Ngàn Đóa Hoa Đào Nở Một Đời - Chương 52: C52: Tang kỳ nhìn thấy ngươi chết ta cũng sẽ buồn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
18


Ngàn Đóa Hoa Đào Nở Một Đời


Chương 52: C52: Tang kỳ nhìn thấy ngươi chết ta cũng sẽ buồn


Tác giả: Tùy Vũ Nhi An

Trans + Beta: Sunni

Cao Thu Mân như sét đánh ngang tai, không thể tin được mà nhìn chằm chằm vào máu tươi hòa với nhau, trong miệng thì thầm: “Không thể nào, ta sao có thể có một cái tỷ muội là Bán yêu….. Nhất định là pháp trận này có vấn đề, là giả!”

Mộ Huyền Linh buông lỏng Đoạn Niệm, lùi lại một bước trở về bên cạnh Tạ Tuyết Thần.

“Ta cũng thà rằng cùng ngươi không có liên quan” Mộ Huyền Linh lạnh lùng nói, “Cao đại tiểu thư, ta tìm Tố Ngưng Chân, chính là muốn nàng cho ta một lời giải thích, nhưng cái giải thích này của nàng, dường như là sự che đậy”.

Cao Thu Mân lảo đảo hai bước, mềm nhũn ngã xuống đất, nhếch nhác bò đến bên cạnh Tố Ngưng Chân, run rẩy nắm lấy tay áo của nàng hỏi: “Sư phụ, rốt cuộc đang xảy ra cái chuyện gì vậy? Mẫu thân ta không phải chỉ có mình ta là nữ nhi sao?”

Tố Ngưng Chân sắc mặt lúc xanh lúc trắng, nghiến răng nói: “Là…..”

“Có chuyện gì với người vậy? Cái pháp trận đó nhất định là Yêu tộc hoặc ma công, nàng cố ý lừa gạt đại trưởng lão, là không muốn ta làm Cốc chủ Kính Hoa Cốc!” Cao Thu Mân tự nghĩ rằng tìm được lời giải thích hợp lý, lập tức thở nhẹ nhõm, “Nhất định là như vậy….”

Đại trưởng lão đương nhiên biết, đây không phải sự thật, cái pháp trận đó không có vấn đề, Mộ Huyền Linh cùng Cao Thu Mân xác thực có quan hệ huyết thống. Bà cũng là một trong những người dõi theo Tố Ngưng Hi và Tố Ngưng Chân lớn lên, tận mắt nhìn thấy Tố Ngưng Hi gả cho Cao Phượng Hủ, Tố Ngưng Hi lúc xuất giá vẫn là một thân trong trắng, thành hôn mười tháng khó sinh mà chết, tuyệt đối không có khả năng sinh đứa thứ hai, vậy Mộ Huyền Linh cùng Cao Thu Mân tất nhiên là một thai song sinh.

Nhưng một thai song sinh, sao lại một người là con người, một người là Bán yêu…..

“Tố Ngưng Chân, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra, ngươi còn không mau nói thật!” đại trưởng lão giọng nói đột nhiên trở nên nghiêm nghị, những trưởng lão khác cũng ý thức được tính nghiêm trọng, đây không còn là chuyện riêng của Tố Ngưng Chân nữa, sự tình này liên quan đến danh tiếng và truyền thừa Kính Hoa Cốc, bọn họ không đời nào cho phép Tố Ngưng Chân cản đường.

Tố Ngưng Chân rơi vào tình thế bị bao vây tứ phía, tứ cố vô thân, căm hận nhìn chằm chằm Mộ Huyền Linh, nhưng cẩn thận nhìn kỹ, lại không phải là hận, còn có bệnh trạng tham lam cùng chấp niệm.

“Nàng không phải hài tử Ngưng Hi. Nàng là….”

Tố Ngưng Chân lời còn chưa nói xong, đột nhiên trong bãi vang lên một tiếng hú sắc nhọn, mọi người trong lòng bị sốc, chỉ thấy ba cái mũi tên vàng từ không trung b ắn ra ba hướng khác nhau, thanh thế kinh người, phát ra âm bạo chi thanh. Tạ Tuyết Thần thần sắc nghiêm nghị, giơ tay tiếp lấy ba mũi tên đang bay. Bên trên mũi tên còn khắc một dòng chữ dài.

