Ngân Thỏ Kỳ Duyên - Chương 69: Cho người duy nhất
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
64


Ngân Thỏ Kỳ Duyên


Chương 69: Cho người duy nhất


Cho người duy nhất

“Ta về thăm ngươi một chút xem chết hay chưa” Tuyết Cầu để mặc Huyền Mặc ôm, giọng bình thản, không chút gợn sóng, khác hẳn sự vui sướng của Huyền Mặc.

Huyền Mặc cười khẽ bảo, “Ta sao không nghĩ tới, nếu ta chết rồi, nàng chắc bận tâm tình giữa ta và nàng, ít nhất cũng tới bái tế ta một chút chứ”

“Hừ, ngươi dựa vào cái gì mà chắc chắn thế?”

“Huyền Mặc và nàng sớm chiều ở chung mười năm, sao không hiểu rõ về nàng chứ”

Tuyết Cầu trầm mặc, đúng vậy, nàng hiểu rõ về hắn thì đồng thời hắn cũng hiểu nàng. Lần nay trở lại Hồng Nghê, Huyền Mặc sao không hiểu nàng vì ai lại đến, vì chuyện gì mà đến chứ.

Huyền Mặc thấy Tuyết CẦu chậm chạp không đáp lại, bất giác hơi hoảng hốt, nghĩ lại nếu nàng chủ động tới tìm hắn thì sẽ không sợ nàng rời đi giống như trước đây nữa. Nghĩ tới đây hắn lập tức nở nụ cười, biết rõ còn cố ý hỏi, “Tiểu Cầu Nhi, nàng lúc này tính toàn ngây ngốc ở chỗ ta bao lâu đây?”

Tuyết CẦu xoa sống lưng hơi gầy của Huyền Mặc, mãi sau mới khẽ thở dài bảo, “Không đi, không bao giờ đi nữa. Ta, ở cùng ngươi cả đời được không?”

Thân hình Huyền Mặc cứng đờ, hắn chưa bao giờ nghĩ tới những lời này sẽ từ trong miệng Tuyết Cầu nói ra, cũng chưa từng hy vọng xa vời cả đời được làm bạn bên nhau. “Nàng vì hắn, cam nguyện ở cạnh ta cả đời sao?” Lời vừa thốt ra, hắn liền hối hận, biết rõ đáp án mà vẫn không nghĩ chính tai nghe được.

“Nếu ta đã tới đây, ngươi cần gì phải hỏi ta nguyên nhân chứ?”

Huyền Mặc cười tự giễu, đúng vậy, hắn lúc nào đã trở nên không tự tin vậy.

“A a a, tiểu nhân xem ra là tới quấy rầy chuyện tốt của người lớn rồi” Chẳng đợi Huyền Mặc và Tuyết CẦu nói tiếp gì đó, ngoài cửa sổ bỗng truyền tới tiếng cười khẽ, còn ngầm kèm theo tia bi thương, đúng thật là thượng cổ kỳ thú Mộng Heo Vòi hiện ra chân thân ở thế gian ngày đó, hắc vụ quanh người bao phủ, khuôn mặt tà nịnh lúc ẩn lúc hiện. Giờ phút này hắn đang tựa vào khung cửa sổ nội thất, cười đầy ái muội.

Huyền Mặc cũng không buồn bực, chỉ xoay người một cái, ôm tuyết Cầu cuốn vào bên trong giường, dùng thân mình bảo vệ nàng, lúc này mới lấy tay đỡ đầu cười sung sướng bảo, “Ha ha, tuy ta cho ngươi tùy ý ra vào bất cứ chỗ nào trong Hồng Nghê, nhưng xem ra phải bổ sung thêm ngoài tẩm cung của ta ra thì bất cứ chỗ nào cũng được” giọng dù thoải mái vậy cũng mang theo vẻ uy nghiêm không cho cự tuyệt.

Quả nhiên, Tà nghe xong lập tức khom người mỉm cười, trong nháy mắt biến mất. Mãi cho tới khi không cảm giác được hơi thở gì, Huyền Mặc lúc này mới lại ôm tuyết Cầu vào lòng, thấy ôm thế nào cũng không đủ.

“Ta biết hắn” Tuyết CẦu không phản đối cái ôm ấp của Huyền Mặc, cũng không chủ động ôm lại, chỉ vùi đầu vào giữa ngựa hắn thoảng mùi hoa, rầu rĩ nói.

“nàng trách ta sao?”

“Không trách ngươi, tuy hắn là ngươi phái hạ phàm, nhưng cũng chưa từng làm quá gì với ta và Quá Nhi. Chỉ là…”

“Chỉ là cái gì?” Hai người đã lâu không gặp, lúc nói chuyện lại không thấy lạ, điều này khiến Huyền Mặc rất vui sướng, hắn đã lâu chưa có tâm tình tốt đến vậy rồi.

“Chỉ là ta chán ghét sự quỷ quyệt của hắn, khiến cho người ta không thấy thoải mái” Tựa như ngươi trước kia… Lời này Tuyết Cầu dĩ nhiên không nói ra với Huyền Mặc. Huyền Mặc khiến nàng thấy như độc dược, làm cho người ta không dám tới gần, lại khiến người ta trầm luân hãm sâu vào, dụ hoặc mê người tới mức đốt cháy sạch sẽ.

“Ta đây bảo hắn biến mất thấy sao/” Lời Huyền Mặc nói lúc này, giọng giống như đang tán gẫu chuyện gì đó vậy.

“Nghe người ta nói ngươi nuôi một yêu vật khổng lề làm sủng vật phải không?” Tuyết Cầu không muốn chỉ dựa vào một câu nói mà định người ta chết, Huyền Mặc thì có thể, nhưng nàng không được. Hơn nữa nàng biết, chuyện Tà chỉ có thể để Khô vinh giải quyết, bọn họ không thể nhúng tay vào. Đó là nàng chưa từng đề cập tới quá khứ của Khô Vinh, nhớ lại phần bi thương và tịch mịch cô đơn theo mình.

Huyền mặc thấy Tuyết CẦu cố ý lảng tránh đề tái chính, cũng thấy không thể trách được, chỉ cười thần bí, dán sát môi bên tai nàng nói khẽ, “Quả thật có nuôi một yêu vật bên người, chẳng qua hắn đúng là chủ nhân không có chút cố kỵ nuốt quái vật máu lạnh vào bụng mà thôi”

“Nếu thế, ta đây có được tính là sủng vật của ngươi không?” Từ lúc tới đây, Tuyết CẦu vẫn mang biểu hiện bình tĩnh không buồn không vui.

Trong mắt Huyền Mắt, lại thấy trong lòng khó chịu, nhất là sau khi nghe được câu nói kia của nàng, càng ép nàng ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn, “Nàng hãy nghe cho kỹ đây, nàng không phải sủng vật, càng không phải vì hắn tới lấy lòng ta, ý đồ làm con tin của ta mà nhẹ tay. Nàng là người phụ nữ của Huyền Mặc, từ nay về sau ngày đêm nàng đều có thể nhìn sờ nhớ tới đều là Huyền Mặc ta mà không phải hắn. Ta không khống chế được lòng nàng, chỉ có thể chậm rãi cắn nuốt lòng nàng qua từng ngày, mãi cho tới khi nào nó thuộc về ta hoàn toàn” Mắt vàng Huyền Mặc sáng quắc như ánh dương ngày hè, sáng tới chói mắt, trốn cũng không trốn được, cãi cũng không cãi được. Tính toán kỹ hắn nguyện dùng sợi dây ràng buộc vô hình trói chặt hai người lại với nhau, đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn không tách ra.

