cũng tự ti, tại sao anh lại đột nhiên hiểu em như vậy, biết em thích ăn cái gì, thích uống cái gì, xem sách ai của, thích truyện cổ tích nào, ngay cả chuyện có thể dựa vào nét mặt của em đọc được tâm trạng của em, lúc em vui mừng thường dùng tay trái gõ mặt bàn, lúc phiền não sẽ dùng tay phải, “Hiểu rõ” những chuyện này không thể không có căn cứ mà nói được, Hạ Lam, chúng ta thật sự từng yêu nhau—— chỉ là yêu nhau, nhưng không tính là yêu, anh tin chắc chúng ta yêu nhau, nhưng mà cho tới bây giờ chúng ta đều không phải là bạn trai bạn gái.” Không thể tưởng tượng nổi, nhưng giống như lại có chút đạo lý.
Nếu như không phải như vậy, anh không thể nào biết món ăn yêu thích và thói quen của cô, bọn họ hoàn toàn chưa từng ăn cơm cùng nhau.
Biết cô thích xem phim kịnh dị, biết cô thích vùi ở trên ghế sa lon đọc sách, đặc biệt thích âm nhạc Tân Thế Kỷ, những chuyện này nói thì đơn giản, nhưng tuyệt đối không thể không có căn cứ mà đoán ra.
“Em cho rằng làm sao anh lại vô duyên vô cớ nhận nuôi chó, khi đó bạn của em Tiểu Hà đi nước ngoài, chó của cô ấy con gọi là Lan Tương gửi ở bệnh viện thú y lại bị đánh, nhờ
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!