Ngài Quản Lý “Diễn Sâu”
Chương 44
Bồn tắm nhà Lục Tiệm Hành rất lớn, nhưng chính bởi vì quá lớn cho nên sờ vào chỗ nào cũng bị trơn trượt, khó mà tìm được chỗ để mượn lực. Lục Tiệm Hành thì cứ giày vò y, nhất quyết bắt y phải ở phía trên… Trần Thái cuối cùng chỉ có thể ngồi xổm xuống, một tay bám vào thành bồn tắm bên cạnh sợ mình ngã lăn ra, một tay khác chống trên lồng ngực Lục Tiệm Hành.
Lục Tiệm Hành vẫn cứ đen mặt, đánh vào cái mông y mấy phát, nước trong bồn cũng theo đó văng tung toé, sóng nước dập dềnh.
Trần Thái oan ức: “Là do anh nói không rõ đấy chứ, sao còn trách tôi?”
“Tôi nói cái gì mà khiến em có suy nghĩ đó?” Lục Tiệm Hành dạy dỗ, “Suốt ngày chỉ nghĩ mấy cái đấy đúng không.” Lại giục y, “Nhanh lên.”
“Nhanh nhanh nhanh, nhanh cái đầu, ” Trần Thái lầm bầm, “Ngồi đứt của anh luôn đi!”
Y không có nhiều kinh nghiệm với chuyện này, cho nên thường chỉ dám phóng đãng trong suy nghĩ chứ vừa lên giường thì chẳng khác nào cá chết nằm im. Trần Thái cũng nghĩ làm tiểu tình nhân mà nói như vậy có phải là quá không đạt tiêu chuẩn không, mỗi lần làm là kim chủ cứ như ông lão nông dân cày cấy, thở hổn hà hổn hển bận rộn cả buổi, cuối cùng còn phải hầu hạ y mặc quần áo cơm nước.
Nghĩ như vậy liền nghiêm túc hơn hẳn, hai người bận bịu hồi lâu rốt cuộc mới bước vào đề tài chính. Trần Thái lần đầu dùng loại này tư thế cũng cảm thấy rất kích thích, đặc biệt Lục Tiệm Hành còn xả đi bớt một phần nước, khiến y chỉ hơi chuyển động nhẹ là lại nghe thấy tiếng nước bị đánh ra âm thanh bì bõm, thế là vừa thẹn vừa ngại lại vừa ra sức…
Chỉ là chưa ấy ấy được mấy phút, eo đã mỏi nhừ.
Lục Tiệm Hành duỗi tay đỡ y, cười nói: “Thể lực yếu vậy, mới mở đầu thôi đấy.”
“…” Trần Thái không chỉ mỏi eo, đầu gối quỳ xuống cũng phát đau, lúc này nghĩ muốn trộm lười biếng nên cố ý khen: “Đều tại anh đấy, vừa lớn lại vừa cứng, người bình thường lúc này đã sớm nộp vũ khí rồi…”
Lục Tiệm Hành cố ý hỏi: “Người bình thường? Em còn từng làm với ai nữa?”
“Không có ai cả, ” Trần Thái hơi xấu hổ, “Chỉ bị anh làm thôi.” Y nói xong thấy Lục Tiệm Hành cao hứng, được đà rên lên làm nũng, “Vậy thì anh có thể thương em chút không… Em sắp mệt chết đi được…”
“Thương em thế nào?” Lục Tiệm Hành nhìn ra y đang lười, nhìn ra phía sau, “Thế em cứ chậm chút thôi, nằm xuống.”
Hai người cẩn thận thay đổi tư thế, sau lưng Trần Thái rốt cục được tiếp xúc với bồn tắm, thở ra thoải mái.
Lục Tiệm Hành vừa bực mình vừa buồn cười, nhắc nhở y: “Bám chắc vào, chút nữa đừng để đụng đầu.” Ý anh là sợ mình thúc mạnh quá làm Trần Thái bị đụng đầu vào bồn tắm.
Nào ngờ đầu óc Trần Thái lại không nảy số, cho rằng anh muốn bắt chước theo tư thế tài xế lái xe buýt.
“Thế thì anh lái xe cho vững nha, ” Trần Thái bỉ ổi nói, “Em vừa mới lên xe thôi, anh đừng có đến trạm luôn đấy.”
Lục Tiệm Hành: “…”
Đến lúc hai người dằn vặt xong, lại chờ thay bộ quần áo khô xuống lầu thì đã sớm qua bữa trưa.
Chú Thành không hề biết chuyện, thấy hai người đi xuống chỉ nhìn một cái, rồi vừa làm cơm cho hai người vừa vui vẻ nói: “Quả nhiên vẫn là tuổi trẻ, ngủ bù một giấc là sắc mặt tốt hơn hẳn, mặt mày hồng hào liền.”
Trần Thái ho khan một tiếng quay mặt sang chỗ khác.
Lục Tiệm Hành thì chỉ cười, hỏi Chú Thành: “Cái cần câu trước đây còn tìm được không? Cháu và Trần Thái buổi chiều ra ngoài dạo quanh chút.”
Chú Thành nói: “Chắc còn ở đây, để chút nữa chú đi tìm cho cháu.”
Ông nói xong lại đi vào nhà bếp, Trần Thái không tiện để một mình ông bận việc, cũng vội đi theo, “Chú Thành, để cháu giúp chú một tay.”
Chú Thành đương nhiên không muốn, đuổi y ra ngoài nghỉ ngơi.
Trần Thái không nhịn được cười nói: “Cháu ở nhà thường làm mấy việc này, gọt khoai tây rửa rau này, không sao đâu. Hai người cùng làm chuyện trò cũng vui hơn nữa.”
Y đang định cùng xuống bếp làm cơm, vào trong mới thấy chú Thành đã làm gần xong xuôi rồi. Trên bếp đang đun một cái nồi đất thật to, đồ ăn đang được ủ nóng bên trong, có thịt gà có thịt lợn còn có xương sườn. Bên cạnh còn đặt một cái giỏ rơm.
Trần Thái tò mò ngó vào nhìn, chú Thành thấy thế xốc lên cho y xem, mùi cơm trắng lập tức bốc ra ngào ngạt.
Chú Thành cười ha hả nói: “Giỏ cơm này chắc là hơi lạ, ngày xưa đều dùng cái này, cơm nấu chín sợ nguội sẽ đặt vào đây để giữ ấm, càng để lâu càng thơm. Giờ chẳng còn mấy ai làm cách này, hôm qua lúc chú đi mua đồ ăn cho hai đứa, vừa hay gặp một bà lão bán thế là mua một cái.”
Trần Thái thấy rất ngạc nhiên, không nhịn được hỏi ông: “Trước chú cũng sống luôn ở đây sao?”
Chú Thành lắc đầu nói: “Cũng không phải, quê chú ở An Huy, sau đó lái xe cho tiên sinh, ông ấy đi đâu thì chú và bà nhà theo đến đó.”
Trần Thái ngẩn người: “Tiên sinh?”
Chú Thành gật đầu: “Chính là ba của Tiểu Lục.”
Trong lòng ông rất cảm kích chuyến tới thăm lần này của Trần Thái, lại thấy Lục Tiệm Hành hình như đối xử với y có phần đặc biệt, suy nghĩ một chút, thấp giọng nói: “Ngày mai là ngày giỗ của tiên sinh… Tiểu Lục bên ngoài có vẻ lạnh lùng nhưng rất xem trọng tình cảm, chú chỉ sợ nó nghĩ nhiều. Nó không có nhiều bạn, mấy ngày này cháu ở bên cạnh nó nhé.”
“Được ạ, vừa hay mấy hôm nay cháu đang rảnh, ” Trần Thái chần chờ một chút, “Những người thân và bạn bè khác của Lục tổng đâu rồi?”
Chú Thành thở dài, lắc đầu đi thu dọn kệ bếp, “Bên này không có thân thích, tiên sinh mỏng duyên với người thân, những năm trước vì kiếm sống mà phải bôn ba. Sau này khi đã ổn định mới định cư ở đây, cũng không qua lại với mấy người quanh đây. Tiểu Lục thời đi học thường xuyên chuyển trường, bạn chơi cùng trang lứa lại càng ít, người quen ở đây đều là hàng xóm… Hiện giờ hàng xóm cũng đều chuyển đi rồi.”
Trần Thái thầm chắc lưỡi, nhìn gia sản này của Lục Tiệm Hành, y đoán là do cha nuôi anh làm ra, hoặc là nhờ dây dưa quá nhiều hoạt động hợp tác kinh doanh, hoặc là nhờ vào bản lĩnh tài giỏi nên kiếm tiền nhanh, từ đó dễ khiến người ta ghen ghét đố kỵ. Tổng hợp cân nhắc, y nghĩ hẳn là trường hợp thứ hai.
Chú Thành lại gọi người kia là tiên sinh, chắc chắn có liên quan đến sản nghiệp…
Nghĩ như vậy, giờ cũng hiểu ra tại sao thỉnh thoảng Lục Tiệm Hành cứ nổi tính trẻ con hoặc ngơ ngác. Ban đầu Trần Thái còn tưởng rằng là ảo giác của mình nhưng giờ xem ra hẳn là do hoàn cảnh sinh hoạt từ nhỏ của người này gây nên.
Y có ý định thám thính thêm nữa, còn chưa tiếp tục hỏi thì lại nghe chú Thành nói: “Hai năm qua thân thể chú cũng không còn dẻo dai nữa, có lúc lái xe còn thấy phản ứng chậm, mắt mờ chân run.”
Trần Thái nghe vậy trong lòng hồi hộp, vội hỏi: “Nhìn chú vẫn còn khỏe lắm, nào có đến mức như vậy.”
“Tự chú hiểu rõ về mình, dù bây giờ chú đang làm tài xế cho nó, nhưng có lúc đường khó đi, đều là nó lái xe, chú ngồi cạnh. Còn nữa chân cẳng bà nhà chú cũng không tốt, giờ đã có tuổi rồi, cũng muốn ở bên cạnh bà ấy hơn.” Chú Thành nói, “Thế nhưng nếu chú về hưu, bên cạnh Tiểu Lục lại chẳng có một ai, đến cả chú cũng đi, sau này nó có việc hay bị đau bị buồn, ngay cả người để tâm sự cũng không có. Chú không an tâm nổi.”
Lòng Trần Thái cũng rối loạn, vội hỏi: “Hay là thế này, chú cứ ở bên giúp anh ấy, cố gắng vất vả thêm một hai năm được không? Bạn mới không bằng bạn cũ, huống chi chú với anh ấy mà nói như người nhà vậy. Sau này dù anh ấy có bạn cũng chẳng thể thay thế được chú…”
Hai người ở trong nhỏ giọng nói chuyện, Lục Tiệm Hành mới vừa đi tới cửa, cũng nghe thấy rõ ràng. Anh vốn định vào xem cơm nước thế nào. Nhưng giờ mà đi vào, sẽ không khỏi khiến mọi người lúng túng, thế là anh chỉ nhẹ thở dài rồi thu lại bàn tay đang đặt trên nắm cửa.
Bữa trưa ba người ăn cơm rất vui vẻ. Chú Thành ăn xong đi tìm được một bộ đồ câu cá.
Mưa gió bên ngoài đã dừng, bầu trời sáng hơn, hơi nóng dưới mặt đất dần bốc lên, loáng thoáng còn nghe thấy vài tiếng ếch nhái kêu phía xa.
Trần Thái ngạc nhiên nói: “Giờ mới là tháng mấy mà đã có ếch rồi hả? Gần nhà em mùa hè mới có. Hơn nữa cũng chỉ có ở khu đập chứa nước chứ trong nhà không nghe thấy.”
Lục Tiệm Hành liếc y một cái: “Em thấy lạ lắm à?” Nói xong ngẫm nghĩ chút, liền đi tìm chú Thành, không lâu sau lại vác một cái bao ra.
Trần Thái nhìn thấy là lều bạt, nhìn anh khó hiểu.
“Mấy cái này là sao?”
“Đưa em đi cắm trại, ” Lục Tiệm Hành cười nói, “Ở cái gò cao sau núi.”
“Thật hay giả?” Trần Thái vẫn chưa tin, “Anh đừng có doạ em nhá!”
“Thật, anh đi lấy tấm thảm, em chuẩn bị chút đồ ăn đi.” Lục Tiệm Hành nói, “Buổi tối may mắn biết đâu còn có thể nhìn thấy sao.”
Trần Thái cứ nghĩ anh đang nói đùa, trời vừa mưa xong buổi tối sao có sao được, nhưng mà y chưa từng cắm trại bao giờ, lập tức vui mừng hí hửng chạy vào nhà bếp, nhờ chú Thành xếp cho y mấy món ăn, lại vơ vét thêm mấy bình nước nữa.
Địa điểm câu cá thật ra nằm ở phía sau nhà Lục Tiệm Hành. Xung quanh hồ nước nhỏ mọc đầy cỏ dại, hồ này không lớn bằng đập chứa nước ở sau nhà Trần Thái, nhưng đối diện hồ có thể thấy thấp thoáng vài ngôi nhà mọc san sát, kiến trúc rất đẹp.
Lục Tiệm Hành thấy y nhìn về phía trước, giới thiệu: “Mỗi ngôi nhà kia đều là một khu biệt thự, mấy năm nay được quy hoạch ra đó.”
“Sao hai bên khác xa nhau đến vậy?” Trần Thái nhìn bên này hồ, không chỉ có cỏ dại rậm rạp, hộ gia đình cũng ít, quanh đây cũng đều là những căn nhà cũ xập xệ. Bên cạnh hồ còn có một con đường đất nhỏ, nhìn là biết bị người ta đi ra thành đường, thông tới một khu đất hấp hơn, bên kia dựng mấy tảng đá, còn có một cái bàn xát bị bỏ đấy. (Bàn xát: dụng cụ để giặt quần áo)
Lục Tiệm Hành nói: “Bên này cũng sắp di dời rồi rồi. Dù sao toàn là người già, hộ khẩu ít, phá dỡ cũng không phiền phức. Giờ giá đất đắt như vậy, có lẽ cũng chỉ một hai năm nữa thôi.”
Trần Thái ồ một tiếng, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, sửng sốt quay đầu lại: “Vậy nhà anh thì sao?”
Lục Tiệm Hành nhìn mặt hồ ngẩn ra một lát mới nói: “Anh nhờ người hỏi qua rồi, nếu như chuyện đó xảy ra, tòa nhà này sẽ đem quyên góp.”
Trần Thái: “…”
“Những thứ trong nhà, anh không chăm sóc được, cũng không thể nhìn chúng bị phá hủy. Những viên đá điêu khắc đó, đều là ba anh năm ấy mời hậu nhân của thợ đẽo có tiếng tới làm, có tay nghề nay đã thất truyền. Những thứ khác, một khối đá Hoàng Sơn của căn lầu phía Tây Nam đã là hơn một triệu…” (~ 3,5 tỷ VNĐ)
Lục Tiệm Hành nói tiếp, “Năm đó mẹ anh…” Anh nói đến đây lại ngừng, giải thích với Trần Thái, “Hai người bên này anh gọi là ba má, bên kia gọi là bố mẹ.”
Trần Thái hiểu rõ gật đầu.
Lục Tiệm Hành mới tiếp tục nói: “Năm đó mẹ anh cũng vì trong nhà bán đá điêu khắc, nên mới quen ba anh. Ba anh lớn hơn bà 10 tuổi, vì mắc bệnh di truyền của dòng họ nên mãi không cưới vợ… Nào ngờ hai người họ bỗng có duyên quen biết, một phút kích động nhất thời đã đi đăng ký kết hôn. Chuyện về sau… Chắc là em biết rồi nhỉ?”
Trần Thái không biết vì sao anh lại đột nhiên nói tới những chuyện này, ngẩn ra một lát rồi mới trả lời thành thật: “Có nghe nói qua một ít.”
Lục Tiệm Hành gật đầu: “… Ba anh làm người hiền lành, phóng khoáng, ông qua đời khi 66 tuổi, cũng không chịu đau đớn gì, trường hợp của ông so với dòng tộc đã được coi là hiếm thấy. Căn nhà này để lại cho anh vẫn luôn bị bỏ hoang, chi bằng đem đi quyên góp, như vậy có thể có người sẽ luôn chăm nom nó, biết đâu đến lúc đó chủ nhà còn viết một tấm bia khắc cuộc đời ba anh lên đó, ‘Nhà họ X – Dương Châu’, rồi đặt ở trong vườn, đó cũng là cái kỷ niệm.”
Trần Thái nghe xong không nhịn được tán thành: “Ý kiến hay đấy.”
Tuy rằng cả khu nhà đều là tiền…
Lục Tiệm Hành thật đúng là kim chủ đại đại nhân…
Lục Tiệm Hành rất vừa ý quyết định này, cười chua xót: “Xong xuôi như vậy, về sau bên này cũng không còn nhà nữa rồi.”
“Bị di dời và thay đổi nơi sống có gì khác nhau đâu, ” Trần Thái chép miệng, “Nói hơi khó nghe, nhưng chỉ cần nhà không phải lo, cơm được no bụng, là đã thoả mãn rồi. Anh không thấy ngoài kia còn bao nhiêu người đi sớm về tối, cả đời cũng không mua nổi một căn nhà, vợ con chịu khổ theo mình, muốn mua cái phòng nhỏ cũng phải cả nhà cùng lao lực, người già bước một chân vào quan tài rồi vẫn chưa được ổn định. Đợi đến khi mua được nhà rồi, chẳng phút nào dám nghỉ ngơi, bệnh tật không dám đi khám, vừa mở mắt tất đã phải đối mặt với khoản nợ của ngân hàng…”
Lục Tiệm Hành bị lời y nói chọc cười: “Em cũng như vậy à?”
“Nhân viên quèn trong công ty, đa số đều như vậy.” Trần Thái nói, “Nhưng anh là người đàn ông ngồi trên đỉnh kim tự tháp. Lúc vui thì nhớ nhà cao cửa rộng, nhớ xe sang, nhớ rượu xịn, tài khoản ngân hàng của anh; còn lúc không vui, thì nhớ em đây này.” Y chỉ vào mình, “Có con cún con đẹp trai thế này ở bên cạnh, giỏi văn giỏi võ lại còn giỏi…”
Lục Tiệm Hành liếc nhìn mặt nước, nhắc nhở: “Cá.”
Trần Thái đang muốn khoe khoang, bị anh cắt lời nhất thời không vui nói: “Em còn chưa nói xong đâu, đừng có chen miệng.”
“Anh chen vào miệng em lúc nào?” Lục Tiệm Hành đùa một câu, nói xong thấy Trần Thái sửng sốt mới cười bảo: “Anh nói cá kìa, mắc câu rồi.”
————————-
Có ai đọc đến chương này mới thật sự hiểu rõ mối quan hệ lằng nhằng của đời bố mẹ Lục tổng như mình không =)) hồi trước đọc QT hiểu mang máng nhưng chưa chắc lắm. Ngay tuần trăng mật đã làm ra chuyện đại nghịch, Lục phu nhân thật cũng thật… =__
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!