“Huynh ấy coi ta là duy nhất, vậy ngươi có thể cho ta cái gì? Ngoài làm sủng vật cưng chiều và khoan dung ra, ngươi có năng lực cho ta cái gì chứ?” Trái tim Tuyết CẦu bắt đầu đau đớn kịch liệt, chỉ là bề ngoài nàng vẫn bình tĩnh, giờ phút này Huyền Mặc là yêu nghiệt chân chính. Nàng trốn không được, đến cả việc nhìn đi chỗ khác sức lực cũng đều bị rút sạch chẳng nhúc nhích nổi.

“Ta bảo nàng không phải sủng vật!” Huyền Mặc nổi giận rống lên, đợi lúc kịp phản ứng, hắn mới cười xin lỗi, cúi người xuống cần cổ trắng nõn non mịn như tuyết của Tuyết CẦu, nhẹ nhàng rỉa rói, cắn mút, dùng giọng điệu ái muội cực kỳ dịu dàng nói, “Nàng chẳng phải quá coi thường Huyền mặc sao. Hắn không cách nào cự tuyệt cả, Huyền Mặc lại khư khư cố chấp vì nàng. Nàng vốn là duy nhất của Huyền Mặc, có nói gì cũng không tặng được. Nàng nhớ kỹ cho, nàng là người duy nhất của Huyền Mặc, vì thế có một ngày, Huyền Mặc cũng sẽ thay thế được hắn, trở thành người duy nhất của nàng”

“Đừng, đừng nói nữa” Trong mắt Tuyết Cầu lộ ra khiếp đảm, nàng thừa nhận nàng dao động, vì chữ duy nhất của Huyền Mặc, nhưng nàng lại nảy sinh nhớ nhung nếu cứ sống với hắn cả đời như vậy.

“Được, vậy cũng không nói nữa” Huyền Mặc nâng tay Tuyết CẦu đặt bên môi hôn nhẹ, tràn ngập nhu tình, ánh mắt của hắn từ mãnh liệt biến thành ấm áp, cuối cùng thu mũi nhọn chỉ còn lại tình yêu tràn ngập.

Rồi sau đó, Tuyết CẦu ở lại hồng Nghê tựa như mười năm trước vậy, ngày nào Huyền Mặc cũng mang nàng theo bên người. Đối với việc không tán thành của các trưởng lão tướng lĩnh, hắn lại càng thêm cuồng vọng khinh thường. Trong lòng mọi người biết rõ, hiện giờ Tuyết CẦu là họa không phải phúc, tuy nhiên cũng chỉ dám nghĩ trong đầu, bởi vì so với cái chết, họ sợ Huyền Mặc hơn.

Huyền Mặc cũng không cho Tuyết CẦu ở nơi khác mà hắn quang minh chính đại an bày nàng ở trong tẩm cung của mình, cùng vào cùng ra. Tuy họ đơn thuần chỉ dựa vòa nhau, cho nhau ấm áp, thực chất vẫn chưa có quan hệ vợ chồng thật sự. Điều này kẻ hầu hiểu rõ, chuyện gọi một tiếng phu nhân kia chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi. Huyền Mặc chưa bao giờ ái mộ một cô gái nào, trước đây vô tình, hiện giờ lại đem tất cả tình yêu cho một người.

Tuyết CẦu và Huyền Mặc giống nhau đều thích hoa đào, vì thế Huyền Mặc trồng ở trong Hồng Nghê góc nào cũng có cây đào. Trời xuân ấm áp trong Hồng Nghê chỉ trong vòng một đêm khiến cho hoa nở rộ đầy trời, nhìn khắp chốn chỗ nào cũng có một lớp hồng non mềm, hít vào trong người toàn là mùi hoa đào thơm ngát.

Cung điện Hồng Nghê là nơi đẹp nhất ở Hồng Nghê, có một rừng đào, không cần trải qua sinh trưởng lâu dài, chỉ cần có pháp thuật có thể khiến chúng nở rộ hàng năm.

“Yêu nghiệt, thấy huynh dùng pháp thuật, chắc chắn là làm ra loại hoa đào tiên rồi” Mấy ngày qua, cuối cùng Tuyết CẦu cũng hiểu ý, nàng ngẩng đầu nhìn Huyền Mặc, Huyền Mặc cũng tương tự nhìn chằm chằm nàng. Hai người họ đều mặc áo trắng như hoa đào, đứng ở giữa rừng hoa, tựa như đôi người ngọc vậy.

“Hoa đào tiên á?” Huyền Mặc cười ha hả, ôm chặt lấy Tuyết Cầu, bay lên một cây đào lớn, Tuyết CẦu được hắn đặt trên chạc cây to an toàn. Lập tức hắn đứng trước cây, giả vờ nhìn quanh bốn phía, rồi cuối cùng nhìn vào một chỗ, lúc này mặt mày mới rạng rỡ cười bảo, “Nhìn một cái xem, thật đúng là có hoa đào tiên thật”

Tuyết CẦu nghe Huyền Mặc nói vậy, nẩy sinh hiếu kỳ định đứng dậy, nàng không dám một mình ở trên cây, chỉ đánh chống vào thân cây bắt chước Huyền Mặc nhìn quanh đứng dậy, vừa tìm vừa nói, “Hoa đào tiên đâu?”

Huyền Mặc buồn cười tiến lên ôm Tuyết Cầu vòa lòng, ngồi lên chạc cây nở rộ hoa, vô tình thân thiết chạm nhẹ chóp mũi nàng, bên môi nở nụ cười xấu xa, “Không phải là ở trong lòng Huyền Mặc đang cười ngây ngô đó sao”

Tuyết Cầu hơi giật mình, lát sau nàng mới phản ứng được, bất giác hai má đỏ bừng. Trùng hợp là một lượt hoa rơi xuống chao nghiêng giữa mái tóc Tuyết Cầu, trang điểm cho mái tóc Tuyết Cầu một lượt lụa mỏng hồng, chợt liếc mắt nhìn thật giống như tiên nữ hoa đào vậy.

“Huynh huynh nói vớ vẩn” Tuyết Cầu xấu hổ đỏ mặt đẩy Huyền Mặc, nhánh cây này sao đỡ nổi sức nặng của một con giao long, cành cũng hơi lung lau, hiện giờ không đỡ nổi. Chỉ nghe ‘răng rắc” một tiếng, cả cành đào đổ rạp kéo theo Tuyết Cầu rơi xuống gốc cây.

Tuyết Cầu hoảng sợ mở trừng  hai mắt, chưa kịp kêu lên chỉ cảm thấy gió vụt qua bên tai rung động, có thể nghĩ tốc độ này thật nhanh. Nàng khẩn trương nhắm mắt lại lại phát hiện ra bản thân mình đột nhiên ngừng lại.

“Có Huyền Mặc ở đây, nàng sợ cái gì?”

Tuyết Cầu mở mắt ra nhìn chằm chằm Huyền Mặc tươi cười, nàng bị hắn ôm chặt, chẳng có tí tổn thương nào, không có bất kỳ đau đớn nào. Nàng bỗng phát hiện hoa đào tiên quả thật ngay trước mắt nàng, tốt đẹp tới mức nhường nàng không đành lòng tổn thương nàng.

Huyền Mặc buông Tuyết CẦu ra, kéo nàng ra khỏi rừng đào, “Sau này không cho phép nàng tùy tiện đẩy ta ra” Giọng Huyền Mặc bớt cười mà thêm phần nghiêm túc.

Tuyết CẦu không cam tâm nhìn rừng đào đằng sau, nàng nhớ lại bài “Hoa đào am ca”.

“Hoa đào ổ ở bên trong hoa đào am, hoa đào am ở bên trong hoa đào tiên.

Hoa đào tiên nhân trồng cây đào, lại hái hoa đào đổi tiền thưởng.”

Tiên nhân hoa đào của nàng cũng nói tâm tư vô cùng, lúc nào thì có thể buông, lúc nào thì mới chân chính làm đóa đào tiên tự do tự tại.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN