Ngân Thỏ Kỳ Duyên - Chương 42: Bảo có cha mẹ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
74


Ngân Thỏ Kỳ Duyên


Chương 42: Bảo có cha mẹ


Bảo có cha mẹ

Tuyết Cầu dĩ nhiên không phân biệt nổi âm thanh Ban Long kia đến tột cùng là gì, nàng kích động chạy lên csm ôm chặt bé cưng Kim Tinh toàn thân trần trụi vào lòng, sợ nó bị lạnh, vừa sốt ruột quay đầu về Huyền Mặc quát lên, “Trước mặc kệ cái gì mà Bàn Long hay không Bàn Long, có thể cho Quá Nhi mặc quần áo được không?”

Sắc mặt Huyền Mặc nặng nề chăm chú nhìn một lát, lúc này mới vung tay áo lên, thay cho bé cưng Kim Tinh một bộ quần áo hồng nhạt vừa người, chỉ là mắt vàng kia chớp động miệt mài theo đuổi suy tư.

Bé cưng Kim Tinh nhất thời không chịu nổi cảnh biến hình quá nặng, bất giác ngất đi. Giờ phút này chậm rãi tỉnh lại thấy mình nằm trong lòng Tuyết Cầu, lập tức muốn tung cái đuôi nhỏ ra cuốn lấy nương mình yêu nhất, lúc này mới phát hiện ra chẳng thấy đuôi nữa, được thay bằng một đôi chân béo ụ ị trắng nõn.

Trong mắt Tuyết CẦu, bé cưng Kim Tinh biến hình thành một đứa bé nhân loại chứng ba bốn tuổi, có chân tay mềm mại và răng nhỏ, khuôn mặt nhỏ bụ bẫm cùng đôi mắt tím to ngập nước, tóc rơi xuống trán. Mặc trên người bộ quần áo Huyền Mặc cho nó, hai chân tay đạp đạp không ngừng, rõ ràng là thấy bộ dạng biến hình của mình chẳng tốt chút nào.

Tuyết Cầu buồn cười ôm bé cưng Kim Tinh, hôn khẽ lên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của nó, cười vô cùng vui vẻ.

Còn bé cưng Kim Tinh rốt cuộc cũng thấy mình  hóa thành hình người giống y Tuyết Cầu, cái miệng nhỏ a a, hai tay ôm choàng lấy cổ Tuyết Cầu, hôn bẹp bẹp mấy cái lên mặt Tuyết Cầu, cũng không quản xem nước miếng có theo mấy cái hôn của mình dính lện không nữa.

Tuyết Cầu vui mừng lau nước miếng bên miệng bé cưng Kim Tinh, định hướng dẫn bé mở miệng nói chuyện, “Bảo bối Quá Nhi, tới gọi nương một tiếng nghe xem nào”

Bé cưng Kim Tinh vừa biến hình, chắc sẽ không nói, giờ phút này thấy vẻ mặt chờ mong của Tuyết Cầu nhìn bé, lập tức chớp chớp đôi mắt to, cố gắng há mồm thật to, nhào vào trong lòng Tuyết CẦu, mở miệng nói thật to, “A….a, Hỉ Nhi lang” Giọng còn non nớt, chứa phần đặc biệt mềm nhẹ của trẻ nhỏ.

Hỉ Nhi Lang… Tuyết CẦu cười ngất cứng đờ, chẳng bằng gọi mừng sói đó chứ. Bất đắc dĩ nàng đành nhẫn nại như Vân Cảnh lúc trước, sửa từng câu từng chữ cho bé cưng Kim tinh phát âm, “Quá Nhi, không phải là Hỉ Nhi lang, là Tuyết, Nhi, Nương”

Mà Huyền Mặc rõ ràng không muốn tìm tòi nghiên cứu trước mặt bé cưng Kim Tinh phần nghi ngờ trong lòng hắn, hiện giờ nghe thấy bé cưng Kim Tinh nói không rõ, gọi Tuyết Nhi nương thành Hỉ Nhi Lang, bất giác mặt mày rạng rỡ cười ha ha không ngừng.

Bé cưng Kim Tinh thấy Huyền Mặc cười, lập tức cũng cười theo, tay trắng nõ nhỏ bé dướng về phía Huyền Mặc gọi “Mỗi ngày. Mỗi ngày”

Tuyết CẦu nghe chẳng hiểu gì, nàng ôm bé cưng Kim Tinh đi tới trước mặt |Huyền Mặc, nghi ngờ hỏi, “Mỗi ngày là cái gì thế?”

Huyền Mặc cười không đáp lại, ngược lại còn nhận bé cưng Kim Tinh trong tay Tuyết Cầu, điểm nhẹ lên mũi bé, nói, “Quá Nhi, gọi lại một tiếng nào”

“Mỗi ngày!” Bé cưng Kim Tinh ngoan ngoãn há mồm gọi, còn ôm lấy cổ Huyền Mặc, nước miếng văng tứ tung lên áo hắn.

“Ngoan quá” Huyền Mặc vỗ nhẹ lên lưng bé cưng Kim Tinh, hoàn toàn không để ý tới quần áo mình bị dính nước miếng của bé cưng Kim Tinh.

Tuyết CẦu vẫn không hiểu nổi màn đối thoại của hai người họ, nhìn trái ngó phải, cũng chẳng buồn bảo giải thích.

Huyền Mặc thấy thế, lập tức tốt bụng thay Tuyết Cầu giải thích, “Trong miệng Quá Nhi mỗi ngày có ý là phụ thân, con thấy có đúng không?” Bé cưng Kim Tinh lập tức a a phụ họa theo, ôm lấy Huyền Mặc cứ gọi liên tục “Mỗi ngày”

Tuyết Cầu chẳng nói hai lời đoạt lại bé cưng trong tay Huyền Mặc, điểm nhẹ lên cái trán trắng nõn của bé, dạy, “Quá Nhi hư, nhận giặc làm cha, cha con phải là Vân phụ thân chứ”

Bé cưng Kim Tinh chớp chớp mắt, chẳng để ý tới Tuyết CẦu, cứ tiếp tục la hét, “Hỉ Nhi Lang! Mỗi Ngày!”

Đợi tất cả mọi người chơi mệt rồi, Huyền Mặc liền gọi Minh Nguyệt kinh ngạc tới, bảo hắn mang bé cưng Kim Tinh đi nghỉ, rồi kéo Tuyết CẦu lại bên cạnh, vẻ mặt có vẻ nghiêm túc nói, “Tiểu Cầu Nhi, ngươi nói thật với Huyền Mặc, Quá Nhi đến tột cùng là từ đâu mà tới”

Tuyết CẦu biết Huyền Mặc sẽ hỏi vậy, nhất định có chuyện quan trọng, nên kể chi tiết mọi chuyện từ việc Phượng Vương Phượng Tu cứu được bé cưng Kim Tinh ở lãnh địa đông phương núi BẮc Hào ra, rồi kể lại những chuyện nàng đã trải qua nói hết cho Huyền Mặc.

Huyền Mặc sau khi nghe xong trầm tư rất lâu, Tuyết Cầu cũng an tĩnh ngồi bên cạnh, trong lòng cũng đang nghĩ ngợi, bé cưng Kim Tinh rõ ràng là đứa con của tộc Tù Bò, vì sao Huyền mặc sau khi nhìn thấy nó biến hình thì lại gọi to một câu là Bàn Long, vậy Bàn Long này đến tột cùng là loại rồng gì thế?

“Tiểu CẦu nhi, ngươi nghe cho kỹ đây, những điều này đều là do Huyền Mặc đoán, vì thế ngươi phải ghi nhớ kỹ trong lòng, tuyệt đối không được nói ra với bất cứ ai”

Tuyết Cầu cười gật đầu, dù sao cũng đều là rồng cả, có thế nào cũng chẳng thay đổi được.

“Tiểu Cầu Nhi, ngươi có biết Bàn Long là gì không?”

Tuyết CẦu thành thật lắc đầu, nói thực, vào kiếp trước nàng cũng chẳng quan tâm tới trên đời này có loại rồng hay thần vật gì tồn tại cả, mấy ngày ở cùng một chỗ với Vân Cảnh mới hiểu được rồng cũng chia thành nhiều loại, đây cũng là lần đầu tiên nghe thấy từ Bàn Long này.

“Nói vậy ngươi cũng biết, rồng được chia thành nhiều loại, Long Thần và Long Vương với Long Mẫu sinh ra, mà con rồng thứ chín là do Long Thần sinh ra, sở dĩ tám phương đại lục đều lấy cửu tộc họ là tôn quý nhất. Tiếp đó là Long Tộc dị chủng, tức là tộc Li Long, là tộc rồng có sừng, dĩ nhiên là gồm cả bộ tộc giao long chúng ta nữa. Còn trong long tộc có dị chủng chỉ có bộ tộc có thân phận vào hàng  long hạ đẳng, đó là tộc Bàn Long. Tộc Giao long cũng bởi không có sừng mà được gọi là long chủng hạ đẳng, nếu không phải tộc ta dũng mãnh dị thường, cũng không sống được yên. Còn Bàn Long không có sừng  cũng không có vân, có liên quan sâu xa với nước, không cách nào biết bay. Vì thế tộc Bàn Long đợi Long Tộc chỉ định được phép sinh hoạt tại vùng có hồ nước, tám phương đại lục, thậm chí cả vùng Tuyết hoang này cũng không có chỗ sống yên”

“Vậy Quá Nhi…”

“Tiểu Cầu Nhi, Huyền mặc đang muốn nói điểm quan trọng nhất. Bàn Long bởi thường xuyên sống trong nước nên vì thế lúc trưởng thành biến hình thì màu tóc trở nên sáng. Huyền Mặc giữa tóc có sắc đỏ đúng là được hưởng từ phụ vương mẫu hậu, cũng chính là liên quan tới tổ mẫu Huyền Mặc, điều này không cần nói tới. Nhưng ở tám phương đại lục này, nhất định không có loại rồng thứ hai sau khi biến hình lại xuất hiện ra màu tóc kỳ dị như Quá Nhi. Nếu nói là dị tộc thông hôn, Quá Nhi lại hoàn toàn là thân rồng, vì thế có khả năng đúng là Long tộc đã sinh ra Quá Nhi. Trên căn bản Quá Nhi vốn thừa kế đặc thù của tộc Tù bò, mà mắt tím vẫn tượng trưng cho hoàng tộc, trứng lại xuất hiện ở lãnh địa Đông Phương, vì thế Huyền Mặc mới phỏng đoán nương của Quá Nhi đúng là con gái trong hoàng thất tộc Tù Bò. Chỉ là màu tóc kia lại chứng minh, Cha Quá Nhi đúng là loại Bàn Long hạ đẳng nhất, bởi vậy Tù Ngưu Vương mới có thể không chấp nhận nổi đứa nhỏ này, đem vứt nó tới Bắc Hào” Ánh mắt Huyền Mặc sáng ngời nhìn về phía Tuyết Cầu, nói gằn từng tiếng một, “Ngươi tính toán đợi lúc nào Quá Nhi biến hình sẽ đưa nó trở về tộc Tù Bò, Huyền Mặc có thể nói thế này, nếu Tù Ngưu Vương đã không thừa nhận đứa bé này, lại sợ bêu xấu làm tổn hại thanh danh bộ tộc ông ta, vậy Quá Nhi trở về rất có khả năng bị tất cả sát hại, cho dù miễn cưỡng ở lại cũng sẽ không được đãi ngộ như hoàng tộc”

“Ý yêu nghiệt là, Quá Nhi nhất định là khác loại với Tù Bò sao?” Huyền Mặc nghiêm túc gật gật đầu, xem như trả lời.

“Ha ha, không ngờ con ta lại là con lai, chẳng trách có bộ dạng đáng yêu đến vậy. Yêu nghiệt, đừng có nói là tặng nhá, nếu cướp đoạt cũng không được. Quá Nhi là bảo bối của ta, ai ta cũng không cho”

Huyền Mặc hơi kinh ngạc thấy phản ứng của Tuyết Cầu, nghĩ lại cũng thấy cực phù hợp với tính tình của nàng, nên mỉm cười bảo, ‘Tiểu Cầu Nhi, nếu là thế, chuyện này chỉ có ta và ngươi biết, đợi sau mười năm, Huyền mặc sẽ tìm cách giấu đi màu tóc của Quá Nhi nhé”

“Không cần” Tuyết Cầu lắc lắc đầu, “Quá Nhi là Quá Nhi, chẳng cần giấu cũng có cha mẹ yêu thương, cần gì xem người khác thế nào chứ. Cha của nó không phải là Bàn Long, mẹ của nó không phải là Tù Bò, nó chính là Quá Nhi của ta thôi” Trong mắt Tuyết CẦu ánh lên nhiều yêu thương, tươi cười rạng rỡ đỏ bừng hai má khiến cho Huyền Mặc ở bên chợt hoảng hồn.

Huyền Mặc sớm đã muốn hạ phàm ngay, nhưng bởi bé cưng Kim Tinh vừa biến hình đã lớn, không biết dùng hai chân đi đường, nói chuyện cũng lộn xộn. Vì thế thế, họ liền ở lại Hồng Nghê mấy ngày, may mà bé cưng Kim Tinh thông minh vô cùng, chẳng cần mấy ngày đã học xong biết gọi mẫu thân phụ thân đầy nũng nịu.

Tuy bị Tuyết CẦu dạy dỗ quá nhiều nhưng do bởi Huyền Mặc dung túng, bé cưng Kim Tinh vẫn làm theo ý mình gọi Huyền Mặc là phụ thân, lại vô cùng thân thiết với hắn. Huyền Mặc dù chưa kết hôn, nhưng lại thấy hành vi của bé cưng Kim Tinh gọi mình là phụ thân thì rất vừa lòng, suốt ngày cười, còn sai Minh Nguyệt chuẩn bị mấy bộ quần áo trắng cho bé, có vẻ ra oai làm cha. Hai người tình cảm cha con sâu nặng, hoàn toàn chẳng coi Tuyết CẦu đang giận ra gì, Tuyết Cầu bất đắc dĩ đành kệ. Nhưng một câu “Hỉ Nhi lang’ hai câu “Hỉ Nhi lang” thì mãi không đổi được, cuối cùng đành ép bé cưng gọi là “nương nương”

Đảo mắt đã qua mấy ngày, vì đi thăm dò núi Trường Bạch có chỗ nào có Điệp Vũ Tuyết Liên, Huyền Mặc lại sai Minh Nguyệt đi lấy năm giọt lộ vừa ngưng ra, ngừa phòng tình huống bất trắc. Cứ vậy, công tác chuẩn bị hạ phàm cũng đã chuẩn bị xong.

Sáng tinh mơ ngày hôm đó, Huyền mặc thật sự không lay được Tuyết CẦu ngủ say trên giường, lại khó sai người rửa mặt chải đầu cho nàng đang ngủ, đổi lại thân quần áo đơn giản. Lúc này mới nói cho nàng biết, “Hôm nay chúng ta hạ phàm, muốn ngủ tiếp Huyền Mặc để cho ngươi ngủ lại Hồng Nghê, đi một mình!”

Nghe thấy Huyền Mặc uy hiếp nhàn nhạt, Tuyết Cầu lập tức tỉnh táo, vội vàng mở to đôi mắt to hét lên, “Ta không ngủ không ngủ nữa, dù sao thì cũng phải  cho người ta ăn cơm rồi mới đi chứ, nếu không ta đây còn chưa tới thế gian thì đã đói chết dọc đường rồi”

“Ngươi cho là đi thế gian thì mất mấy ngày sao?” Huyền Mặc nhẹ giọng cười nhạo, lập tức sai người bưng mấy món điểm tâm Tuyết Cầu thích ăn nhất, giục nàng mau mau lấp đầy bụng.

Một trận rối ren, Minh Nguyệt cũng ôm bé cưng Kim Tinh một thân tuyết trắng đi tới nội điện. Bé cưng Kim Tinh hiện giờ đã biết nói chuyện lưu loát, vẫn thích làm nũng để người khác ôm. Cũng vào mấy ngày trước Tuyết CẦu nói cho bé biết bé có thể được đi cùng cha và nương bé ra khỏi nhà đi du ngoạn, lại cao hứng vô cùng, tuy bé cũng chưa rõ lắm thế gian là gì.

Vì vậy, ước chừng một buổi trưa, Huyền Mặc mới đem Tuyết Cầu và bé cưng Kim Tinh chuẩn bị tinh tươm, bay thẳng ra cánh đồng tuyết hoang.

Làm Tuyết Cầu không ngờ được rằng, thời điểm nàng cùng Vân CẢnh và Khô Vinh tới, có mãnh thú công kích không ngừng. Mà lần này lại thái bình vô cùng. Hóa ra những thú dữ kia vừa thấy Huyền Mặc đã lẩn tránh rất xa, đâu còn tự dâng mình lên cửa tìm chết nữa.

Cứ thế hồi lâu, lúc Huyền Mặc mang theo hai người họ từ không trung hạ xuống, Tuyết Cầu mới kinh dị phát hiện ra, vị trí hiện thời của nàng đúng là cái thảo nguyên mêng mông mà lúc trước gặp Vân Cảnh lần đầu vậy.

Bên cạnh thảo nguyên vẫn là hình ảnh rừng cây lúc nàng còn trong hình thái con thỏ sinh hoạt, chuyện cũ như hiện ra trước mắt, bất giác thấy cảm khái vô cùng.

“Ngẩn người gì thế?’ Huyền Mặc khẽ nhíu mày, thấy Tuyết Cầu vừa  tỉnh đã lặng lẽ nhìn ra phía xa, chẳng biết trong lòng nàng nghĩ gì.

Tuyết Cầu mở miệng nói, ‘Nơi này là nơi ta sinh hoạt năm năm, cũng chính là nơi sơ ngộ Vân lần đầu. Tiểu Cầu Nhi đang nghĩ, nếu lúc trước ta cứ luẩn quẩn mãi trong đám rừng nhỏ này, chắc sẽ không gặp được Vân, lại càng không có kỳ ngộ sau này. Yêu nghiệt, chắc là do thiên ý rồi”

“Hừ, Vân Cảnh á? Mười năm nay, ngươi đừng có nghĩ tới hắn nữa” Sắc mặt Huyền Mặc biến sắc, lạnh lùng nhéo hông Tuyết Cầu, rồi lướt theo thảo nguyên và rừng cây tít cuối mà đi, không cho Tuyết Cầu có cơ hội nhớ lại nữa.

Đợi tới nơi cuối cùng, đúng là mảng sương mù dày trắng đặc, phía trước hoàn toàn bị sương mù bao phủ, nhìn không rõ tận cuối.

Tuyết Cầu hơi chu miệng lại, quay đầu hỏi Huyền Mặc, “Yêu nghiệt, ngươi đừng có nói với ta, đây là chỗ tương thông giữa thế gian và tám phương đại lục nhá”

“Vậy ngươi cho là thế nào?” Huyền Mặc cũng không ngẩng đầu lên đáp, nói xong, liền một tay ôm bé cưng Kim Tinh, một tay ôm lấy eo Tuyết Cầu, thả người nhảy

_________________

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN