Ngai Vàng Của Hoàng Đế
Chương 34: Lần đấu giá điên cuồng (1)
Vì hôm nay đã là ngày cuối cùng nên số lượng khách tham dự tăng vọt, cả khu đấu giá gần như kín đặc không còn một chỗ trống, hầu hết là tham gia để thêm phần náo nhiệt, chỉ có một số ít dân làm ăn cứng tay là chuẩn bị bung tiền cạnh tranh. Hoàng vẫn như cũ đang ngồi nói chuyện xã giao trong phòng khách quý cùng Khadas, vị thành chủ này tinh thần đang rất phấn chấn. Hôm qua sau khi dùng thuốc, ông ta quần thảo với mẹ cả tới gần sáng mà chẳng hề mệt mỏi, cơ thể cũng không có phản ứng phụ nào, điều này chứng minh đây là một thứ tốt. Mặc dù có rất nhiều loại thuốc cũng có công hiệu tương tự hoặc thậm chí là tốt hơn rất nhiều, nhưng ở một nơi hẻo lánh như thành Roc, vật này vẫn là thứ hiếm, Khadas đang dự tính tìm cách dụ dỗ tên Dược Sư này làm thêm để dùng dần. Ông ta vừa nhấm rượu vừa nói:
– Thiếu chủ, không biết cậu có dự định gì sau lần đấu giá này không?
Dược Sư là một loại nghề rất đặc thù, tuy gần như suốt ngày phải đắm chìm trong vào việc nghiên cứu nhưng lại không phải dạng người hướng nội, bọn họ rất thường xuyên đi chu du khắp nơi để kiếm nguyên liệu hoặc kiểm nghiệm kiến thức. Việc một Đại Dược Sư như “thầy” của Hoàng xuất hiện tại đây cũng có thể hiểu được, có thể họ sẽ rời đi rất nhanh và có trời mới biết khi nào mới quay lại, vì vậy nếu có kiếm lợi được thì phải tận lực mà kiếm. Hoàng dĩ nhiên hiểu ý của Khadas, làm bộ cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi trả lời:
– Cái này thì tôi cũng chưa quyết định được, có lẽ sau khi làm xong việc sẽ lên đường. Xung quanh đây còn thành thị lớn nào nữa không?
Hoàng dĩ nhiên cũng không muốn sống cả đời tại một nơi như thành Roc, ít ra thì hắn cũng muốn tìm hiểu sâu hơn thế giới này. Dự định là sau khi lấy được tiền của mấy lọ phục hồi sơ cấp sắp được đem ra đấu giá thì sẽ tính tới chuyện rời đi, tất nhiên tạo được quan hệ với Khadas cũng tốt, ít ra ông ta có thể giúp đỡ mình về tài chính lúc ban đầu.
– Thực ra với tài năng như cậu, có lẽ chỉ có thủ đô của đế quốc mới là chỗ thích hợp. Nếu cậu muốn đi tôi có thể sắp xếp.
– “Thủ đô à…”
Hoàng là một kẻ xa lạ ở thế giới này, chỉ biết trông chờ vào thông tin của người khác đưa cho. Thủ đô dĩ nhiên là một nơi tốt, nó chắc chắn sẽ điểm tập kết kinh tế và kiến thức của đế quốc Ramas này, chưa kể Milenia phải đi học trở lại nếu muốn tăng cấp, đúng là kiểu gì thì cũng phải chuyển chỗ, nhưng không thể nói đi là đi được, ít nhất cũng phải chờ thêm một thời gian nữa. Hắn đáp:
– Cám ơn, nhưng có lẽ tôi vẫn sẽ phải làm phiền ngài một thời gian.
Khadas nghe vậy thì rất vui, tên này hẳn còn phải chờ sự đồng ý của thầy mới có thể lên đường, mình còn có thể giao dịch với hắn một thời gian nữa. Ông ta vui vẻ nói:
– Nếu thiếu chủ có nhã hứng, cứ ở lại đây thoải mái, cậu luôn là khách quý của tôi mà.
