Ngai Vàng Của Hoàng Đế - Chương 85: Học viên cô đơn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
12


Ngai Vàng Của Hoàng Đế


Chương 85: Học viên cô đơn



Con báo răng nanh đang hùng hổ lao lên bỗng khựng hẳn lại, ngoan ngoãn ngồi xuống cọ mép chờ đợi. Tuy vậy Hoàng vẫn chưa dám thả lỏng, nhưng một bóng người từ đằng sau của hắn đã chạy vội lên, tiến lại gần xoa đầu con báo rồi nói:

– Ngoan lắm, đứng đây chờ tao nhé.

Lúc này Hoàng mới có cơ hội quan sát người vừa cứu mình, đây là một chàng trai trẻ tầm hai mươi tuổi, vóc người hơi gầy, khuôn mặt non choẹt búng ra sữa, đúng tiêu chuẩn em trai bé bỏng nhà bên. Cậu thanh niên này sau khi vỗ về con báo thì quay lại hỏi Hoàng:

– Anh không sao chứ, Đỏ nhìn vậy thôi chứ hiền lắm.

Hoàng nghe câu này sao giống hệt như điệp khúc xua chó thời hiện đại: “Cháu đừng lo, nó hiền lắm không cắn đâu”, hắn chắc chắn một trăm phần trăm con báo chết toi kia đã rất muốn xé xác mình ra làm đôi rồi, nhưng nếu chủ nhân đã nói thế thì cứ cho qua đi. Hoàng hỏi lại:

– Nó là thú nuôi của cậu sao, hay cậu là Thuần thú sư?

Thuần thú sư là một dạng nghề nghiệp khá đặc thù, vừa có khả năng làm kinh tế lại vừa là các chiến binh ấn tượng. Thuần thú sư là những người có thiên chất đặc biệt có thể giao tiếp với thú vật, sức mạnh của họ đến hoàn toàn từ những con thú thu phục được, do đó đây là một nghề cực kỳ khó lường.

Hoàng chỉ thắc mắc là học viện vốn đã ít Thuần thú sư, vả lại chắc những người đó cũng chẳng rảnh hơi mò tới chỗ này đào đá làm gì cho tốn thời gian cả, tuy nhiên rất nhanh hắn đã có lời giải.

– Không không, tôi không phải Thuần thú sư, Đỏ là thú nuôi của tôi. Tại chỗ này vốn ít ai qua lại, chắc lúc nãy nó thấy anh là người lạ nên hơi đề phòng một chút thôi.

Hoàng nghe thế thì không tự chủ được nhìn sang con báo răng nanh tên Đỏ đang nằm dài một đống, nhìn không ra thứ quái vật này có thể nuôi như nuôi thú cưng được. Hắn lắc đầu bỏ qua rồi hỏi tiếp:

– Vậy… cậu có biết đây là khoa Khoáng thạch học không?

– Đúng vậy, đây là khoa Khoáng thạch học, anh có gì cần hỏi à? À xin tự giới thiệu trước, tôi tên là Ethas, cũng là học viên của khoa Khoáng thạch học.

– Tôi là Hoàng, xét ra thì cậu cũng tính là đàn anh rồi, tôi là học viên mới của khoa.

Hoàng vừa giới thiệu vừa làm động tác chào phổ biến của đế quốc Ramas, đúng là may mắn gặp được học viên cũ ở đây, chứ nếu không thì chẳng biết hỏi ai. Ethas sau khi đáp lễ lại thì nhìn Hoàng chăm chăm như dò xét gì đó, sau đó anh ta rụt rè hỏi:

– Anh là học viên mới sao?

– Đúng, tôi là Hoàng, à mà sao chỗ này vắng vẻ quá vậy, tôi đi từ cổng vào mà chẳng gặp ai cả, mọi người đi đâu hết cả rồi?

– Học viên của khoa Khoáng thạch học thì đương nhiên phải đi thực địa rồi, đây là điều cơ bản, anh là học viên mới mà không biết sao?

Ethas nhìn Hoàng rất ngạc nhiên, kiểu như thằng này hình như nó bị thần kinh. Cả hai người nhìn nhau ngơ ngác một lúc, rốt cuộc phải sau một hồi lâu hỏi và giải thích vô cùng mất thời gian, Hoàng mới hiểu được nguyên tắc hoạt động của khoa Khoáng thạch học này.

Những gì mà Hoàng đọc được trong sách về sự suy tàn của ngành Khoáng thạch đều chính xác, nhưng điều đó không có nghĩa là các quốc gia hoàn toàn bỏ quên nó. Như đã nói việc tìm kiếm các mỏ Khoáng thạch chất lượng cao trong thời đại này giống như đánh sổ xố, tiền bỏ ra thấp nhưng lợi nhuận cực lớn, dù tỉ lệ có hơi nhỏ một chút nhưng cũng chẳng thành vấn đề. Do đó ngoài những đội mạo hiểm tự do ra, các nước lớn luôn có các đội các Khoáng thạch sư chính thống, được tài trợ đầy đủ để mò ra các vùng mỏ chưa được khai phá.

Khoa khoáng thạch học ở đây chính là một đội như vậy, bọn họ tuy chỉ là học viên nhưng đều đến từ các gia tộc có truyền thống lâu đời, được đào tạo từ bé và lớn lên sẽ chuyển thẳng vào học viện Ilumina để làm việc. Những người này tất nhiên chưa đủ tầm Khoáng thạch sư tiêu chuẩn, nhưng bù lại sẽ được các giáo sư trong học viện chỉ bảo kỹ lưỡng, nếu người nào có biểu hiện xuất sắc thì đương nhiên hậu đãi còn lớn hơn rất nhiều.

Cũng chính vì lý do này mà khoa Khoáng thạch học bao nhiêu năm nay không tiếp nhận học viên mới, chính xác là không có ai thi thì đúng hơn. Số lượng thanh niên từ vài gia tộc cũng có hạn, đâu phải năm nào cũng có thanh niên mới để bổ sung vào, do đó khoa vốn đã ít người nay lại càng vắng vẻ, lâu dần rơi vào quên lãng, chỉ có những người cấp cao như ông già quản lý trưởng Skad là còn biết mà thôi.

Hầu hết thời gian trong năm khoa Khoáng thạch học này luôn vắng lặng như vậy, trừ khi các học viên cùng giáo sư trở về để báo cáo tin tức quan trọng cho học viện. Hoàng nghe Ethas nói xong thì cũng hiểu ra đôi chút, ít nhất còn biết mình không bước nhầm vào động buôn người, nhưng hắn vẫn thắc mắc hỏi lại:

– Cậu nói mình cũng là học viên của khoa, vậy tại sao còn ở lại đây, có nhiệm vụ riêng à?

Ethas bị Hoàng hỏi câu này thì hơi đỏ mặt, ấp úng nói:

– Tôi… không đủ năng lực để đi theo.

Khoáng thạch sư là một nghề cổ, vì vậy yêu cầu kỹ năng của nó rất lớn. Do những người này thường xuyên phải bôn ba tới những vùng khỉ ho cò gáy nguy hiểm, chưa kể còn bị những kẻ khác rình cướp lấy thông tin, nên họ bắt buộc phải có năng lực tự bảo vệ bản thân. Theo như quy định thì nếu muốn được ra thực địa, kể cả là học viên chăng nữa cũng phải có sức mạnh tương đương chiến sĩ cấp năm trở lên. Một Khoáng thạch sư tiêu chuẩn phải luyện tập rất nhiều cả về chuyên môn lẫn sức mạnh thể chất cùng kỹ năng chiến đấu, vì thế nghề này cực kỳ kén người.

Hoàng nghe Ethas nói thì vẫn chưa hiểu lắm, cấp năm có thể là ngưỡng chết với nhiều người bình thường, nhưng ở các gia tộc lớn có tài lực dồi dào thì nó hẳn không thành vấn đề. Hoàng tuy thắc mắc nhưng dù sao cả hai chỉ mới gặp mặt lần đầu, hỏi kỹ cũng không tiện lắm, vì thế hắn nói:

– Được rồi, như cậu nói thì tất cả học viên lẫn giáo sư ở khoa đi sạch rồi à, không còn một người nào?

– Đúng, thường thì một năm họ trở về khoảng hai, ba lần thôi, hầu hết thời gian đều không có mặt ở đây.

– Như vậy… cậu là người duy nhất trong cả cái khu to tướng này?

– Tất nhiên, có gì lạ lắm sao.

Ethas rất tự nhiên trả lời, cứ như đây là chuyện hiển nhiên vậy. Hoàng thì nhìn cậu trai này một hồi, xong nhìn qua đám nhà cửa bát ngát xung quanh thì cảm thấy hơi rờn rợn, sống một mình ở cái khu này mà không thấy sợ à. Tuy vậy hắn cũng không tò mò thêm mà chỉ nói:

– Thôi bỏ qua đi, ở đây chắc cũng phải có chỗ ở cho học viên chứ?

– Đương nhiên là có, nó ở khu phía sau, để tôi dẫn anh đi.

Ethas nói xong thu dọn đống đồ đạc của mình, sau đó lên tiếng gọi con báo đang nằm dài một đống đi về cùng, trên đường cậu ta tranh thủ hỏi chuyện Hoàng, khi biết hắn được nhận bằng con đường thi đầu vào thì vô cùng hâm mộ:

– Anh là học viên được tuyển do thi đầu vào à, chà ghê gớm thật. Một người ngoại đạo có thể học hết mớ kiến thức Khoáng thạch đó thực sự là đáng nể đấy.

– Cũng đâu có gì, chẳng qua chỉ là ghi nhớ thôi mà.

– Đâu nói vậy được, kiến thức về Khoáng thạch vừa dài vừa phức tạp, không ra thực địa chỉ học qua sách vở là không hiểu được đâu. Anh có thể thuận lợi thông qua chứng tỏ là vô cùng giỏi rồi.

Về vấn đề này Hoàng chỉ cười trừ không đáp, hắn dĩ nhiên làm sao dám nói mình đã chơi ăn gian nhờ cái hệ thống kia được. Hai người nói chuyện một lúc thì đến phần kiến trúc khác, đây là một chuỗi rất nhiều ngôi nhà nhỏ riêng biệt, tất cả đều có hàng rào cùng tường bao quanh ngăn cách, trông hệt như các dãy phố thông thường. Ethas chỉ vào chúng rồi giải thích:

– Đây là chỗ ở do học viện cấp cho chúng ta, anh có thể chọn bất cứ căn nào tùy thích, à những cái nào huy hiệu bên ngoài chuyển sang màu đỏ là có người rồi nhé.

Hoàng theo lời của Ethas đi một vòng quan sát thì thấy dãy nhà phía trước cực rộng, nếu ở đúng theo kiểu gia đình thì khu này chứa vài ngàn người vẫn còn dư. Tuy vậy số nhà có dấu hiệu màu đỏ bên ngoài rất ít, hắn đếm một hồi thấy không quá hai mươi cái, điều này cũng dễ hiểu vì có một số học viên trong khoa không ở đây, mà đến những chỗ khác thuận tiện hơn cho việc nghiên cứu của mình.

Những căn nhà này nhìn bề ngoài thì giống hệt nhau, sau một hồi tính toán thì Hoàng quyết định chọn căn nhà ở cuối cùng, khuất vào bên trong và dựa lưng vào núi, cách biệt hẳn với phần còn lại. Tính Hoàng khá lười giao tiếp, chưa kể về sau hắn còn phải làm khá nhiều nghiên cứu về Giả kim thuật nên thể nào cũng phát ra tiếng ồn, chọn chỗ này cho nó an toàn.

Ethas thấy Hoàng lựa chọn xong thì tiến lên chỉ hắn cách xác nhận thân phận, đơn giản chỉ là đem nguyên lực truyền vào cái biểu tượng bên ngoài, khi nó biến thành màu đỏ là coi như xong. Loại xác nhận này rất phổ biến ở đế quốc Ramas, nó rất thuận tiện và an toàn vì nguyên lực cũng như vân tay vậy, mỗi người là độc nhất, nếu không phải chủ nhân thì đừng hòng mở được. Hoàng đã biết năng lượng trong cơ thể mình cũng gần giống như nguyên lực trong thế giới này, nên hắn xác nhận rất dễ dàng.

Làm xong phần xác nhận, Hoàng tiến quan sát nội thất bên trong, căn nhà này tuy không rộng lắm, nhưng bù lại đồ đạc đều được sắp đặt sẵn rất đầy đủ, dọn vào là ở ngay được. Cả trước và sau nhà đều có vườn, do căn của Hoàng chọn nằm ở sát rìa ngoài nên phần đất này rộng gấp đôi phần còn lại, tha hồ cho hắn muốn vọc gì thì vọc thoải mái.

Sau một hồi sục sạo từ trước ra sau, Hoàng coi như khá vừa ý với chỗ ở mới này, nó đáp ứng hầu hết các nhu cầu của hắn, cũng như đủ kín đáo và tách biệt để làm mấy việc mờ ám về sau. Căn nhà của Ethas thì lại nằm ở hướng ngược lại, về sau có việc gì cần gọi nhau thì đi cũng khá xa. Hoàng cũng chả có đồ đạc gì theo người, dù sao cần gì thì hoàn toàn có thể dùng thuật Giả kim chế ra là xong. Lúc đi ra ngoài thì thấy trời cũng bắt đầu nhá nhem tối, vì thế Hoàng liền hỏi Ethas:

– Ở đây chắc có chỗ ăn chứ, tôi ngại mấy vụ nấu nướng lắm.

Ethas đang lúi húi với đống đá thu thập từ chiều, nghe thế thì đứng dậy trả lời:

– Học viện chúng ta có sảnh ăn chung, còn nếu anh thích cũng có thể tự nấu…

Hoàng không đợi cho Ethas nói hết câu liền tiến lại luôn, hắn còn rất nhiều thứ muốn hỏi nhưng bụng dạ đã bắt đầu biểu tình rồi, tốt nhất là giải quyết xong chuyện bao tử rồi tính tiếp. Vì thế Hoàng không cần biết Ethas có đồng ý hay không, vừa lôi kéo cậu ta theo mình vừa nói:

– Đi, chúng ta phải lấp đầy cái bụng cái đã, mọi thứ khác để sau.

Ethas bị Hoàng nắm áo kéo đi như vậy cũng không biết làm thế nào, luống cuống vừa gỡ đồ trên người vừa nói với tới con báo của mình đang nằm ườn trước nhà:

– Đỏ, tao đi một chút sẽ về, nhớ coi nhà cẩn thận đấy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN