Ngàn Đóa Hoa Đào Nở Một Đời - Chương 56: C56: Ta và ngươi là một hội
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
21


Ngàn Đóa Hoa Đào Nở Một Đời


Chương 56: C56: Ta và ngươi là một hội


Tác giả: Tùy Vũ Nhi An

Trans + Beta: Sunni

Lúc Phó Lan Sinh trở về Bích Tiêu Cung, nhìn thấy là trước mắt cảnh tan hoang, tường vách đổ nát.

Yêu tộc tàn sát bừa bãi qua nơi này tất cả là máu cùng tay chân đứt đoạn, mùi máu nồng nặc tanh hôi dày đặc ở Bích Tiêu Cung, ngày xưa vàng son lộng lẫy, xa hoa trụy lạc không còn tồn tại, còn lại chỉ là nhân gian địa ngục.

Phó Lan Sinh loạng choạng chạy ra hành lang, lại không gặp lấy một người còn sống. Bỗng nhiên, hắn nghe thấy đằng trước truyền đến tiếng bước chân ngổn ngang và cười vang, hắn đột ngột tạm dừng bước chân, ẩn nấp thân ảnh.

Một nhóm Yêu tộc có tu vi không thấp trên người mang đầy châu báu ngọc thạch, khoác tay qua vai nhau từ trong cung điện đi ra ngoài.

“Nơi này thật tuyệt a, rất nhiều bảo vật, linh khí đầy đủ, sau này chúng ta sẽ ở lại nơi này!” một tên yêu tinh cười hì hì nói.

“Vậy cũng phải đợi Giang trưởng lão tìm được tung tích của phu phụ Phó Uyên Đình, chỉ có hai người đó mới biết cấm chế của pháp trận phòng ngự Bích Tiêu Cung” một tên yêu tinh khác nói.

“Giang trưởng lão đích thân ra tay, làm sao có khả năng thất thủ được, chúng ta trước tiên hãy chọn lấy một gian phòng muốn ở đi!”

Phó Lan Sinh vẻ mặt bình tĩnh nhìn những tên yêu quái đó rời đi, nghe thấy phụ mẫu vẫn chưa gặp nguy hiểm, trong lòng hắn thả lỏng một chút, nhưng lại lo lắng bọn họ đúng lúc bị người truy sát…. Hắn chợt nảy ra một ý tưởng, mang Huyết Giám ra, muốn dùng Huyết Giám tìm ra chỗ phụ mẫu đang ở.

Đột nhiên có một bàn tay nhỏ kéo tay áo hắn, hắn giật mình, lại nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng bên cạnh: “Ca ca, là ta”.

Phó Lan Sinh thở phào nhẹ nhõm, cúi xuống nhìn A Bảo: “Không phải bảo ngươi ở lại trên thuyền sao?”

A Bảo ủy khuất nói: “Ta lo lắng cho huynh mà….”

Phó Lan Sinh cau mày, nhưng A Bảo nếu đã đến rồi, hắn cũng không thể đưa nàng quay lại lần nữa, chỉ sợ nàng sẽ đụng phải Yêu tộc, hắn thì thầm nói: “Ngươi biến về nguyên hình”.

A Bảo nửa hiểu nửa không gật đầu, biến về hình dáng Linh Thử xinh xắn đáng yêu, leo lên vai Phó Lan Sinh.

“A Bảo, ngươi trốn vào trong giới tử túi, nếu như gặp phải Yêu tộc, ta tiện thể giả vờ cùng bọn chúng một hội” Phó Lan Sinh căn dặn.

“Ừm…..” A Bảo cúi đầu suy nghĩ một lúc, “Ta minh bạch, đánh không lại thì gia nhập”.

Phó Lan Sinh thở dài một hơi: “Ngươi nói không sai…”

Hắn nhỏ máu lên trên Huyết Giám, rất nhanh nhìn thấy chỗ phụ mẫu đang ở, chính là mật đạo Bích Tiêu Cung.

Giang Ly nhìn Phó Uyên Đình và Đoạn Tiêu Dung thân mang trọng thương, chậm rãi dừng bước chân lại, mũi kiếm đẫm máu chỉ vào hai người trước mắt.

“Thương Ly, hai mươi năm qua, ta tự hỏi đối đãi ngươi như nhi tử thân sinh thương yêu giống nhau, lẽ nào ngươi không thể niệm tình một chút tình phụ tử sao!” Phó Uyên Đình che đi vết thương đang chảy máu, vẻ mắt đau thương nói.

Giang Ly cười lạnh: “Phó Uyên Đình, nếu không phải ngươi hại chết sinh phụ của ta, ta vẫn còn một gia đình mĩ mãn, không cần cùng ngươi tình đồng phụ tử? Ngươi giết người đoạt thê, vẫn giả vờ thâm tình, ngắn gọn khiến người kinh tởm!”

Phó Uyên Đình buồn bã nói: “Phải, ta có lỗi với Giang Thiếu Lăng, nhưng đối với con và Lan Trì, ta tự hỏi chưa từng có qua một chút mắc nợ, năm đó ta bị Đoạn Tiêu Dung c**ng bức, cùng nàng kết thành đạo lữ, bị ép cùng Lan Trì phân ly, nhưng trong lòng chưa hề quên được nàng….”

“Ha ha ha ha….” Giang Ly không mở miệng, cười chế nhạo lại là Đoạn Tiêu Dung. Vai phải Đoạn Tiêu Dung nhận trọng thương, nửa người dính máu, tóc mai lộn xộn, châu ngọc rơi xuống đất, không thấy lộng lẫy cùng diễm lệ như thường ngày, chỉ còn lại toàn thân nhếch nhác. Nàng thở hổn hển, giọng mỉa mai nhìn Phó Uyên Đình, giọng nói yếu ớt nhưng sắc bén: “Phó Uyên Đình, ngươi chẳng lẽ nói dối quá nhiều rồi, ngay cả chính mình cũng có thể lừa dối. Là ta chia cắt ngươi và Lan Trì sao? Năm đó ta một lòng thanh tu, là ngươi cố tình tiếp cận ta, hư tình giả ý lấy lòng ta, lừa ta cùng ngươi song tu, mưu đồ Bích Tiêu Cung Cung chủ chi vị, hiện tại lại nói là ta c**ng bức ngươi? Hừ! Ngươi nghĩ ngươi là cái thứ đồ gì, Đoạn Tiêu Dung ta một thân ngạo cốt, không thèm ép người gây khó, thậm chí không cho phép lừa dối người khác, nếu không phải vì Lan Sinh, vì thể hiện Bích Tiêu Cung, ngươi xứng để ta nguyện ý cùng ngươi duy trì quan hệ phu thể hư giả sao!”

Sắc mặt Phó Uyên Đình vốn đã tái nhợt, vì lời tố cáo lãnh khốc này của Đoạn Tiêu Dung mà càng thêm khó coi.

Đoạn Tiêu Dung thách thức nhìn chằm chằm Giang Ly, lạnh nhạt nói: “Mẫu thân ngươi là ta đã giết, ngươi muốn báo thù thì báo thù, là ta ngộ tin tiểu nhân, lại thả hổ về rừng, đáng đời rơi vào kết cục hôm nay”.

Phó Uyên Đình bi ai nói: “Thương Ly, ngươi tâm địa thuần lương, hoàn toàn không phải là người vô tình vô nghĩa, đừng khiến thù hận che mờ bản thân, bị Yêu tộc lợi dụng…”

Đoạn Tiêu Dung khinh thường nhìn Phó Uyên Đình, cười nhạt một tiếng nói: “Phó Uyên Đình, năm đó ta sao có thể vừa ý một thứ đồ hèn nhát như ngươi vậy, ngươi giết phụ thân của hắn, ta lại giết mẫu thân của hắn, ngươi đương ngươi cầu tình đôi câu, hắn sẽ bỏ qua ngươi sao? Tốt hơn là nên chết thản thản đãng đãng thống thống khoái khoái*!”

(*Thanh thản thẳng thắn đau đớn nhanh chóng)

Giang Ly nắm chặt trường kiếm, đốt ngón tay trắng bệch, hắn khẽ nheo đôi mắt lạnh lùng, ôn thanh nói: “Phó Uyên Đình, Đoạn Tiêu Dung, các ngươi nợ món nợ máu, tự mình đến Cửu U Minh Giới trả đi!”

Giang Ly nói xong lời này một đạo kiếm quang màu đỏ đâm qua lông mày Phó Uyên Đình, nhưng bị một đạo kết giới ngăn cản, một cái thanh niên cẩm y ngọc quan bất ngờ xuất hiện, chắn trước người Phó Uyên Đình và Đoạn Tiêu Dung.

Phó Uyên Đình vui mừng, hét lên: “Lan Sinh!”

Đoạn Tiêu Dung nhưng lại lộ ra kinh hãi trên mặt, hét lên với giọng sắc bén “Con làm cái gì ở đây!”

Phó Lan Sinh đưa ra một túi pháp khí lớn, đang suy nghĩ cái nào có thể tấn công thực lực thâm sâu khó dò của nam tử trước mắt này, nhưng hắn biết, cảnh giới tu vi của hai người chênh lệch rất lớn, hắn đối địch kinh nghiệm rất ít, nhất thời mênh mang bơ vơ, chỉ dựa vào đơn độc cùng dũng cảm ngăn cản trước người phụ mẫu.

Đoạn Tiêu Dung biết Phó Lan Sinh bất luận như nào đều vô pháp đánh bại Giang Ly, nàng vừa tức vừa lo, ngũ tạng thiêu đốt, cố gắng đứng dậy từ mặt đất, run giọng nói: “Giang Ly, ngươi muốn báo thù cho phụ mẫu cứ việc hướng vào chúng ta, việc này cùng Lan Sinh không có quan hệ!”.

Phó Uyên Đình cau mày, trong lòng cũng biết trọng lượng của Phó Lan Sinh, vui mừng vừa mới nhìn thấy cứu binh lập tức tan tành mây khói.

Phó Lan Sinh cũng không nghĩ rằng người này cư nhiên đuổi vào trong mật đạo nhanh như vậy, hắn vừa đến liền nhìn thấy người này muốn đối với phụ mẫu giết người, không kịp nghĩ nhiều đã lao ra đằng trước.

“Mẫu thân, người và phụ thân đi nhanh, con đến cản trở hắn” trên người hắn có rất nhiều pháp khí, cũng có khả năng trì hoãn nửa khắc.

Phó Uyên Đình giữ lấy bức tường đá đứng dậy, trong chốc lát vô số suy nghĩ lóe lên trong đầu, ánh mắt quét qua Đoạn Tiêu Dung cùng Phó Lan Sinh, nghiến răng bỏ chạy sang phía bên kia mật đạo. Phó Lan Sinh có lẽ không thể trì hoãn bao lâu, nhưng Đoạn Tiêu Dung nóng lòng bảo vệ, cố gắng toàn lực, tất có khả năng cản trở Giang Ly.

Đoạn Tiêu Dung ngạc nhiên nhìn bóng dáng Phó Uyên Đình rời khỏi, che đôi mắt lại cúi đầu cười nhẹ, tiếng cười thê lương lại có một phen bừng tỉnh cùng thoải mái.

“Ta sớm đã biết….” nàng khàn khàn cười nói, nửa là tự giễu, nửa là thông suốt.

Phó Lan Sinh mang Đoạn Tiêu Dung bảo hộ ở phía sau, không có quay lại nhìn Phó Uyên Đình đang rời đi, hắn lo lắng nhìn chằm chằm Giang Ly đang từng bước một đến gần, run giọng nói: “Ngươi có hay không muốn pháp trận cấm chế Bích Tiêu Cung? Ta cũng biết, ngươi chỉ cần bắt ta là đủ rồi, thả phụ mẫu ta!”

Đoạn Tiêu Dung khẽ thở dài, đôi mắt lộ buồn bã cùng ôn nhu: “Hài tử ngốc, hắn muốn là mạng của chúng ta, là mẫu thân nợ món nợ máu người ta, cùng con không có quan hệ. Không phải đã nói với con, nếu gặp phải nguy cơ, liền trốn đi rồi mà, con không nghe lời nương nói…”

Giang Ly chĩa mũi kiếm về phía Đoạn Tiêu Dung, lạnh lùng nói: “Ta vốn không có ý giết hắn, nhưng hắn nhất quyết cản trở, cũng đừng trách thanh kiếm ta vô tình”.

Đoạn Tiêu Dung mang Phó Lan Sinh đẩy ra, dùng Thần Khiếu của mình đối mặt với mũi kiếm Giang Ly, ánh mắt lạnh lùng cứng rắn nhìn Giang Ly, giọng khô khốc nói:”Chỉ cần giết ta, ngươi có thể thả Lan Sinh đi không?”

Giang Ly giật mình.

Một màn trước mắt này, lại quen thuộc như vậy, dường như lúc đó Đoạn Tiêu Dung giết vào trong Lan Trì biệt viện, mẫu thân hắn cũng đã nói lời tương tự.

Phó Lan Sinh kinh sợ muôn phần, kêu lên: “Không!”

Hắn từ trong giới tử túi lấy ra một kiện pháp khí ném hướng Giang Ly, muốn cứu Đoạn Tiêu Dung, Giang Ly một kiếm đâm qua lá chắn pháp khí, đâm vào Phó Lan Sinh, nhưng lại nhìn thấy một bóng dáng vàng nhỏ nhỏ lao về phía cổ mình, hắn theo phản xạ chụp lấy cái bóng bằng thân kiếm, lại nghe một tiếng đau đớn khe khẽ.

“Aiyo!”

Giang Ly kinh ngạc nhìn đồ vật nhỏ bị đánh dưới đất — là tiểu tiểu Khứu Bảo Thử.

Nàng đang nằm trên đất bằng bốn chân, hai cái tai màu vàng óng bởi vì hoảng sợ mà phát ra ánh sáng vàng lấp lánh, mắt to đen nhánh bởi vì đau mà chứa đầy nước mắt. Phó Lan Sinh vội vàng bước tới đỡ nàng dậy, giận dữ nói: “A Bảo, ai cho phép ngươi chạy ra ngoài!”

A Bảo nước mắt lưng tròng, ủy khuất liếc nhìn Phó Lan Sinh, lại rụt rè nhìn về phía Giang Ly, mềm mại nói: “Ngươi, ngươi đừng giết ta a, ta là Bán yêu, ta và ngươi cùng một hội…”

Giang Ly ngơ ngác nhìn A Bảo, không biết nghĩ đến cái gì, trong mắt lại hiện ra sắc mặt mềm mại.

Đoạn Tiêu Dung nhìn thấy Giang Ly thất thần, nhân cơ hội nắm lấy cánh tay Phó Lan Sinh, mang hắn đẩy đi xa xa, nàng mở rộng vòng tay đứng trước mặt Giang Ly, ấn đường Thần Khiếu dường như linh lực giống như hô hấp tràn ra, vuốt mãi tóc gãy trên trán. Mặt mày nàng quyết liệt mà quyết tuyệt.

“Phó Thương Ly, thả hắn đi, bằng không chúng ta cùng đồng quy vu tận!”

Phó Lan Sinh và A Bảo nghe thấy cái tên này, cả hai đều giật mình.

“Phó Thương Ly…” Phó Lan Sinh kinh ngạc nhìn khuôn mặt nam tử có vết sẹo trước mắt “Ngươi chính là Phó Thương Ly…”

A Bảo cũng nhìn hắn không chớp mắt, hai tai run run: “Ngươi là phụ thân của ta sao?”

Giang Ly nghi ngờ cụp mắt xuống nhìn A Bảo, chỉ thấy A Bảo duỗi chân về phía hắn, nhu thanh nói: “Nương thân nói, phụ thân ta là tu sĩ có nhiều tiền nhất thế gian, người tên là Phó Thương Ly, người đã đi hơn ba năm rồi, nương thân để ta đi tìm phụ thân”.

Giang Ly trong lòng run rẩy, khàn giọng hỏi: “Nương thân ngươi tên là gì?”

A Bảo nói: “Nương thân tên Tú Tú”.

Tú Tú…

Tú Tú…

Nét mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Giang Ly lộ ra một tia ấm áp, hắn từ từ hạ mũi kiếm xuống, đưa tay về phía A Bảo, trầm giọng nói: “Con qua đây”.

A Bảo chớp chớp mắt, từ lòng bàn tay Phó Lan Sinh nhảy sang lòng bàn tay Giang Ly, ngẩng đầu lên tò mò quan sát phụ thân của mình.

“Người và nương thân nói không giống nhau, người sẽ không lừa gạt ta đi” nàng nghi ngờ mà hỏi.

Giang Ly hạ mắt xuống, chuyên chú nhìn chằm chằm cái tiểu gia hỏa này, khóe môi bất giác cong lên, trong mắt cũng lộ ra nụ cười: “Nương thân con nói sao nào?”

A Bảo nghiêng đầu suy nghĩ, hồi tưởng một lúc: “Nương thân nói, phụ thân có tiền lại hào phóng, trông đẹp trai lại thích cười, tuy rằng sẽ bắt nạt người, nhưng mà cũng rất giỏi dỗ dành. Thế nhưng phụ thân không biết đã đi đâu, nương thân cũng không biết đi đâu tìm người, lại sợ phụ thân quay về không tìm thấy người, cho nên ta đi theo ca ca đến Bích Tiêu Cung tìm phụ thân”.

Giang Ly cười nhẹ nhàng, vết sẹo trên mặt dường như cũng bởi vì nụ cười mà dịu dàng hơn rất nhiều. Hắn nghĩ đến cô nương ngây thơ đáng yêu đó, mặc dù mang hình dáng con người, nhưng lại đi đường không tốt, mặt đất bằng phẳng mà cũng có thể ngã vài lần, không biết hắn không ở bên cạnh nàng, nàng có sống tốt không…. Năm đó Đoạn Tiêu Dung đột nhiên giết tới cửa, hắn bị mẫu thân truyền tống đến Đông Hải, lánh mặt ba năm, chuyên tâm tu luyện, Đoạn Tiêu Dung bất tử, hắn cũng không dám quay về, sợ rằng liên lụy đến nàng, chỉ là hắn hoàn toàn không biết, hóa ra nàng đang mang thai hài tử của họ.

Giang Ly nhẹ nhàng xoa đầu nhỏ của A Bảo, trầm giọng nói: “Con lấy đâu ra ca ca?”

A Bảo giơ móng vuốt chỉ vào Phó Lan Sinh, nói: “Đây chính là ca ca. Phụ thân, người có thể hay không đừng giết ca ca, ca ca rất thương con”.

Phó Lan Sinh đối với Giang Ly ánh mắt nửa là thù địch nửa là nghi ngờ, lập tức sống lưng ớn lạnh — Hắn khó hiểu bị A Bảo an bài một cái phụ thân….

Giang Ly chậm rãi thu hồi ánh mắt, khi nhìn về phía A Bảo, trong mắt chỉ có sự ôn hòa cùng sủng ái: “A Bảo, hóa ra con tên A Bảo…. Con và nương con trông rất giống nhau, tính khí cũng giống…”

A Bảo chớp chớp mắt, nói: “Phụ thân, con cũng có thể biến thành hình dáng con người!”

A Bảo nói rồi trên người xuất hiện kim quang ấm áp, thân thể dần biến lớn, trong nháy mắt biến thành một tiểu cô nương bảy tám tuổi, phấn điêu ngọc trác*, đôi mắt đen nhánh phát sáng, nụ cười lại ngọt lại mềm. Nhìn Giang Ly lộ ra nghi ngờ, nàng cười nói: “Tỷ tỷ mang Ngọc Khuyết Thần Công truyền lại cho con, con mới biến thành hình dáng như này”.

(粉雕玉琢- Trẻ con sinh đẹp đáng yêu)

Giang Ly cành thêm bối rối hơn — sao lại có một cái tỷ tỷ rồi….

Bất quá Giang Ly ngược lại nghe minh bạch Ngọc Khuyết Thần Công, lúc hắn ở Linh Sư Đảo, nghe lệnh của Hà Tiện Ngã, từng đi tới Ma giới cùng Tang Kỳ diện kiến qua, biết được Ngọc Khuyết Thần Công thần dị chi xứ, hắn mơ hồ đoán cái tỷ tỷ trong miệng A Bảo hơn phân nửa là Mộ Huyền Linh, chỉ là không minh bạch Mộ Huyền Linh sao lại cùng A Bảo dính dáng đến nhau.

Nhưng những cái này không quan trọng, hắn dạt dào vui mừng ôm lấy A Bảo, chạm vào khuôn mặt mặt nhỏ hồng hồng của nàng, dung mạo nàng rất giống Tú Tú, nhưng so với Tú Tú lại thông minh hơn nhiều, không giống Tú Tú lúc nào cũng mơ mơ hồ hồ như vậy.

A Bảo ôm lấy cổ Giang Ly, hẳn là phụ thân nữ nhi chi gian tự nhiên ràng buộc, nàng một chút cũng không sợ vết sẹo hung tợn trên khuôn mặt hắn, đưa bàn tay nhỏ ra nhẹ nhàng chạm vào nó, nhỏ giọng nói: “Phụ thân, người cùng con về nhà được không? Nương thân rất nhớ người….”

Lông mi Giang Ly khẽ run, nhìn về phía Phó Lan Sinh cùng Đoạn Tiêu Dung. Đoạn Tiêu Dung thấy hắn nhìn đến, lo lắng dang rộng vòng tay bảo vệ Phó Lan Sinh, trong mắt hiện lên kiên định.

Hắn không sợ Đoạn Tiêu Dung chiến đấu đến chết, nhưng lúc này, hắn lại lo lắng sẽ làm tổn thương A Bảo. Hắn vốn không có sợ hãi, nhưng lúc này ở đây lại có một điểm yếu….

A Bảo không biết Giang Ly vì sao nhất định phải giết Đoạn Tiêu Dung, nàng cho rằng Giang Ly là nghe lệnh của Linh Sư Đảo, nàng không ngờ Phó Lan Sinh bị phụ thân giết, cũng không muốn phụ thân bị thương, nàng mang đầu nhỏ dựa vào vai Giang Ly, tay nhỏ nắm lấy vạt áo của hắn, giọng nói nhẹ nhàng cầu xin: “Phụ thân, chúng ta về nhà đi…”

Giang Ly nặng nề thở dài, thu trường kiếm lại, nhẹ nhàng nói: “Được”.

Đoạn Tiêu Dung kinh ngạc nhìn Giang Ly quay người rời đi, nàng hạ mắt xuống, thần sắc phức tạp nắm chặt tay.

Giang Ly nắm bàn tay nhỏ của A Bảo, nghe nàng nói về những sự cố khó xử của Tú Tú với nụ cười trên môi, nghe thấy nàng đi khắp nơi hỏi thăm tung tích của hắn, nụ cười trong mắt hắn dần dần vụt tắt, chỉ còn lại cảm giác hổ thẹn cùng bi thương.

“A Bảo, phụ thân không phải tên Phó Thương Ly, phụ thân tên thật là Giang Ly” Giang Ly ôn thanh nói.

“Giang Ly…” A Bảo như hiểu như không khẽ gật đầu: “Vậy con cũng không phải là Phó A Bảo, con là Giang Bảo!”

Giang Ly thấp giọng cười, xoa xoa tóc trên đầu của nàng: “Phải, còn là Giang Bảo”.

Nhưng vào lúc này, mật đạo đột nhiên một trận chấn động, vô số đá rơi từ trên cao xuống, Giang Ly sắc mặt thay đổi, nghiêm nghị nói: “A Bảo, biến về nguyên hình”.

A Bảo ngoan ngoãn biến về thành Khứu Bảo Thử, được Giang Ly bảo hộ trong lòng. Giang Ly mở ra kết giới hộ thân, lại nghe phía sau truyền đến giọng nói Đoạn Tiêu Dung vừa tức giận vừa lo lắng: “Là Phó Uyên Đình, hắn mở ra pháp trận tự hủy mật đạo, súc sinh đó, ngay cả sinh tử của nhi tử đều không quan tâm sao!”

Giang Ly sắc mặt tối sầm: “Làm sao thoát ra?”

“Không có lối thoát” Đoạn Tiêu Dung thở hổn hển, nét mặt tối tăm, bi phẫn đan xen, “Tự hủy pháp trận được khởi động ở bên ngoài, người trong trận chỉ có thể ương ngạnh chịu đựng công kích pháp trận, cho đến khi chết”.

Phó Lan Sinh trên mặt không còn huyết sắc, lẩm bẩm nói: “Phụ thân hắn vì sao như vậy….”

Đoạn Tiêu Dung cười thê lương: “Trong lòng hắn vốn chỉ có bản thân hắn, nhưng ta không thể ngờ, hắn ngay cả nhi tử thân sinh cũng vứt bỏ không quan tâm”. truyện xuyên nhanh

Phó Lan Sinh thất thần nhìn về phía A Bảo cùng Giang Ly, bỗng nhiên cả người cứng đờ, hắn đột nhiên nghĩ đến quẻ bói của Nam Tư Nguyệt.

Phụ thân nữ nhi duyên thiển, chỉ có một mặt chi duyên….

Lẽ nào, chính là ứng nghiệm hôm nay….

Những tiếng nổ vang lên không ngừng, xung quanh rơi vào trong bóng tối, pháp trận chi lực xoay quanh mở ra, khuấy động thiên lôi kiếp hỏa, công sát người bên trong trận. Giang Ly cùng Đoạn Tiêu Dung toàn lực mở rộng kết giới, để ngự pháp trận công kích. Giang Ly kiên quyết bảo vệ A Bảo trong vòng tay, thì thầm nói: “A Bảo, sợ không?”

Móng vuốt A Bảo nắm lấy tay áo Giang Ly, Khứu Bảo Thử là loài nhút nhát nhất, trong bóng tối chỉ nhìn thấy đôi tai nhỏ của nàng phát ra với kim quang, run lẩy bẩy, lại nhẹ nhàng nói: “A Bảo không sợ, phụ thân đau không?”

Giang Ly mỉm cười, lập tức r3n rỉ một tiếng, khàn giọng nói: “Không đau…”

A Bảo nép mình trong vòng tay Giang Ly, mắt không thể nhìn thấy, chỉ cảm nhận được nhịp tim của phụ thân hồn hậu mạnh mẽ bao phủ lấy bản thân, hóa ra có phụ thân bảo vệ cảm thấy tốt như vậy, thảo nào nương thân luôn nghĩ đến phụ thân, nàng cũng rất thích phụ thân….

“Phụ thân, nương thân rất nhớ người, A Bảo cũng rất nhớ người”.

“Ta cũng nhớ các người….”

“Phụ thân, khi không có người ở bên, nương thân đều học tập thật tốt, nương nói sợ người ghét bỏ nương ngốc”.

“A, ta đời nào….”

“Nhưng mà nương đi đường vẫn còn bị vấp ngã, con nhìn thấy nương lén lút khóc, A Bảo vấp ngã cũng không có khóc”.

“A Bảo…. Con phải ở bên nương thân thật tốt…”

“Con sẽ, còn có phụ thân cũng phải ở bên nương thân! Phụ thân, người có hay không cũng khóc?”

Có chất lỏng nóng hổi rơi xuống lưng A Bảo, làm ướt lông của nó.

“Được A Bảo, phải ngoan ngoãn nghe lời nương thân…”

“A Bảo sẽ nghe lời,…. Phụ thân, phụ thân…. Người sao lại không nói chuyện nữa…”

Tiếng vang dữ dội dẫn tới sự chú ý của Yêu tộc, Hà Tiện Ngã vội vã chạy đến, đợi khi pháp trận lắng xuống, mới bước vào bên trong đống đổ nát.

Mùi máu nồng nặc xộc thẳng vào mũi, trong mật đạo chỉ có hai cỗ thi thể nhìn vô cùng thê thảm, mặt sau bị cháy đen, ngàn vết thương trăm lỗ thủng, máu ở khắp nơi. Một cái tiểu cô nương ngồi trên vũng máu, ôm lấy thi thể khóc nức nở.

“Bẩm báo Đảo chủ, là thi thể của Đoạn Tiêu Dung và Giang trưởng lão, còn một người khác bị thương nặng và bất tỉnh, chắc hẳn là Bích Tiêu Cung Thiếu cung chủ Phó Lan Sinh.

Hà Tiện Ngã đi đến trước mặt nữ hài tử, nửa quỳ xuống hỏi: “Ngươi là ai?”

Tiểu cô nương đang khóc đau xé ruột gan, ôm lấy thi thể Giang Ly, trong miệng liên tục gọi phụ thân, rồi lại nắm lấy tay áo của người đó và khóc nức nở gọi ca ca….

Hà Tiện Ngã hạ mắt xuống nhìn trầm ngâm.

“Đảo chủ, Phó Lan Sinh và nữ hài tử này, cần hay không cần giết?” hồ yêu bên cạnh hỏi.

Hà Tiện Ngã xua tay: “Trước mang về Linh Sư Đảo đi”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN