Ngai Vàng Của Hoàng Đế
Chương 14: Thích ứng và học tập
Mấy ngày sau đó, Hoàng chỉ chuyên tâm học chữ, tuy nói Milenia không phải là một cô giáo giỏi lắm, chưa kể chữ viết ở đây là dạng tượng hình ghép kí tự, không dưới vài ngàn từ, vừa giống tiếng Nhật nhưng khó nhìn như chữ Ả Rập, nếu bình thường thì phải tốn vài năm mới xong. Rất may hắn có bộ nhớ hệ thống, nhìn phát thuộc luôn nên nhanh hơn người thường vài chục lần, đến Milenia cũng phải ngạc nhiên, tốc độ này thì đến thiên tài cũng phải gọi bằng cụ.
Các sinh hoạt hằng ngày khác mới gọi là đau đầu, Milenia đúng là một cô tiểu thư được bọc vàng, chắc từ nhỏ tới lớn ngoài việc học tập và nghiên cứu ra thì mọi công việc đều có người khác lo. Cô ta không biết một cái gì, nấu ăn, dọn dẹp, giặt giũ…. Hoàng đều phải làm tất, chính xác là hắn có để Mil thử, nhưng sau vài lần phải đổ thức ăn với đem quần áo ra vào sọt rác thì đành phải thôi hẳn. Milenia chỉ chuyên tâm dạy chữ và giải đáp thắc mắc, nếu người ngoài nhìn vào thì chẳng ai biết mới là chủ.
Bản thân nữ dược sư cũng ngạc nhiên, từ ngày gia đình gặp biến cố, bị hãm hại rồi bán tới đây, Milenia đã coi mình như chết rồi. Khi bị mua về, cô ta chẳng còn quan tâm việc tồi tệ gì sẽ đến. Nhưng sau mấy hôm sống cùng Hoàng, hắn lại chưa hề có hành động gì quá trớn, lịch làm việc của chủ nhân Milenia là sáng sớm thức dậy chạy ra đường một vòng, về nhà uốn éo vài tư thế rất khó hiểu, sau đó là ăn sáng, học chữ, tới trưa nấu ăn – nghỉ ngơi và tiếp tục đến tối mịt, thời gian sau đó là lúc dọn dẹp rồi đi ngủ. Đầu tiên, Milenia còn tưởng tên này giở trò nhưng mọi của hắn hành động đều rất tự nhiên, dần dần cô ta cũng buông lỏng đi, nói chuyện đỡ cứng nhắc hơn.
Hoàng cũng chẳng phải biểu hiện như vậy cho vui, hắn muốn chắc chắn Milenia là người mình tin tưởng được. Tuy nói có hợp đồng nô lệ, nhưng thứ xây dựng trên sự thống trị sẽ không thể bền chắc. Nhưng Mil có vẻ đã tâm tàn ý lạnh, trừ khi ai đó có ý định giúp cô ta báo thù, bằng không thì kể cả trời sập chắc cũng mặc kệ, mà việc đó hắn không có muốn nhúng tay vào. Một buổi sáng, Hoàng bắt đầu hỏi bâng quơ:
– Tôn giáo hay tín ngưỡng nào đang mạnh nhất nhỉ?
Milenia đã quá quen với kiểu nói chuyện không đầu không đuôi của chủ nhân mình, liền đáp:
– Thưa thiếu chủ, tín ngưỡng trên thế giới này có rất nhiều, nhưng nhân loại hiện này chỉ có hai dòng chính chi phối toàn bộ. Thánh điện và thánh giáo hội.
– Hử, sao nghe giống nhau quá vậy?
– Từ khởi thủy, nhân loại chỉ có một tín ngưỡng duy nhất đó là thần sáng tạo. Người ta cho rằng ngài đã tạo ra lục địa và sinh vật, lúc đó mọi người người đều cho rằng thánh điện là tồn tại duy nhất. Qua thời gian, tìn đồ ngày càng đông, bắt đầu xuất hiện rạn nứt, một số người cho rằng thế giới này được tạo nên khác với những gì giáo lý đã ghi, họ thoát ly khỏi thánh điện và lập nên thánh giáo hội. Chuyện từ rất lâu, tuy cả hai cùng thờ phụng thần sáng tạo nhưng cũng chẳng ai biết bên nào mới là chính tông.
– “Có vẻ cơ bản giống đạo Thiên chúa và Tin Lành ở Trái Đất”. Hắn nghĩ thầm rồi hỏi tiếp:
– Toàn bộ nhân loại đều tin theo họ à?
– Thực ra không hẳn tất cả, đế quốc và cộng hòa Elen không bắt buộc dân chúng, họ có quyền tự do tính ngưỡng.
– Tình hình của hai điện này hiện giờ ra sao?
– Thưa thiếu chủ, họ có đất đai riêng, nghe nói là do chính thần ban xuống và cả một lực lượng hộ vệ riêng biệt nữa.
– Ừm, tốt, cám ơn cô.
Đánh giá của Hoàng và hai tổ chức này là chúng cũng giống như bao bọn buôn thần bán thánh có mặt khắp nơi trong dòng lịch sử, có đất tư hữu lại tổ chức cả quân đội, rõ ràng là muốn thành hẳn nó nước riêng. Nhưng việc này dính tới chính trị cấp cao, tạm thời chưa quản được, hắn nói tiếp:
– Mil, phiền cô lấy dùm tôi một con dao.
Milenia lấy một con dao cắt trái cây trên bàn đưa qua, Hoàng cầm lầy nó rồi bất thình lình xả một vệt dài lên tay, máu chảy ròng ròng, hắn để thế một lúc rồi nhẹ nhàng lẩm nhẩm:
– “Sia”
Vết thương lập tức ngừng chảy máu, khép miệng, liền da hoàn hảo như ban đầu. Quay sang nữ dược sư vẫn còn chưa hết kinh ngạc, hỏi:
– Có ai làm được giống như vậy không?
Milenia để lộ cảm xúc, cảm thấy mình hơi thất thố, lấy lại bình tĩnh rồi trả lời:
– Theo hiểu biết của tôi thì chỉ những thuật sĩ hay tư tế cao cấp của hai giáo đình mới có khả năng làm như vậy, họ gọi đó thần thánh ban ơn. Ngoài những người đó ra, chưa ai thấy ai làm được điều tương tự.
– Các chủng tộc khác thì sao?
– Nghe đồn thú tộc có các thầy tế cũng có thể chữa bệnh trong nháy mắt, nhưng đó chỉ là lời đồn, không có kiểm chứng.
– Nếu tôi đoán không nhầm, mấy tòa thánh điện kia chắc rất thường xuyên biểu diễn vụ này đúng không?
– Đúng thế thưa thiếu chủ, cứ vài tháng một lần họ sẽ thi triển thần thánh ban phúc trước toàn thể tín đồ, các nhân vật quý tộc ở các nước cũng có thế đến thánh điện nhờ vả.
– Chả trách, chả trách. Được rồi, cám ơn cô, tôi cần suy nghĩ một lúc.
Milenia cúi chào rồi bước ra ngoài, cực kì tò mò về thân thế tên chủ nhân này, theo lý thường người của thánh điện và thánh giáo không bao giờ xuất hiện ở mấy chỗ tầm thường này, hắn là ai?
– Tiên sư nhà nó, thế là kế hoạch làm ăn đã phá sản rồi.
Hoàng chán nản thốt lên rồi nằm phịch xuống đất. Thảo nào lúc đi cùng Nanh hổ, hắn lại không thấy vị trí hồi phục, nguyên nhân là do bọn “phụng sự thần thánh” kia nắm hết sạch. Rõ ràng hắn không thể đi khơi khơi chữa bệnh rồi bô bô “với sự chúc phúc của thần sáng tạo” được, đấy là tự tìm cái chết. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ còn mỗi vụ chế thuốc là khả thi, mấy ngày vừa rồi học chữ cũng đủ dùng rồi. Hoàng lấy tờ giấy lúc trước Milenia viết ra nghiên cứu, bây giờ thì đống bùng nhùng này đã không còn làm khó hắn được nữa:
– Công thức chế tạo thuốc trị thương sơ cấp …….. hừm, thử cái này xem.
Đầu tiên phải nhờ Milenia làm ra một lọ thuốc bất kì rồi theo đó mà chuyển đổi nguyên liệu. Cái này là cứu cánh duy nhất, lỡ mà đồ làm ra còn kém hơn ở đây nữa thì đúng là nên đi chết quách cho rồi.
Hôm sau, Hoàng dậy sớm chuẩn bị vài thứ, ăn sáng xong thì nói với Milenia:
– Chúng ta sẽ ra ngoài mua nguyên liệu, trước khi đi thì tôi cần phải chỉnh trang cho cô một chút, lại đây.
Tuy nghề chính là game thủ chuyên nghiệp và quản trị trang web nhưng từ bé hắn đã hâm mộ mấy bậc thầy trang điểm, cách họ biến bọn vịt trời thành thiên nga, nên đã theo học một thời gian. Tuy chẳng nên cơm cháo gì nhưng ít nhất cũng gọi là biết chút đỉnh. Hoàng chải tóc bó lại để che đi phần mặt bị hỏng, bảo Mil mặc một bộ váy dài rồi trùm khăn lên đầu, dặm thêm mấy loại bột trang điểm. Hắn nhìn thành quả của mình đắc ý, hơi cong tay trái để Milenia bám vào, cả hai nhìn như một cặp anh em bình thường.
– Tí nữa ra ngoài đừng cứng nhắc quá, cứ coi như đi chơi được rồi.
Hoàng khoác tay nữ dược sư tới một khu chuyên buôn bán dược liệu, tuy ở đây không bán mấy thứ cao cấp nhưng nguyên liệu thông thường thì cả đống. Hắn rảo qua một dãy hàng với cả đống cây cỏ, da, xương… đủ loại hoa cả mắt, vừa ngó nghiêng vừa lẩm bẩm:
– Máu thỏ một sừng, lam thảo, bột tinh luyện từ bọ đất….
Giữa một rừng nguyên liệu, một kẻ không biết gì chả khác gì quạ vào chuồng lợn, hắn đi tới đi lui như một thằng ngố, nhìn cái nào cũng giống y chang nhau. Chỉ đến khi Milenia ra tay thì mới có thể chọn đúng đồ, vừa trả tiền Hoàng vừa nói:
– May mà có cô đi theo, không chắc tôi lạc ở đây tới đêm.
Tổng cộng chi phí nguyên liệu cho năm lọ thuốc chữa trị sơ cấp là một ngàn Kron, chưa tính công chế tạo, đắt dã man, chả trách bọn Hat quý chúng như vàng. Hoàng cầm cái túi bé tý chứa vài thứ bé tẹo mà có cảm giác đang cầm kim cương. Hắn bỗng nhớ ra một thứ, vội hỏi:
– Mấy nguyên liệu này toàn đồ dễ kiếm, tại sao chúng lại có giá cao ngất vậy.
Phải biết một nhiệm vụ trung cấp bình thường của công hội mạo hiểm, thưởng cũng chỉ xấp xỉ sáu,bảy ngàn Kron mà thôi. Bán đồ kiểu này đúng là chả khác gì ăn cướp:
– Nguyên liệu đúng là dễ kiếm nhưng dược sư lại rất hiếm, không như chiến binh. Dược sư cần một nền tảng kiến thức lớn và tích lũy lâu dài, buộc phải có thời gian nghiên cứu trong học viện trước khi được đánh giá cấp độ. Những người bán hàng này chủ yếu ăn theo mà thôi, những nguyên liệu này ngoài dùng để chế thuốc thì chả còn tác dụng gì cả.
Milenia giải thích, trong giọng nói có chứa một chút tự hào nho nhỏ rất khó nhận ra. Hoàng vui vẻ nói:
– Hôm nay coi như xong việc, vẫn còn sớm, chúng ta đi đâu đó một lúc nhỉ.
Trái ngược với tinh thần của chủ nhân, nữ dược sư chỉ lãnh đạm trả lời:
– Tùy thiếu chủ quyết định.
– Cô chán chết đi được, về thôi vậy.
Hắn chán nản phất tay bảo Milenia đi theo, đúng là bản thân không có duyên với phụ nữ. Cả hai về tới nhà thì Hoàng lao ngay tới bộ công cụ hàng cũ, đặt túi nguyên liệu lên bàn rồi nói:
– Cô cần bao lâu để chế ra một bình thuốc sơ cấp?
– Với dụng cụ loại này thì tầm khoảng mười lăm phút thưa thiếu chủ.
– Vậy cô thong thả đi, tôi chờ.
Trong khi Milenia bắt tay vào làm việc thì Hoàng đứng kế bên chăm chú quan sát. Đầu tiên cô ta tính toán khối lượng từng loại nguyên liệu cùng thứ tự theo công thức, sau đó là trộn cùng nhau rồi đổ tất cả vào vạc. Bước tiếp theo hắn tưởng chỉ là đơn giản nhóm lửa rồi canh cho đến khi xong việc thì Mil lại làm khác, cô ta đặt tay hai bên thành vạc, vận dụng nguyên lực điều khiển tốc độ cô đặc cũng như độ nóng bên trong theo ý mình.
Nhìn thấy thế, Hoàng chợt nhận ra việc chế thuốc này không những đòi hỏi dược sư phải có nguyên lực hùng mạnh để duy trì mà còn cần kĩ thuật rất cao. Đây chỉ mới là thuốc sơ cấp cơ bản, nếu là mấy loại thượng hạng cần tới vài chục loại nguyên liệu thì có thể tưởng tượng ra khối lượng công việc và nguyên lực tiêu tốn khủng khiếp cỡ nào, chả trách nó lại đắt cắt cổ như vậy. Nói đi nói lại thì đâu thể trả giá với mạng sống được.
Rất nhanh, một lọ thuốc nước màu xám đã được Milenia cho ra lò. Cầm nó trên tay Hoàng có cảm giác thứ này chả có tí độ tin cậy nào. Hắn nói:
– Cô đi nghỉ trước đi.
Còn một mình với lọ thuốc, Hoàng ghi nhớ công thức cùng tính năng dược liệu, lục lại công thức đầu tiên hắn biết trong game, bắt đầu:
– “Chuyển đổi tương đương”
Vì trong kho dữ liệu của hắn chỉ có đúng mấy thứ đã mua hôm nay nên rất nhanh đã xử lý xong. May mắn là để làm ra một lọ hồi phục cơ bản trong Ngai Vàng Của Hoàng Đế chỉ cần đúng hai thứ: cỏ dại màu đỏ và nước, chẳng có khó khăn gì để đồng bộ hóa. Vì toàn nguyên liệu cấp thấp nên độ hao mòn là không đáng kể, hắn quyết định làm luôn. Một dòng thông báo hiện ra khi Hoàng chạm vào bộ chế tạo:
– Tìm thấy công cụ hợp lệ, có xác nhận sử dụng hay không?
– Có. Hắn lựa chọn không cần suy nghĩ
– Xác nhận thành công, xin mời bắt đầu.
Thực sự là Hoàng cũng chả biết nên làm thế nào, đành bắt chước Milenia,đem tất cả bỏ vào cùng một chỗ. Lập tức một bảng thông báo khác hiện ra:
– Nguyên liệu đầy đủ, có muốn chế tạo “thuốc hồi phục sơ cấp” hay không?
– Có.
Hắn trả lời đồng thời âm thầm kiểm tra lại các kĩ năng bị động, tuy nói là thứ này với cấp độ hiện tại nhắm mắt làm cũng được nhưng chắc cú vẫn hơn.
– “Giả kim thuật bậc thầy”, tăng gấp đôi tỉ lệ chế tạo thành công.
– “Tái chế”, giảm bốn mươi phần trăm nguyên liệu đầu vào.
– “Cường hóa”, gia tăng tác dụng của các loại thuốc hồi phục và thời gian tác dụng của dung dịch phụ trợ thêm gấp ba lần.
Trừ một vài kĩ năng chưa đủ điều kiện mở thì số còn lại đều hoạt động bình thường. Một luồng sáng lóe lên rồi rất nhanh vụt tắt, nguyên liệu trong vạc đã được thay thế bằng một lọ nước màu đỏ thẫm. Hoàng tần ngần:
– Thế này không phải là quá nhanh đấy chứ?
Thời gian ở thế giới thực tương đương trong game, thế này thì cũng bá đạo vượt mức rồi. Cầm cả hai lọ trên tay, Hoàng chợt nhận ra một vấn đề đau đầu nữa:
– Lấy ai để thử thuốc đây hả trời?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!