— Thành Ung Tuyết, ma quân tấn công!

— Huyền Thiên Tự, yêu quân tấn công!

— Bích Tiêu Cung, yêu quân tấn công!

Phó Lan Sinh và những người khác đứng bên cạnh Tạ Tuyết Thần, nhìn thoáng thấy chữ khác trên mũi tên, cực kỳ kinh hãi nói: “Tam đại tông môn gặp phải địch tấn công!”

“Cái gì!” các tu sĩ Kính Hoa Cốc cũng kinh ngạc bất an, “Tang Kỳ xuất quan rồi sao?”

Mộ Huyền Linh nghiêm túc nói: “Trong ngũ đại tông môn thì chùa Huyền Thiên như rắn mất đầu mẫu thuẫn lớn nhất, Tang Kỳ sẽ đối với chùa Huyền Thiên ra tay chẳng có gì là lạ, và chùa Huyền Thiên có Bàn Nhược Tâm Kinh khắc tinh của Ma tộc, Tang Kỳ sẽ phái yêu quân tấn công như trong dự liệu, Huyền Tín đại sư sớm đã nhận được tin tức, có lẽ có thể đối phó. Thành Ung Tuyết không có chàng ở đó, thực lực hao tổn lớn, cũng sẽ trở thành mục tiêu của Tang Kỳ, bất quá chúng ta sớm có chuẩn bị, trong thành sớm đã chuẩn bị tốt pháp trận ngự ma. Chỉ là Bích Tiêu Cung….” nàng khẽ cau mày, vẻ mặt không hiểu, “Bích Tiêu Cung là trong ngũ đại tông môn thực lực mạnh nhất và nền tảng dày nhất, môn hạ tu sĩ rất nhiều, Tang Kỳ sao lại có nhiều yêu quân để đi tấn công Bích Tiêu Cung?”

Tạ Tuyết Thần nắm chặt mũi tên, cùng Nam Tư Nguyệt đồng thanh thốt ra: “Là Linh Sư Đảo”.

Phó Lan Sinh sốc: “Linh Sư Đảo không có địch tấn công?”

Tạ Tuyết Thần nói: “Linh Sư Đảo, chính là địch tấn công”

Nam Tư Nguyệt hạ mắt xuống, nhàn nhạt nói: “Nội gián câu kết Tang Kỳ trong Tiên Minh, chính là Linh Sư Đảo”

Mộ Huyền Linh đồng tử co rút lại, đột nhiên nhớ lại chuyện phát sinh trên Quỳnh Cư Đảo. Cái xà yêu mê hoặc quyến rũ đó nói — Vốn dĩ đại hội này vẫn còn nửa năm mới bắt đầu, không biết vì sao lại tổ chức sớm hơn, trên đảo chuẩn bị không đủ, mới có một chút hơi lộn xộn…..

“Đại hội diễn võ Yêu tộc” Mộ Huyền Linh trong lòng trầm xuống “Lúc đại hội diễn võ Yêu tộc diễn ra sớm, sợ rằng Linh Sư Đảo cấu kết với Yêu vương Đông Hải, võng la thế lực Yêu tộc, kết thành đồng minh, tấn công Bích Tiêu Cung”.

“Linh Sư Đảo vì sao lại làm như vậy?” Phó Lan Sinh không thể tin được, Bích Tiêu Cung bị tấn công khiến tâm thần hắn hoảng loạn, hắn một lòng tự tin Bích Tiêu Cung lực lượng cường đại, yêu ma không dám tấn công chính diện, nhưng nếu như đúng lời Mộ Huyền Linh nói, Linh Sư Đảo cấu kết Yêu vương Đông Hải, đối Bích Tiêu Cung ra tay, vậy Bích Tiêu Cung sợ rằng khó mà địch lại, “Không được, ta muốn về Bích Tiêu Cung!”

Nam Tư Nguyệt giữ lấy Phó Lan Sinh, trầm giọng nói: “Phó huynh, ngươi thực lực thấp, dù có đi cũng không giải quyết được việc gì, ta nghĩ Phó cung chủ và Đoạn trưởng lão cũng không hy vọng ngươi can thiệp”.

Phó Lan Sinh cười khổ nói: “Nam Tư Nguyệt, mẫu thân ta cũng nói vậy, nhưng thân là nam tử, có thể biết rõ phụ mẫu gặp nguy hiểm mà chỉ lo thân mình? Ta mặc dù không có bản lĩnh gì, nhưng dù sao vẫn là người a”

Nam Tư Nguyệt giật mình, không khỏi buông tay xuống.

“Để hắn đi đi” Tạ Tuyết Thần chậm rãi nói: “Ở đây, cũng không an toàn”

Mộ Huyền Linh nín thở, không nhịn được mà nắm chặt nắm đấm, ánh mắt nhìn về hướng xa.

“Các tông môn khác đều bị địch tấn công, Kính Hoa Cốc yên tĩnh trước giông bão….” nàng nhìn đám mây che phủ mặt trời, giọng nói trở nên trầm hơn: “Tang Kỳ, sợ là đích thân đến”

Cuộc đối thoại của mấy người lọt vào trong tai của những tu sĩ Kính Hoa Cốc, đại trưởng lão thần sắc hoảng hốt, nhưng vẫn buộc mình bình tĩnh, nghiêm nghị nói: “Truyền lệnh tất cả đệ tử, bày trận chờ địch!”

Nhưng vào lúc này, một luồng khí tức cuồn cuộn hào hùng đung đưa trong không trung, một chiếc áo choàng màu đen xuất hiện trong không trung, tay áo bay phất phới dường như giấu trời che đất, khiến nhật nguyệt ảm đạm, trời đất không ánh sáng, uy áp kh ủng bố dâng trào như bão, hoa thảo trong Kính Hoa Cốc, linh thú kinh hoảng chạy loạn, khắp nơi truyền đến tiếng gào thét than khóc của linh thú.

Tang Kỳ nhếch môi mỏng đỏ thẫm, tóc bạc tung bay, tùy ý khoa trương, hắn vừa lòng thỏa ý tự mình nhìn thấy khủng hoảng của Kính Hoa Cốc. Hai mươi năm rồi, hắn cuối cùng lại đến đây lần nữa, huyết tẩy rửa nhục, hắn muốn Kính Hoa Cốc không một ngọn cỏ nào mọc lên, chó gà không tha!

Mọi người không ngờ khí tức của Tang Kỳ lại kh ủng bố như vậy, toàn bộ sắc mặt thay đổi, bọn họ trong lòng không sinh ra chút mảy may phản kháng, chỉ vì thực lực chênh lệch quá lớn….. Tố Ngưng Chân thản nhiên nhìn Tang Kỳ, căm hận hai mươi năm trước, phút chốc trong lòng hoàn toàn bình tĩnh không thể giải thích. Không biết có phải vì nàng đã chấp nhận sự thật rằng mình chính là người đã giết Tố Ngưng Hi hay không, hoặc là….. nàng đột nhiên nhận ra, Tang Kỳ là người giống như nàng vậy, bọn họ đều yêu tha thiết Tố Ngưng Hi, hy vọng nàng còn sống.

“Tạ tông chủ, hài lòng với lễ vật mà ta tặng ngươi chứ?” Tang Kỳ cười nhìn xuống mọi người ở dưới, thân hình từ trong không trung từ từ đáp xuống. Hắn tóc bạc mắt bạc, tuấn mỹ phi phàm, nếu không có khí tức yêu dị trên người hắn, xuất hiện như này giống như thiên thần giáng lâm.

Tạ Tuyết Thần cầm kiếm trong tay, nhàn nhạt nói: “Nhiều ngày không gặp, ngươi quả nhiên tiến bộ rất nhiều”

Khí tức hôm nay của Tang Kỳ, mạnh hơn gấp đôi so với lần trước bọn họ gặp mặt. Tạ Tuyết Thần biết, trận chiến hôm nay, nhất định phải trả một cái giá đắt….

“Đều là Ngọc Khuyết Kinh thần dị chi công” Tang Kỳ nhàn nhạt mỉm cười, mắt bạc liếc nhìn Mộ Huyền Linh, “Linh Nhi, xem ra ngươi đã giải được độc tính Ngộ Tâm Thủy”

Mộ Huyền Linh mím môi, không có tránh né ánh mắt Tang Kỳ, lại cũng không trả lời.

Tang Kỳ một mình thở dài: “Đây không phải một chuyện tốt, loại trừ độc tính, chốc nữa nhìn thấy Tạ Tuyết Thần chết trước mặt, ngươi sẽ rất đau buồn. Linh Nhi, ngươi từ đầu đến cuối không hiểu một mảnh khổ tâm của vi sư”.

“Tang Kỳ…..” Mộ Huyền Linh nhẹ nhàng nói: “Nhìn thấy ngươi chết, ta cũng sẽ buồn”.

Tang Kỳ sững sờ một chút, ngay lập tức ôm trán cười lớn: “Lời này….. khiến ta không biết nên vui hay tức giận! Linh Nhi, ngươi là muốn nói ta sẽ thua, hay là ngươi đối với ta cũng có một chút tình cảm sư đồ?”

Tay áo Tang Kỳ cùng với tiếng cười lớn của hắn bay đi, vô ý khống chế khí tức hào hùng giống như sóng quét toàn bộ bãi đất, tu sĩ cấp thấp ào ào không thể chịu nổi, sắc mặt xanh xao mà nôn ra máu. Đại trưởng lão hét lớn: “Tu sĩ dưới Nguyên Anh rút lui!”

Pháp Tướng bên trên chiến đấu, kết cục không phải là số người nhiều ít tả hữu hai bên quyết định, Kim Đan cũng như vậy trong trận chiến cũng chỉ là bia đỡ mà thôi. Tố Ngưng Chân đèn cạn hết dầu, uy tín tồn nghi, đại trưởng lão chỉ có thể đảm nhận trọng trách chỉ huy đối kháng địch. Bà trong lòng đã tính toán đến điều tồi tệ nhất, nếu giết không được Tang Kỳ, Kính Hoa Cốc gặp phải tai họa diệt môn, cũng muốn cứu mồi lửa, lưu lại cho tương lai.

Mộ Huyền Linh đối Nam Tư Nguyệt và Phó Lan Sinh nói: “Các ngươi về trên Phù Vân Không Chu, Nam Tư Nguyệt, ngươi và Phó Lan Sinh cùng nhau đến Bích Tiêu Cung”.

Nam Tư Nguyệt nói: “Cô cũng đi”.

Mộ Huyền Linh nhàn nhạt cười: “Ta sẽ cùng chàng ở cạnh nhau”.

Hai bàn tay dưới ống tay áo rộng nắm chặt vào nhau, hắn biết nàng sẽ không đi, cho nên hắn không có nói.

Phó Lan Sinh tâm treo ở Bích Tiêu Cung, kéo lấy tay áo Nam Tư Nguyệt nói: “Nam Tư Nguyệt, chúng ta đi trước!”

Nam Tư Nguyệt thoát khỏi tay Phó Lan Sinh, nói: “Ngươi đi, ta ở lại”

“Huynh….” Phó Lan Sinh khẽ cau mày, nhưng nhìn thấy Nam Tư Nguyệt ánh mắt bình tĩnh và kiên định, hắn biết bản thân nói nhiều cũng vô ích, chỉ có thở dài một hơi, tự mình bay lên Phù Vân Không Chu.

Tang Kỳ không quan tâm đ ến một cái tiểu nhân vật tầm thường như Phó Lan Sinh, hắn để ý là những người đang ở đây.

Tạ Tuyết Thần nói: “Là ta tính sai rồi, ta không nghĩ đến, ngươi hoàn toàn có năng lực xúi giục Hà Tiện Ngã”.

