Ngài Cố Thân Mến!
Chương 22: Sao? Sợ tôi à?
Cố Hạo Đình cầm chiếc khăn tắm mới trên giá, chân giẫm phải quần của Hoắc Vi Vũ, lại liếc thấy chiếc khăn tắm bị mình ném vào trong bồn, mày cau chặt lại.
Hình như cô nàng kia chưa mặc gì cả đã chạy ra ngoài rồi.
Cố Hạo Đình mở cửa ra.
Hoắc Vi Vũ tháo drap giường quấn quanh người, đang cầm điều khiển ngồi vắt tréo chân ngồi trên giường xem tivi.
Hắn bước ra, thế mà cô không thèm nhìn lấy một cái.
Cố Hạo Đình mím môi thành một đường thẳng, mắt sáng rực, hạ giọng nói: “Tôi cho cô chọn, một là vào rừng tối, hai là ở đây chờ tôi về.”
Hoắc Vi Vũ liếc xéo hắn, đoạn vứt điều khiển lên giường rồi đứng dậy: “Xét theo chỉ số nguy hiểm, tôi thấy vào rừng tối còn an toàn hơn.”
“Cô thấy ở bên tôi nguy hiểm lắm à? Sao? Sợ tôi giày vò cô chắc?” Cố Hạo Đình đi về phía Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ cảm thấy áp lực nặng nề, lưng cứng đờ ra, hỏi vặn lại: “Anh cho tôi chọn cơ mà?”
“Hoắc Vi Vũ, đừng quên chính cô mới là người ép tôi cưới cô. Giờ cô thế này là sao?” Cố Hạo Đình lạnh lùng chất vấn. Hắn đứng trước mặt cô, hệt như một con sư tử đực dũng mãnh.
“Con gái dễ dãi quá thì không được nâng niu mà.” Hoắc Vi Vũ nói.
Cố Hạo Đình nhếch miệng, ánh mắt lại càng lạnh đến thấu xương: “Chơi quá trớn là không gánh nổi hậu quả đâu. Trung tá Thượng!”
Ngoài cửa truyền vào tiếng đáp.
Cố Hạo Đình tiện tay ném cái chăn lên che kín cả người Hoắc Vi Vũ.
Trung tá Thượng bước vào, tay cầm một bộ quân phục màu xanh, gật đầu.
Cố Hạo Đình nhanh chóng mặc đồ.
Vốn dĩ dáng vóc của hắn đã cao lớn oai phong, bây giờ mặc quân phục càng làm tôn lên nét cương trực, đường hoàng, đẹp đẽ mà nghiêm nghị.
Khuôn mặt cương nghị sắc nét như dao khắc tỏa ra khí chất cao sang lạnh lùng vô cùng đặc biệt, tựa như người đàn ông này có thể vượt muôn trùng sóng gió, tung hoành ngàn dặm, khiến cho kẻ địch vừa nghe đến tên đã sợ vỡ mật, còn phụ nữ thì điên đảo say mê.
Cái danh đệ nhất mỹ nam đúng là không phải đồn suông mà.
“Tư lệnh, tính sao với cô ấy bây giờ ạ?” Trung tá Thượng xin chỉ thị.
“Cho cô ấy một bộ quần áo rồi ném vào rừng tối, bao giờ cô ấy nghĩ ra lựa chọn và hành vi đúng đắn thì thả ra.” Cố Hạo Đình nói một cách tuyệt tình, lạnh lùng nhìn Hoắc Vi Vũ rồi rảo bước đi ra ngoài.
Hoắc Vi Vũ thò đầu ra nhìn Cố Hạo Đình đi rồi mới hỏi Trung tá Thượng: “Trong rừng tối có rắn độc hay thú dữ không vậy?”
“Thực tế là Tư lệnh nuôi thả năm mươi con sói ở trong đó.” Trung tá Thượng đáp mà mặt không đổi sắc.
“Hắn có phải là biến thái không thế?” Hoắc Vi Vũ hoảng hồn thốt lên.
“Kẻ địch của chúng tôi còn đáng sợ hơn chó sói, tất cả chiến sĩ đều phải huấn luyện nâng cao trong rừng tối một tuần.” Trung tá Thượng nghiêm túc giải thích.
“Nhưng mà tôi không phải là lính như các anh, tôi chỉ là một cô gái tay không tấc sắt.” Hoắc Vi Vũ nhíu mày bày tỏ.
“Tư lệnh bảo chỉ cần cô hiểu ra lỗi lầm của mình và lựa chọn cho đúng đắn thì sẽ thả cô ra mà. Phu nhân, cả tuần nay Tư lệnh đã tốn rất nhiều sức người sức của để tìm cô, việc huấn luyện cũng bị trì hoãn, nên mong cô đừng làm ngài ấy tức giận nữa, không thì hậu quả rất nghiêm trọng.” Trung tá Thượng nhắc nhở.
Chính vì cô không muốn chọc giận Cố Hạo Đình nên mới phải trốn đấy!
Cô tính cả rồi, chỉ khoảng hai hôm nữa là tới tháng, nhanh cũng phải mất tầm bốn đến bảy ngày, cô ăn thêm đồ lạnh vào là kéo dài được thêm vài ngày nữa. Bây giờ được ngày nào hay ngày đó.
“Tôi sắp vùi mình trong nấm mộ hôn nhân rồi, còn sợ mấy con sói kia sao? Anh chưa nghe câu ‘đàn bà là sư tử Hà Đông’ bao giờ à?” Hoắc Vi Vũ bực bội nói.
Trung tá Thượng tỏ vẻ hiểu rõ: “Để tôi đi chuẩn bị quần áo cho Phu nhân vậy.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!