Ngàn Đóa Hoa Đào Nở Một Đời - Chương 1: C1: Chương 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
37


Ngàn Đóa Hoa Đào Nở Một Đời


Chương 1: C1: Chương 1


Tác giả: Tùy Vũ Nhi An

Trans+ Beta: Sunni

Người ta nói rằng trên thế gian này có ba nơi đáng sợ nhất: Đài Trảm Thần ở Thần giới, A Tì địa ngục của Quỷ giới, cùng với Dung Uyên của Ma giới. Từ xa xưa, Đọa Thần bị phong ấn ở trong Vô Cực Uyên, Vô Cực Uyên liền bị bao phủ bởi huyết nguyệt, biến thành vùng đầm lầy ma quỷ, tạo ra một vùng riêng biệt tự xưng là Ma giới.

Nguồn ánh sáng duy nhất trong vùng đất đó chính là huyết nguyệt. Khi trăng tròn mọc màu đỏ thẫm thì sẽ là ban ngày, còn khi mặt trăng đỏ thẫm lặn thì sẽ là ban đêm. Ở Ma giới ngày nóng như lửa đốt, còn ban đêm thì lạnh thấu xương. Đúng rồi, với nguyên thần đây chính là sự tra tấn gấp đôi. Cho dù là Nhân tộc hay Yêu tộc thì cũng khó mà tồn tại trong một hoàn cảnh như này, chỉ có Ma tộc là như cá gặp nước khi ở đây. Nhưng mà ở Dung Uyên, cũng là một nơi đáng sợ mà ngay cả Ma tộc cũng phải tránh xa.

Đây cũng là nơi Đọa Thần viên lạc bị phong ấn, nên còn gọi là Thần khí chi địa.

Ở Dung Uyên có một cây cột trụ chuyên dùng để tra tấn, cây cột trụ dài mười trượng làm bằng đồng, cây cột trụ đâm sâu xuống đầm lầy máu. Người ta đồn đây cũng là nơi chôn xương cốt của Đọa Thần, cứ mỗi canh giờ, sẽ có Cổ Thần bạo phát nộ ý, toàn bộ cột trụ sẽ chuyển sang màu đỏ, ngay cả những Ma tộc cao giai chạm vào cột cũng sẽ bị tan biến ngay lập tức. Có vô số loài yêu ma và con người bị trói ở đây để tra tấn, nhưng không một ai có thể sống quá ba ngày. Bây giờ cũng đang có một người bị trói ở đây. Người nam nhân đó bị tra tấn suốt bảy ngày rồi, hắn ta bị trói vào giá trên trụ hai tay dang rộng, y phục màu trắng bị máu nhuộm đỏ thẫm, trên mình đầy những vết roi, những vết roi vừa có màu đen vừa có màu tím thẫm. Những vết thương từ ngoài vào trong đều do những nguyên thần của các Cổ Thần cắn nuốt, cắn xé. Y phục của hắn ta bị rách đến mức khỏa thân, cơ thể lộ ra những vết thương gớm ghiếc và đáng sợ. Hắn ta gục đầu, mái tóc dài đen che nửa khuôn mặt, chỉ còn nhìn thấy cằm gầy nhỏ và bờ môi nhợt nhạt không có tí huyết sắc nào.

Nhưng cho dù có nhếch nhác, thì cũng không ảnh hưởng đến phong thái kiêu ngạo, cứng rắn của thiên hạ đệ nhất kiếm tu.

“Đây chính là Tạ Tuyết Thần nổi tiếng khắp thiên hạ…” trong màn sương mù dày đặc, một giọng nói ma mị, quyến rũ đột nhiên vang lên. Kèm theo đó là tiếng chuông trong trẻo và du dương, từng bước từng bước tiếp cận người nam nhân đang bị tra tấn kia.

Những ngón tay trắng nõn thon dài véo cằm hắn, buộc hắn phải ngẩng mặt lên nhìn, qua ánh mắt đầy mê hoặc, khuôn mặt kiêu ngạo và lạnh lùng của hắn hiện lên trước mặt nàng. Lông mày hắn nhíu lại, sống mũi cao thẳng, lông mi dài che đi đôi mắt phượng mờ ảo. Để tăng cảm giác đau đớn cho hắn, Thánh Nữ đã bịt kín đôi mắt của hắn, một đôi mắt đẹp thế này, nhưng không thể nhìn thấy gì.

Nàng nghiêng đầu và nhìn hắn một lúc, đột nhiên cười lớn “Ngươi lớn lên nhìn vô cùng xinh đẹp.”

Nàng nói với giọng nhẹ nhàng và quyến rũ, nói cái gì thì nhìn cũng rất quyến rũ.

“Nghe nói ngươi chịu phạt ở đây bảy ngày rồi, vẫn không chịu khai ra trận pháp Ngọc Khuyết, xương cốt cũng rất cứng rắn”. Ánh mắt nàng lóe lên, không giấu được sự ngưỡng mộ. Tay phải nắm lấy cằm Tạ Tuyết Thần, những ngón tay ấm áp vuốt v e, xoa xoa làn da mặt, đột nhiên kiễng chân lên một chút. Nàng nhổm lên hôn lên môi mỏng của hắn.

Hô hấp Tạ Tuyết Thần cứng lại, hắn không ngờ nàng ta lại hành động táo bạo như vậy, trong tiềm thức muốn quay đầu né tránh. Tuy nhiên, nàng nắm chặt cằm hắn, hô hấp của hắn bị chặn lại, mất hết sức lực. Hắn chỉ có thể chấp nhận nụ hôn không mấy thành thục nhưng táo bạo của nàng.

Tên lính canh đứng bên cạnh sớm đã đứng ngây người, choáng váng, ngơ ngác, há hốc mồm nhìn cảnh đẹp trước mắt. Đỏ mặt cúi đầu xuống, lại không nhịn được mà ngẩng cao đầu lên xem, hắn lấy hết can đảm ngẩng đầu lên nhìn, nàng đã buông lỏng kiềm chế với Tạ Tuyết Thần.

Nàng cười khúc khích nói: “Xương cốt cứng rắn, nhưng môi thì lại khá mềm mại”.

Nàng mỉm cười nhìn Tạ Tuyết Thần, đôi mắt hoa đào phản chiếu ánh lửa mờ nhạt, khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay, đôi lông mày cong cong, trông cứ ngây thơ và dễ thương không thể tả được. Dường như hắn ta cảm thấy mình vừa bị xúc phạm, cợt nhả.

Tiếng thở dài tan biến cùng tiếng chuông.

“Thật là một nam nhân đẹp trai, thật tiếc nếu như chết…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN