Ngai Vàng Của Hoàng Đế
Chương 71: Đăng ký tuyển sinh
Milenia nghe Hoàng nói vậy cũng không có ý kiến gì, chỉ hơi khẽ gật đầu rồi tiếp tục làm việc, tỏ vẻ rõ ràng chả hứng thú gì với chuyện học hành này. Hoàng cũng hết cách, dù sao cô ta chịu đi là tốt rồi, mấy chuyện khác cứ từ từ rồi tính.
Sáng hôm sau Hoàng thức dậy sớm hơn mọi ngày, sau khi hoàn thành bài tập rèn luyện cơ thể thì liền đi chuẩn bị đồ đạc. Tuy mỗi đợt tuyển sinh này kéo dài đến cả tuần, nhưng hắn vẫn giữ nguyên tư duy như ở Trái Đất, mặc định xác định lần này đưa Milenia đi làm là phải chắc chắn hoàn thành mới về được.
Do đó Hoàng không những làm thức ăn nước uống mang sẵn, sau đó tống thêm mấy thứ linh tinh đề phòng phải nghỉ ngơi tại chỗ, thậm chí hắn còn tính mang lều chõng theo để trú lại dài ngày, nhưng cuối cùng lại bỏ đi vì nó quá cồng kềnh. Lúc Milenia ngủ dậy thì đã thấy đùm đề một đống trước cửa, cảm giác là sắp đi chạy nạn chứ không phải là đi đăng ký thi. Cô ta tính lên tiếng hỏi nhưng cuối cùng lại thôi, dù sao mấy chuyện khùng điên kiểu này cũng không phải lần đầu tiên.
– Được rồi, lên đường thôi.
Hoàng cúi xuống còng lưng khoác lên một cái ba lô tổ bố, trước ngực lại còn đeo thêm vài túi chứa đồ lặt vặt, nhìn hắn như một quả bóng tròn vo. Tuy đám đồ này cồng kềnh nhưng cũng không nặng lắm, vì vậy Hoàng vẫn có thể đi lại tương đối dễ dàng.
Lúc Hoàng và Milenia bước ra ngoài thì liền được mấy hàng xóm xung quanh tiến tới hỏi thăm rất nhiệt tình, khu dân cư này chủ yếu là các gia đình trẻ, do đó con của họ vẫn chưa đủ tuổi để học ở các học viện lớn. Vì vậy mà khi thấy Milenia đi tuyển sinh thì tất cả đều tỏ ra hào hứng, cái này cũng do nữ Dược sư bình thường rất được lòng mọi người.
Hoàng vừa è cổ chất đống đồ lên một chiếc xe ngựa vừa được gọi hộ, vừa mồm năm miệng mười bốc phét với mấy người hàng xóm bên cạnh, kiểu như em gái mình được nhận là chuyện đã nằm chắc trong túi. Khi hai người lên xe thì gần như những người quen biết gần đó đã đổ ra kín cả hẻm, liên tục nói những câu chúc may mắn mặc dù đây mới chỉ là đi tuyển sinh:
– Hai người đi cẩn thận nhé, đăng ký sớm lấy chỗ tốt.
– Nhớ chọn môn cho kỹ, cần thì cứ hỏi nhé.
– Đăng ký xong còn phải lấy giấy nữa, quên là không được thi đâu, cậu Hoàng nhớ cầm hộ em đấy.
Milenia ngồi xe liên tục phải với xuống nói chuyện và cảm ơn lại đến cuống cả tay, Hoàng thì vẫn như cũ lười biếng nằm ườn ra trên ghế, chờ cho mọi người nói hết mới nghểnh cổ lên nói với lái xe:
– Đi thôi nào anh trai.
Khi cỗ xe ngựa bắt đầu chuyển bánh, cảnh tượng phía dưới chuyển sang giống hệt như mấy màn đưa tiễn người nhà đi xa, hàng xóm xung quanh vẫy tay liên tục tới khi Milenia khuất dạng mới thôi. Hoàng thực sự khá ngạc nhiên vì sự nhiệt tình này, dù sao cả hai dọn tới đây chưa lâu, nhưng tình cảm mà những người này dành cho Milenia lại rất chân thành, cứ y như bạn bè hay họ hàng vậy, có lẽ đây là nét riêng trong tính cách của cư dân đế quốc Ramas.
Tuy là một học viện lớn và uy tín, nhưng đất đai trong khu trung tâm hiển nhiên không đủ chỗ để chứa nổi. Do đó học viện Ilumina buộc phải xây dựng ở phía rìa ngoại ô thủ đô, nhưng bù lại mặt sau của nó dựa vào một khu rừng rậm cực lớn có đường sông thông ra biển, rất thuận tiện cho việc tập luyện của học viên cũng như phát triển cơ sở vật chất nếu cần.
Học viện Ilumina nổi tiếng thứ nhì đế quốc, lại không phân biệt tầng lớp nên mỗi lần tuyển sinh của nó đều thu hút cực đông người đến thử vận may, không những là dân thường mà kể cả các quý tộc cấp thấp cũng muốn đến đây học. Tuy học viện tuyển sinh không tự do không giới hạn số lượng, nhưng ai cũng muốn đến trước lấy giấy xác nhận cho chắc cú.
Hiện Hoàng và Milenia đang ở trên một con đường cực rộng, tính theo cách nói ở Trái Đất là kiểu đại lộ đủ cho mười mấy làn xe hơi chạy thênh thang bát ngát. Nhưng lúc này nó gần như bị nhét chặt cứng bởi hàng đoàn phương tiện đủ loại, từ xe ngựa cỡ nhỏ tới mấy cỗ siêu xe to như cái đầu kéo hạng nặng, chưa kể hàng đống thú cưỡi kỳ dị từ tới cao lừng lững bước đi.
Chất lượng của chúng cũng không đồng nhất, tuy phần lớn mọi người đều sử dụng xe ngựa thông thường trong thủ đô, nhưng cũng đôi khi có một vài gia đình cưỡi trên mấy cỗ xe nạm đá quý sáng rực nhìn qua cũng biết là người giàu có, tất cả cùng thẳng hướng tiến đến nơi ghi danh của học viện Ilumina.
Chiếc xe ngựa chở Hoàng và Milenia chậm chạp luồn lách qua hàng đàn xe trước mặt, sau hơn một giờ đồng hồ sau mới dừng bước. Lái xe mở cửa hông ra thông báo:
– Đến nơi rồi thưa hai vị.
Hoàng gật đầu đáp lại rồi mở cửa bước xuống, sau đó đỡ Milenia ra ngoài để cô ta trả tiền cho lái xe, tiện thể nhờ anh ta chuyển đồ xuống giùm rồi thu dọn chúng vào một góc, làm xong tất cả hắn mới bắt đầu giương mắt quan sát xung quanh.
Trước mặt hắn là một con đường độc đạo nhỏ rất bình thường, nó nằm tách biệt hẳn với đại lộ mênh mông phía sau, gần như là cô đơn một mình một nẻo giống như từ hư không mọc ra vậy. Một điều lạ là tuy có rất đông người đi lại phía trước, nhưng con đường nhỏ này lại sạch bóng không có hạt bụi nào, thậm chí cả cây cối hai bên cũng dập dìu theo chiều khác hẳn hướng gió bên ngoài.
Hầu hết những người lần đầu tới đây cũng giống như Hoàng, đều đứng đực lại không dám tiến lên, họ bị cảnh tượng lạ lùng này hút mất hồn, thành ra tuy đã có cả một đám đông đến từ sớm tập trung lại nhưng vẫn không có ai dám tiến vào. Tuy vậy Hoàng vẫn để ý là có vài người bước lên rất tự nhiên, chẳng mấy chốc rồi mất hút vào bên trong, do đó hắn đoán rằng đây chỉ là trò đùa gì đó của học viện Ilumina này mà thôi.
Nghĩ vậy nên Hoàng nhanh chóng gọi Milenia đến, sau đó thản nhiên bước vào con đường nhỏ trong ánh mắt nghi ngại của những người gần đó. Quả nhiên khi hắn bước vào được một đoạn thì cảnh vật xung quanh từ từ biến đổi, các hàng cây hai bên mờ dần rồi tan mất. Hoàng đi thêm khoảng vài trăm mét nữa thì thấy một quảng trường bát ngát trước mặt, chỗ này đã có một số người lố nhố đứng đó sẵn, chắc cũng thuộc dạng không sợ gì đi vào trước giống như hắn.
Trong khi Hoàng còn đang ngần ngừ chưa biết làm gì tiếp theo thì đã có một bóng người xuất hiện trước mặt hắn, tươi cười nói:
– Chúc mừng hai bạn đã vượt qua vòng sơ loại, vui lòng đợi một lúc sẽ tới lúc ghi danh chính thức.
Người này là một nam thanh niên chỉ lớn tuổi hơn Milenia chính thức, anh ta mặc một bộ quần áo màu xám, trước ngực đeo huy hiệu hình một con chim đại bàng có sáu cánh, đây là biểu tượng đặc trưng của học viên Ilumina, do đó Hoàng đoán đây là học viên khóa trên được cử ra đây để hướng dẫn người mới.
Hoàng gật đầu đáp lễ lại nhưng chưa vội đi vào mà liếc mắt quan sát cái quảng trường này, so với số lượng người đông như kiến bên ngoài thì tại nơi đây chỉ lác đác vài chục mạng, bù lại trông ai cũng tràn đầy tự tin chứ không do dự không quyết như đám bên ngoài. Hoàng tất nhiên không sợ mấy cái trò đùa nho nhỏ này, còn Milenia thì càng không cần phải nói, cô ta thậm chí còn chẳng thèm quan tâm xem chỗ này là chỗ nào.
– Anh nói vòng sơ loại là sao, tôi tưởng sau khi đăng ký mới bắt đầu thi tuyển?
Hoàng tò mò lên tiếng hỏi người học viên này nghi vấn của mình, bản thân hắn cũng không biết có màn sơ loại này, lỡ như tí nữa lại lòi ra cái của nợ gì khác thì đúng là công toi. Anh chàng học viên có vẻ cũng đã quen với mấy câu hỏi kiểu này nên rất từ tốn giải thích:
– Đúng là phải sau khi đăng ký mới bắt đầu thi tuyển chọn học viên chính thức, nhưng do số lượng người tham gia quá đông nên các giáo sư trong hội đồng mời đề ra cách thức sơ loại này. Học viện Ilumina tuy không phân biệt giai cấp xã hội, nhưng học viên vẫn phải có sự quyến đoán dũng cảm của cư dân Ramas, nếu ngay cả một ảo ảnh nhỏ như vậy cũng không dám tiến lên thì lấy tư cách gì có thể gia nhập học viện lớn nhất đế quốc?
Người học viên này vừa giải thích vừa tỏ vẻ tự hào không cần che dấu, xem ra danh tiếng của học viện Ilumiana này đúng là tốt thật. Hoàng nghe xong thì vẫn chưa thỏa mãn, tiếp tục dò hỏi:
– Nhưng nếu làm như vậy thì có bất công với những người mới không, hẳn là những người từng thi tuyển nhiều lần chẳng phải sẽ biết trước rồi?
– Ồ về chuyện này thì hai bạn không cần phải lo, cách thức vận hành của mỗi lần sơ loại là khác nhau nên không ai có thể biết trước nó sẽ là thế nào. Lấy thí dụ như lần này, kể cả nếu đã dám bước vào con đường đó, nhưng nếu tâm tình vẫn còn sơ sệt do dự thì sẽ bị ảo ảnh làm rối trí không thể đến quảng trường này được. Hơn nữa nếu trong thời gian quy định không thể vượt qua vòng sơ loại thì sẽ không đủ quyền tham gia báo danh thi tuyển.
– Hả, tôi tưởng là thời gian tuyển sinh là đến một tuần cơ mà?
– Thực ra là mọi người có đến một tháng để chọn ngành rồi báo danh, nhưng đó là đối với những ai vượt qua vòng sơ loại hôm nay thôi.
– Đâu có ai thông báo về chuyện này, nói như vậy lỡ như hôm nay tôi không lên thì coi như công toi à?
– Bạn hiểu lầm rồi, chính xác là trong thời gian bảy ngày tuyển sinh tất cả mọi người đều có thể vào thi sơ loại, nếu hôm nay không muốn vào thì chờ ngày khác cũng không sao, nhưng nếu đã vào mà không qua được hoặc hết bảy ngày vẫn không dám vào thi coi như bị loại. Hơn nữa mỗi người chỉ được thi sơ loại một lần, thất bại thì phải chờ lần tuyển sinh tiếp theo vào năm tháng tới.
Hoàng nghe người này giải thích như vậy coi như hiểu rõ, đây coi là kiểu lưới lọc đầu tiên chọn ra những ai có khả năng trong vô số người ngoài kia. Thể lệ thi cũng rất công bằng khi nó kéo dài tới bảy ngày, cho phép các học viên tương lai có thể thoải mái tính toán, ai liều mạng thì vào ngày đầu, còn nếu muốn chắc ăn thì có thể chờ để lấy thêm thông tin cho chắc cú. Cách làm này tuy chỉ là kiểm tra đơn giản tâm lý con người, nhưng nó cũng thực sự là làm đúng nhiệm vụ sàng lọc rất nhiều kẻ vô dụng.
Sau khi các thắc mắc được giải đáp kỹ càng, Hoàng liền cám ơn anh chàng học viên cũ này rồi dẫn Milenia vào quảng trường. Tại chỗ này đang quy tụ khoảng gần một trăm người, hầu hết đều đang đứng yên lặng chờ đợi, có vài nhóm có vẻ là quen biết nhau từ trước thì đang túm tụm lại bàn bạc chuyện gì đó. Hoàng chọn một chỗ khuất rồi dẫn Milenia ngồi xuống nghỉ ngơi, đằng nào thì cũng phải chờ một lúc nữa mới tới thời gian đăng ký.
Hoàng lười biếng ngồi bệt xuống đất, hắn quan sát thấy rằng cứ khoảng một lúc tầm hơn mười phút sẽ có người mới tìm được đường vào, tất cả đều được các học viên cũ hướng dẫn rồi đến quảng trường tập trung. Hoàng chỉ hứng thú coi được một lúc rồi buồn chán ngáp dài, nếu như không phải đang dẫn Milenia đi đăng ký thì hắn đã nằm dài ra ngủ rồi.
Đang gà gật mông lung thì Hoàng bỗng tỉnh giấc vì bị Milenia lay dậy, hóa ra thời gian cho vòng loại sơ loại hôm nay đã hết, phía học viện đang bắt đầu tổ chức ghi lại tên của những người đã thông qua để thuận tiện cho các công tác đăng ký về sau. Khi Hoàng vươn vai đứng dậy thì thấy toàn bộ người trên quảng trường đã xếp thành hàng chỉnh tề, lần lượt lên báo danh để được phát cho một tờ giấy gì đó, hắn thấy thế thì quay sang hỏi Milenia:
– Họ đang làm gì vậy?
– Những ai đã thành công vượt qua vòng sơ loại sẽ phải báo tên, đưa ra thẻ thân phận và nơi cư trú. Sau đó học viện sẽ phát cho họ giấy xác nhận tư cách, có thứ này thì mới có thể đăng ký thi các môn học được.
Hoàng nghe xong gật đầu không nói gì, cái thứ này cũng giống như chứng nhận tốt nghiệp trung học tạm thời thôi, chả có gì đặc biệt lắm. Hai người cũng tiến lên gia nhập vào hàng ngũ đứng chờ, rất nhanh sau đó thì đến lượt, người xác nhận cho bọn họ không ngờ lại là anh chàng học viên cũ lúc nãy. Anh ta thấy Hoàng và Milenia thì cười rất tươi rồi nói:
– Ha ha, chúng ta đúng là cũng có duyên nhỉ, vậy thì làm việc cho nhanh thôi nào, cảm phiền hai bạn cho tôi xem thẻ thân phận.
Milenia nhanh nhẹn lấy ra thẻ thân phận của mình, còn Hoàng thì vốn chỉ là người đi cùng nên nói:
– Tôi chỉ đi theo em gái mình thôi, không cần phải xác nhận đâu nhỉ.
Người học viên cũ nghe Hoàng nói vậy bỗng ngẩn ra vài giây, sau đó anh ta cười phì ra một cái rồi vỗ vai hắn nói:
– Bạn có khiếu hài hước đấy, tôi thích những người như vậy.
– Hả, tôi nói thật mà, có phải đùa đâu?
– Thôi đừng đùa nữa, làm sớm xong sớm nào, hai bạn còn phải vào xem môn thi nữa đấy.
Anh chàng học viên cũ vừa cười vừa giơ tay ra chờ thẻ thân thân phận, Hoàng bỗng cảm giác ở đây có cái gì đó hơi sai sai, vì vậy hắn hỏi lại:
– Tại sao anh lại nói tôi đùa?
– Ha ha, ai mà chẳng biết khi đi thi sơ loại không được dẫn theo người ngoài, như vậy là phạm quy đó.
– Anh giải thích kỹ hơn đi?
– Chậc, bạn biết đùa dai thật đấy nhỉ, quy định từ xưa của học viện là thí sinh khi đi thi sơ loại không được nhờ sự trợ giúp từ người ngoài, nếu đi chung với nhau thì cả hai người đó bắt buộc phải cùng đăng ký, cái này để tránh việc học viên cũ trong học viện ra giúp người nhà.
– Nếu không thì sao?
– Hủy kết quả sơ loại của người đó, không được tham gia thi tuyển trong hai kỳ kế tiếp.
Hoàng nghe giải thích xong mà choáng váng mặt mày, đâu ra còn cái quy định chết toi này nữa, hắn lập tức quay sang nhìn Milenia đầy dữ tợn, nhưng nữ Dược sư cũng chỉ lắc đầu tỏ vẻ không biết. Anh chàng học viên cũ thì vẫn đang tươi cười chờ thẻ thân phận của hắn, Hoàng lúc này đúng là chỉ muốn hét lên thật to rằng:
– “Cái con mẹ nhà nóóóó”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!