Chùa Huyền Thiên và Ung Tuyết thành đều hoàn toàn có chuẩn bị, hắn từ trong miệng Mộ Huyền Linh biết được lực lượng của Tang Kỳ, Tang Kỳ có thể sai khiến yêu quân và ma quân lực lượng hữu hạn, không thể đồng thời cùng tấn công ngũ đại tông môn, bởi vậy hắn tập trung vào hai môn phái hầu như yếu về phòng thủ vẹn toàn, trong lòng không lo lắng về an nguy chùa Huyền Thiên và Ung Tuyết thành, ngược lại là Bích Tiêu Cung, nếu Linh Sư Đảo và Yêu tộc Đông Hải liên thủ đối phó, chỉ sợ sẽ không chống cự được bao lâu.

“Tạ tông chủ, người sai rồi, ta không có xúi giục Hà Tiện Ngã” Tang Kỳ nghiêm túc nói, “Là Hà Tiện Ngã chủ động tìm đến ta”.

Tạ Tuyết Thần trong mắt hiện lên một tia dị sắc.

Tang Kỳ cười nói: “Ta cũng không ngờ…. hắn thực ra là đệ đệ cùng mẹ khác cha của ta”.

Năm đó cái nữ nhân đã bỏ rơi hắn, nguyên lai không có chết, mà còn trở thành nữ nhân của tiền Đảo chủ Linh Sư Đảo.

Ngày hôm đó, Hà Tiện Ngã xuất hiện tại Ma giới, nói cho hắn, nữ nhân đó suốt bao năm qua luôn nghĩ về trưởng tử của mình bị bỏ rơi dưới gốc Phù Tang, mãi đến lúc sắp chết, nắm lấy bàn tay hắn, bảo hắn bất kể thế nào cũng phải tìm thấy ca ca.

“Hắn là một cái Bán yêu, lại không có phụ mẫu ở bên chiếu cố, ở thế gian này nhất định sống rất khó khăn….”

“Ta có lỗi với ngươi, Tiện Nhi, ngươi nhất định phải tìm thấy hắn, chiếu cố hắn….”

Hà Tiện Ngã nói, nữ nhân đó đã tìm kiếm khắp Yêu tộc Đông Hải, cũng không có tìm thấy tung tích của hắn, hắn chỉ biết, huynh trưởng của mình là một Bán yêu có tóc bạc cùng đôi mắt bạc, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ qua, cái Bán yêu này không có ở Đông Hải, mà ở Ma giới, cũng không ngờ rằng, hắn lại là Tế Tư Tang Kỳ.

Nếu như hai mươi năm trước, Tang Kỳ nghe được những lời này, có thể sẽ bị cảm động, sẽ không cẩn thận mà tha thứ cho nữ nhân đã vứt bỏ mình, nhưng hiện tại hắn đã minh bạch rất nhiều đạo lý. Nhân tộc đều là kẻ thích nói dối, nhất là nữ nhân Nhân tộc.

Nhưng hắn cũng sẽ không từ chối một liên minh chủ động tìm đến cửa.

“Chúng ta có thể kết thành đồng minh, thành lập ra một cái trật tự hoàn toàn mới, một trật tự mới mà Yêu tộc cùng Bán yêu có thể sống ngang hàng Nhân tộc” Hà Tiện Ngã nói.

Phó Uyên Đình chấn kinh cùng phẫn nộ trước tình huống bi thảm trước mắt, Hà Tiện Ngã dẫn đầu hàng chục Yêu vương, mỗi người trong số họ đều mạnh hơn tôn giả Pháp Tướng bình thường. Yêu tộc không có Pháp Tướng, nhưng bổn thể bọn nó cùng với tu vi uyên thâm cũng sẽ ngày càng cường đại, lúc này bản thể lộ rõ, giống như những ngọn núi lớn, bạo phát ra hung sát chi khí khiến người tuyệt vọng.

Một mãng xà màu vàng dài một mảnh hàng chục trượng cuộn tròn trên kết giới bảo hộ, phun ra khí độc, không ngừng gặm nhấm phòng ngự chi lực của kết giới. Gấu đen cao nửa ngọn núi một quyền đánh lên kết giới, kết giới rất nhanh xuất hiện vết rạn nứt. Hổ yêu toàn thân trắng bạc lộ ra răng nanh, một miếng cắn vào Pháp Tướng đằng sau một vị tôn giả, Pháp Tướng bị thương, bổn thể cũng sẽ chịu đựng đau đớn dữ dội như nhau, người đó phát ra tiếng thét đau khổ, Pháp Tướng bị yêu lực ăn mòn, lập tức vỡ vụn.

Các tu sĩ ngoại môn cấp thấp đối với lực lượng như này căn bản không có khả năng chống lại, tuyệt vòng mà chạy đi, nhưng mà lần lượt bị cự thú chà đạp dưới chân, biến thành thịt nhão.

“Hà Tiện Ngã!” Phó Uyên Đình trừng mắt d*c vọng nứt ra, hai mắt đỏ ngầu, thốt ra tiếng gầm bi phẫn, “Ngươi là Nhân tộc, cư nhiên cấu kết yêu ma, giết hại đồng loại!”

“Không có biến đổi không đổ máu, luôn phải có người hy sinh” Hà Tiện Ngã lãnh đạm nhìn tình cảnh bi thảm nhân gian, “Ta chỉ là tu sửa cái sai lầm của thế đạo này”

Hà Tiện Ngã vừa nói xong, nhìn thấy một luồng thanh thế lớn từ xa đến gần, Phó Uyên Đình trong thời gian ngắn không biết là thù hay bạn, ánh mắt ngơ ngác nhìn về hướng đó. Chờ đến khi đến gần, hắn mới bừng tỉnh minh bạch, sắc mặt lập tức càng thêm ảm đạm.

“Sư tôn, Bích Tiêu Cung ba ngàn Yêu nô đã được giải cứu ra ngoài!” một cái nam tử thân hình cao lớn đứng đằng sau Hà Tiện Ngã cúi đầu, giọng nói trầm khàn khàn.

Ba ngàn Yêu nô đó phần lớn xanh xao vàng vọt, hình dáng đinh ghim xương dựng lên, tỏa linh hoàn trên chân được tháo ra, nhưng nó vẫn để lại những vết thương sâu tận xương cốt, ba ngàn đôi mắt căm ghét và lạnh nhạt nhìn chằm chằm hướng Bích Tiêu Cung, nhìn đến Phó Uyên Đình dựng tóc gáy, sống lưng ớn lạnh.

Hà Tiện Ngã nói: “Phó cung chủ, ngươi nhìn thấy lực lượng thù hận chưa?”

Phó Uyên Đình chịu đựng run rẩy trong lòng, nhìn Hà Tiện Ngã. Cái nam tử cúi đầu đằng sau hắn từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía hắn.

Phó Uyên Đình đầu tiên nhìn thấy chính là vết sẹo hung tợn trên khuôn mặt người đó, tiếp theo lại nhìn thấy mặt mày lãnh đạm và tàn khốc của hắn, tựa như đã từng quen biết, nhưng lại xa lạ như thế, Phó Uyên Đình đồng tử co rút lại, thất thanh kêu lớn: “Thương Ly!”

Người đó lạnh lùng nói: “Phó cung chủ gọi nhầm rồi, ta tên là Giang Ly”.

“Nương ngươi ở đâu?” Phó Uyên Đình không hiểu lời hắn nói, vội vàng hỏi.

Giang Ly nói: “Người chết rồi”

“Chết rồi?” Phó Uyên Đình thân hình lảo đảo, như nhận trọng kích, “Làm sao có thể?”

“Bị Đoạn Tiêu Dung giết rồi” Giang Ly nói, “Là chết ở trước mặt ta”.

Thân ảnh Đoạn Tiêu Dung xuất hiện đằng sau Phó Uyên Đình, nàng khóe môi hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười mỉa mai, căm ghét nhìn về phía Giang Ly.

“Nguyên lai ngươi chính là Phó Thương Ly, trước đây nghe Lan Sinh nói qua tên này, ta còn cảm thấy có chút quen thuộc, hiện tại vừa mới nhớ ra, là cái tiện nhân trước khi chết, dường như la hét gọi Thương Ly? Đoạn Tiêu Dung lạnh lùng liếc nhìn Phó Uyên Đình, “Chàng sớm biết Phó Thương Ly là ai, khi ấy lại giả vờ như không biết gì, Phó Uyên Đình, những năm này ta hí diễn không tốt sao, vậy mà dám giấu ta ở bên ngoài nuôi người”.

Thế nhân đều biết Bích Tiêu Cung Cung chủ yêu vợ tình thâm, nhưng nói thẳng ra, bất quá chỉ là một câu đùa.

Đoạn Tiêu Dung sớm đã biết, Phó Uyên Đình bất quá là tham đồ tài phú Bích Tiêu Cung, lại e sợ thực lực của nàng, mới cùng nàng kết thành đạo lữ. Nàng cũng không quan tâm, nàng thấy vừa ý, đồng dạng là Phó Uyên Đình tuấn mĩ phong lưu, tư chất bất phàm. Đối với Pháp Tướng mà nói, ngàn năm chi thọ, cũng chỉ yêu một người là quá khó, nhưng nàng so Phó Uyên Đình già hơn nhiều, chỉ cần Phó Uyên Đình ở nàng giữ đúng bổn phận khi còn sống, không làm nàng mất mặt, nàng có thể dung thứ hắn tâm không ở chỗ này.

Nhưng nàng vẫn là đánh giá thấp tham vọng của Phó Uyên Đình, hắn cư nhiên giấu giếm nàng có tình nhân ở bên ngoài, mà còn có một cái nhi tử trạc tuổi Lan Sinh, cái hài tử đó tên Phó Thương Ly, so với Lan Sinh của nàng ưu tú hơn, khiến nàng sinh ra sợ hãi – Phó Uyên Đình muốn mang Bích Tiêu Cung truyền lại cho nhi tử của tiện nhân kia!

Đoạn Tiêu Dung ra tay không có lưu tình, cái nữ nhân đó chết rất dứt khoát, thế nhưng nữ nhân đó trước khi chết đã kích phát truyền tống pháp trận, đưa Phó Thương Ly đi, linh lực của nàng chỉ kịp lưu lại trên mặt hắn một vết sẹo sâu, hủy đi khuôn mặt thanh tuấn.

“Quả nhiên là nàng giết Lan Trì….” Phó Uyên Đình nắm chặt nắm đấm, như khóc như cười, “Ta sớm đã đoán…..”

“Ta giết thì đã sao, ngươi biết lại đã sao?” Đoạn Tiêu Dung chế nhạo, “Ta không có vạch trần, đã là cho ngươi cái mặt mũi, ngươi tham lam phú quý thèm muốn lực lượng mới cùng ta kết thành đạo lữ, hiện tại lại giả vờ thâm tình cái gì? Chẳng lẽ ngươi vẫn muốn vì cái nữ nhân đó cùng ta trở mặt? Đại địch trước mắt, ngươi thân là Cung chủ Bích Tiêu Cung, phân biệt nặng nhẹ rõ ràng!”

Phó Uyên Đình chịu đựng nỗi bi thương trong lòng, nhưng bàn tay dưới tay áo không khỏi run rẩy.

“Thương Ly, con không nên lầm đường lạc lối, cùng yêu ma nhập bọn” Phó Uyên Đình ôn thanh khuyên nói, “Hiện tại cải tà quy chính vẫn còn kịp”.

Giang Ly lãnh nhiên nhìn cặp phu thê giả dối này, “Phó Uyên Đình, các ngươi khiến ta cảm thấy buồn nôn, ngươi cho rằng mẫu thân ta đi theo ngươi nhiều năm, là vì yêu ngươi sao? Người sớm đã nói, là ngươi giế t chết tình yêu trong tim người, là ngươi thủ tiêu huynh đệ kết nghĩa của mình, đoạt người phát thê, so với Đoạn Tiêu Dung càng đáng hận đáng ghét hơn. Mẫu thân là vì bảo vệ ta mới ủy khuất chính mình, ta họ Giang, không phải họ Phó!”

Rất nhiều năm như vậy, hắn và mẫu thân cứ luôn sống ở Lan Trì biệt viện, chờ Phó Uyên Đình thỉnh thoảng đến thăm. Mẫu thân chỉ khi lúc Phó Uyên Đình đến mới lộ ra mặt mày tươi cười, những lúc khác, đều chỉ là trống rỗng nhìn hoa nở hoa rụng trước đình, lặng lẽ rơi lệ. Hắn cho rằng đó là mẫu thân nhớ nhung Phó Uyên Đình, chỉ khi Phó Uyên Đình xuất hiện mới có thể khiến người vui vẻ. Thế nên hắn rất nỗ lực tu luyện, muốn trở nên càng thêm xuất sắc, để Phó Uyên Đình thay đổi thích nhi tử của mình hơn. Mãi đến sau khi mẫu thân chết, hắn mới từ trong di vật của mẫu thân biết được chân tướng. Ở trước mặt Phó Uyên Đình lộ ra tất cả nụ cười, tất cả là giả tình giả nghĩa làm vừa lòng, người trong lòng chưa bao giờ có một khoảnh khắc vui sướng, bởi vì trong lòng người tình cảm chân thành sớm đã chết thảm, và người lại không thể không khuất tùng dưới tay hung thủ, chỉ vì giữ lấy huyết mạch duy nhất của người đó.

— A Ly, nếu như một ngày con nhìn thấy chỗ này, là mẫu thân ắt hẳn đã không còn. Những năm qua ta cũng đã vô số lần nghĩ về việc nói chân tướng cho con, nhưng lại sợ con không thể kìm chế hận ý, lộ ra bản thân, cũng không nguyện ý nhìn con nhận giặc làm cha, cả đời nhận được che đậy. Sau khi mẫu thân chết, con hãy rời khỏi nơi này thật xa, đừng báo thù, đừng uổng phí tính mạng, nhớ rõ phụ thân con là Giang Thiếu Lăng, con tên là Giang Ly, chỉ cần con tiếp tục sống thật tốt, mẫu thân những năm qua ẩn nhẫn, đều không thấy ủy khuất…..

Trên mặt giấy vẫn còn có dấu tích vệt nước mắt đã khô, hắn đã từng bao nhiêu mong ước nhìn thấy trên khuôn mặt mẫu thân lộ ra nụ cười, giờ đây mới biết, những nụ cười ấy có bao nhiêu gai mắt và tàn nhẫn. Hắn sao có thể không hận, sao có thể không báo thù!

Lời nói của Giang Ly khiến Phó Uyên Đình trên mặt hoàn toàn mất đi huyết sắc, hắn mở to mắt nhìn, đôi môi đang run rẩy, lại nói không ra lời, nguyên lai khuôn mặt tuấn mĩ nho nhã lộ ra đờ đẫn và hoảng hốt.

“Nàng…. biết……”

Đoạn Tiêu Dung bỗng nhiên phát ra một tiếng cười lớn, trào phúng và khoái chí nói:”Nguyên lai như vậy, Phó Uyên Đình, ngươi thật sự là một tên không hơn không kém tiểu nhân, sát hại huynh đệ kết nghĩa, đoạt người phát thê….. Ngươi so với ta tàn nhẫn hơn, cũng so với ta ngu xuẩn hơn, ngươi tự cho rằng lừa được tất cả mọi người, kết quả lại là bị mọi người giấu ở trong tối”

Hà Tiện Ngã lặng lẽ nhìn một màn trò cười, nhàn nhạt cười nói: “Ta thấy, Tiên Minh ngũ phái, nên là Phó đức tính như vậy, người lại so với yêu cao quý ở chỗ nào? Bích Tiêu Cung tráng lệ phồn hoa, tất cả những gì chảy ra chỉ là máu tươi cùng dơ bẩn”.

Hà Tiện Ngã lời vừa nói ra, phòng hộ đó bị vỡ và vang vọng, vô số Yêu tộc gầm gừ lên tràn vào Bích Tiêu Cung, một bãi chiến trường tàn khốc sát hại lập tức nổ ra.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN