Ngài Quản Lý “Diễn Sâu”
Chương 34-2
Trần Thái sững người, lúc này mới phát hiện điện thoại lần này đổi người rồi.
Lục Tiệm Hành nói: “Tôi ở trên ban công nhìn thấy cậu, cậu đang làm gì thế, đầu cứ gật gật liên tục?”
“Tôi…” Trần Thái hơi run người, quay đầu nhìn lại, quả nhiên Lục Tiệm Hành đang đứng trên tòa nhà chếch phía trước, một tay cầm lon cô-ca, tựa vào thành lan can ngoài trời, từ trên cao phất tay với y.
“Tôi vừa uống bia bị sặc, ” Trần Thái thở dài, dựa vào ghế nằm, cũng vẫy tay với anh, ngẩng đầu nhìn anh hỏi, “Anh tìm tôi có việc à?”
Lục Tiệm Hành cười nói: “Cho cậu thứ này, cậu giờ có rảnh không? Tới lấy đi.”
Tâm trạng Trần Thái đang không tốt chẳng muốn làm gì, trả lời qua loa: “Không rảnh.”
“Không rảnh mà cậu còn uống bia?” Lục Tiệm Hành nói: “Trong lúc cậu từ chối tôi thì đã đủ thời gian khóa cửa rồi.”
Trần Thái: “…” Thế thì y phải luyện Lăng Ba Vi Bộ à?
Y híp mắt một cái, nhìn Lục Tiệm Hành cây ngay không sợ chết đứng giục giã ở trên kia, nghĩ trong lòng sao trước đây không biết anh ta rất giỏi ngụy biện nhỉ?
Lục Tiệm Hành lại nói tiếp: “Thời gian cậu trừng tôi thì đã đủ để đi xuống nhà rồi… Được rồi, giờ đã đi qua luống hoa… Thêm hai giây nữa là đi tới cửa nhà tôi…”
“Anh cũng quá khoa trương rồi, ” Trần Thái quả thực bị anh chọc tức đến mức bật cười, “Hồn tôi cũng không trôi nhanh như vậy đâu.”
“Vậy cậu có sang hay không?”
“Không sang.”
“Sao cậu không hỏi tôi xem là thứ gì?”
Trần Thái nghĩ thầm còn có thể là thứ gì hay ho? Hiện tại ngoại trừ trả lại Vương Thành Quân cho tôi, những thứ khác đều không thể khiến tôi vui vẻ.
Lục Tiệm Hành đợi một lát, thấy y vẫn không hỏi, bản thân đành chủ động nói: “Vé vào cửa fanmeeting của Vưu Gia, là VIP đó.”
Trần Thái: “!!” Vưu Gia?! Cậu idol mà mẹ y đang điên cuồng si mê?!
Mấy ngày trước khi hai người về nhà, bà Trần có lẽ là không muốn để cho người ngoài nhìn thấy, cho nên đã cất dọn những tấm poster và album, ít nhất Trần Thái không chú ý tới.
Vậy nên sao Lục Tiệm Hành biết được? Trần Thái hoảng hốt ngẩng đầu nhìn Lục Tiệm Hành, nhưng hai tòa nhà cách nhau khá xa, cũng không thể nhìn rõ vẻ mặt anh.
Lục Tiệm Hành cười: “Vé vào cửa của Vưu Gia không dễ kiếm được, fan hâm mộ tranh nhau giành giật, thời gian lại quá gấp, phía ban tổ chức chỉ còn thừa hai vé vị trí không quá tốt… Cho nên vẫn chờ thêm mấy ngày. Hai tấm này nằm ở giữa hàng đầu bên trái, đến lúc đó còn có thể di chuyển… Rốt cuộc cậu có muốn không? Điện thoại tôi sắp hết pin rồi.”
“Muốn, tôi muốn.” Trần Thái hớn hở nhảy dựng lên, trực tiếp cúp điện thoại, cầm chìa khóa chạy ra ngoài.
Lục Tiệm Hành đã mở cửa phòng chờ sẵn, Trần Thái chạy vèo một đường, vào đến nhà anh mới phát hiện mình vẫn mang dép lê, y vội đá bay dép ra, chân trần chạy vào trong nhìn.
Hai tấm vé vào cửa mới tinh nằm trên bàn trà, vị trí SVIP.
“Sao anh lại nghĩ tới lấy thứ này?” Trần Thái ngạc nhiên hỏi, “Mẹ tôi nói với anh là muốn à?”
“Không, ” Lục Tiệm Hành cười đắc ý, “Tôi nhìn thấy một cuốn photobook của cậu ta trên giá sách của cậu, là loại fan tự in ra.”
Trần Thái quả thực kích động muốn chết, thứ này có dùng tiền cũng không kiếm được, lần này có thể khiến mẹ y vui vẻ rồi.
Lục Tiệm Hành nhìn y rồi đột nhiên lại gần, dí sát vào bả vai Trần Thái ngửi một cái: “Cậu thật sự uống bia?” Anh có chút ngờ vực, “Có người chọc giận cậu không vui? Mới nãy cậu nói không thích ai đó?”
Trần Thái nghĩ thầm là anh chọc tôi không vui, tôi nói không thích anh.
Nhưng giờ đang có chuyện nhờ người ta, y cũng không ngốc, chớp mắt nói bừa: “Không có chuyện gì, do có người mê tôi ấy mà, tôi bị quấy nhiễu chút.”
Lục Tiệm Hành vẫn hoài nghi nhìn y.
Trần Thái chép miệng: “Anh nhìn vậy là có ý gì? Tôi hơi bị được yêu thích đấy, chưa bao giờ thiếu người yêu mến tôi biết không?”
“Đó là trước đây, ” Lục Tiệm Hành nhìn vào mắt y, nghiêm túc nói, “Thế nhưng giờ cậu đang mang thai con của tôi, phải an phận chút.”
Trần Thái nhất thời nhịn không được, cười phá ra.
Lục Tiệm Hành cố ý nhịn cười, vẫn nhìn y nghiêm túc.
“Con đã không còn nữa…” Trần Thái quả thực sắp cười ra nước mắt, tiếp tục nói, “Hôm đó không phải anh kéo tôi đi câu cá sao, hoạt động mạnh rơi mất rồi không biết à?”
Lục Tiệm Hành: “…” Anh quên rồi.
“Vậy mấy ngày nay cậu đang bận rộn gì sao?” Lục Tiệm Hành nói, “Điện thoại không gọi, weibo cũng không thấy cậu đăng gì.”
Trần Thái lúc này mới ngừng cười, nhìn thẳng vào anh.
Chuyện bên Wana, những chi tiết nhỏ chắc là Lục Tiệm Hành không biết. Tuy Trần Thái đang không vui vẻ nhưng cũng biết nhìn từ góc độ công ty thì Vương Thành Quân thay người quản lý sẽ tốt hơn, dù sao bây giờ y đang trên đà thăng chức, để người đại diện mới thay thế nhất định sẽ phát huy toàn lực nâng đỡ cậu ta hơn. Hai bên chung sức hợp tác, về sau kiếm tiền càng dễ dàng.
Mà nếu như vẫn đi cùng mình, cần có thời gian để thích ứng với giai đoạn trước mắt.
Cục diện bây giờ đối với công ty hay đối với Vương Thành Quân đều tốt, chỉ có mình mình bị khó chịu mà thôi… Nhưng rất nhiều lúc, lợi ích của công ty và lợi ích cá nhân vốn có xung đột.
Trần Thái có cơn kích động trong nháy mắt muốn kể ra hết với Lục Tiệm Hành, y biết nếu như mình nói, nhất định sẽ có thể kéo được người về, nhưng lại nghĩ đến hệ quả sau này… Y không muốn nghĩ đến nữa.
Trần Thái mím môi, thở dài.
Lục Tiệm Hành thấy tâm tình của y đột nhiên hạ xuống, kinh ngạc nói: “Cậu lại làm sao thế? Chốc chốc cười chốc chốc lại thở dài?”
“Không có gì, ” Trần Thái cười đáp lại, lại nhìn hai tấm vé kia, chợt nhớ tới, “Weibo đăng cái này đi, tôi sẽ bôi đen vị trí chỗ ngồi.”
Y đặt vé lại bàn trà, chụp một tấm, làm mờ số ghế số hàng, đăng một cái weibo bắn tim.
Bình thường Trần Thái đăng weibo không có mấy cái like, ngày hôm nay lại không biết làm sao mà lập tức có người bình luận ở phía dưới hỏi: “Đây là vé vào cửa fanmeeting của Vưu Gia?!”
Trần Thái theo phép lịch sự, hồi đáp lại người đó “Đúng”.
Nào ngờ lần này chưa được mấy phút, dòng trạng thái này của y được share mấy trăm lần. Trần Thái vốn định chào rồi quay về nhà, kết quả còn chưa mở miệng, điện thoại di động liên tục hiện thông báo mới.
Có người hỏi y ngồi hàng nào ghế nào, lại có người gửi tin nhắn riêng hỏi y có thể bán lại không, thêm tiền đều được, giá cả có thể thương lượng. Cũng có bên vé chợ đen không biết là thật hay giả nhắn tin tỏ ý muốn mua lại với giá cao.
Còn có người ở xếp hàng bình luận phía dưới nói cảm ơn.
“Cảm ơn anh đã ủng hộ Gia Gia của chúng tôi!”
“Bên trong Bạch Đàn(1)không ngờ ẩn giấu cả người trong nghề!”
“Ôi trời ơi, Trần tiên sinh có tick xanh! Người đại diện của Vương Thành Quân đó, Vương Thành Quân không phải là nam chính thứ ba trong phim của đạo diễn Vương Kỳ sao? Bạn cùng phòng của tớ rất thích anh ấy.”
“Người đại diện nam chính thứ ba của đạo diễn nổi tiếng cũng ủng hộ Gia Gia của chúng ta, vả thẳng vào mặt lũ antifan. Gia Gia của bọn này bận bịu lắm, không nhận kịch bản không có nghĩa là không có khả năng diễn xuất đâu nha.”
Trần Thái: “…” Y vẫn là lần đầu tiên tiếp xúc với fan hâm mộ của idol nổi tiếng gần đến vậy.
Chẳng trách mẹ y điên cuồng đến thế, y cũng sắp phải bị chỗ bình luận này làm gia tăng nhiệt huyết cổ động sôi trào rồi…
Trần Thái ban đầu trả lời từng bình luận một, kết quả bình luận càng trả lời càng tăng lên nhiều, like và share cũng tăng không ngừng, còn có mấy cô bé nhiệt tình: “Anh nhớ đến đấy nhé! Có thể sẽ có rất là nhiều người bạn đáng yêu ở đó nhưng anh đừng sợ nhá!”
Trần Thái giật mình không nhẹ, trước đây đứng ngoài nhìn thấy cũng bình thường, giờ tiếp xúc trực tiếp mới có thể cảm nhận chân thực cái gì gọi là hot. Bảo sao mẹ y cuồng đến như vậy.
Lại nghĩ, đây là y còn chưa dẫn dắt minh tinh lớn đấy, thế mà một cái weibo bình thường đã như vậy rồi, nếu như trong kỳ tuyên truyền mà fan hâm mộ đều có thể nhiệt huyết như thế thì đó sẽ là phương tiện tuyên truyền đáng sợ đến mức nào, chi phí quảng cáo sẽ tiết kiệm được không ít.
Trong lòng y thầm ước ao, đến bao giờ Vương Thành Quân mới có thể hot được bằng một nửa người ta thì y cũng coi như an lòng.
Lục Tiệm Hành nhìn y đăng xong weibo vẫn luôn bất động, cũng hiếu kì lại gần xem.
Trần Thái đưa cho anh xem, hâm mộ nói: “Fan người ta đông, chẳng trách hiện tại chương trình nào cũng muốn dùng cát-xê cao để mời tiểu thịt tươi, đều là người có độ phổ biến cao mà. Tôi nhớ tới cậu ta xuất thân từ một gameshow sống còn đúng không? Hồi đầu còn chưa hot đến thế.”
“Ừ, xuất thân từ một cuộc thi sống còn, ban đầu cũng chìm, tham gia show lần hai mới chính thức nổi bật lên. Cũng may tuổi còn trẻ.” Lục Tiệm Hành nói, “Khi đó tôi thiếu chút nữa đã ký kết với cậu ta rồi.”
Trần Thái không biết còn có chuyện này, cũng chưa từng nghe ai nói qua, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh.
Lục Tiệm Hành nói: “Khi đó tôi vừa về, nhậm chức còn chưa tới nửa tháng, thấy cậu ta rất có tiềm lực… Công ty ban đầu cũng đồng ý, cho người đi đàm phán với cậu ta, kết quả điều kiện không đáp ứng được. Sau đó cậu ta gọi điện cho tôi kể về chuyện này, còn khóc.”
“Hửm?” Trần Thái tiêu hóa thông tin một hồi lâu, “Hai người còn có điện thoại của nhau?”
“Chứ sao?” Lục Tiệm Hành liếc nhìn y, “Cậu nghĩ vé này từ đâu tới?”
Trần Thái ồ một tiếng, cúi đầu nhìn hai tấm vé. Trên vé, khuôn mặt Vưu Gia vừa nhỏ vừa đẹp, còn mang theo khí chất của minh tinh. Trần Thái nhìn một lát, càng nghĩ càng không đúng, Vưu Gia nếu như quen Lục Tiệm Hành… Không đến nỗi che đậy kín tiếng như vậy chứ? Người đại diện của cậu ta nổi danh miệng rộng, chuyện hot như này sao nhịn được?
Trong lòng y mơ hồ nảy ra một suy đoán, không nhịn được hỏi, “Lúc trước tôi nghe người ta nói cậu ta cũng là gay, anh và cậu ta quen nhau lâu như vậy… Cậu ta không có ý gì với anh sao?”
Lục Tiệm Hành bị hỏi mà ngẩn người, chỉ liếc y một cái không lên tiếng.
Trong lòng Trần Thái bỗng có chút không thoải mái, vẫn làm vẻ tích cực nói: “Chuyện tình sử của tôi đều được nói ra cặn kẽ không chút giấu diếm, nhưng anh chưa từng nói gì cả. Để công bằng có phải là anh cũng nên thẳng thắn một chút?”
Lục Tiệm Hành đặt lon cô-ca xuống bàn, ho một cái rồi nói, “Chuyện đấy thì có gì hay mà nói đâu, thời gian quen của tôi rất ngắn, người khác lại không biết.”
Trần Thái mang vẻ mặt rất không lành nhìn thẳng vào anh.
“… Chính là cậu ta, ” Lục Tiệm Hành có chút không được tự nhiên tránh né tầm mắt của y, “Do vụ ký hợp đồng không thành, tôi mời cậu ta đi ăn cơm mấy lần.”
Trần Thái bừng tỉnh gật đầu, lúc này mới nở nụ cười: “Tôi đã nói rồi, giờ mới bình thường.”
Y nói xong nhìn đồng hồ, đứng dậy cáo từ: “Không còn sớm nữa tôi về trước đây, Lục tổng anh nghỉ sớm một chút.”
Lục Tiệm Hành nói: “Mới có mấy giờ?” Nói xong thấy Trần Thái đã đi tới cửa, tấm vé vẫn ở trên bàn, đành phải cầm lên đi theo phía sau hỏi, “Cậu quên mất này.”
“Cái này tôi trước tiên không nên cầm, ” Trần Thái nói, “Vưu Gia là ngôi sao, cho nên xuất phát từ đạo đức nghề nghiệp, tôi cũng phải giữ bí mật cho các anh. Thế nhưng anh vì để mẹ tôi đi đến một thành phố ở xa khác mà gọi một cú điện thoại cho cậu ta… Tôi lại cảm thấy rất khó xử.”
“Khó xử cái gì, ” Lục Tiệm Hành không vui nói, “Đều đã qua bao nhiêu năm rồi, không vì hai tấm vé này thì tôi cũng sẽ không gọi điện thoại cho cậu ta đâu.”
“Vé vào cửa là tự anh muốn, cũng không phải tôi ép anh, ” Trần Thái nói, “Anh đưa người khác đi, tôi không cần.”
Y nói xong đi thẳng ra cửa, lại bị Lục Tiệm Hành kéo lại.
“Cậu như vậy tôi sẽ giận đấy, ” Sắc mặt Lục Tiệm Hành hơi đanh lại, nghiêm trang nói, “Cái này tốt xấu dù cũng là tấm lòng của tôi, mất nửa ngày mới lấy được. Cậu nói không cần là không cần sao, sớm biết thế vừa rồi không nói cho cậu biết nhiều như vậy… Đồ hẹp hòi, món nợ tình cũ cậu cũng để ý.”
Trần Thái huyết khí dâng trào, thấy bộ dáng cây ngay không sợ chết đứng của anh, cười lạnh nói: “Anh bắt tôi phải cầm?”
Lục Tiệm Hành gật đầu: “Đúng.”
“Được, ” Trần Thái nắm tay thật chặt, định giật lấy, “Vừa hay bạn trai cũ của tôi cũng yêu thích cậu ta, lần trước chia tay quá vội vàng, còn chưa kịp bồi thường gì cho anh ấy đây, chút nữa phải liên lạc lại mới được.”
Lục Tiệm Hành vừa nghe liền tức giận: “Cậu liên lạc với hắn làm gì?”
Anh lại bỗng nhớ tới lần trước lúc mình buộc Trần Thái chia tay, người này mới cùng tên bạn trai cũ kia vừa nghe nhạc vừa lăn giường.
Giờ mà đi tặng vé, ngộ nhỡ lửa tình cũ lại cháy làm sao bây giờ? Lại nghe một đoạn nhạc jazz nữa, mình chẳng phải là mọc sừng nhọn hoắt à? Nghĩ như vậy, bàn tay càng xiết chặt tấm vé không buông.
Trần Thái bước nhanh vào thang máy, ấn liên tục vào nút đóng cửa, nhìn là biết cơn giận không nhỏ. Đợi đến khi ra khỏi tòa nhà này, y mới có hơi hối hận về sự nóng nảy của mình.
Vé vào cửa kiếm đâu dễ, mẹ của y quả thật cũng yêu thích, mình và Lục Tiệm Hành chằng qua chỉ là giả làm người yêu, cần gì phải quan tâm việc nhỏ không đáng kể này, cứ nhắm mắt cho qua thôi.
Nhưng dù lý trí bảo thế, thì trong lòng vẫn cảm thấy rất tức, cũng không thể nói rõ là đang tức cái gì. Trần Thái càng nghĩ càng phiền, cuối cùng dứt khoát nghĩ theo kiểu lưu manh, mặc kệ anh ta, không vui thì không vui, thích làm gì thì làm.
Hai ngày sau Trần Thái vẫn kiên nhẫn tới công ty mới làm việc, công việc chẳng hề nhiều, y mỗi ngày cứ đúng 9h đi 5h về.
Ban đầu công việc của những đồng nghiệp cũ dần dà cũng xảy ra những biến động bất đồng, những người làm việc chăm chỉ đều được chuyển sang tòa văn phòng tổng bộ, những người còn lại vẫn cùng những nhân viên của công ty khác ở lại tòa nhà mới để đợi được sắp xếp. Còn có một bộ phận những người đã lớn tuổi hoặc mới kết hôn chuẩn bị sinh con, đều bị phòng nhân sự khách khí sa thải.
Tuy rằng trợ cấp cũng coi như phong phú, thế nhưng Trần Thái nhìn những người đồng nghiệp cũ từng người từng người rời đi, khó tránh khỏi nảy sinh cảm xúc bầu bí thương nhau. Cứ thế kéo dài tới thứ sáu, quyết định nghỉ việc ở bên này mới coi như làm xong.
Trần Thái gọi điện thoại cho chị VV, hai người hẹn gặp mặt ở một quán cà phê.
Bàn bạc từ nội dung công việc đến lương bổng, đãi ngộ và cả thời gian nghỉ phép, tổng cộng nói chưa đến nửa giờ.
Chị VV cuối cùng cười nói: “Thật ra chị đã định liên lạc với cậu từ sớm, nhưng tiếc là tình trạng sức khỏe không cho phép, cứ thế kéo dài cho đến bây giờ. Trước đây nghe nói cậu và Hứa Hoán không hợp nhau, sau này hai người có thể sẽ có tiếp xúc trong công việc, nhưng không quá nhiều đâu.”
Trần Thái đã có chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng y ký kết vẫn là vì coi trọng tài nguyên của Thiên Di, vì vậy gật đầu một cái nói: “Không sao, em sẽ không để ảnh hưởng đến công việc.”
Vì đã hẹn thứ hai nhậm chức để đào tạo, đồng thời ký kết hợp đồng, Trần Thái liền nhân dịp cuối tuần đi mua sắm phung phí một phen. Chủ yếu là mua quần áo, dù sao làm việc ở Thiên Di, vẫn nên ăn mặc lịch sự chút. Y đi đến tiệm lần trước mua đồ với Vương Thành Quân, nghĩ thời tiết càng ngày càng nóng, thế là mua thêm vài cái áo sơ mi.
Thứ hai,Trần Thái đến tòa nhà văn phòng của Thiên Di từ rất sớm để báo danh.
Buổi sáng đầu tiên là tập trung ký hợp đồng, lại cùng quản trị fanpage khuân đồ di chuyển vị trí ngồi làm việc, bận bận rộn rộn đến đúng giữa trưa. Con người y rất thân thiện, tính cách cũng ôn hòa, đợi đến buổi trưa đã có người quen thân với y, hẹn cùng nhau đi ăn cơm.
Người đó cùng một tổ với y, tuổi tác xấp xỉ, tính cách cũng hướng ngoại.
Hai người cùng đứng chờ thang máy, đồng nghiệp cứ không ngừng khen y, còn trêu ghẹo: “Cậu đẹp trai như vậy, thành thật khai báo đi, lấy vợ chưa?”
Cửa thang máy mở ra, những người đi mua bữa trưa nối đuôi nhau đi ra từ bên trong, Trần Thái đứng sang một bên nhường đường, thuận miệng cười nói: “Tôi đã kết hôn đâu.”
Đồng nghiệp nhiệt tình nói: “Thế có đối tượng chưa?”
Trần Thái có chút khó xử, sợ hắn tiếp tục hỏi thăm, dứt khoát nói, “Không có đối tượng, vẫn độc thân…”
Nói còn chưa dứt lời, liền thấy trước mắt bị ai đó cản trở.
Lục Tiệm Hành ban đầu nhìn thấy Trần Thái cũng chưa nhận ra được, lần đầu tiên anh thấy Trần Thái ăn mặc nghiêm túc như vậy, mang lại cho người ta cảm giác nhẹ nhàng sáng sủa lại cấm dục, bỗng thấy hơi xa lạ.
Nhưng vẫn rất tốt. Từ sau lần cãi nhau trước, hai người đã bốn, năm ngày không gặp.
Lục Tiệm Hành mỗi ngày đều nghĩ xem Trần Thái đến bao giờ sẽ xin lỗi mình, rồi anh nên dạy dỗ y ra sao. Chỉ là không ngờ tên này lại chú trọng như vậy, đuổi theo đến tận công ty còn cố ý ăn mặc chỉnh tề đến thế.
Anh không nhịn được nhếch miệng lên, sửa sang lại quần áo đi thẳng ra. Chỉ là không ngờ, mới đi đến trước mặt thì nghe thấy Trần Thái nói câu vừa rồi.
Không có đối tượng, còn độc thân?
“Cậu đang độc thân với ai đấy hửm?” Lục Tiệm Hành chắn ở cửa thang máy, mặt đanh lại cả giận nói, “Cậu có đối tượng hay không, tự mình không biết đếm sao?”
——————–
Chú thích:
(1) Bạch Đàn ở chỗ này là tên fanclub của Vưu Gia. Tên đầy đủ là “Vưu Gia Lợi”, đây cũng là tên Hán Việt của cây bạch đàn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!