Ngăn Cản Chồng Cũ Vai Phản Diện Hắc Hóa
Chương 74: Nhặt trứng gà
“Cô biết không! Khi nãy tôi đi qua biệt thự của anh Ngôn và Giản Ôn Di, nhìn thấy hai người họ ở trong vườn tưới hoa còn ôm một cái. Ôi ôi tình yêu thần tiên!”
Trợ lý đạo diễn và điều phối viên đi theo sau quay phim, hai người bọn họ đều là cô gái hai mươi tuổi trẻ trung, cùng giống như đám dân mạng, là viên kẹo đường trong đội quân.
Bây giờ nhiệm vụ của bọn họ là gõ cửa nhà Lăng Chân và Ngụy Tỷ, để bọn họ rút thực đơn món ăn hôm nay.
Trợ lý đạo diễn nghĩ đến chuyện yêu đương của thần tiên quyến lữ Thẩm Ngôn Sơ và Giản Ôn Di, kéo tay điều phối viên hỏi: “Này, không phải hôm đó cô đi đón cặp này sao? Có cảm giác gì?”
Điều phối viên nở nụ cười thần bí: “Cô tin hay không, tôi cảm thấy hai người bọn họ còn ngọt ngào hơn cặp kia.”
Trợ lý đạo diễn lập tức bĩu môi: “Cô thôi đi…”
Đương nhiên tiểu tiên nữ rất tốt, nhưng mà vị sếp lớn nhà cô ấy thì không tốt lắm. Từ khi bọn họ vào ở đến nay, thật ra toàn tổ không dám tiếp xúc với vị sếp lớn kia.
Vị Ngụy tổng kia đẹp trai thì cũng rất đẹp trai, nhưng lạnh thì cũng rất lạnh, là kiểu người không thể đến gần trong lời đồn. Hôm qua, một mình sếp lớn đến tán gẫu với đạo diễn vài câu, bình thường đạo diễn của bọn họ vô cùng gắt gỏng nhưng trong quá trình đó lại rất ôn hòa.
Vậy mà ăn đường trên người đàn ông lạnh như băng này?
Ăn đường: Từ mạng đến từ fan hâm mộ. Giống như giữa hai minh tinh nam nữ ở chung rất ngọt ngào, hay là lăng xê couple hay vợ chồng người yêu. Đám fan hâm mộ cảm giác bọn họ ở cùng nhau rất xứng đôi rất ngọt thì đám fan hâm mộ hãm sâu trong đó không thể thoát ra được, đó gọi là ăn đường.
Không bằng tôi mua đường ăn cho rồi!
Trợ lý đạo diễn nói: “Dù sao tôi cũng về phe anh Ngôn với Ôn Di! Thật mong chờ chương trình của chúng ta được chiếu ha ha…”
Điều phối viên tỏ vẻ người phàm thì biết cái gì, cô đi tới trước nhà của Lăng Chân, ấn chuông cửa. Camera đã được lắp xong, cửa phòng cũng chuẩn bị mở ra.
Điều phối viên nở nụ cười tiêu chuẩn, cửa vừa mở, cô hắng giọng nói một câu: “Buổi sáng tốt lành! Chúng tôi…”
Nhưng cửa mở một nửa đã dừng lại, nửa thân người đàn ông lộ ra. Dường như anh vừa rời giường không lâu, tóc đen hơi lộn xộn, mặc dù vẻ mặt không kiên nhẫn nhưng lại khiến người ta cảm thấy có một cơn gió mát đập vào mặt, vẫn trộn lẫn sự lạnh lẽo của băng.
Trợ lý đạo diễn ở bên cạnh cũng hơi run rẩy, trong lòng chất vấn lớn tiếng: Chẳng lẽ trên băng nguyên Siberia còn có bánh kẹo ngọt ngào sao? Người đàn ông ấm áp như anh Ngôn không thơm sao!
“Chuyện gì?” Ngụy Tỷ lạnh lùng hỏi.
Mặc dù điều phối viên đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn bị khí thế của sếp lớn đè ép, giọng nói hạ thấp: “À, hôm nay hai người phải tự chuẩn bị cơm trưa. Mỗi nhóm khách đều phải làm một món ăn mặn một món chay, giữa trưa sẽ cùng liên hoan. Menu của chúng tôi đây, cần, cần anh rút một cái…”
Ngụy Tỷ nghe xong, gật gật đầu, tùy ý rút hai tấm từ trong những tấm thẻ kia, sau đó định đóng cửa lại.
Điều phối viên không dám ngăn cản, ánh mắt muốn nói lại thôi, nhưng vào lúc này thì trong nhà lại vang lên tiếng cô gái.
“Tổ tiết mục đến rồi sao?”
Giọng nói của Lăng Chân dịu dàng trong trẻo, điều phối viên và trợ lý đạo diễn bị gió lạnh thổi qua lại cảm thấy ấm áp.
Người đàn ông trả lời: “Ừm… Không ngủ nữa à?”
Giọng nói này khác hẳn với dáng vẻ khi nói chuyện với bọn họ khi nãy.
Sếp lớn hỏi xong, cô gái trong nhà không trả lời, nhưng bọn họ ở gần đó lại nghe tiếng “Bốp” đánh vào da thịt trầm đục, lập tức hoảng sợ trong lòng…
Ơ đệch, đánh nhau? Đang diễn ra bạo lực gia đình?
Hai cô gái và anh quay phim hoảng sợ, trong giây phút đó không biết phản ứng thế nào.
Nhưng một giây sau, bọn họ lại nghe tiếng người đàn ông cười khẽ.
… Ôi, thì ra là tiểu tiên nữ đánh anh ta. Sau đó sếp lớn còn cười.
Trợ lý đạo diễn trợn to mắt nhìn không biết làm sao, bỗng nhiên trong não xuất hiện dáng vẻ của sếp lớn lúc này. Dường như lúc này anh ta đang cười giễu, chắc là bây giờ đang cúi đầu cười nhìn cô vợ nhỏ bé của anh ta.
Đóa hoa cao quý sinh trưởng ở nơi đỉnh núi bỏ hoang không người, xem thường chúng sinh nhưng lại chỉ mỉm cười với một người.
Lạnh lùng là của người khác, dịu dàng là của em.
Dường như trong giây phút đó cô hiểu Ngụy tổng.
Qua hai giây sau, cửa phòng lại mở ra lần nữa, lần này là mở rộng hẳn. Lăng Chân trang điểm nhẹ, làn da non mịn giống như có thể bóp ra nước, cô vò góc áo: “Thật xin lỗi, mọi người đi vào ngồi đi?”
Ngụy tổng đứng sau lưng cô, ánh mắt trợ lý đạo diễn nhìn lướt qua, bỗng nhiên trông thấy tay của sếp lớn ôm eo của tiểu tiên nữ rất tự nhiên.
Trợ lý đạo diễn: “!” Má ơi, núi băng cũng sẽ ôm người sao.
Điều phối viên khoát khoát tay: “Không cần không cần, Ngụy tổng đã lấy menu rồi. Tiếp theo hai người hãy chuẩn bị kỹ càng, có thể đi vào làng tìm nguyên liệu nấu ăn mà mình cần.”
Lăng Chân quay đầu, trợn mắt nhìn anh: “Anh rút xong rồi?”
Ngụy Tỷ tiện tay đưa hai tấm thẻ cho Lăng Chân xem.
Điều phối viên vội vàng dùng ánh mắt ra hiệu cho anh quay phim: Nhanh nhanh nhanh quay phản ứng đi! Vừa rồi sếp lớn đóng cửa, cô định từ bỏ rồi.
Bây giờ Lăng Chân vô cùng bất mãn với Ngụy Tỷ.
Cô kiên quyết không tin mình làm chuyện hoang đường “Tối hôm qua mình rất nhiệt tình” này…!!!
Nếu không phải anh lấy đi gối ôm khủng long nhỏ của cô thì sao cô lại tìm đồ ôm mà ôm Ngụy Tỷ chứ!
Nhưng lời này không thể nào nói ra trước ống kính được, nhất là cô và Ngụy Tỷ vẫn đang mặc định “Tương kính như tân”. Đôi mắt hạnh của Lăng Chân hơi tròn, dịu dàng trừng mắt nhìn anh, cúi đầu mở tấm thẻ đầu tiên.
“Trứng tráng cà chua?” Lăng Chân hơi vui mừng, cô nhìn Ngụy Tỷ: “Hình như cái này rất đơn giản!”
Ngụy Tỷ cong môi: “Ừm.”
Lăng Chân tin tưởng vận may của, lòng tin tràn đầy cho đến khi lật tấm thứ hai…
Cá hấp chưng.
Lăng Chân choáng váng, cô nghĩ là món ăn mặn nhiều lắm thì rau xào thịt gì đó, ai ngờ Ngụy Tỷ lại rút trúng món cá phiền phức nhất chứ!
Cô nhét thẻ vào ngực Ngụy Tỷ: “Còn phải đi tìm cá đó!”
Ngụy Tỷ nhận lấy: “Anh làm.”
Lăng Chân vẫn còn bất mãn, lầm bầm nói: “Em cũng sẽ không mổ bụng cá…”
Ngụy Tỷ ôm ep cô, đóng cửa lại, giọng nói trầm thấp mà dung túng: “Anh làm.”
Ngoài cửa, anh quay phim thu thiết bị, quay đầu, chợt thấy sắc mặt hai cô gái đỏ bừng.
Điều phối viên quay đầu nói với trợ lý đạo diễn: “Cảm nhận được không?”
Hai cảm giác tương phản bùng nổ thế này! Người ta lạnh lùng, nhưng chỉ lạnh lùng với người khác mà thôi!
Trợ lý đạo diễn còn chống cự: “Tôi vẫn đứng về phía anh Ngôn!”
Đàn ông ấm áp mới là ngọt nhất.
Lăng Chân và Ngụy Tỷ trở về phòng sửa soạn, sau nửa tiếng, Lăng Chân cầm theo một túi vải nhỏ đi khỏi biệt thự.
Cô chỉ trang điểm nhẹ, đúng thật là mặt mộc rất đẹp, nhìn qua còn có thần sắc hơn là trang điểm.
Ngụy Tỷ đi theo bên cạnh cô, hai người thuận theo dốc thoải mà đi xuống thôn ở chân núi, điều phối viên và trợ lý đạo diễn vẫn đi theo bọn họ.
Không biết những vị khách khác rút được món gì, Lăng Chân quyết định giải quyết món đơn giản trước đã. Vì thế cô hỏi đường đi vào nhà nuôi gà trong làng, chuẩn bị đi lấy mấy quả trứng gà.
Mới vừa đi vào làng, cô lại nghe thấy ở bờ sông cách đó không xa có âm thanh vui cười. Bọn họ nhìn sang, chỉ thấy hai người Thẩm Ngôn Sơ và Giản Ôn Di đang chơi nước.
Trời xanh mây trắng, gió nhẹ thổi qua, người đàn ông cười rất tuấn tú, cô gái dịu dàng trốn tránh, ngay cả giọt nước tóe lên cũng có hương vị tình yêu.
Trong lòng trợ lý đạo diễn hơi dao động lại trở nên kiên định, che miệng hô to trong lòng: Đúng là tôi chọn mới là ngọt nhất! Đây mới là thức ăn cho chó nè!
Lăng Chân và Ngụy Tỷ ở xa xa nhìn thoáng qua, sau đó thu lại ánh mắt có vẻ lạnh nhạt.
Hai người thuận theo đường đất nông thôn đi về phía hộ nuôi gà, đi tới đi tới thì thấy ở phía đối diện có ca sĩ nữ Tống Lam và bạn trai cô ấy. Lăng Chân cười chào hỏi bọn họ.
Tống Lam sờ túi, lấy ra một thanh kẹo Snickers lén đưa cho Lăng Chân, hơi chớp mắt: “Nghe nói đồ ăn vặt của em bị mất rồi?”
Lăng Chân không tiện nói thật ra mình vẫn tích trữ sẵn, nhưng cô vô cùng cảm động thiện ý của người khác, sau khi nói cảm ơn thì thầm nghĩ chờ khi rảnh cũng phải đưa chút thức ăn cho bọn họ.
Ngụy Tỷ đối với những người khác và những chuyện khác đều rất hờ hững, chỉ gật đầu chào sau đó đi theo Lăng Chân.
Thật vất vả mới đến trong nhà thôn dân, Lăng Chân nhìn căn nhà hơi lụp xụp và tăm tối, trong lòng hơi sợ hãi.
Tổ tiết mục đã thông báo từ sớm, lúc này bà thím trong thôn xắn tay áo, cười híp mắt nhìn hai người thành phố vô cùng xinh đẹp: “Muốn nhặt mấy quả thì nhặt!”
Trong chuồng gà, từng con gà đang nhàn nhã đi ra đi vào, gật đầu đi lại, khắp nơi đều là tiếng “Cục tác cục tác”.
Lăng Chân nhăn mặt nhỏ, thầm nghĩ: “Bây giờ vào cướp báu vật nhỏ của bọn chúng thì có bị mổ không?
Ngụy Tỷ đưa tay nhéo mặt cô: “Để anh đi.”
Lăng Chân vội vàng đè anh lại: “Không được!”
Vừa rồi ở trong nhà đã phân công rồi, cô phụ trách món trứng xào cà chua, Ngụy Tỷ phụ trách cá. Nói thế nào thì quả trứng gà này cũng phải do cô đi lấy.
Bà thím nói cho bọn họ bình thường gà mái đều ở trong góc, chọn nơi mặt đất mềm mại để đẻ trứng, chỉ cần nhìn kỹ thì rất dễ tìm.
Lăng Chân củng cố lòng tin, sau đó đưa túi vải này nọ cho Ngụy Tỷ, cô hít một hơi thật sâu.
Ở bên cạnh Ngụy Tỷ khẽ dặn: “Không thấy thì đi ra đi.”
Lăng Chân nắm chặt tay nhỏ: “Được.”
Điều phối viên và trợ lý đạo diễn bị tâm trạng của cô ảnh hưởng, không hiểu sao bọn họ đứng ở ngoài lại hơi căng thẳng. Nhưng cũng không còn cách nào, người xem thích xem cái này, để tiểu tiên nữ đi vào chuồng gà bẩn thỉu nhặt trứng gà.
Lăng Chân đi qua hàng rào, sau đó dè dặt đi vào trong chuồng, ánh mắt của Ngụy Tỷ vẫn luôn nhìn theo bóng lưng của cô.
Đầu tiên anh quay phim đặc tả vẻ mặt của Ngụy Tỷ.
Nhưng trên vẻ mặt của anh cũng không có biểu lộ gì, chỉ có mi tâm hơi nhíu, màu mắt sâu thẳm.
Sau đó anh quay phim chịu mệt nhọc đi theo sát vào chuồng gà.
Ở nơi mờ tối, bóng dáng nho nhỏ của Lăng Chân hơi rụt lại, nhìn vô cùng nhỏ yếu bất lực. Cô cẩn thận tránh những con gà mẹ nhìn cô vẻ hung hăng, từng chút nhích về phía góc khuất, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Phía dưới ống kính, cô lặng lẽ ngồi xổm xuống, sau đó cánh tay tinh tế khẽ duỗi vào trong góc khuất.
Sau khi sờ soạng lung tung hai lần, bỗng nhiên một tiếng kêu phát ra từ cổ họng vang lên.
Lăng Chân giơ tay lên, đưa lên chóp mũi ngửi một chút, sau đó vẻ mặt dần sụp đổ.
Cô gái ngồi xổm trên mặt đất, từ từ nhìn ống kính, dáng vẻ sắp khóc tới nơi: “Dường như tôi sờ phải cứt gà.”
Anh trai ở sau camera suýt chút nữa bật cười.
Ở bên ngoài chuồng gà, Ngụy Tỷ vẫn nhìn về phía cổng, đường cong bên mặt sắc bén lạnh lùng.
Hai người điều phối viên không dám nói lời nào, một lát sau mới khẽ nói với Ngụy Tỷ: “Ngụy tổng, anh đừng lo lắng, nếu thật sự không làm được thì tổ tiết mục có thể cung cấp cho hai người…”
Ngụy Tỷ nhìn lướt qua, gật đầu: “Ừm.”
Trợ lý đạo diễn bị đông lạnh lần nữa, cô đưa tay xoa hai cánh tay, ánh mắt ra hiệu cho điều phối viên: Cô nhìn xem! Người đàn ông lạnh lùng như băng kia có gì tốt chứ, mau về phe tôi nè!
Kết quả bên này bọn họ vừa nói xong thì bỗng nhiên trong chuồng gà vang lên tiếng động lớn.
Đầu tiên là vài tiếng gáy bén nhọn, sau đó cô gái hoảng sợ ngay cả khóc cũng không thành tiếng, giống như đụng phải thứ gì đó. Con ngươi của Ngụy Tỷ co rụt lại, anh đi qua hàng rào nhấc chân muốn đi vào trong.
Nhưng một giây sau, bỗng nhiên có một bóng dáng xinh đẹp chạy ra khỏi cổng chuồng ra.
Lăng Chân hoảng hốt chạy bừa, cô nhìn thấy Ngụy Tỷ thì hai mắt hơi tỏa sáng chạy thẳng về phía anh, mặt chôn trong ngực anh: “Hu hu hu, thật đáng sợ! Em bị cắn!”
Mấy con gà trống thi nhau bay về phía cô, mỏ gà bén nhọn đâm vào người cô. Lăng Chân bị dọa sợ, gào khóc tông cửa xông ra.
Tay của cô còn bẩn nhưng Ngụy Tỷ không để ý, cũng không chỉnh lại lời nói hoảng sợ của cô, ôm cô hỏi: “Bị cắn ở đâu?”
Lăng Chân nhảy lên giống con thỏ, lúc này anh quay phim mới chạy tới.
Nhưng mà Lăng Chân quên mất mình đang quay chương trình truyền hình thực tế, hồn phi phách tán sợ hãi muốn chết: “Huhu cái mông…”
Điều phối viên ở bên cạnh và trợ lý đạo diễn sợ xảy ra vấn đề, đi lên mấy bước, sau đó chỉ nghe thấy sếp lớn khẽ mở miệng: “Chúng ta không lấy nữa được không? Trở về xem cho em một chút.”
Đầu tóc Lăng Chân rối bời, mặt chôn trong ngực anh, sau khi bình tĩnh lại mới ngửa mặt lên. Ánh mắt của cô còn hồng hồng, mặt chợt giãn ra nở nụ cười.
Sau đó cô giơ bàn tay bẩn lên, mở ra, trong giọng nói có vẻ đắc ý: “Em nhặt được á!”
Ba quả trứng gà còn bẩn được bảo vệ trong lòng bàn tay cô, Lăng Chân giống như ôm báu vật, đôi mắt sáng như ngôi sao: “Có giỏi không?”
Ngụy Tỷ rủ mắt xuống, một lúc lâu mới khẽ thở dài.
Anh không bận tâm ống kính, cúi người khẽ hôn lên khóe môi cô: “Giỏi.”
Điều phối viên và trợ lý đạo diễn ngây ra như phỗng.
Ánh mắt của trợ lý đạo diễn đờ đẫn mấy giây mới chậm rãi che tim.
Ơi má ơi…!
Đây cũng quá ngọt rồi…!
Có lỗi với anh Ngôn, có lỗi với Ôn Di, tôi muốn đổi! Phe!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!