Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần - Chương 7: Đảo Duệ Cửu Ngưu! Cha Tối Bất Khuyết Đích Tựu Thị Lực Khí
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
210


Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần


Chương 7: Đảo Duệ Cửu Ngưu! Cha Tối Bất Khuyết Đích Tựu Thị Lực Khí


Nghe thấy câu quan tâm vờ vĩnh của Vi Tử Khải, Trương Tử Tinh từ từ đáp: “đa tạ Vương huynh quan tâm, ngu đệ bệnh nặng mới khỏi, thân thể chưa hoàn toàn khôi phục, không dám uống nhiều, cho nên vừa rồi Văn Sắc mới đặc biệt dặn dò…”

Không chờ hắn nói xong, Vi Tử Khải đã cắt lời: “nghe nói tam đệ sau khi bệnh nặng tựa hồ thay đổi, quả là “danh bất hư truyền“, bất quá hàng ngày đệ không thèm để ý tới ý kiến đàn bà, hôm nay lại nghe lời như vậy, thật là quái a!”

Vi Tử Diễn thấy Trương Tử Tinh chỉ cười không đáp, lại nói: “Tam vương đệ cùng kiều thê tâm đầu ý hợp như vậy, gần đây lại rất ít ra ngoài, hay là không muốn cùng Đại vương huynh tranh Hoàng gia tiểu thư nữa ?”

Hoàng tiểu thư? Trương Tử Tinh nhất thời khó hiểu, song hắn phản ứng rất nhanh, lập tức nhớ ra nàng là thê tử tương lai thứ ba của Trụ Vương, cũng là muội muội của Hoàng Phi Hổ, số phận cuối cùng bị Trụ Vương ném xuống lầu Trích Tinh. Hóa ra vương huynh Vi Tử Khải cũng là một trong những kẻ theo đuổi nàng.

Có vẻ như Vi Tử Diễn muốn khiêu khích Thọ Vương, thấy hắn không nói, lại bồi thêm: “Tam vương đệ hôm nay thật lạ, nếu là như trước, không cùng đại huynh tranh chấp mới kỳ, chẳng nhẽ bệnh nặng đổi tính rồi”.

Trương Tử Tinh nghe ra câu nói của Vi Tử Diễn đầy vẻ trào phúng, sớm biết hắn có lòng đố kỵ với Thọ Vương nên cũng không thèm giải thích, chỉ ngồi cười lạnh. Vi Tử Diễn thấy thế, đoán tiểu tử này bệnh nặng rồi, tiếp tục khiêu khích: “Tam vương đệ trời sinh thần lực, mấy tháng trước còn tại Phi Vân Các biểu diễn một trận “thác lương hoán trụ“. Đã là như vậy, hôm nay nhân dịp phụ hoàng đại yến quần thần, ta tìm vài tên võ sĩ tinh tráng đọ sức với Tam vương đệ một phen, vừa trợ tửu hứng mà cũng là thể hiện thần uy của Vương đệ trước mặt phụ hoàng và quần thần, thế nào ?”

“Thịnh tình của Nhị vương huynh, tiểu đệ sao dám từ chối, mà vốn tiểu đệ cũng rất thích đấu võ”, Trương Tử Tinh đâu chịu bị người khi dễ, làm ra vẻ kích động, đột ngột bóp chặt tay Vi Tử Diễn, cao giọng nói: “Võ sĩ là loại thân phận gì? Sao xứng cùng ta đấu lực, nghe nói gần đây Nhị vương huynh võ nghệ tinh tiến, cùng tiểu đệ hai người biểu diễn một trận được chứ ?”

“Ow ow”, Vi Tử Diễn cảm giác tay mình sắp gãy ra, bất kể dùng cách nào cũng không tránh thoát, Vi Tử Khải nhìn Trương Tử Tinh mặt cười hiền hòa, trong lòng bất chợt dâng lên một nỗi sợ hãi – Đây là Tam vương đệ suốt ngày dễ dàng kích động hay sao?

Vi Tử Diễn cánh tay đau nhức, biết Thọ Vương sức mạnh vô song, mình không phải đối thủ, đâu dám nhận lời. Vi Tử Khải thấy vậy, vội vàng nâng chén rượu cười giả lả: “Mọi người đều là anh em, huống chi chuyện này là vì tranh chấp một người đàn bà, đánh nhau chẳng phải làm xấu mặt phụ hoàng sao? Nào, anh em chúng ta cùng uống một chén !”.

“Đại vương huynh nói rất đúng, hai vị vương huynh, xin mời !”.

Nghe Vi Tử Khải nói vậy, Trương Tử Tinh cũng không thèm so đo với Vi Tử Diễn, rụt tay về, cười nâng chén uống cạn. Vi Tử Diễn cắn răng nhìn vệt bầm tím trên tay, cũng nhấc lên chén rượu, che dấu ánh mắt sợ hãi.

Thì ra, lúc này Đế Ất còn chưa lập thái tử, quần thần trong triều chia làm hai phe, một phe cho rằng trưởng tử Vi Tử Khải tính nhân hậu, không thiếu tài năng là nhân tuyển thích hợp nhất, mà phe còn lại lại cho rằng lúc Vi Tử Khải sinh ra, mẫu thân chỉ là tiểu thiếp, thân phận không bằng Thọ Vương sinh ra lúc mẫu thân hai người lên làm hoàng hậu, cho nên ủng hộ Thọ Vương làm thái tử. Vì phe ủng hộ trưởng tử mạnh hơn, nên Đế Ất dù trong lòng yêu mến Thọ Vương nhất thời cũng chưa biết làm sao. Mà Vi Tử Diễn, biết đa số đại thần đều ngả theo đại ca, thêm vào bản thân cùng đại ca chỉ được coi là “con thứ”, nên hăng hái đi theo Vi Tử Khải, hợp lực chèn ép lão tam.

Yến tiệc cũng bắt đầu biểu diễn “Cửu Ngưu Vũ”, do các nô đãi vũ công dẫn theo chín con trâu được tuần hóa biểu diễn vũ đạo. Vi Tử Khải quay ra nhị đệ đánh mắt, Vi Tử Diễn lập tức hội ý, cao giọng nói: “Từ lâu nghe Tam vương đệ thần lực kinh nhân, sức mạnh tuần thú cử đỉnh, hôm nay vui vẻ, vì sao không biểu diễn một chút ?”

Đế Ất cùng quan viên đều nghe thấy tiếng Vi Tử Diễn, đồng loạt nhìn về bên này. Ý tứ Vi Tử Diễn chính là lợi dụng lúc Thọ Vương bệnh tình chưa khỏi, lực bất tòng tâm làm trò cười trước mặt phụ hoàng cùng bá quan văn võ. Còn vị được xưng “người tốt” Vi Tử Khải kia không nói lời nào, rõ ràng cùng ý với Vi Tử Diễn.

Ngụy quân tử! Giang sơn này chính thuộc về ta, mấy đồ khôn lỏi chúng bay dám tranh với ta hả? Muốn ta làm trò cười? Ta cái gì cũng thiếu, không thiếu nhất chính là sức mạnh! Hai thằng ngu kia, chờ coi đi…

Trương Tử Tinh dễ dàng phát hiện ánh mắt hai người trao đổi, khẽ liếc nhìn khuôn mặt hiền hòa của Vi Tử Khải, lòng càng cười lạnh. Thấy ánh mắt chờ mong của Đế Ất và quần thần, hắn hào khí nổi lên: “Được! Hôm nay phụ hoàng cao hứng như thế, nhi thần bạo gan bêu xấu vậy !”.

Trương Tử Tinh sải bước ra giữa sân, lệnh lui vũ công nô đãi, hai tay nắm lấy đuôi một con trâu thét lớn: “Quay ra cho bổn điện hạ !”.

Con Vũ Ngưu rống lên một tiếng, bốn móng bám chặt đất mà vẫn không cách nào khống chế thân hình đang bị kéo lui. Vũ Ngưu là trâu rừng tuần hóa mà thành, bị đau khiến dã tính bộc phát, ra sức giằng co, Trương Tử Tinh lộ ra vẻ cố sức, cả người như sắp bị kéo đi. Vi Tử Khải cùng Vi Tử Diễn nhìn nhau, mặt lộ vẻ vui mừng, bỗng thấy Trương Tử Tinh quay ra bọn chúng khẽ cười, vẻ cười đầy khinh bỉ và khiêu khích.

Lúc này, Trương Tử Tinh đột ngột buông ra một tay, chỉ dùng một tay dễ dàng khống chế con trâu cuồng, đồng thời tóm lấy đuôi một con trâu khác kéo lại. Quan viên đều biết hắn từng “thác lương hoán trụ”, lúc đầu còn tưởng hắn thể lực chưa khôi phục, có chút hồi hộp, mà giờ thấy hắn mạnh mẽ như vậy, lực địch hai thú, đều kêu vang khen ngợi.

Nhưng chuyện khiến người ta kinh ngạc còn ở đằng sau, Trương Tử Tinh giống như cỗ xe, mang cả chín con trâu kéo lại, mình đứng ở giữa, chín con trâu nổi lên thú tính liều mạng tránh né, nhưng không cách nào thoát ra khống chế, trong chốc lát đều mệt thở phì phò, mà Trương Tử Tinh vẫn vững như bàn thạch, sắc mặt như thường. Bị hắn dùng thần lực khống chế, chín con trâu muốn sang đông thì sang đông, muốn sang tây thì sang tây hệt như lũ rối. Đế Ất cùng trăm quan há hốc mồm miệng, nhất thời quên cả ăn uống, Vi Tử Diễn và Vi Tử Khải không ngờ vị tam vương đệ này sau khi bệnh khỏi lực lượng không giảm mà bạo tăng, thậm chí đùa bỡn Vũ Ngưu, càng khuôn mặt cứng ngắc.

Thân thể Trương Tử Tinh chính là tân nhân loại thế kỷ XXIV cùng nguyên bổn Thọ Vương thần lực kết hợp mà thành, sớm vượt qua cực hạn của con người, lực lượng càng bất khả tư nghị. Thức đầu tiên chữ “Đấu” trong “Chiến Hồn Quyết”, chính là kỹ xảo vận dụng lực lượng thân thể, hắn gần đây tu tập cũng có chút thành tựu, khả năng vận dụng lực lượng tăng vọt, đã sớm hơn xa lúc còn đánh nhau trong chợ.

Kết quả thử qua “Chiến Hồn Quyết” vượt xa dự kiến của Trương Tử Tinh, trong bụng cũng vui vẻ không thôi, hắn khống chế chín con Vũ Ngưu quỵ ngã, trông như quỳ lạy thiên tử, Đế Ất vui mừng đứng dậy khen ngợi “Con ta thật là thần uy !”.

Văn võ bá quan lúc này mới tỉnh mộng, liên tục xưng tán, Văn Thái Sư thần quang chớp động, không ngừng gật gù, mà Hoàng Phi Hổ vốn xuất thân quân đội, kính trọng người mạnh, thấy Thọ Vương thần dũng như vậy càng là hét lớn hoan hô. Kẻ bày trò Vi Tử Diễn không ngờ chính mình tạo cơ hội cho Thọ Vương trổ tài, vẻ mặt tối sầm âm độc, không che giấu nổi ánh mắt hận ý. Mà Vi Tử Khải mặc dù bề ngoài bình tĩnh, nhưng bàn tay đã nắm chặt lúc nào không hay.

Trương Tử Tinh trở vào trong điện, thái độ như chưa có chuyện gì xảy ra, còn quay sang hai vị huynh trưởng kính rượu. Thấy vẻ mặt cười cười vô hại của hắn, Vi Tử Khải Và Vi Tử Diễn còn tưởng đây là lần đầu nhận thức vị vương đệ này, trong lòng cùng dâng lên một cỗ sợ hãi.

Tửu yến kết thúc, quần thần tận hứng cáo lui. Trương Tử Tinh đang muốn trở lại Thọ Vương Phủ bỗng một tên thái giám lưu lại, nói thiên tử có đại sự triệu kiến (nhà Thương đã có thái giám, tên gọi tuy khác nhưng ở đây gọi vậy cho tiện-LTG). Trương Tử Tinh không dám chậm trễ, theo vào Chiêu Tuyên Điện, phát hiện Vi Tử Khải và Vi Tử Diễn cũng đợi tại đây. Bạn đang đọc truyện tại – www.TruyệnFULL.vn

Đế Ất triệu hồi ba nhi tử, cũng không có nói nguyên nhân, mà trầm ngâm ngồi trên long y cả nửa ngày, khiến ba người trong lòng nghi hoặc.

“Ba vị vương nhi”, Đế Ất rốt cục mở miệng: “Các ngươi xem…thế trong thiên hạ hiện giờ thế nào ?”

Trương Tử Tinh và Vi Tử Khải nhất thời ngây người, biết không phải tự nhiên mà Đế Ất hỏi vậy, đều không lập tức trả lời, thận trọng suy nghĩ. Vi Tử Diễn đầu óc ngây thơ, thấy hai người không nói, còn nghĩ mình nên tranh thủ cơ hội, vội đáp: “Hiện nay phản loạn đã dẹp, chư hầu thiên hạ thuần phục, bách tích bốn phương đều xưng tụng ân đức phụ hoàng, tin tưởng dưới sự trị vì của người, tất có thể tái hiện thời thịnh trị Vũ Đinh (vua đời thứ 22 nhà Thương, nổi tiếng minh quân -LND)…”

Vi Tử Diễn một phen ca ngợi công đức thiên tử, dương dương đắc ý nhìn vương huynh và vương đệ, đứng chờ phụ hoàng khen ngợi, không ngờ Đế Ất không cao hứng như tưởng tượng, mà lông mày nhíu chặt, một lời không nói.

Vi Tử Diễn quan sát thần thái, biết mình nói sai rồi, cúi gằm mặt xuống không dám tiếp tục trình bày. Vi Tử Khải thấy bộ dạng Đế Ất, lòng càng cẩn thận. Trương Tử Tinh cũng không vội mở miệng, một bên nghĩ câu trả lời, một bên dò đoán dụng ý Đế Ất.

Rất lâu, Vi Tử Khải rốt cục phát ngôn phá vỡ im lặng: “Khởi bẩm phụ hoàng, nhi thần thấy Nhị vương đệ nói không sai, phụ hoàng ân đức vô song, con dân bốn phương đều đội ơn…”

Liếc thấy Đế Ất vẫn như cũ nhíu mày, Vi Tử Khải lập tức ngừng ca tụng, đổi giọng: “Thế nhưng, xem tây có Khuyển Nhung, đông có Đông Di, không ngừng quấy phá Đại Thương chúng ta, mà chư hầu cũng có kẻ vô lương, lòng mang dị tâm, thật không thể coi thường…”

“Vương nhi nói rất có lý”, Đế Ất khẽ gật đầu, hỏi: “vậy như ý con, quả nhân làm sao mới có thể kê cao đầu mà ngủ ?”

Trương Tử Tinh trộm quan sát biểu thái của Đế Ất, phát hiện phụ hoàng mặc dù khen ngợi, nhưng vẻ mặt vẫn lo âu như cũ, trong lòng tâm niệm khẽ chuyển, càng thêm xác định ý nghĩ của mình.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN