Ngài Quản Lý “Diễn Sâu”
Chương 91
Trần Thái còn nhớ ngày hôm Tưởng Soái mời y ăn cơm, sau khi tính tiền cứ nhất quyết muốn ra ngoài gảy đàn hát cho y nghe. Nắng chiều khi đó rất đẹp, Tưởng Soái lại cười đầy ngượng ngùng, y quả thực đã động lòng trong nháy mắt.
Tình cảm ngây thơ của cậu thanh niên đơn thuần dù người ngoài cũng cảm thấy thật đẹp, thậm chí nếu như không phải Lục Tiệm Hành nửa chừng xen vào giữa, Trần Thái cũng không nói trước được tình huống về sau sẽ như thế nào. Chỉ tiếc mọi chuyện cũng giống như trong ca từ mà Tưởng Soái tự viết vậy, “Còn chưa kịp nói thích anh, thắng thua đã định rồi.”
Giờ y là người đại diện, Tưởng Soái là nghệ sĩ, bài hát này cũng chỉ có thể là viết cho người khác, viết cho bố mẹ viết cho bạn bè hay viết cho cô gái cậu đã từng yêu thầm, thậm chí viết cho fan cũng được.
Trần Thái thở dài, lặng lẽ quay đầu lại nhìn Lục Tiệm Hành, may mà Lục Tiệm Hành không thích xem tiết mục này, chỉ ở cạnh chơi điện thoại di động.
Trong lòng y thả lỏng hơn chút, lại tiếp tục đốc thúc hai trợ lý làm việc.
Chương trình mới vừa kết thúc, trang chủ có tích xanh của weibo đăng một đoạn cut của cuộc thi tối nay, caption là những dòng bình luận bày bỏ cảm xúc mãnh liệt về bạch mã và hắc mã của show “Nhóm nhạc nam mạnh nhất” — bạch mã tức chỉ Tưởng Soái, đẹp trai còn tài hoa, năng lực xuất chúng đốn tim khán giả. Hắc mã là Triệu Dương, vịt hóa thiên nga, bản sao của Vưu Gia, giọng ca không thể xem thường.
Những thứ này đều do Trần Thái đã sắp xếp trước, biểu hiện của Triệu Dương nổi trội, thảo luận độ nhất định sẽ cao, cho nên y muốn để thời gian đầu mọi người có ấn tượng liên quan chặt chẽ. Nhưng mà đà này chưa được bao lâu, bỗng xuất hiện một đống tài khoản ảo để PR và các thương hiệu truyền thông cá nhân, mục đích là đổi chiều dư luận.
“Triệu Dương không chỉ tạo hình giống Vưu Gia mà cả bài hát lựa chọn cũng y hệt, đây là đang muốn đi theo con đường của Vưu Gia sao? Các bạn Bạch Đàn thấy thế nào?”
“Loại hình của Triệu Dương và Vưu Gia xung đột, Vưu Gia bị đàn em vượt mặt, chẳng mấy mà flop?”
“Đừng nói Triệu Dương giống Vưu Gia, người ưu tú thì giống nhau mà thôi, một bài «Undo” làm chấn động dư luận.”
“Triệu Dương bị bóc phốt tính tình xấu khó ở chung, còn chưa có nổi tiếng đã địnhtrêu chọc vào nghệ sĩ hạng A rồi.”
Bởi vì có chứa từ khóa về Vưu Gia cho nên fan hâm mộ của Vưu Gia những tức giận bình luận phản bác lại, điên cuồng công kích Triệu Dương nghèo túng không biết xấu hổ, là kẻ tâm cơ muốn “ké fame”.
“Triệu Dương Vưu Gia” rất nhanh đã lên hot-search. Theo sát phía sau chính là những hashtag mới “Triệu Dương hám fame”.
Trợ lý Tiểu Phương thấy tình thế không ổn, hỏi trong nhóm chat: “Đây là do bên công ty cậu ta đăng sao? Nhưng tiêu đề không giống lắm, cứ thấy không có ý tốt.”
Trần Thái nhìn một chút: “Không cần phải để ý đến.”
“Vậy chúng ta có đăng không?”
“Đăng đi, ” Trần Thái nói, “Bọn họ giở trò không màng đạo lý, vừa hay nhiệt độ lên rồi. Viên Viên, cô trước tiên đăng bài về Triệu Dương bị xa lánh, rồi tình anh em với Tưởng Soái.”
Viên Viên đăng phần nội dung đã soạn sẵn, hỏi lại: “Như vậy có thể sao?”
Trần Thái nói: “Đổi ảnh đăng kèm đi, ảnh chính mắt của Triệu Dương quá đẹp, giọng khách át giọng chủ, đổi đi.” (Ý nói Triệu Dương đẹp quá sẽ lấn át Soái Soái, mục đích chính ở đây đang là đẩy Soái Soái lên)
Trợ lý vội thay đổi thành bức hình chụp sườn mặt Tưởng Soái.
Trần Thái lại nhìn đồng hồ: “Được rồi, đăng đi.”
Rất nhanh sức nóng của chủ đề “Tưởng Soái Triệu Dương” cũng tăng lên. Chỉ có điều nội dung khác với hai chủ đề bên trên, khiến người ta ấm lòng hơn rất nhiều.
— Trong “Nhóm nhạc nam mạnh nhất” thí sinh Triệu Dương bị cô lập công kích, chỉ có anh Soái đẹp trai của cậu che chở, hai người quả thực khiến người khác cảm động.
— Quan hệ giữa Tưởng Soái và Triệu Dương sao lại tốt như vậy? Tưởng Soái rốt cuộc che chở Triệu Dương đến mức nào?
Còn có giọng điệu của fan đăng rằng — Thực lực của Triệu Dương cuối cùng cũng được công nhân, còn fan thì chỉ muốn cảm ơn “anh Soái đẹp trai” của cậu thôi.
Bên trong phân tích rất nhiều chi tiết nhỏ mà người khác chưa từng chú ý, trong cuộc phỏng vấn trước đó Triệu Dương cũng nói rất bội phục Tưởng Soái, số phát sóng đầu tiên đã hỏi Tưởng Soái có phải là bạn tốt không, Tưởng Soái khi ấy đã trả lời phải. Hậu trường hết lần này đến lần khác thấy cậu ta tới nhóm Tên Lửa tìm người, tới căn-tin ăn cơm còn phải đợi Tưởng Soái đi cùng… Cuối cùng, còn nhấn mạnh lần này cậu ta mặc quần áo của Tưởng Soái, là đồ hàng hiệu giới hạn.
Fan của Triệu Dương vừa xin lỗi fan Vưu Gia, nói nick ảo cố ý gây xích mích, chứ bọn họ không hề có ý so sánh với tiền bối, đồng thời cũng cảm ơn Tưởng Soái đã che chở và giúp đỡ Triệu Dương.
Nhưng mà fan Tưởng Soái cũng không cảm kích, Tưởng Soái về mặt nào cũng hơn hẳn Triệu Dương, nhìn theo góc độ nào cũng thấy rõ ràng Triệu Dương là kẻ có tâm cơ cố tình dựa dẫm để “ké fame”.
Trước đó fan của Triệu Dương từng đặt nick name cho Triệu Dương là “Tai nhỏ”, FC thì tên là “Mặt trời nhỏ”, như vậy vừa vặn tạo thành chữ “Dương” (1), giờ cũng bị fan hai nhà kia đem ra làm thơ chế, châm biếm nhà này quả thực là trời sinh thấp hèn.
Có “fan this” cũng có “fan that”, hơn nữa bởi vì trước đây Trần Thái cố ý áp chế nhiệt độ của chủ đề CP, cho nên “Hắc mã bạch mã” lần này chẳng khác nào thành cặp đôi quốc dân.
Triệu Dương mới đầu đơn phương, còn bài hát mà Tưởng Soái biểu diễn lại có một câu “Cùng anh đi chung trên con đường trong ánh tà dương lúc chiều tà, một giấc mộng khó tan vỡ…”, fan CP lập tức coi “Ánh tà dương” là để chỉ Triệu Dương, trong một đêm quy mô càng lúc càng lớn mạnh, bám víu vào đủ các loại chi tiết nhỏ bắt đầu đẩy thuyền điên cuồng.
Dù Trần Thái vẫn luôn để ý tìm hiểu, nhưng vẫn bị giật mình về sức nóng của những chủ đề này.
Sức hút của Tưởng Soái tuy rằng không thấp, nhưng đúng như người sản xuất chương trình từng nói, những thí sinh khác đều đã sớm tạo được chỗ đứng cho riêng mình, những số phát sóng tiếp theo đã bắt đầu tạo thành ấn tượng cố định trong lòng khán giả.
Ví dụ như cậu A là ra vẻ đáng thương bị hãm hại, cậu B thì khoe nhà mình giàu phải thừa thế gia sản, cậu C là phẫu thuật thẩm mỹ thay đổi dung mạo. Mà Tưởng Soái dẫu rất đẹp trai ca hát cũng tốt, nhưng vũ đạo là khuyết điểm, căn bản cũng ở mức thường thường, khi lên sân khấu nói rất ít, sức hút dần có dấu hiệu bị người khác vượt qua.
Lần này đề tài CP vừa nổi lên, những đoạn video fanmade và ảnh động của Tưởng Soái qua tay fan càng khiến ngoại hình của cậu trở nên xuất sắc hơn, cho nên fan tăng lên rất nhiều, gần như gấp ba Triệu Dương.
“Fan CP cũng quá hung hãn, ” trợ lý Tiểu Phương không nhịn được nói, “Bọn họ ban đầu không phải đều không theo dõi Tưởng Soái sao? Sao tự nhiên lại thích?”
“Tưởng Soái bề ngoài tuy tốt, mà không biết cách thể hiện, dù hút fan cũng dễ gặp cảnh fan nhanh chán, ” Trần Thái thở dài, nửa vui nửa buồn, “Hình tượng của cậu ấy là dựa vào sự tương tác, giờ trước tiên chỉ có thể tiếp tục để hai người đó trói buộc với nhau để đi đường tắt, sau này sẽ tìm ra điểm khác biệt khác của cậu ta.”
Chỉ có điều đi theo hướng trói buộc này dù có thân thiết đến đâu cuối cùng đều sẽ có một trình tự, giờ càng ngọt, sau này càng buồn thảm.
La Bác bên kia sắp đóng máy, Trần Thái cũng không thể đặt hết thảy tinh lực ở Tưởng Soái, thấy giờ nhiệt độ của chương trình đã đi lên, CP của Triệu Dương và Tưởng Soái CP không chỉ có tên gọi trong một đêm, còn nhanh chóng nằm ở top 10 trên bảng xếp hạng những chủ đề hot, thế là y liền giao cho Tiểu Phương chuyên phụ trách giám sát việc này. Những bình luận tiêu cực ban đầu cũng không cần xử lý nữa, cứ để chúng đồng thời đẩy sức nóng của họ lên.
Chỉ có điều khó tránh khỏi Tưởng Soái nhìn thấy tâm trạng sẽ ảnh hưởng, Trần Thái ngầm liên lạc với tổ sản xuất, nhờ đối phương thu lại điện thoại di động của Tưởng Soái.
Tưởng Soái hôm nay mới vừa tập luyện xong liền đi tìm nhân viên công tác chơi điện thoại, chị đạo diễn lại nói nghiêm túc: “Người đại diện của cậu mới vừa gọi điện thoại tới, kêu chị thu lại di động của cậu.”
Tưởng Soái sửng sốt: “Sao thế, tự dưng thu di động của em làm gì?”
“Tuần này cậu thể hiện rất tốt, giờ đang nằm ở đầu bảng xếp hạng, cho nên cũng có rất nhiều rất nhiều bình luận tiêu cực. Người đại diện của cậu lo cậu trông thấy sẽ ảnh hưởng đến phát huy lần sau. Anh ấy cũng nói cậu sẽ hiểu.” Chị đạo diễn cười nói, “Cậu nhịn một chút đi, số tuần tới tiếp tục phát huy nhé.”
Tưởng Soái đang ngứa tay, thế nhưng lại nghĩ mình mà không nghe lời sẽ khiến Trần Thái khó xử, chỉ đành ậm ừ rồi gật đầu đáp ứng, tâm trạng lại hạ xuống.
Chị đạo diễn rất quý cậu, lại hỏi: “Ăn cơm chưa? Đi ăn với bọn chị không?”
Các thí sinh ăn cơm đều ăn ở căn-tin, ngày nào cũng từng ấy món, khẩu vị thanh đạm, cho nên phần lớn thí sinh đều không thích ăn. Tưởng Soái lại không để ý, xua tay định đi, nhưng lúc xoay người có ngừng lại một chút, nhìn túi đồ ăn vặt trên bàn.
Người chị kia cười đưa cho cậu một túi quả khô.
Tưởng Soái không cầm, chỉ hỏi đối phương: “Chị có sô cô la không?”
Chị đó lắc đầu: “Không có, cậu muốn sô cô la làm gì, nhiều calo như vậy.”
“Mấy ngày nay tập vũ đạo xong em thấy hơi đói, cũng không có món lót dạ nào. Cho nên em muốn ăn chút sô cô la để bổ sung calo.”
Tưởng Soái nói xong rút mấy tờ tiền trong ví ra đưa cho đối phương, “Chị có rảnh không mua giúp em mấy thanh được không?”
Chị đạo diễn cười hỏi: “Cậu muốn ăn của hãng nào?”
Tưởng Soái nói mấy thứ, nhưng đều là những hãng nổi tiếng. Chị kia buồn cười nói: “Cái chỗ chim không thèm ị này lấy đâu ra mấy nhãn hiệu đó cho cậu, yêu cầu của nhóc cũng cao quá đi.” Lại nghĩ một chút, “Ở siêu thị chỉ có sô cô la của Lindt(2) là loại sịn nhất, mua cho cậu cái có được không. Chút nữa chị cũng có việc phải ra ngoài, cậu ăn cơm xong tới đây mà lấy.”
Tưởng Soái lấy lại vui mừng lần nữa, nói cám ơn. Chạng vạng cậu vội vã ăn xong, qua bên đó xem, đối phương quả nhiên cho cậu hai hộp, một hộp sô cô la đen một hộp kẹo sô cô la nhân mềm.
Triệu Dương đang ở trong túc xá giặt giầy thì nghe bạn cùng phòng gọi bảo có người tìm. Cậu ta đành phải đặt giày thể thao ngâm trong chậu, đẩy vào trong góc nhà vệ sinh, quay người đi ra ngoài.
Tưởng Soái ở ngoài hành lang gọi cậu ta: “Dương Dương, ra giúp chút chuyện.”
Triệu Dương có chút khó xử: “Em đang giặt giày. Hiếm hoi lắm mới được hai ngày trời nắng, không giặt thì không còn giày mà đi nữa.”
Tưởng Soái thiếu kiên nhẫn, cau mày nói: “Thứ ba tuần tới không phải có thể cho người tới thăm sao, bảo người nhà của cậu mang tới chứ.” Nói xong lại nghiêng đầu, “Đi đi đi!”
Triệu Dương do dự một chút, cầm lấy cái áo gió. Hai người làm bộ làm tịch lắc lư đi tới tầng trệt bên ký túc xá của Tưởng Soái, rồi nhân lúc không ai chú ý, lại lén lút chạy lên ban công.
Đến khi ngồi xuống ở chỗ cũ, Tưởng Soái mới vắt chéo hai chân, miệng còn kêu mấy tiếng “tèn tén ten” phối hợp rồi lấy sô cô la ra.
Triệu Dương nhất thời trợn to mắt.
Tưởng Soái cười ha ha nói: “Thế nào? Anh chú làm thế đủ có lòng rồi chứ?”
Triệu Dương cũng cười theo, cầm lên lại có chút ngượng ngùng, nghiêm túc nói một tiếng cảm ơn.
Tóc của cậu ta mới nhuộm, làn gió muộn thổi qua khiến tóc móc nhẹ nhàng hất lên, mặt mày trông cũng sinh động hơn. Tưởng Soái bất giác nhìn thêm chăm chú, nghĩ thầm tạo hình trên sân khấu hôm đó hơi yêu nghiệt, nhìn không thật lắm, vẫn là cái kiểu thuần khiết như bây giờ hợp mắt hơn.
Triệu Dương quay mặt sang cười với cậu, khiến cậu đột nhiên cảm thấy hơi mất tự nhiên, thuận miệng tìm đề tài: “Team cậu tập luyện thế nào rồi?”
Tuần sau là thi đấu giữa các nhóm, Triệu Dương và hai người cùng công ty được phân chung một nhóm, ca từ bị hai người kia chiếm mấy 80 – 90%, thành ra thời gian thể hiện của cậu ta rất ít.
Triệu Dương đối với chuyện này đã sớm có chuẩn bị tâm lý, chẳng mấy để ý: “Cứ kệ đi, thi đấu mà thua thì tất cả cùng cuốn gói về nhà.”
“Đừng thế, không phải như vậy thì cậu bị bọn họ liên lụy à.” Tưởng Soái nói, “Cậu cứ thể hiện tốt là được, tôi thấy các huấn luyện viên đều rất thích cậu, bọn họ sẽ bảo vệ cậu. Cậu xem không phải hai số đầu tiên cậu chẳng được lên hình mấy giây, giờ ngày càng có nhiều cảnh hơn đó. Bên hậu kỳ còn tạo hiệu ứng chữ cho cậu nữa.”
Triệu Dương khà khà cười, hỏi cậu: “Lần này phản hồi thế nào? Anh thấy bình luận trên mạng ra sao?”
“Người đại diện của tôi không cho xem, điện thoại di động không được lấy nữa, ” Tưởng Soái trả lời, “Cậu chắc chắn rất lợi hại, bên ký túc chúng tôi cũng có người khen cậu. Sao cậu hát tiếng Anh tốt như vậy?”
Triệu Dương le lưỡi: “Toàn là dịch âm đấy. Sai lần ăn đu, ai can guết hia sai lần(3)…” (Silent, undo, I can’t wait here silent)
Tưởng Soái: “…”
“Không sao, ” cậu nhịn cười, nói, “Tôi hát tiếng Anh cũng thế, nhưng người đại diện của tôi lợi hại lắm, trước đây tôi từng nghe anh ấy nói hai câu, rất êm tai, cứ như đang nghe phần bài nghe của môn tiếng Anh vậy.”
Triệu Dương rất ước ao, cũng có chút sùng bái.
“Vậy còn anh?” Triệu Dương hỏi, “Bên anh có phải là cũng 3 người một nhóm?”
Tưởng Soái gật đầu: “Bọn tôi cũng không phân rõ ràng, tôi không theo kịp vũ đạo. Đồng đội nói không ổn thì tôi cứ hát nhiều đi, vũ đạo để biên đạo lại lần nữa.”
“Như vậy tốn thời gian lắm, nhỡ không kịp thì sao?” Triệu Dương suy nghĩ một chút, “Nếu anh không ngại mệt để sau này nhóm em tập xong em sẽ đi học bù với anh.”
Tưởng Soái đương nhiên là rất vui, hồi đầu cuộc thi người giúp cậu còn rất nhiều, thế nhưng giờ thí sinh đã bị loại hơn nửa, còn lại toàn là người cạnh tranh càng ngày càng kịch liệt, người khác còn lo thân mình không xong, chẳng có ai một mình tới dạy thêm cho cậu.
Hai người hẹn xong, buổi tối hôm đó Triệu Dương liền tới phòng tập luyện của nhóm Tưởng Soái, vừa xem vũ đạo vừa dắt tay hướng dẫn cho cậu. Tưởng Soái nhìn tay không để ý chân, mấy lần chỉ muốn bỏ cuộc, lại bị người ta kéo lên tiếp tục luyện.
Giờ đã là gần cuối tháng 11, ban ngày các thanh niên trai tráng đang sức trai hừng hực nên không sao, nhưng buổi tối luyện vũ đạo đến mức áo phông ướt đẫm, trên hành lang quay về ký túc xá bị gió lạnh thổi vào, cũng có người dần không chịu nổi.
Trong các thí sinh liên tục có người bị cảm lạnh, Triệu Dương mấy lần mệt vô cùng, nằm im dưới đất nghỉ ngơi, dần dần cũng cảm thấy mũi bị nghẹt. Ban đầu cậu ta không để ý lắm, mãi đến tận thứ bảy sau khi lần tập cuối cùng, cậu ta vừa hóa trang xong, mới đứng dậy đã thấy hai mắt tối sầm lại, đứng yên vài giây liên thấy choáng váng hoa mắt.
Nữ huấn luyện viên hướng dẫn nhóm bọn họ là người phát hiện ra tình trạng không ổn này đầu tiên, đi tới đặt tay lên, trán Triệu Dương nóng đến mức hết hồn.
Cô không khỏi lo lắng, kéo cậu ta qua một bên hỏi: “Em sao rồi, có thể tiếp tục không?”
Triệu Dương thấy đã là 11 giờ đêm, cố gắng nhắm mắt lại: “Được ạ, thưa cô.” Ngoài miệng cậy mạnh, bước đi dưới chân lại loạng choạng, cả người lung lay.
Nữ huấn luyện viên lắc đầu nói: “Em đừng cố nữa, lần này là cuộc chiến nhóm đấy.” Cô nói xong quyết định luôn, “Cô tìm người dẫn em đến bệnh viện trước, xem có thể hạ sốt được không. Tình trạng này của em khẳng định không được. Còn biểu diễn, nói sau đi.”
Cô nói xong lập tức xoay người đi tìm đạo diễn thương lượng, lại kêu tổ sản xuất điều một nhân viên qua đây cùng cậu ta đi bệnh viện.
Tưởng Soái cũng mới vừa kết thúc buổi tập, thấy bên này mọi người tụ tập rất đông, tò mò lại hỏi mới biết Triệu Dương phát sốt.
Cậu cũng lo lắng, không chút nghĩ ngợi liền nói: “Cô ơi, để em đưa Triệu Dương đi cho!” Nói xong lại giải thích, “Nhóm em tập xong tiết mục rồi. Hai người đưa Triệu Dương đi cũng yên tâm hơn, có vấn đề gì em sẽ gọi điện thoại cho cô, bất cứ lúc nào cũng giữ liên lạc.”
Nữ huấn luyện viên cũng chỉ lo lắng một nhân viên công tác sẽ không đủ, lại sợ Triệu Dương một mình không xong, thấy cậu giơ tay, thế là cảm kích vô cùng nói: “Vậy cám ơn em.”
Tưởng Soái gật đầu, tới chỗ nhân viên công tác cầm điện thoại di động, lại lấy một cái áo khoác ka-ki lớn phủ thêm cho Triệu Dương, không dài dòng cùng hai người đi khỏi. Đi cùng còn có cả quay phim, thế là đoàn người nhanh chóng đến bệnh viện, đến khi chai nước truyền dịch được treo lên đã là 12 giờ khuya.
Tưởng Soái đi gọi điện thoại cho huấn luyện viên để bên đó yên tâm. Triệu Dương lúc này dần dần tỉnh lại, nhìn chai nước truyền, vành mắt liền đỏ.
Tưởng Soái cúp điện thoại, quay đầu lại sợ hết hồn.
Triệu Dương nói: “Nhỡ đâu ngày mai phát huy không tốt hoặc là gây sự số sân khấu, đồng đội sẽ bị em liên lụy mất.”
“Đều là ghi hình sẵn rồi mới phát, sợ cái gì.” Tưởng Soái thấy mặt cậu ta vẫn còn lớp hóa trang, khuôn mặt ửng hồng, vẻ mặt thì tủi tủi hờn hờn, không nhịn được lại thở dài, nắm tay cậu ta, cười nói: “Trước đây khi biểu diễn trong quán bar, có lần tôi bị khách hắt rượu ướt cả người, cũng bị sốt, sau đó tắm nước nóng ngủ một giấc là khỏi liền.” Lại an ủi cậu ta, “Cậu mau ngủ một lát đi, tôi ở đây với cậu.”
Triệu Dương mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, Tưởng Soái ở bên cạnh dựa vào ghế tựa lướt điện thoại, mở weibo tìm tên của mình.
Trên mạng xã hội có người khen cậu, cũng có người đặc biệt cắt những tấm ảnh động có cậu và Triệu Dương rồi hú hét. Tưởng Soái lật hai trang, lại thấy hai trạng thái mắng mình hát khó nghe, nhất thời mất đi hứng thú, vứt sang di động một bên.
2 giờ khuya mấy người mới quay về ký túc xá, ngày hôm sau ghi hình, tất cả đều thuận lợi.
Lần này là vòng loại chọn 20 người trong 50 người, fan hâm mộ quan tâm hơn hẳn, tổ sản xuất cũng bỏ ra nhiều công sức tuyên truyền, lại cho cả những hình ảnh Triệu Dương bị ốm vào trong video hậu trường, càng khiến người xem hồi hộp theo dõi, quả đúng là đánh vào khẩu vị của quần chúng.
Mạng xã hội quả nhiên ầm ĩ, có người thương Triệu Dương, lo lắng cho thành tích của cậu ta; cũng có người kết luận Triệu Dương có ý đồ tăng thêm thời gian lên hình của mình, bao nhiêu thí sinh đổ bệnh như thế mà có mình cậu ta không chịu nổi, thanh niên 20 tuổi mà yếu đuối cứ như Lâm Đại Ngọc(4), còn có người thấy Triệu Dương vô trách nhiệm, nước đã đến chân còn xảy ra việc này làm lỡ dở diễn tập của đồng đội.
Những câu mắng chửi và giễu cợt càng lúc càng nhiều, nhưng hành động nhảy từ trên sân khấu xuống của Tưởng Soái, còn nhanh chóng nhận nhiệm vụ đưa người đi bệnh viện nhận lại được cơn mưa khen ngợi.
Trần Thái than thở trong lòng, tổ sản xuất phát sóng cảnh này, một là đánh vào tâm lý khán giả, hai là dễ dàng gây nên cuộc tranh cãi và tăng thêm mức thảo luận. Trong thời gian giữa hai số phát sóng, hướng gió dư luận hoàn toàn dựa vào truyền thông và tưởng tượng của quần chúng, bản thân Triệu Dương đã có sẵn “drama”, bị chửi là tình huống tất nhiên. Nhưng đối với công chúng mà nói, người yếu đuối cũng dễ dàng nhận được khoan dung, cho nên chờ đến khi bị bôi đen tới trình độ nhất định, ngược lại sẽ xuất hiện hướng dư luận ngược chiều.
Những người đi theo con đường “nổi tiếng bằng tai tiếng” càng ngày càng nhiều, cũng coi trọng điều này, trước tiên để nhân vật đó sắm vai yếu thế hoặc người bị hại, chờ đến khi công chúng bắt đầu sinh lòng thương hại, lại cho cô có cơ hội phát biểu vài câu đạo lý hay ho, thời khắc đó sẽ chuyển mình cực nhanh.
Y âm thầm thở dài, không biết trong này có công ty của đối phương đổ thêm dầu vào lửa hay không. Lại thấy tình cảm giữa Tưởng Soái và Triệu Dương tựa dường như thật sự tăng tiến không ít, trên dưới sân khấu hở chút là dính vào nhau, lại lo lắng đứa nhỏ này mà yêu đương thật thì phiền.
Cũng may thứ ba tuần sau sẽ có cuộc đi thăm nom, Trần Thái nhìn lịch trình, để trống ngày hôm đó, quyết định tự mình sẽ qua xem. Lại nghĩ đã lâu không về nhà, thế là hẹn Lục Tiệm Hành, chủ nhật này hai người sẽ về một chuyến, thăm bố mẹ, mang theo cả chút lễ vật.
Chỉ là không ngờ kế hoạch không theo kịp biến hóa. Sáng sớm chủ nhật, khi y còn chưa rời giường, thì bị một loạt tiếng chuông đánh thức.
Lục Tiệm Hành thay y nhận điện thoại, Trần Thái đang muốn vươn mình ngủ tiếp, ngẩng đầu nhìn chỉ thấy sắc mặt Lục Tiệm Hành cũng nghiêm trọng hẳn lên.
Trực giác y thấy không ổn, ngồi xuống nhìn đối phương.
“Trợ lý Tiểu Phương của em, ” Lục Tiệm Hành liếc y một cái, nói, “Tối hôm qua trên mạng tuồn ra bức hình ướt át trong quán bar của Tưởng Soái, còn lờ mờ bị một gã đàn ông già ôm eo, giờ trên mạng đang ầm lên rồi.”
Trước khi chương trình này phát sóng Trần Thái đã giải quyết xong chuyện quán bar rồi, cũng đã nói chuyện với ông chủ quán bar và ghi lại một vài câu phỏng vấn, Tưởng Soái vốn là chỉ là ca sĩ hát thuê, cũng không phải lịch sử đen gì.
Đầu y nổ một tiếng, biết chuyện này khó nhằn rồi, lập tức xuống giường bật máy xem.
Quả nhiên, gần như cả loại một loạt câu từ giống nhau với nội dung “Cậu bé của Gucci năm đó fan theo đuổi, hóa ra lại là thanh niên khóc thút thít trong quán bar?”, kèm theo hình minh họa là bức ảnh Tưởng Soái mặc đồ của Gucci cùng những tấm mơ hồ nhìn không rõ trong quán bar. Trong đó có một tấm có thể nhìn rõ thẳng mặt cậu, còn người ôm eo phía sau lại rất mờ.
Trần Thái biết đây chắc chắn không phải sự thật.
“Em trước hết viết một bài thanh minh, anh kêu Tiệm Viễn và luật sư Đàm tới công ty luôn bây giờ, đóng dấu xét duyệt cho thông báo của em.”
Lục Tiệm Hành nói: “Chuyện về nhà bố mẹ cứ để anh tự mình đi là được, em cứ giải quyết công việc trước đi.”
“Được!” Trần Thái cảm kích ôm anh hôn mạnh một cái. Sau đó vội vã mặc quần áo, nhổ dây sạc ôm laptop phi như bay xuống lầu.
Sau khi lên xe y bắt đầu cau mày biên soạn nội dung, cùng lúc liên hệ với trợ lý và Allen để mọi người tìm hiểu ngọn nguồn về thông tin bất lợi này.
7 giờ 30 phút sáng, Lục Tiệm Viễn và luật sư đã đến công ty. Trần Thái đưa bản sơ thảo cho luật sư Đàm xem khiến ông vô cùng bất ngờ.
“Rất chuyên nghiệp, sự thực rõ ràng, lập trường dứt khoát, dùng từ ngữ và thái độ cũng rất hợp lý.” Luật sư Đàm nói, “Chỗ cuối này, câu từ còn có thể ngắn gọn hơn chút, để tôi sửa lại chỗ sai cho cậu.”
Lục Tiệm Viễn thấy bọn họ bận rộn, không nhịn được lẩm bẩm: “Tưởng Soái này còn chưa nổi tiếng lắm mà, ai lại không vừa mắt vậy?”
“Hiện giờ có đối tượng hoài nghi nhưng vẫn chưa xác định, ” Trần Thái đáp, “Chỉ có điều việc này gây ảnh hưởng rất xấu, vừa ‘drama’ vừa kích thích. Sợ là chúng ta có lên tiếng thanh minh rõ ràng cũng sẽ có người không tin.” Hoặc là nói, phần lớn mọi người sẽ không tin.
Y nói xong thở dài: “Tiếng lành đồn gần, tiếng xấu đồn xa. Kiểu bôi đen như này là dễ thực hiện nhất.”
Lục Tiệm Viễn có chút đau đầu: “Vậy làm sao bây giờ? Bằng không trước tiên cứ dứt khoát che giấu nó, để tôi liên lạc với người ta xóa bài?”
“Đã truyền đi không ít rồi, giờ mà xóa bài sẽ khiến người ta nghĩ mình chột dạ.” Trần Thái cau mày, “Trừ phi có thông tin mạnh hơn để hấp dẫn sự chú ý của mọi người.”
Bên kia luật sư Đàm đã in xong bản thanh minh, đóng dấu rõ ràng.
Trần Thái scan lại hình, ngồi ở văn phòng đăng nhập vào tài khoản chính của Truyền thông Thiên Di.
Lục Tiệm Viễn ở bên cạnh nhìn y biên tập.
Lúc chuẩn bị đăng bài, Trần Thái chợt giật mình, nhìn chằm chằm màn hình ngẩn người.
Lục Tiệm Viễn cũng ngẩn ra, quay đầu hỏi y: “Làm sao vậy? Bản thanh minh này có vấn đề à?”
“Không, không có vấn đề gì cả, ” Trần Thái đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt lấp lánh, “Chính là bởi vì không có vấn đề gì cho nên giờ chúng ta không thể dùng bản này.”
Lục Tiệm Viễn cùng luật sư Đàm đều mơ hồ nhìn y.
Trần Thái hít sâu một hơi, xóa bỏ toàn bộ nội dung vừa gõ.
“Tuyên truyền trên mạng có một chiêu thức gọi là ‘thả con săn sắt, bắt con cá rô’ — tức là cố ý bộc lộ ra nhược điểm của mình, để khán giả có cơ hội chửi bới, để thỏa mãn cảm giác bắt được điểm yếu của người khác(5).”
Trần Thái vì căng thẳng mà ngón tay hơi có chút run rẩy, nhưng giọng điệu vẫn rất chắc chắn, “Bản thanh minh đầu tiên hãy đăng một bản thật nhiều lỗi sai, để nó trở thành tiêu điểm cho công chúng chế giễu, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.”
Lục Tiệm Viễn sửng sốt hồi lâu mới nói: “Đúng vậy, hoàn toàn có thể.”
“Lục tổng anh liên lạc qua với người nhà Tưởng Soái đi, kêu họ bình tĩnh đừng nóng. Buổi chiều chúng ta sẽ đăng bản chuyên nghiệp. Trong thời gian ở giữa này để đi thăm dò kẻ cầm đầu, đến lúc đó không chỉ phải truy cứu trách nhiệm, còn phải làm sáng tỏ lần nữa.”
Trần Thái nói xong một tràng, hít sâu rồi thở ra một hơi: “Nếu như mọi việc thuận lợi, Tưởng Soái lần này có thể nhân cơ hội được tuyên truyền luôn thể.”
8 giờ rưỡi, trên tài khoản weibo chính thức của Truyền thông Thiên Di, một trạng thái thông cáo với công chúng khiến tất cả mọi người cười rụng răng.
“Thanh minh:
Cậu nhóc Tưởng Soái của công ty chúng tôi từ nhỏ đã thích mặc đồ của GUCCI. Đối với những lời bôi đen và đơm đặt của một số tài khoản mạng xã hội, chúng tôi cũng không muốn truy cứu, bởi vì không đáng. @GUCCI.”
Weibo vừa đăng xong, bên dưới quả thực cả một loạt ha ha ha ha.
“Đờ cờ mờ toy cười toy đi toilet, phụ trách quan hệ xã hội của Thiên Di không còn ai sao? Đăng cái thứ gì đây?”
“Ha ha ha ha ha ha ha thế mà còn @Guuci chính chủ luôn, quả thực là ké fame siêu to khổng lồ.”
“Ối dồiiiiiiiii, trình độ biên tập thanh minh quá kém, khiến tôi và đồng nghiệp xấu hổ không ngóc đầu lên nổi, từ cách thức đến dùng từ đều không đúng.”
Bạn bè trong nghề rất nhanh cũng đăng ảnh chụp màn hình, trong nhóm chat, trong nhóm nội bộ, khắp nơi ai cũng thảo luận về bản thanh minh “Khinh người nhất của năm” này. Các trang đưa tin cũng thò ngang một chân vào “Danh hiệu bản thanh minh cho nghệ sĩ hài hước nhất năm nay”.
Dư luận rất nhanh bị hướng sự chú ý quay sang chửi bản thanh minh này, thậm chí phần lớn người qua đường ngay cả bức ảnh trong quán bar của Tưởng Soái cũng lười xem. Ngược lại chỉ nhớ Tưởng Soái, Gucci và mấy cái vớ vẩn.
Fan của Tưởng Soái gần như tức đến phụt máu, cũng không thèm đi chửi nhau với nick ảo nữa, bắt đầu nhao nhao đi mắng admin: “Công ty rác rưởi! Người đại diện ăn hại! Đi kiểm tra xem não có nếp nhăn nào không đi chứ???”
Bị mắng não không có nếp nhăn – Trần Thái: “…”
Y bấm gọi cho người anh làm stylist của Tưởng Soái.
“Dennis, tôi là Trần Thái đây, ” Trần Thái nói ngắn gọn khái quát về chuyện ngày hôm nay, thương lượng cùng anh ta, “Thứ ba anh có thời gian không? Tổ sản xuất có tổ chức thăm hỏi, tôi nghĩ lần này có lẽ cần anh ra mặt một chút, được không?”
Dennis sảng khoái nói: “Đương nhiên được. Thứ ba sao? Để tôi đẩy các cuộc hẹn trước lên, sớm hôm đó sẽ qua.”
“Được, ngoài ra còn làm phiền anh một chuyện nữa, ” Trần Thái nói, “Công ty đang liên lạc với tổng biên tập của mấy tờ tạp chí, xem có thể cho Tưởng Soái lên trang bìa một số không. Nếu như có thể bàn xong xuôi, cần phiền anh cho mượn mấy bộ trong bộ sưu tập xuân hè mới của Gucci…”
Chờ bên này gọi điện xong, tin nhắn wechat vang lên không ngừng, có người tiết lộ cho y biết người đứng sau màn bôi đen lần này. Quả nhiên là đồng đội của Tưởng Soái gây nên, người kia thứ hạng cao hơn so với Tưởng Soái, vốn vẫn có chiêu tuyên truyền bảo vệ thứ hạng. Lần trước vụ hắc bạch mã đoạt mất danh tiếng của cậu ta, giờ trong top 10 người đứng đầu, loại hình của hai người gần như nhau.
Trần Thái thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn người đại diện của người đó, nhất thời sửng sốt.
Hóa ra là “bạn cũ” Tề Chính.
Trợ lý vừa nhìn tên cũng thở dài: “Tề Chính a, trời ạ, sao lại đụng phải hắn…”
“Không, nên là sao hắn lại đụng phải tôi.” Trần Thái chậc miệng, xắn ống tay áo lên, kêu gọi, “Đến đây đi, các anh em, khai chiến.”
——————-
Chú thích:
(1) Chữ Dương trong tên của Triệu Dương là chữ này “阳”, được ghép từ bộ Phụ – 阜 (阝) (được ví như cái tai) và chữ Nhật -日 (tức chỉ mặt trời).
(2) Socola Lindt là hãng nổi tiếng của Thụy Sĩ.
(3) Phiên âm của câu “Silent, undo, I can’t wait here silent”, ca từ trong bài Undo mà chương trước Triệu Dương thể hiện =)))))
(4) Lâm Đại Ngọc: Nhân vật nữ trong Hồng Lâu Mộng.
(5) Cái đoạn này làm mình nhớ đến cái meme “chắc chắn có âm mưu gì đó chứ không thể ngu đến vậy được” hot suốt thời gian qua =))))))
——————-
Gặp lại người quen cũ rồi, ố ồ!
À mà vì truyện về thể loại giải trí, có nhiều thuật ngữ dùng riêng của bên TQ mà tiếng Việt mình không có, căn bản showbiz 2 bên cũng khác nhau. Cho nên mình có xen vào các từ lóng trên mạng, Tây ta lẫn lộn vì thật sự chả biết dịch sao cho đúng nghĩa, mong mọi người không thấy khó chịu và vẫn hiểu được:(((((
Có vấn đề gì mọi người cứ góp ý cho mình hén!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!