Hai người nói thêm vài câu xã giao không quan trọng, sau đó bắt đầu bàn về những món đồ sẽ được đấu giá hôm nay, theo kế hoạch thì ba lọ hồi phục sơ cấp sẽ được công bố ra sau cùng, Khadas chắc chắn bung tiền thu mua bằng hết, số tiền này sẽ tặng lại Hoàng một nửa. Tuy làm vậy sẽ tốn một khoản phí không nhỏ nhưng mục đích chính vẫn là để quảng cáo, từ đó thu hút thêm khách sộp tham gia đấu giá. Hoàng cũng đã hứa sẽ tặng lại vài lọ hồi phục sơ cấp coi như quà làm quen. Mọi việc đối với Khadas đang diễn ra rất suôn sẻ, thứ duy nhất làm ông ta phiền lòng là Barock dẫn người đi từ hôm qua tới giờ vẫn chưa báo cáo về, điều này cũng khá lạ vì tên này thường làm việc rất chu đáo. Dù sao đây cũng chỉ là chuyệ n nhỏ như hạt cát, Khadas lập tức quẳng nó ra khỏi đầu, tiếp tục giới thiệu với Hoàng vài món hàng tốt sẽ được mang ra.
– Kính thưa quý vị khách quý, rất cám ơn đã bỏ thởi gian đến đây tham dự hội đấu giá lần này. Hẳn hầu hết mọi người đều đã có được một vài thứ vừa ý rồi đúng không, nhưng tôi biết vẫn còn có vài vị khó tính vẫn chưa chọn được món gì ưng ý đâu. Với cương vị là người chủ trì hôm nay, tôi xin bảo đảm những mặt hàng tiếp theo được bày ra đây sẽ làm thỏa mãn tất cả quý vị, xin phép được bắt đầu.
Trên sân khấu lúc này đang là người nắm quyền cao nhất tại đây: chủ tịch hội đấu giá – Maxen, đích thân đứng ra giới thiệu và xử lý, đây cũng không phải điều gì lạ, thông thường khi có những món hàng thuộc dạng tốt, ông ta thường xuất hiện để chứng tỏ chất lượng. Maxen sau màn giới thiệu ngắn gọn thì bắt đầu ra hiệu cho người chuẩn bị mang món “hàng” đầu tiên ra, Hoàng nhìn thoáng qua phía dưới một chút rồi rất vô tình thảy ra một câu:
– Không biết thành chủ như ngài có quan hệ gì với hội đấu giá này không nhỉ?
Khadas nghe Hoàng nói vậy tuy hơi ngạc nhiên nhưng không hề bất ngờ, việc này cơ bản cũng chả phải bí mật gì, tất cả mọi người đều hiểu mấy hoạt động sặc mùi phạm pháp như thế này chẳng bao giờ không có chống lưng. Khadas biết tên Dược Sư này hẳn không muốn hỏi cho vui, suy nghĩ rất nhanh rồi trả lời:
– Cũng có góp vốn một chút. Thiếu chủ nếu cũng có hứng thú thì tôi sẽ thu xếp cho cậu một phần.
– Không, cảm ơn. Tôi chỉ hơi thắc mắc là ngài đã chịu bỏ ra một số tiền lớn để mua lại lọ thuốc kia lên sàn, chắc không đơn giản chỉ muốn quảng cáo.
– Chà thiếu chủ, cậu lại đánh giá quá cao tôi nữa rồi.
Khadas cười rất tự nhiên rồi sau đó nói lảng sang chuyện khác, mục đích của ông ta đúng là không chỉ gói gọn trong việc quảng cáo cho hội đấu giá bé nhỏ này. Thành Roc tuy nhỏ nhưng dù sao nó vẫn trực thuộc đế quốc, các nghĩa vụ như đóng thuế và quân dịch đều phải chấp hành đầy đủ, chính vì địa thế hẻo lánh và tài nguyên hạn hẹp nên một thành chủ như Khadas có tiếng nói rất yếu ớt trên chính trường, ông ta lại không phải quý tộc chính tông mà thuộc dạng địa chủ lâu đời, điều này là rào cản vô cùng lớn nếu con cháu muốn tiến vào những chức vụ cao trong đế quốc. Nhưng nếu thông tin bản thân có một thuộc hạ là Dược Sư cấp tám, đó sẽ là cục nam châm để thu hút thêm người tài, tạo điều kiện phát triển không chỉ cho cá nhân Khadas mà còn cả tòa thành bé nhỏ này, chỉ có như vậy mới có thể được công nhận là quý tộc cấp cao. Khadas cả đời làm việc cũng chỉ mong con cái mình sống tốt hơn,thời gian Hoàng ở lại không lâu nên ông ta lại càng phải làm việc nhanh hơn.
Lúc này phía dưới sàn đấu giá đã bắt đầu đưa ra món hàng đầu tiên, Hoàng tuy không còn hứng thú gì lắm nhưng vẫn nhàn rỗi nhìn xuống. Đây là mật độc của một con trăn lửa hai đầu, tuy có độc nhưng loài trăn này lại là thú ăn cỏ nên rất nhát người. Bọn chúng sống đơn độc tít trên mấy ngọn cây cổ thụ, biết thay đổi màu da nên cực kì khó bắt, giá trị của sinh vật này nằm ở tuyến mật độc dưới cổ, thường được sử dụng để chế độc dược hay tạo bùa nguyền rủa cấp cao. Vì là món đầu tiên nên rất nhanh nó đã được hốt đi, Khadas nhìn cũng chẳng thèm nhìn, quay sang nói:
– Thiếu chủ, nếu cậu thích thứ gì cứ nói, tôi sẽ bảo người thu xếp ngay.
Hoàng tuy rất muốn nhân cơ hội này để moi tiền từ nhưng do đang phải cố giả vờ ra vẻ ta đây cao giá, đồ vật ở đây không xứng nên đành trả lời luôn:
– Không cần đâu, tôi thấy ở đây cũng chẳng có vật gì đáng giá cả.
Khadas nghe xong cũng không tỏ ra mất hứng, việc này thực sự quá bình thường, có đôi khi mọi chuyện nó rất nhố nhăng như vậy, Hoàng càng ra vẻ Khadas lại càng tin tưởng tên này là Dược Sư xịn. Ông ta rất tự nhiên nói:
– Vậy tôi ra ngoài dặn dò thuộc hạ một chút, thiếu chủ cứ tự nhiên nhé.
Mọi việc hiện giờ đã vào guồng theo kế hoạch định sẵn, việc còn lại chỉ là tìm cách để khống chế mức giá mấy lọ thuốc kia theo đúng ý mà thôi, Khadas tuy rất muốn nó càng lên cao càng tốt nhưng dù gì thì vẫn phải mua lại thật, ông ta chẳng thích lấy mỡ mình rán mình bao giờ. Sau khi chạm cốc chào Hoàng và điều vài nữ hầu ở lại tiếp khách, Khadas lẳng lặng đi qua một căn phòng khác cách đó không xa. Mẹ cả đã có mặt sẵn ở đó, ông ta vừa bước vào liền nói luôn:
– Xelia, mọi việc tiến hành tới đâu rồi?
Mẹ cả vẫn thái độ thường ngày, nhẹ nhàng cầm lấy một bản danh sách đưa qua cho Khadas và bắt đầu trả lời:
– Tiền đã chuyển tới, người của chúng ta cũng đã được phân bố khắp nơi trong hội trường theo ý ngài, sẽ không có chuyện giá cố tình bị đội lên cao đâu.
– Tốt, hôm nay có đột nhiên xuất hiện nhân vật cỡ bự nào không?
– Không, tất cả đều là người quen hoặc khách vãng lai, gần như chắc chắn sẽ không có ai giành được món hàng này cả.
– Thằng ranh Anton sao rồi?
– Cậu chủ đã theo lệnh ngài quay trở về, Chilat cũng đi theo luôn.
– Ừm, cô làm tốt lắm
Khadas rất hài lòng cách xử lý công việc của mẹ cả, vừa chính xác lại nhanh nhạy. Tuy bản thân là người đứng đầu thành Roc, nhưng do Khadas toàn dùng tiền để lôi kéo người làm việc cho mình nên thành ra số có thể hoàn toàn tin tưởng lại chả có mấy, ngoại trừ Chilat coi như đã dính chết với con trai thì chỉ còn Xelia đang đứng trước mặt. Bà ta không những giúp quản lý hệ thống phố đèn đỏ mà còn kiêm luôn công việc tham mưu, thư kí và người tình, vô cùng trung thành và đáng tin cậy. Khadas lần giở xem mấy bản danh sách công việc, bỗng sực nhớ ra gì đó, hỏi luôn:
– Barock còn chưa về nữa sao?
Mẹ cả nghe hỏi như vậy cũng hơi nhíu mày, trong số cận vệ thì Barock tuy không phải giỏi nhất nhưng tuyệt đối là kẻ kĩ tính, hắn chưa bao giờ làm việc kiểu chộp giật thế này, qua hơn một đêm mà không có tin tức gì. Bà ta liền nói:
– Vẫn chưa thưa ngài, tôi cũng đã cho người đi dò hỏi những chỗ Barock thường lui tới nhưng không có kết quả.
Khadas nghe xong trầm ngâm một lúc lâu không nói gì, ông ta cũng như mẹ cả, hiểu khá rõ tên cận vệ này. Trong đám hổ lốn đầu đường xó chợ suốt ngày chỉ biết vòi tiền thì Barock còn có một chút khái niệm trung thành, hầu hết những nhiệm vụ mờ ám không muốn cho ai biết Khadas đều giao cho hắn và chưa bao giờ phải thất vọng, một công cụ cực kì đắc lực. Cuối cùng, ông ta lên tiếng:
– Tỉ lệ để Barock phản bội hoặc rời đi chỗ khác gần như không thể, có khi nào hắn đã gặp phải chuyện gì đó nghiêm trọng không thể tự bảo vệ bản thân không?
Mẹ cả nghe chủ nhân nói bâng quơ như vậy cũng hiểu là ông ta đang muốn dò hỏi ý của mình, mìm cười rất quyến rũ và hỏi ngược lại:
– Theo ngài, tỉ lệ để chúng ta có cơ hội gặp gỡ một Đại Dược Sư cấp tám là bao nhiêu?
Khadas nghe hỏi vậy thì bỗng sực tính, rất nhanh lắc đầu cười lớn. Với một quý tộc bình thường như ông ta, việc có thể tiếp xúc với ai đó như Hoàng và “thầy” của hắn gần như là một điều không tưởng. Đây không phải nói địa vị của Khadas không xứng, đơn giản là nơi ông ta quản lý thực sự là một chỗ chó ăn đá gà ăn sỏi, quanh năm suốt tháng nếu không phải là mấy tên thương buôn cỡ vừa thì cũng là mấy đội mạo hiểm thô lỗ, người có tài năng một chút chẳng bao giờ dư thời gian mà ghé vào đây. Ở thành Roc này quyền lực và sức mạnh của Khadas là tuyệt đối, dân chúng lại sống rất an phận, nếu nói có ai đó đủ sức để tiêu diệt cận vệ ngay trên đất của ông ta thì đúng là chuyện nằm mơ cũng khó xảy ra. Khadas nếu bình thường tất nhiên hiểu được vấn đề này, chẳng qua bây giờ đầu óc phải giải quyết quá nhiều việc nên hơi chậm chạp. Ông ta rất nhanh quẳng vấn đề của Barock ra khỏi đầu, mặc nhiên coi hắn ta đang say xỉn hoặc chơi gái ở chỗ nào đó, quay sang mẹ cả và nói:
– Chuyện này coi như xong, cô có thể đi lo liệu nốt mấy việc sắp tới được rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!