Ngã Một Lần Lừa Được Bà Xã
Chương 7: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hạ Lam nói xin lỗi, là chó Lan Tương của Tiểu Hà, cô ấy đi công tác, gửi chó ở bênh viện thú y, nhưng từ trên tin tức phát hiện nhân viên trộm đánh Lan Tương, Tiểu Hà cực kỳ đau lòng, nhờ cô mang Lan Tương về.
“Vốn muốn mang Lan Tương đến bệnh viện thú y khác, nhưng lúc đến đó người ta đã đóng cửa tiệm nghỉ ngơi, tôi không thể làm gì khác hơn là trước tiên mang nó về, yên tâm, sáng sớm ngày mai liền đi gửi nó, tôi đã chặn cửa phòng, nó sẽ không chạy ra.” Đúng, trước kia anh rất sợ chó, nhưng kỳ thật bây giờ anh nhớ lại, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, chó có gì đáng sợ? “Thả nó ra đi.” “Anh chắc chắn?”
Cao Học Văn gật đầu một cái, “Tôi chắc chắn.”
Cô vào phòng, không phải thả chó ra, mà là ôm ở trên tay, một con Poodle nhỏ.
Hạ Lam quan sát anh, sau khi phát hiện anh thật sự không xanh mặt, lúc này mới để Lan Tương dưới đất, chó con vươn chân, chạy trên mặt đất.
Anh chẳng những không sợ, còn cảm thấy rất thú vị, Hạ Lam ngồi trên thảm chơi ném bóng với chó con, rất tốt đẹp, cô rất vui vẻ, anh liền cầm điện thoại di động lên chụp cô, cô cũng không chú ý đến.
Không bao lâu, cô liền đi nhận nuôi một con Lạp Xưởng, nói động vật nhỏ là cách tốt nhất để chữa trị tâm bệnh, ngôi nhà này nên có thêm một thiên thần.
Anh chú ý đến, cô nói là “Nhà”, mà không phải “Phòng ốc”? Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại diễn đàn ( ^ – ^) Lê ( ^ ~ ^) Quý ( ^. ^) Đôn ( – _ -)
Sở trường của một y tá chăm sóc anh là làm bánh mì, ở khu nhà trên núi Bạch Vân làm một hai lần, một mặt anh thấy thú vị, một mặt cũng là trong lúc rảnh rỗi, liền làm cùng, lúc dụi nhân bánh thì anh nhớ tới cô thích ăn nho khô, vì vậy bỏ nhiều một chút, chờ anh trở lại, cắt bánh mì ra, thấy rất nhiều nho khô, trong nháy mắt bật cười, rất vui vẻ ăn một miếng lớn.
Mãi đến khi đó anh mới nhận ra một chuyện —— trước kia cô không thích anh, chuyện này cũng không kỳ lạ, vì chuyện gì anh cũng không đồng ý trả giá vì cô, “Anh rất thích em, cho nên em nhanh đến yêu thích anh”, tình cảm làm sao đơn giản như vậy, có đôi khi bỏ ra cũng chưa hẳn được đáp lại, huống chi anh chẳng hề làm gì cả.
Dần dần, anh bắt đầu dẫn dắt cô nói một chút chuyện trong công việc, tán gẫu với cô, bàn luận về thành tựu trong công việc, ngẫu nhiên cũng sẽ có lúc thất bại.
Biết cô hi vọng có thể ra nước ngoài du lịch, liền chia sẻ với cô những kinh nghiệm đi du lịch của mình.
Xem sách cô giới thiệu, xem phim điện ảnh cô thích, xoay quanh sở thích, cô luôn nói đến mặt mày hớn hở.
Cô sắp tan ca thì anh sẽ mang theo con chó Lạp Xưởng gọi là Mao Mao đến phòng khách, anh biết cô thích lúc mở cửa có người đang đợi cô, cùng uống ít thức uống, tâm sự chuyện trong ngày, rốt cuộc bọn họ có thể vừa nói vừa cười, hầu như lúc nào bầu không khí trong phòng cũng rất tốt đẹp rất ấm áp, nhưng rốt cuộc chân của anh cũng không khôi phục được.
Lý Hạ Lam nói với anh chuyện hợp đồng hôn nhân ba năm, thật ra thì mình không nhất định phải ly hôn.
Người đàn ông nhìn mình ngồi trên xe lăn, lắc đầu một cái, cô mới hai mươi mấy tuổi, cuộc sống vẫn còn rất dài.
Hạ Lam trở lại nhà họ Lý, anh cũng trở về nhà họ Cao, sau ba mươi năm phóng túng, cuối cùng cũng bắt đầu làm trợ lý cho cha, mặc dù hai chân không tiện, nhưng đầu óc anh vẫn mạnh hơn mấy em trai rất nhiều, rất nhanh, anh đã bắt đầu chủ trì mấy kế hoạch lớn, lần sau càng thành công hơn lần trước, mấy năm ngắn ngủi, mọi người đều biết nhà họ Cao có một phú nhị đại khôn khéo đánh đâu thắng đó, dự án nào cũng ăn được, chỉ cần anh để mắt tới, người khác đừng nghĩ giành được.
Năng lực làm việc siêu phàm khiến cha giao phần lớn nghiệp vụ cho anh, mẹ thường vì thế mà đau lòng, nhưng anh cảm thấy như vậy rất tốt, anh đã không có ý định yêu đương, như vậy, để cho công việc phong phú một chút, những năm này anh hoàn toàn
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!