Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần - Chương 479: Giải Trĩ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
60


Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần


Chương 479: Giải Trĩ


Là đánh cướp? Hay muốn đục nước béo cò?

Trương Tử Tinh tâm niệm vừa động, cũng không né tránh mà âm thầm đề tụ lực lượng. Sau khi đi vào thế giới này, hắn hiểu được rất nhiều, có những chuyện càng trốn tránh, thì càng khó thoát khỏi. Càng huống chi, hiện tại cũng không cần thiết phảu né tránh.

Sương mù ở xa xa rẽ ra, hiện hai bóng người, một dáng người khôi ngô, mày rậm mắt lớn để râu, chỉ mặc một cái áo ngắn cùng áo choàng màu đỏ, lộ ra khí khái anh hùng. Người còn lại già nua gầy ốm, râu bạc trắng, tai vừa nhỏ vừa dài, hai mắt có vẻ mờ đục nhưng ngẫu nhiên khi ánh mắt chợt lóe, lại hiện ra hào quang trong suốt.

Hán tử kia làm cho người ta có một loại cảm giác Vương giả, mà lão nhân lại như một kẻ đa mưu túc trí. Tu vi của nam tử này cũng làm cho Trương Tử Tinh âm thầm kinh hãi, bởi vì lực lượng của người này cũng không dưới Côn Đạo Nhân, có thể là một trong những người có danh tiếng đứng đầu Quy Khư này.

Hán tử kia thấy Trương Tử Tinh tu vi bề ngoài tuy thấp kém, nhưng tư thế trấn định không chút yếu thế lại ẩn ẩn có một loại khí chất phi phàm bất động như núi. Loại khí chất này tiên nhân bình thường tuyệt không có khả năng nhìn ra được, cho dù là tu vi đến Huyền Tiên đỉnh cấp như hắn, cũng chỉ có thể nhìn ra người này thực sự là bất phàm, cũng không thể nhìn thấu được loại “bất phàm” này đến trình độ nào.

Nhưng chỉ đơn giản bằng việc mới vừa rồi lực lượng của người này chiến với Côn Đạo Nhân mà thấy, ít nhất cũng là đối thủ ngang tầm với hắn. Thậm chí, còn muốn hơn một bậc! Quy Khư từ khi nào lại xuất hiện một kẻ mạnh như vậy? Vì sao cái tên “Tiêu Diêu Tử” kia lại lạ như thế?

Lão nhân tai nhọn kia mày khẽ cau lên: Hiện tại thế lực Dương Phủ càng lúc càng lớn mạnh, đúng là khó có thể khống chế được, mà vào thời điểm này lại xuất hiện một người mạnh như vậy, chỉ sợ sẽ từng bước phá hỏng sự cân bằng giữa các thế lực trong Quy Khư, khiến cho cục diện càng thêm khó có thể khống chế.

Nghĩ đến đây, đồng tử của lão nhân dần dần biến thành màu vàng, đôi tai ngầm xuất ra hào quang nhàn nhạt, hướng tới Trương Tử Tinh mà “nghe”.

Hán tử kia thấy Trương Tử Tinh không né tránh mà bay tới, lúc này mở miệng nói: “Đạo hữu hữu lễ!”

Trương Tử Tinh dừng độn quang, thản nhiên nói: “Vị đạo hữu này, hai người mới vừa rồi tại Phúc Thiên Sơn xem cuộc chiến, hiện tại ngăn trở đường của ta, đến tột cùng là có dụng ý gì?”

Hán tử thấy hắn nói thẳng ra như thế, cười nói: “Xem ra đạo hữu cũng là người sảng khoái, ta cũng nên nói rõ. Ta là Giải Tông chủ Trang Hoa Sơn, hôm nay có việc ở Thất Huyễn sơn thành phụ cận, nghe thấy Phúc Thiên Sơn có dị động, cho nên mới tới, vừa lúc nhìn thấy đạo hữu cùng Côn Đạo Nhân đại chiến. Khả năng của đạo hữu làm ta bội phục không thôi, có tâm giao kết một phen, cho nên mới mạo muội ngăn đón”.

“Thì ra là Tông chủ Trang Hoa Sơn! Nghe đại danh đã lâu!” Trương Tử Tinh tùy ý thi lễ. “Bần đạo Tiêu Diêu Tử, cũng vừa mới xuất quan. Nghe nói đến Côn Đạo Nhân nên đến lãnh giáo một phen. Côn Đạo Nhân kia quả nhiên giỏi, đối với chuyến đi này cũng không tệ”.

Tại Quy Khư lực lượng là trên hết. Cho nên Giải Trĩ đối với hắn cũng không chút thất lễ, ngược lại còn trịnh trọng khen nói: “Tiêu Diêu đạo hữu tu vi sâu không lường được. Côn Đạo Nhân kia ỷ vào địa lợi, cũng chỉ có thể cùng bất phân cao thấp với đạo hữu. Thực làm cho kẻ khác tán thưởng!”

Trương Tử Tinh không muốn ngừng lại lúc này nên nói: “May mắn mà thôi! Tông chủ quá khen rồi. Trận chiến lần này cũng đã làm cho ta tổn hao sức lực nhiều. Lực lượng cũng thiếu hụt, cho nên cần lập tức trở về núi nghỉ ngơi. Nếu Tông chủ không có chuyện gì quan trọng. Xin thứ cho ta từ biệt tại đây”.

Giải Trĩ nghe thấy hắn có thể tư nhiên nói ra việc lực lượng thiếu hụt, không khỏi ngẩn ra, đang muốn mở miệng thì bên tai bỗng truyền đến thanh âm của lão nhân kia: “Tông chủ. Người này mệnh thế hết sức cổ quái. Lấy khả năng của ta cũng không thể xem ra được. Chỉ sợ tương lai sẽ là đại địch ở Quy Khư. Tông chủ hãy chiêu hắn gia nhập Trang Hoa Sơn, nếu hắn không chịu. Hãy thừa dịp hắn đang yếu mà xuống tay trừ khử, nếu không hậu hoạn vô cùng”.

Giải Trĩ nghe lão nhân nói như thế, cảm thấy ngoài ý muốn. Nhưng hắn đối với lão nhân hoàn toàn tín nhiệm, lập tức mở miệng nói: “Trang Hoa Sơn ta tại Quy Khư là một trong tam sơn. Đang chiêu nạp tứ phương kiệt sĩ, đạo hữu là người hào sảng, tu vi tinh thâm làm cho mọi người kính phục. Ta cũng thành tâm mời đạo hữu gia nhập tông môn, làm Tông lão cung phụng. Không biết ý của đạo hữu thế nào?”

Giải Trĩ lôi kéo gia nhập cũng nằm trong dự kiến của Trương Tử Tinh. Lập tức lắc đầu nói: “Tên ta có hai chữ Tiêu Diêu, thích nhất là độc lai độc vãng, không chịu ước thúc.Ý tốt của Tông chủ, chỉ có thể ghi trong lòng. Chẳng qua tâm tính của Tông cũng làm ta hứng thú. Ngày sau nhất định sẽ đến Trang Hoa Sơn một phen”.

Giải Trĩ nghe thấy Trương Tử Tinh như vậy, cũng không muốn trở mặt động thủ. Lão nhân kia thấy Giải Trĩ chần chờ, vội vàng trong tiên thức lên tiếng thúc giục. Giải Trĩ mặt lộ vẻ do dự, lại liếc nhìn lão nhân, rốt cuộc thở dài một tiếng, trên người bắt đầu lộ ra một bộ kim giáp, sương mù chung quanh cũng bị lực lượng kia ảnh hưởng, hướng sang hai bên mà tản ra.

Trương Tử Tinh sắc mặt lạnh nhạt, làm như đối với lực lượng của Giải Trĩ cũng không cảm thấy, ngược lại còn hứng thú dò xét lão nhân kia, thuận miệng hỏi: “Tông chủ, không biết vị đạo hữu này xưng hô như thế nào?”

Giải Trĩ thấy Trương Tử Tinh thần sắc vẫn bình tĩnh, âm thầm lo ngại, không ngừng đề tụ lực lượng một chút cũng không dám lơi lỏng, đáp: “Đây là Đế Thính Tông lão của Trang Hoa Sơn”.

Trương Tử Tinh nghe được hai chữ “Đế Thính”, trong mắt lộ ra dị sắc. Không có siêu não hoặc Thiên Dao ở bên cạnh, nhận thức của hắn đối với Thái cổ, Thượng cổ dị thú này có thể nói là rất kém, nhưng đối với cái tên “Đế Thính” lại không lạ lẫm. Trong “Tây du ký”, trừ chuyện “Đại náo Thiên cung” ra, Trương Tử Tinh thích nhất chính là tình tiết “Thật giả Hầu vương”.

Lục nhĩ mi hầu kia cùng Tôn Ngộ Không đại chiến, có thể nói là trận PK sơn trại kinh điển trong tác phẩm này, cuối cùng nhờ xếp lớn là Phật Như Lai hỗ trợ Tôn Ngộ Không cố ý phạm quy, mới thành công tiêu diệt được Lục nhĩ mi hầu này.

(Con khỉ này trước khi chết còn vung tay hô to: Một Lục nhĩ mi hầu ngã xuống, sẽ có trăm ngàn sơn trại đứng lên!).

Nhưng trước khi Như Lai phân biệt được chân thân của Lục nhĩ mi hầu, còn có một “người” cũng phân biệt được hai hầu vương thật giả này, còn chỉ điểm để chế phục Lục nhĩ mi hầu.

Đó là kỳ thú Đế Thính của Địa tạng vương Bồ Tát. Nghe nói kỳ thú này có thể đem ý thức bao trùm Tứ đại bộ châu sơn xuyên xã tắc. Trong đó trên trời dưới đất, trùng, lân trùng, mao trùng, vũ trùng, côn trùng, thiên tiên, địa tiên, thần tiên, nhân tiên, quỷ tiên đều không thể tránh được cảm giác của nó, có thể phân được thiện ác, nghe được hiền ngu.

Trương Tử Tinh nhìn thấy đôi tai đang lắng nghe của Đế Thính, trong lòng không khỏi âm thầm tính kế. Chẳng lẽ Đế Thính này có thể “nghe” ra được bí mật gì, cho nên mới thúc dục Giải Trĩ động thủ?

Lực lượng của Côn Đạo Nhân Phúc Thiên Sơn, có thể dùng hai chữ “sắc bén” để hình dung, mà lực lượng lúc này Giải Trĩ thi triển ra, có thể nói là “mênh mông”. Trong lúc nhất thời, Trương Tử Tinh chỉ cảm thấy trên, dưới, trái, phải các hướng đều bị một cỗ đại lực mênh mông bao vây lấy. Nguồn truyện:

Trương Tử Tinh mỉm cười, trong thanh âm mang theo vài phần tiếc hận: “Lâu nay nghe danh Trang Hoa Sơn chính phái, vừa rồi gặp Tông chủ phong độ bất phàm, đại khí anh hùng, còn có tâm kết giao. Không thể tưởng được nay lại cố ý thừa dịp người gặp nguy, ta thực đã thấy tận mắt. Đáng tiếc! Đáng tiếc!”

Giải Trĩ mặt đỏ lên, khí thế tự nhiên yếu đi vài phần, Đế Thính kia trong lòng càng thêm kinh hãi: Tiêu Diêu Tử này đối mặt với áp lực cường đại của Giải Trĩ, lại còn có thể trấn định nói năng tự nhiên như thế, lại đem chiến ý của Giải Trĩ hóa giải đi không ít. Xem ra người này không chỉ có lực lượng cường đại, mà tâm trí cũng hơn người, là một đối thủ đáng sợ.

“Được rồi! Hôm nay có thể gặp được hai người mạnh nhất Quy Khư, coi như cũng là một phen cơ duyên!”

Giải Trĩ thấy hào khí của hắn như thế, cũng dâng lên đấu chí cường đại , trong tay hiện ra một quang cầu vàng nhạt, hào quang của quang cầu tựa như dần dần ảm đạm.

“Khí độ của đạo hữu, làm cho ta thật thấy hổ thẹn. Hôm nay ngươi và ta lấy Huỳnh quang châu này làm hạn định, châu quang sau khi tắt, vô luận là thắng bại như thế nào, đạo hữu cứ việc rời đi, Giải Trĩ ta tuyệt không ngăn trở”.

Đế Thính cũng không có hành động gì, hiển nhiên chủ ý đã định, chỉ thầm than một tiếng cũng không nhiều lời.

Trương Tử Tinh tính toán một chút, xem tình huống hiện tại xem ra, Huỳnh quang châu đại khái chỉ chừng một nén nhang là sẽ tắt, chậm trễ cũng không bao nhiêu thời gian, lập tức gật đầu: “Cứ y theo lời Tông chủ!”

Lời vừa nói xong, Trương Tử Tinh chợt cảm giác lực lượng chung quanh đột nhiên trở nên vô cùng mãnh liệt, như là đại hải nổi giận vậy, bên trong còn ngầm giấu vô số ám kình khủng bố, muốn đem thân thể hắn xé rách, nghiền nát ra.

Đế Thính ở phía sau cũng nhanh chóng lui ra xa.

Trương Tử Tinh lại như một chiếc lá, trôi nổi ở trong đại hải, bởi vì bản thân lá cây không chịu lực, cho nên không hề bị lực lượng nọ ảnh hưởng.

Giải Trĩ từng cùng một số người mạnh ở trong Quy Khư giao thủ nhiều lần, nhưng không một ai có thể phá giải thế công của hắn như Trương Tử Tinh, hắn giống như là cầm gậy mà đánh vào bị bông vậy, mặc kệ dùng sức như thế nào, cũng chỉ trần trụi là tiêu hao lực lượng của mình mà thôi.

Giải Trĩ nhanh chóng gồng người lên, lực lượng kia nhất thời thu liễm về trong cơ thể, trên người toát ra hồng quang, huy quyền hướng Trương Tử Tinh mà đánh tới, liên tục mấy quyền, cứ như là đánh vào trong khoảng không vậy. Trương Tử Tinh ở trong không trung thân hình lay động, phảng phất như là uống rượu say vậy. Giải Trĩ lại lộ ra vẻ ngưng trọng, lại iên tục huy quyền đánh vào không trung, Trương Tử Tinh vẫn lảo đảo lui về phía sau, hai người cứ như là không có động chạm gì tới nhau. Giải Trĩ thử vài lần, rốt cuộc không đánh vào không trung nữa, hét lớn một tiếng, trực tiếp hướng Trương Tử Tinh mà công tới.

Trương Tử Tinh làm như vô lực đối kháng, một kéo một dẫn, miễn cưỡng đem quyền thế mãnh liệt kia hóa giải, Giải Trĩ cũng không thả lỏng, liên tiếp phát động công kích. Tuy tốc độ của hắn cũng không mau, nhưng mỗi một kích đều ẩn chứa hậu chiêu vô cùng, làm cho người ta công thủ lưỡng nan.

Trong tam đại Tông chủ của Quy Khư, lực lượng của Giải Trĩ có lẽ không phải là lớn nhất, nhưng tuyệt đối là “khống chế” tinh vi nhất, thường thường làm cho đối thủ bị vây vào trong một cục diện hết sức khó chịu, thực lực không thể phát huy hoàn toàn được. Thậm chí khi địch nhân không chịu phát động công kích, thì cũng là nằm trong tính toán của Giải Trĩ, đã lập ra bẩy rập tinh vi, khiến cho cả chiến cuộc đều nằm trong sự khống chế của Giải Trĩ là tiến triển, mấy lần đánh vào khoảng không lúc trước chính là vì thế.

Nhưng cục diện hiện tại hoàn toàn không như vậy, cảm thấy hết sức khó chịu lại là bản thân Giải Trĩ. Tiêu Diêu Tử kia chiến kỹ trông như mềm yếu, lại có thể đưa hắn ta khỏi thế công đã được tính toán tinh vi, hóa giải, thậm chí còn mượn lực mà phản ngược lại, làm cho Giải Trĩ có loại cảm giác như đã tính sai, căn bản không thể phát huy năng lực khống chế cùng lực lượng công kích của bản thân.

Mà làm cho Đế Thính ở ngoài bàng quan càng “nghe” càng kinh ngạc: Kỳ thật cũng không phải là bản thân Giải Trĩ xuất hiện sai lầm, mà là bởi vì thần thông quỷ dị của đối thủ làm cho hắn không ngừng sai lầm.

Cái này so với hai kỳ thủ đánh cờ, phía kỳ lực thấp luôn bị phía cao hơn chiếm tiên cơ, lâm vào hạn chế. Trước nay Giải Trĩ là một kỳ thủ cao minh, nhưng hôm nay gặp phải Trương Tử Tinh còn cao cơ hơn, chỉ có thể trở nên yếu đuối mà thôi.

Giải Trĩ trong lòng hiểu được nếu cứ tiếp tục như vậy đối với mình vô cùng bất lợi, đang muốn biến chiêu, bỗng nhiên cảm giác được “sóng dữ” từ bốn phía mãnh liệt, giống như thân lâm vào bão lớn, không thể tự duy trì, không khỏi hoảng hốt. Bởi vì đây chính là thủ đoạn mà lúc trước hắn dùng để đối phó Tiêu Diêu Tử, không thể tưởng được lại bị đối phương sử dụng!

Lực lượng “sóng dữ” này so với Giải Trĩ lúc trước thi triển càng cường đại hơn, hơn nữa cũng huyền diệu hơn, trong những cơn sóng kia ẩn chứa vô số bẫy rập, cho dù là thiện nghệ tính kế như Giải Trĩ cũng phải cam bái hạ phong.

Giải Trĩ dù sao cũng bất phàm, hình cự thú trên người chợt lóe rồi biến mất, khí thế đột nhiên tăng mạnh gấp mấy lần, khuếch tán nhập vào trong sóng dữ ở chung quanh, đem các bẩy rập này nhất nhất phá bỏ. Không để cho các bẩy rập này lại hình thành, Giải Trĩ đã tung một quyền, hướng Trương Tử Tinh mà đánh tới.

Một quyền này nhìn như bình thản không có gì lạ, lại mang theo một cỗ khí thế chính khí lớn kỳ dị, phảng phất như là công lý, làm cho Trương Tử Tinh cảm thấy tránh cũng không thể tránh được, cũng không thể thi triển điều gì khác.

Chỉ có thể thành thành thật thật mà huy quyền đón đở.

Trong phút chốc Trương Tử Tinh ra quyền, trên cánh tay phát ra một quầng sáng bốn màu.

Trong giây lát, hai quyền đã va chạm vào nhau. Trong phút chốc, không gian ở vị trí hai người sinh ra một loại ảo giác vỡ vụn. Đế Thính ở xa xa chỉ cảm giác thấy một cỗ lực lượng mênh mông vô cùng đập vào mặt, xuyên thấu cả Huyền Tiên lực hộ thân của hắn, chấn hắn bay ra xa, thực sự là nuốt không trôi. Nhưng trong lúc này hắn vẫn thi triển dị năng lắng nghe – hắn chú ý tự nhiên là tình huống giữa hai người.

Mới vừa rồi một quyền của Giải Trĩ, không chỉ dùng toàn lực, mà còn dung hợp thần thông thiên phú của Kỳ Lân, uy lực tuyệt luân. Tiêu Diêu Tử kia lúc trước cùng Côn Đạo Nhân giao đấu, lực lượng tất nhiên rất hao tổn, lại vung quyền đỡ lấy một quyền kia, uy lực tung ra cũng giảm nhiều, tất nhiên tất sẽ bị thương nặng. Giải Trĩ chỉ cần thừa thắng truy kích, tất có thể sẽ tiêu diệt hoặc bắt được địch nhân vô cùng nguy hiểm này.

Nhưng thứ mà Đế Thính “nghe” được lại làm cho hắn khó có thể tin được, cơ hồ phải hoài nghi về dị năng thiên phú làm cho hắn kiêu ngạo nhất kia. Đợi đến khi không gian dao động kia bình ổn lại, Đế Thính rốt cuộc cũng xác định điều khó tin kia lại là sự thật.

Một kích này tuy thanh thế hết sức kinh người, nhưng cả hai người đều thối lui mấy trượng, cũng không xảy ra chuyện gì lạ.

Trương Tử Tinh cùng Giải Trĩ giằng co, bỗng liếc mắt nhìn nói: “Huỳnh Quang châu kia vừa rồi bị lực lượng của chúng ta chấn vỡ, hào quang đã tắt, không biết Tông chủ có để ta rời đi không?”

Giải Trĩ nghe giọng điệu của hắn, không hề có cảm giác ngưng trệ hoặc bị thương, thầm than một tiếng, mở miệng nói: “Ta thừa dịp đạo hữu lực lượng chưa phục hồi mà giao đấu, đã là hổ thẹn vô cùng, nhưng thực lực của đạo hữu, thật sự là ngoài dự kiến của ta. Hiện tại Huỳnh Quang châu đã tắt, làm sao còn có thể ngăn trở? Đạo hữu xin cứ tự nhiên”.

Trương Tử Tinh hướng tới hắn cười, hồng quang chợt lóe, đã vọt về phía trước, trong nháy mắt đã biến mất ở đằng xa.

Giải Trĩ lắc lắc đầu, kim giáp trên người bỗng nhiên xuất hiện một mảng lớn tróc ra rơi xuống, mà áo choàng phía sau lưng vốn là vật mềm mại, cũng bị hóa thành bụi phấn.

“Một quyền vừa rồi thật lợi hại, nếu ta không kịp thời lấy dị lực thiên phú để ngăn đỡ, thì đã bị thương nặng rồi. Không thể tưởng được hắn cùng Côn Bằng đánh một trận như vậy, mà vẫn còn lực lượng như thế, ta thực không bằng!”

Giải Trĩ nói xong, lại khen một câu: “Hay cho một Tiêu Diêu Tử, không hổ là trực hệ của thần thú!”

“Người này không chỉ có thân Huyền Vũ…”

Giải Trĩ nghe vậy đại chấn, Đế Thính hàng lông mi trắng cau lại nói: “Người này hết sức cổ quái, lúc trước sử dụng là thân Huyền Vũ, mới vừa rồi chạy đi lại như là thần thông của Chu Tước hệ. Ngay cả khả năng của ta, cũng không thể hiểu được rõ ràng. Xin Tông chủ trở về núi để tính kế lâu dài”.

Giải Trĩ gật gật đầu, hai tròng mắt vàng của Đế Thính chớp chớp, vung tay áo, hai người trong khoảnh khắc đã biến mất.

Cùng lúc đó, trong một cung điện, một đôi mắt cực kỳ hung lệ chậm rãi nhắm lại, lẩm bẩm: “Hừ! Không thể tưởng được trong Quy Khư lại xuất hiện một nhân vật như vậy!”

Trong khi người này nói chuyện, ở phía dưới có mấy người đều đang khom người mà đứng, đến thở cũng không dám thở mạnh.

Trương Tử Tinh không nóng lòng chạy đi, mà là tìm một ngọn kỳ sơn bí mật để khôi phục lực lượng đã tiêu hao. Hắn không muốn trong tình trạng tiên lực đang suy yếu lại đụng phải người muốn chiếm tiện nghi.

Côn Đạo Nhân cùng Giải Trĩ đều là đối thủ hết sức cường đại, mới vừa rồi một quyền của Giải Trĩ kia, cũng không tệ, nếu mà không có pháp môn Tứ linh hợp nhất kia, cơ hồ khó mà đối địch được. Trận chiến này tuy kịch liệt, nhưng Giải Trĩ vẫn chưa dốc toàn lực, thân kỳ thú cực mạnh cũng chưa sử dụng. Quan trọng hơn là, Côn Đạo Nhân, Giải Trĩ cũng không phải là một thân một mình, mà nắm giữ thế lực một phương.

Dưới tình huống này, nếu muốn đoạt lấy “tín vật” kết minh Chân Võ Tạo Điêu Kỳ của các thế lực, chỉ sợ là đã khó càng thêm khó, cho dù tìm được Chân Võ Tạo Điêu Kỳ, nếu muốn giữ được nó cũng là một vấn đề khó khăn không nhỏ.

Xem ra, cái kế hoạch trước kia vạch ra cần phải sửa chữa lại mới được.

Trương Tử Tinh sau khi nghỉ ngơi một thời gian, cảm giác đã khôi phục không ít, lập tức hồi phục lại tướng mạo, hướng về Quỷ Khâu mà bay đi.

Sau khi trở lại Quỷ Khâu, Trương Tử Tinh lén trở lại chỗ bế quan, kể lại cho Thiên Dao những gì đã trải qua, lại cùng nàng thương thảo một hồi, nhất thời cũng không có biện pháp gì khả thi. Trương Tử Tinh ngẫm lại, cũng nên nhân cơ hội này mà bế quan một lần.

Sau khi cùng Côn Đạo Nhân, Giải Trĩ dưới tình trạng thoát ly pháp bảo, chỉ đơn thuần là chiến đấu “cơ bắp”, đối với chiến kỹ cùng thực lực cũng đã đề cao không ít. Trước nay Trương Tử Tinh có Tiên thiên chí bảo như Càn Khôn Đỉnh trong tay, trong ý thức bất tri bất giác cũng đã hình thành nên sự ỷ lại đối với pháp bảo, tuy hắn còn không ít chiến kỹ như Hãm tiên kiếm khí, Tứ linh hợp nhất, Thủy hỏa tương dung , nhưng tổng lại mà nói, cũng chưa hoàn toàn tinh thục. Mượn Hãm tiên kiếm khí mà nói, trước đây dưới áp lực, đối với kiếm khí kia lĩnh ngộ có thể nói là đã đến mức vi diệu, tiến bộ thần tốc, nhưng sau khi hoàn thành “nhiệm vụ” Tru Tiên trận, có lẽ bởi vì cuộc chiến tại nhân giới cùng nhiều việc khác khiến cho phân tâm, cho nên đối với việc nghiên cứu những huyền diệu trong đó cũng bỏ bê không ít, sự tập trung thua xa trước. Trên sự thật, Hãm tiên kiếm khí bác đại tinh thâm, hơn nữa một số ảo diệu sau khi dung hợp với Thái Cực tiên quyết, còn có thêm rất nhiều diệu dụng.

Hiện tại ở Quy Khư này, không thể sử dụng pháp bảo gì, mấy loại chiến kỹ này có tầm quan trọng hẳn lên. Hơn nữa bởi vì quan hệ với “Kỳ”, trong tương lai hắn tại Quy Khư có thể còn đối mặt với đối thủ càng mạnh hơn, hoặc là bị liên thủ quần công.

Cứ như vậy, Trương Tử Tinh bắt đầu bế quan. Lần bế quan này hiệu quả rất rõ ràng, nhưng thu hoạch lớn nhất chính là sau khi hắn xuất quan không lâu thì đã nhận được một tin tức tốt: Rốt cuộc đã liên hệ được với siêu não!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN