Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần - Chương 484: Tái tràng sậu biến
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
84


Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần


Chương 484: Tái tràng sậu biến


Đại chiến đoạt kỳ vẫn tiếp tục tiến hành, trận Kim Tiên cuối cùng cũng không làm giảm đi nhiệt độ của trận đấu. Ngược lại còn làm cho nhiệt tình của mọi người càng tăng cao. Bởi vì đợt đấu hàng đầu của đai chiến – Huyền Tiên đai chiến sắp tiến hành. Tuy cuối cùng còn có cuộc chiến giữa các Tông chủ, nhưng số điểm trước mắt của tam đại tông tích vẫn gần bằng nhau. Huyền Tiên thực có thể có tác dụng mấu chốt để quyết định thắng bại cuối cùng. Nếu phương nào có thể lợi dụng trận Huyền Tiên này mà được điểm. Cho dù giai đoạn tiếp theo Tông chủ có chiến bại cũng có thể trở thành người thắng cuối cùng. Dựa theo bắt tham quyết định, trận đầu tiên là do Tông lão Nam Điệp Trang Hoa Sơn đấu với Tông lão của Hoang Dã Sơn.

Hai người đều là Huyền Tiên rất nổi danh, hơn nữa tu vi tương đương khiến cho trận đầu Huyền Tiên này tràn ngập sự lo lắng. Trận đấu còn chưa bắt đầu, Trương Tử Tinh đã tổ chức “nhà cái” mà thực hiện công tác tuyên truyền. Cũng như là trận đấu của Kim Tiên vậy, còn tiến hành hoạt động tặng thưởng thêm, mua một tặng một, miễn phí hoạch Thải thạch cho trận tiếp theo. Cứ như vậy, mọi người đối với trận chiến đấu này lại càng tràn ngập chờ mong. Ngay cả liên quân giám thị ở bên ngoài Dương Phủ cũng tham gia “mua không rời tay”, hồi hộp đến cùng cực đợi trận đấu bắt đầu.

Trận đấu cấp Huyền Tiên được thiết kế tại một lôi đài đặc chế hình tròn ở một khu vực rộng lưosn tại Đan Trần quần sơn. Đài này lơ lửng giữa không trung, rất là rộng lớn, thích hợp để phát huy chiến lực. Vì lo người tham gia thi đấu câp bậc Huyền Tiên lực lượng quá cường đại, sợ ảnh hưởng đến người xem. Cho nên đem vị trí của người xem chuyển ra xa xa trên núi, chỉ cần thi triển một chút thuật nhìn xa là cũng đủ để quan sát trận chiến.

Loại khoảng cách này đối với cường giả cấp bậc Huyền Tiên mà nói tự nhiên không thành vấn đề. Ở giữa là một tòa Chủ đài thật lớn. Tam đại Tông chủ cùng Xích Bỉ Kiên Đan Phượng ba vị cường giả đỉnh cấp ngồi ở trên đài. Trên Chủ đài còn có ba tấm bảng thật lớn, trên đó ghi số điểm mới nhất của ba tông.

Trong tiếng hoan hô của mọi người, trận đấu Huyền Tiên rốt cuộc đã bắt đầu.

Trên đài Nam Điệp xinh đẹp động lòng người cùng một đại hán dáng người khôi ngô, tướng mạo xấu xí giằng co, cũng có vài phần như là mỹ nữ cùng dã thú. Mà “dã thú” một chút cũng không dám xem thường vị “mỹ nữ” này, bởi vì đối với các Thái cổ hoặc Thượng cổ dị thú này mà nói. Tướng mạo bên ngoài cũng chỉ là ngoài da mà thôi, chỉ cần mềm lòng hoặc do dự một chút thì người chết có thể chính là mình.

Cùng Kỳ ánh mắt cũng không nhắm lại như trước, mà nhìn chằm chằm vào hai người giữa sân, lộ ra dị quang. Côn Đạo Nhân ơ một bên cười nói: “Cùng Kỳ đạo hữu. Hiện tại Hoang Dã Sơn ngươi số điểm cũng trên hai tông chúng ta, cho dù thua trận này cũng vẫn có thể bảo trì vị trí dẫn đầu. Vì sao có chút khẩn trương như vậy?”

Cùng Kỳ hừ lạnh một tiếng, cũng không nói gì, lại âm thầm điều chỉnh lực lượng, tận lực khôi phục lại trạng thái trấn định như ngày thường để tránh bị người khác nhìn ra sơ hở. Côn Đạo Nhân nói không sai, vào thời điểm này, ngay cả thua cũng không cần phải khẩn trương như vậy.

Đương nhiên. Hắn khẩn trương cũng không là về việc thắng bại của Nam Điệp. Mà là vì đại sự.

Trong kế hoạch, thời gian để phát động “vật nọ” cũng đã gần lắm rồi!

Đan Phượng cười nói: “Điểm ba tông có được trước mắt cách nhau tương đối nhỏ. Cho nên trận chiến Huyền Tiên này rất quan trọng. Đợi cho đến khi người của Phúc Thiên Sơn đấu chỉ sợ Côn đạo hữu cũng khó mà thoải mái được”.

Côn Đạo Nhân cười hắc hắc, cũng không nói nhiều lời.

Trên sân, Nam Điệp quát một tiếng, y phục rực rỡ phiêu phiêu, phát động tấn công trước.

Ở tại ngọn kỳ sơn dành cho Môn nhân Hoang Dã Sơn, cũng không là ai cũng xem cuộc chiến này. Trương Tử Tinh cùng Đạo Nhân đang ở một nơi yên tĩnh bí mật thương nghị, chung quanh còn bày ra phù chú cấm chế đặc thù phòng ngừa có người thần thông do thám. Có vẻ hết sức thần bí.

“Lão Trương” Đạo Nhân xuất ra một viên đan dược đưa cho Trương Tử Tinh: “Đây là giải dược ôn độc, ngươi uống vào trước đi”.

Trương Tử Tinh nhận lấy đan dược, cũng không lập tức uống vào mà hỏi: “Việc này đã chuẩn bị thỏa đáng chưa?”

Đạo Nhân gật gật đầu đáp: “Trong tay Tông chủ có một viên nguyên thạch khống chế ôn độc, ngài chỉ cần đem nguyên thạch bóp nát đi thì vô số thải thạch trong tay mọi người ẩn tàng ôn độc sẽ bùng nổ mà lan tràn ra. Với số lượng thải thạch mà mọi người giữ hiện nay, hoàn toàn có thể làm cho toàn bộ những người ở đây đều bị trúng độc. Thuật thi độc của ta có thể nói là đệ nhất Quy Khư, một khi độc lực phát tác, cho dù là Huyền Tiên cũng không thể may mắn thoát khỏi. Ngay cả Huyền Tiên đỉnh cấp như Môn chủ cũng phải bị ảnh hưởng, chỉ có điều tác dụng không lớn. Đáng tiếc độc này muốn thi triển với diện tích lớn thì phải có vật dẫn mới có thể lặng lẽ truyền bá đi được. Nếu không sẽ sớm bị người tránh được hoặc phá hỏng”.

Trương Tử Tinh đem đan dược uống vào, cười nói: “Đi thôi. Việc này làm xong ngươi tất danh chấn tứ phương. “Quy Khư đệ nhất” cũng không sai”.

Đạo Nhân cười ha hả, thấy hắn uống đan dược vào, bỗng nhiên thở dài nói: “Đáng tiếc. Lão Trương. Ngươi cũng nhìn không được ngày nào đó”.

Trương Tử Tinh cả kinh, vội hỏi: “Sao lại nói như vậy?”

“Bởi vì người chết không thể thấy được” Bên ngoài một thanh âm truyền tới: “Ngươi không phải rất thông minh sao? Giờ phút này sao lại hồ đồ như vậy? Hoặc là nói ngươi đã ý thức được cái chết đã buông xuống cho nên cố ý kéo dài cầu sinh cơ? Bất kể là nguyên nhân gì, ngươi hôm nay chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ”.

Trương Tử Tinh nghe ra chủ nhân của thanh âm này, hô lên: “Đại Tông lão?”

Nơi thanh âm phát ra quả nhiên hiện ra một thân hình mập mạp, đúng là Hồn Độn. Hồn Độn một mặt phát ra tiếng cười lạnh, một mặt đi tới. Trong đôi mắt nhỏ thỉnh thoảng lộ ra vẻ lạnh lẽo, trên người mơ hồ lộ ra khí tức đáng sợ.

Trương Tử Tinh thấy tình thế không ổn, nghĩ đến bỏ chạy, đột nhiên làm như cảm thấy trong cơ thể khác thường, lập tức hiểu ra, sắc mặt biến đổi nhìn Đạo Nhân: “Ngươi.. vì cái gì?”

“Xin lỗi. Lão Trương” Đạo Nhân trên mặt lộ ra vẻ tiếc nuối, nhưng trong mắt lại không chút thần sắc áy náy: “Bởi vì Tông chủ muốn ngươi chết”.

“Tông chủ? Không có khả năng!” Trương Tử Tinh phảng phất như nghe được một chuyện không thể nào tin nổi “Ta vì hắn mà lập ra kế sách này, lập đại công như thế, vì sao…”

Hồn Độn trả lời vấn đề này: “Bởi vì ngươi tồn tại, làm cho Tông chủ cảm giác hết sức bất an. Hắn sợ một ngày nào đó ngươi đủ thực lực sẽ trực tiếp uy hiếp đến tính mạng cùng quyền thế của hắn. Cho nên đã sớm tính chuyện trừ khử. Ngươi lập ra kinh thiên chi mưu như thế, vi Tông chủ lập đại công. Nếu ngay cả bản thân cũng an táng trong âm mưu đó, thì cũng xem như là hoàn mỹ”.

“Điểu tận cung tàn” Trương Tử Tinh thì thào vài câu mà Hồn Độn cùng Đạo Nhân nghe không hiểu, lập tức lại gật gật đầu “Xem ra Cùng Kỳ này cũng có vài phần kiêu hùng”

“Đạo Nhân. Ta có câu cuối cùng muốn hỏi ngươi. Nếu ngươi chết đi, ôn độc thuật kia có mất công hiệu hay không?”

“Đương nhiên là vẫn còn công hiệu” Đạo Nhân không tự chủ gật gật đầu, lập tức lộ ra vẻ ngạc nhiên. Vì cái gì hắn dưới tình hình như thế mà còn có thể có nghi vấn khó hiểu như vậy?

“Ngươi chết đến nơi rồi, còn ở đó mà hồ ngôn loạn ngữ!” Hồn Độn bỗng nhiên lại lộ ra nụ cười âm độc: “Sau khi ngươi chết, ta trăm năm sau sẽ lại tìm nơi ngươi cùng Dao phu nhân kia trùng sinh. Cho ngươi chết ở dưới tay Dao phu nhân, cũng tính là tái tục tiền duyến. Cứ như thế mà làm để ngươi vĩnh viễn không giải thoát!”

Trương Tử Tinh nổi giận, nghiêng nghiêng ngã ngã là phóng tới Hồn Độn, lại bị Hồn Độn nắm lấy cổ, nhưng quyền cước của Trương Tử Tinh cũng liên tục đánh vào trên ngực của Hồn Độn, chỉ là kình lực yếu ớt không chút tác dụng, thân thể cuối cùng cũng không thể tránh thoát bàn tay to lớn của Hồn Độn. Hồn Độn ha hả cười to: “Ngươi đã trúng độc, mà cho dù không có trúng độc…”

Hồn Độn đamg nói nửa chừng, tiếng cười bỗng nhiên nghẹn lại, một tay che ngực, trên mặt lộ ra vẻ khó có thể tin được. Mà Trương Tử Tinh không biết đã từ khi nào thoát khỏi sự khống chế của hắn, đang mỉm cười xuất hiện ở đối diện.

“Không hổ là đại Tông lão” Trương Tử Tinh khen: “Lúc trước Ung Hòa kia cũng chỉ một kích như vậy đã hóa thành tro bụi. Đại Tông lão quả nhiên là tu vi Huyền Tiên thượng cấp!”

Hồn Độn không biết là do bị thương hay kinh ngạc mà nói không nên lời, chỉ đưa tay run rẩy chỉ vào Trương Tử Tinh. Đạo Nhân ở một bên cũng sợ đến hồn vía bay trên trời: Ung Hòa quả nhiên là do Trương Tử Tinh giết! Hơn nữa ngay cả đại Tông lão Hồn Độn cũng…

Trương Tử Tinh hít vào một hơi dài, làm như không có chuyện gì đem toàn bộ khói đọc mà Đạo Nhân lén thả ra đều hút vào trong cơ thể, cười nhẹ nói: “Lúc trước ta ở tại Phúc Thiên Sơn đại chiến Côn Đạo Nhân, sau đó lại cùng Giải Trĩ chiến một trận. Nếu gia nhập Phúc Thiên Sơn hoặc Trang Hoa Sơn chỉ sợ có sự e ngại. Không giết Ung Hòa, ta làm sao có thể dể dàng gia nhập Hoang Dã Sơn như vậy? Làm sao có thể tổ chức được đại hội đoạt kỳ này? Làm thế nào thực hiện được âm mưu ôn độc này? Thật ra, Cùng Kỳ dự cảm cũng không sai. Muốn nói đến “uy hiếp“, cầm gì phải đợi đến “tương lai“? Thực lực của ta hiện tại chẳng lẽ còn không đủ sao?”

Hồn Độn càng thêm run rẩy, mà Đạo Nhân cơ hồ ngay cả lực lượng bỏ chạy cũng đã mất đi. Chính xác mà nói là hai người bọn họ vốn không thể chạy trốn. Bởi vì một cỗ lực lượng kỳ dị như là lốc xoáy đã bủa vây bọn họ.

Huyền Tiên đại chiến, giờ phút này Nam Điệp cũng đã hiện ra chân thân giao đấu. Trận chiến đã tiến vào giai đoạn quyết định. Chân thân của Nam Điệp là một con bướm lớn, vỗ đôi cánh khổng lồ làm cho từng luồng phong hỏa cường đại tràn lan ra. Ở giữa là một thân hình nữ tử trần truồng kiều mỵ. Còn bên kia thì lại giống như lão hổ, lông mọc rất dài, đầu người với một khuôn mặt dữ tợn, răng nanh sắc bén mọc dài vươn thẳng ra khỏi miệng, trông hết sức khủng bố. Trong tiếng gầm lứon lại ẩn chứa lôi quang.

“Lôi đài” sớm đx bị hai người trong khi tranh đấu đã đánh sập. Mà theo sự kịch liệt của trận chiến cho thấy, bên Hoang Dã Sơn tuy chiếm thượng phong nhưng nhất thời cũng khó phân cao thấp.

Cùng lúc đó. Liên quân ở biên giới Dương Phủ cũng đang khẩn trương chăm chú xem trận đấu trình độ cao Huyền Tiên đấu Huyền Tiên này. Tuy ở đây mua không được thải thạch của Đan Trần sơn. Nhưng cũng có nhiều người tự tổ chức nhà cái để đánh bạc, do đó đối với tình huống của trận chiến cũng chú ý không thua gì ở tại hiện trường. Phần đông đều tập trung tâm tình khẩn trương, hy vọng phe mình ủng hộ có thể dành thắng lợi. Ngay cả các tiền trạm phụ trách cảnh giới cũng không ngoại lệ.

Nhưng vào lúc này, có người phát hiện bầu trời phía trước có điều khác thường. Tựa hồ có một đám mây đen rất lớn đang nhanh chóng ập đến. Bình tĩnh nhìn kỹ lại thì nhất thời giật mình kêu to lên. Đây không là mây đen mà là Phi Ma Vệ của Dương Phủ!

Mây đen trông rợp trời rợp đất kia, lại đều là Phi Ma Vệ! Số lượng như thế, quả thực…

Tiếng báo động của tiền trạm làm kinh động không ít binh lính. Nhưng giờ phút này có rất nhiều người đang xem Nam Điệp giao đấu, bọn họ không khỏi sợ ồn ào ồn ào làm kinh động Dương Phủ nên đã đặc biệt thiết hạ cấm chế để tránh thanh âm phát ra ngoài. Tuy bề ngoài thì im lặng nhưng bên trong nhiệt độ cao trào, hết sức ồn ào. Thanh âm cảnh báo này làm sao có thể lọt được vào trong?

Bóng ma tử vong dần dần bao phủ đến.

Đan trần sơn. Trận chiến của Nam Điệp đã đến thời khắc cuối cùng. Nam Điệp dần dần không duy trì nổi, tuy tu vi hai người đều là Huyền Tiên bậc trung nhưng lực lượng của Nam Điệp có thua sút một chút. Đó là do “Minh lôi” có khả năng khắc chế được “Phong hỏa” của Nam Điệp. Bất chấp Nam Điệp đã dốc hết toàn lực những vẫn bị áp chế gắt gao, thủy chung cũng không thể xoay chuyển được cục diện, nhiều lần lâm vào tình thế cực kỳ nguy hiểm.

Trong nháy mắt, Nam Điệp trong khi né tránh, cánh lại bị trúng một kích minh lôi, bị thiêu cháy quá nửa. Nam Điệp nghĩ đến lời dăn dò trước khi bắt đầu cuộc chiến, lúc này đành thở dài một tiếng, ra sức liên tiếp thối lui, lập tức khôi phục thành nhân thân quát lớn: “Ta nhận thua!”

Đối phương thân hình đột nhiên dừng lại, cũng dần dần khôi phục lại nhân hình.

Trên Chủ thai, Giải Trĩ đã sớm nhìn ra Nam Điệp lâm vào hiểm cảnh, hiện tại thấy nàng nhận thua cũng thở dài một hơi. Kim Tiên cùng Chân Tiên còn không sao, chứ Huyền Tiên là đại biểu cho lực lượng chân chính của Trang Hoa Sơn, không thể mất được. Cho dù ngôi vị Minh chủ bị người khác đoạt lấy, trong tương lai sau khi đánh bại Dương Phủ thì Trang Hoa Sơn vẫn muốn thoát ly khỏi liên minh. Chỉ cần giữ được thực lực thì vẫn còn vốn liếng cùng hai tông kia tranh hùng. Bạn đang đọc truyện được copy tại

Xích trên Chủ đài lập tức công bố kết quả trận đấu: “Hoang Dã Sơn thắng! Thêm sáu điểm!”

Kết quả này làm cho người của Hoang Dã Sơn lớn tiếng hoan hô.

Cũng không ít người âm thầm mua Nam Điệp thắng, chỉ có thể thầm kêu xui xẻo mà thôi. Còn rất nhiều Môn nhân của Trang Hoa Sơn Môn mua Nam Điệp thắng đều nổi giận mà quăgn đi thải thạch. Thải thạch kia rơi xuống đất, nhất thời bể nát ra, bốc lên một luồng sương khói nhàn nhạt, rất nhanh lan tràn ra bốn phía.

Loại sương khói trước đó cũng đã từng có, cũng không có gì bất thường cho nên mọi người cũng không có để ở trong lòng. Lại không biết đây chính là kể Man thiên quá hải (Che trời qua biển – Trong 36 kế Tôn Tử) của Trương Tử Tinh.

Ở giữa sân, Tông lão của Hoang Dã Sơn đi tới trước mặt Nam Điệp nói: “Đa tạ đạo hữu, ngày sau có cơ hội sẽ lại tái chiến”.

Nam Điệp thở dài nói: “Thực lực của đạo hữu trên ta, ta tài không bằng người cũng không có gì để nói”.

Người nọ gật gật đầu, đột nhiên phát lực, một quyền đánh thẳng vào bụng của Nam Điệp. Một quyền này ẩn chứa lực lượng đáng sợ, lại là toàn lực. Nam Điệp không ngờ lại có loại hành động đánh lén này nên không kịp phòng bị, nên đã bị đánh trúng, lập tức nãg ngửa ra. Nàng nguyên vốn dĩ đã bị thương không nhẹ, làm sao có thể chịu đựng thêm một đòn nghiêm trọng này. Chỉ cảm thấy đất trời xoay chuyển, thân hình ngã xuống khoảng hư không ở dưới đài, sinh tử không rõ.

Biến cố này xuất hiện làm cho tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người.

Cùng lúc đó, tất cả các thải thạch không bị bóp vỡ cũng tự động nổ tung ra. Trong lúc nhất thời, chung quanh đều tràn ngập loại sương khói này. Đại Tông lão Đế Thính của Trang Hoa Sơn dùng tiên lực thăm dò màn sương khói tràn ngập này, không khỏi kinh hãi: “Chú ý. Đây là khói độc!”

Trước khi Đế Thính phát hiện ra khói độc, Giải Trĩ thấy Nam Điệp bị tập kích giận dữ đứng bật dậy, đang muốn hỏi Cùng Kỳ cho ra lẽ thì bỗng nhiên chợt nghe Cùng Kỳ hét lớn một tiếng: “Động thủ!”

Lời vừa dứt. Giải Trĩ liền cảm giác thấy ở phía sau có dao động khác thường. Với cảnh giới Huyền Tiên thượng cấp đỉnh phong của hắn cũng không thể né tránh, vốn kinh nghiệm chiến đấu phong phú nên lúc này đem tiên lực tập trung ở phía sau lưng, sau đó bắn vọt tới trước, liều mạng chịu một kích này, nhịn đau mượn lực mà bay tới trước, muốn thoát khỏi hiểm cảnh. Nhưng ngay lúc này ở phía trước đột nhiên xuất hiện một người, song chưởng vô thanh vô tức nhẹ nhàng ấn một cái trước ngực Giải Trĩ.

Trĩ chỉ cảm thấy song chưởng trông có vẻ nhẹ nhàng này lại mang đến thương tổn còn muốn vượt xa một quyền ở sau lưng. Vốn tiên thể đã bị thương nặng nhưng hắn càng cảm thấy phẫn nộ cùng kinh hãi hơn, giận dữ quát: “Xích! Bỉ Kiên!”

Lúc này Côn Đạo Nhân cũng gặp hung hiểm như vậy. Cuối cùng hắn cũng có cảnh giác, miễn cưỡng ngăn trở được Cùng Kỳ đánh bất ngờ. Lại không dự đoán được Đan Phượng ở phía sau bỗng nhiên làm khó dễ. Ngực đã bị Đan Phượng thi triển duệ khí đánh xuyên qua, cũng khó mà nuốt trôi được.

Các Tông lão của Trang Hoa Sơn cùng Phúc Thiên Sơn thấy Tông chủ gặp nạn, đều ra sức bay tới lại bị các Tông lão của Hoang Dã Sơn ngăn đón. Huyền Tiên của hai tông này trúng phải ôn độc kia, thực lực đã đại giảm, trong đó Đế Thính cùng Trọng Minh đạo nhân tu vi Huyền Tiên thượng cấp chịu ảnh hưởng của ôn độc nhẹ nhất, lúc này dẫn theo mấy Huyền Tiên toàn lực hướng tới Chủ đài mà phóng tới. Còn những người còn lại thì nhập thành một nhóm mà liên hợp tác chiến.

Côn Đạo Nhân cùng Giải Trĩ làm sao mà không rõ là do Cùng Kỳ thi triển độc kế, lập tức dựa lưng vào nhau ra sức cùng Cùng Kỳ, Xích, Bỉ Kiên, Đan Phượng tứ đại cường giả đỉnh cấp mà đối kháng. Bởi vì hai người đã bị đánh lén bị thương mà đối thủ người nào thực lực so với bọn họ đều không phân cao thấp cho nên chống cự hết sức chật vật.

Côn Đạo Nhân vừa sợ vừa giận, một mặt chống đỡ một mặt hỏi: “Xích! Bỉ Kiên! Đan Phượng! Ba người các ngươi vì sao lại trợ giúp Cùng Kỳ thi hành độc kế này?”

“Bởi vì ta đáp ứng ba người bọn họ, sau khi giết chết ngươi sẽ đem Chân Võ Tạo Điêu Kỳ kia dâng tặng cho ba người nghiên cứu” Cùng Kỳ chủ động trả lời vấn đề này, tay cũng không nhàn rỗi, xem chuẩn thời cơ một trảo lại đánh trúng lưng Giải Trĩ. Lực lượng đáng sợ của trảo này nhất thời xé rách phi phong thành từng mẳnh, dư kình còn xuyên thấu qua kim giáp mà đánh vào làm cho Giải Trĩ kêu lên một tiếng đau đớn.

Côn Đạo Nhân vội hỏi: “Ba vị nếu hỗ trợ ta đánh lui Cùng Kỳ. Ta cũng sẽ lập tức dâng Chân Võ Tạo Điêu Kỳ lên”.

Xích cười lạnh nói: “Ngươi xem ba người chúng ta là gì? Huống hồ Cùng Kỳ đạo hữu đã sớm dâng lên vô số trọng bảo, chỉ tính Thái thanh thuần châu chứa khí thuần khiết đã tới mấy trăm vạn khối. Mà như ngươi dưới nghịch cảnh đưa ra lời hứa, ngày sau cũng khó tránh hoài hận mà báo thù. Ta đoạt lấy tính mạng của ngươi để có Chân Võ Tạo Điêu Kỳ kia chẳng phải là đơn giản hơn sao? Đừng nhiều lời nữa, nạp mạng ra đây!”

Cùng Kỳ cười lớn nói: “Ta cùng ba vị đạo hữu sớm đã có hiệp định. Hai người các ngươi đừng uổng phí tâm cơ nữa. Kể từ hôm nay, Phúc Thiên Sơn cùng Trang Hoa Sơn hai tông sẽ không còn tồn tại với hậu thế nữa!”

Giải Trĩ cả giận nói: “Cùng Kỳ! Hoang Dã Sơn ngươi điểm số vẫn dẫn đầu. Là người có khả năng trở thành Minh chủ nhất. Vì sao ngươi còn hạ độc kế như vậy?”

Cùng Kỳ hừ lạnh nói: “Ta còn không biết cái gọi là hội minh liên hợp sao. Có năng lực trở thành Minh chủ kai thì sao? Cái ta muốn là chân chính nắm trong tay cả Quy Khư! Đợi sau khi ta nhất thống tam minh. Sau đó tiêu diệt Dương Phủ. Chính là bá chủ đích thực của Quy Khư!”

Trọng Minh đạo nhân cùng Đế Thính đuổi tới trước tiên, phân biệt tiếp lấy Đan Phượng cùng Bỉ Kiên. Làm cho áp lực của Giải Trĩ cùng Côn Đạo Nhân giảm bớt đi. Nhưng ngay cả trạng thái bình thường thì Trọng Minh đạo nhân cùng Đế Thính cũng không là đối thủ của hai vị cường giả đỉnh cấp này, huống hồ chi hôm nay còn đang bị trúng độc, lực chiến đấu đã yếu đi không ít. Tuy còn có mấy vị Huyền Tiên tới tương trợ nhưng cũng không thể thủ thắng, chỉ có thể ra sức giữ chân Đan Phượng cùng Bỉ Kiên.

Ở bên kia tình cảnh của Côn Đạo Nhân cùng Giải Trĩ cũng không có gì lạc quan. Hai người đều bị thương không nhẹ. Tuy cùng Cùng Kỳ và Xích một chọi một những cũng ở thế hạ phong.

Cùng Kỳ tâm niệm vừa chuyển, hướng tới Đan Phượng cùng Bỉ Kiên hô lên một tiếng. Hai người hiểu ý cũng không dây dưa với mấy vị Huyền Tiên nữa mà toàn lực hướng tới chỗ của Cùng Kỳ. Côn Đạo Nhân độc đấu với Cùng Kỳ đã là cố hết sức, nay còn thêm Đan Phượng cùng Bỉ Kiên thì làm so địch lại. Lúc này cắn răng một cái, liều mạng chịu một kích của Cùng Kỳ, trong tay hiện ra một luồng khói đen, hóa xuất ra một lá cờ.

Lá cờ này vừa xuất hiện, “Hồn Độn” lúc này đang đấu với hai vị Huyền Tiên của Trang Hoa Sơn trong mắt chợt sáng ngời, hiện ra thần thái kỳ dị.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN