Tay bà Quách vung lên: “Không cần ông xin lỗi, hôm nay chúng tôi muốn xử lý con chó điên này, nếu không lại để nó tùy tiện cắn người ta!”
Tạ Nhu hét lên: “Hắc Bối không phải chó điên! Nó sẽ không cắn người khác! Lúc đó cháu đã giữ nó lại rồi!”
Tạ Thiệu Kỳ cau mày, nhìn vết trầy trên cánh tay Quách Cường, có chút khó xử.
Tô Thanh tiến lên, khẽ nói với hắn: “Đều là người quen khu, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, đừng vì một con chó mà làm mất hòa khí.”
“Nhưng Nhu Nhu…”
“Mua cho nó con thú nuôi khác là xong, không phải sao? Vốn dĩ con nít trong khu đã nhiều, không nên nuôi chó, huống chi là loài chó dữ này.”
Tạ Thiệu Kỳ do dự mãi, cuối cùng quay sang Tạ Nhu: “Nhu Nhu, nếu không thì chúng ta nuôi mèo đi? Loại chó như Hắc Bối thực sự không thích hợp để nuôi trong khu có nhiều trẻ con như thế.”
Tạ Nhu lùi về phía sau mấy bước, lắc đầu liên tục, chỉ vào Quách Cường kích động nói: “Là em ấy không đúng, vì sao mọi người lại muốn phạt Hắc Bối? Chẳng lẽ vì em ấy là trẻ con, Hắc Bối chỉ là chó nên có thể không phân biệt trắng đen như thế?”
“Nhu Nhu, đừng như thế.”
Tạ Thiệu Kỳ khó xử nói, “Nghe lời đi, chúng ta sẽ nuôi con chó nhỏ khác, giống Teddy* nhé?”
* Chó Teddy: giống chó cảnh Teddy Poodle.
“Cháu không cần con chó nào khác hết!”
Tạ Nhu xoay người chạy ra khỏi hậu viện, Tạ Thiệu Kỳ vội đuổi theo cô.
Bà Quách đánh mắt ra hiệu với mấy người phía sau, mấy người đàn ông cầm theo gậy đi vòng ra sau hậu viện.
Hắc Bối chán nản nằm trong cái chuồng bằng gỗ, nhìn bầu trời đầy sao, ngáp liên tục.
Thấy có người xông tới, nó cảnh giác đứng lên, tựa như có chút bất an, sủa lên mấy tiếng. Ngay sau đó nó nhìn thấy Tạ Thiệu Kỳ đang liều mạng giữ lấy Tạ Nhu, còn Tạ Nhu thì đang lo lắng đến mức sắp khóc.
Hắc Bối ý thức được có gì đó không đúng, nó sủa to về phía mấy người đàn ông, dọa bọn họ không được tới gần.
Hình dáng nó cường tráng, thêm nhe nanh trợn mắt, nhìn qua cực kỳ hung ác.
Tô Thanh che ngực, đứng một bên nói mát: “Loại chó hung dữ như thế, sớm nên đưa đi chỗ khác rồi.”
Bà Quách nhìn con chó to lớn như vậy mà lại đụng vào con trai mình, sau lưng đổ một tầng mô hôi lạnh, ra lệnh cho người đàn ông bên cạnh: “Bắt con chó điên này lại, bắt không được thì đánh!”
“Không!”
Tạ Nhu liều mạng giãy giụa thoát khỏi Tạ Thiệu Kỳ, “Không được làm nó bị thương!”
Tạ Thiệu Kỳ dùng lời ngon tiếng ngọt an ủi: “Nhu Nhu, nghe lời đi.”
Tô Thanh lại chế nhạo: “Cho dù ông nội cháu ở đây, hôm nay cũng không bao che được cho nó đâu.”
Rốt cuộc giữa chó với người, bên nào nặng bên nào nhẹ, hoàn toàn không thể so sánh.
Mắt Tạ Nhu quýnh lên, dùng thân pháp học được, trở tay đảo một cái, áp tay Tạ Thiệu Kỳ xuống.
Tạ Thiệu Kỳ hằng ngày làm việc ở cơ quan, cơ thể không qua rèn luyện, đừng nói đến việc luyện võ quyền, tất nhiên bị Tạ Nhu làm mất sức ở cánh tay.
“Phản rồi!”
Tô Thanh hét lên chói tai: “Mày lại động thủ với cả chú ruột ư!”
Tạ Nhu vội vàng buông chú nhỏ ra, mắt hơi đỏ lên: “Thật xin lỗi”, rồi chạy về phía Hắc Bối.
Hai người đàn ông bên cạnh nhanh tay lẹ mắt giữ chặt cô.
Hắc Bối thấy Tạ Nhu bị người ta bắt nạt, lập tức sủa to chạy như điên đến.
“Chạy mau!”
Tạ Nhu hét to với Hắc Bối: “Đừng để bọn họ bắt được!”
Hắc Bối giống như hiểu được ý cô, nó kêu mấy tiếng thảm thiết với Tạ Nhu rồi xoay người chạy.
Nó lao tới, cố tránh né những người đàn ông đang xông lên, ai chặn đường, nó lập tức nhe răng uy hiếp, chỉ thế thôi đã lộ ra khí thế khiếp người.
Chạy thoát khỏi sự bao vậy, nó chạy đến lõ chó trong viện, đó là “Thông đạo chuyên dụng” mà Tạ Nhu cố ý bảo người làm vườn làm cho nó.
“Bắt lấy nó, đừng để nó chạy mất!”
Bà Quách hét to.
Mây người đàn ông đuổi theo, trong đó có một người ném gậy qua, đánh trúng chân sau của Hắc Bối. Hắc Bối kêu lên đau đớn, nhanh chóng chui vào lỗ chó sau lùm cây.
Đến lúc sắp đi còn chưa yên lòng, nó liên tục ngoái đầu nhìn Tạ Nhu.
“Chạy mau!”
Tạ Nhu hét đến khàn cổ: “Đi tìm ba đi!”
Ở Hàn gia, trong phòng khách sáng sủa thoáng đãng.
Hàn Định Dương mặc bộ đồ ở nhà bằng vải bông mềm mịn sáng màu, cùng với Hàn Trì đang ngồi trên tấm thảm mềm mại ở ghế sô pha, mỗi người một máy điều khiển, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình TV LCD phía trước chiến đấu kịch liệt.
Một tiếng sấm rền vang trên bầu trời, Hàn Trì bỏ máy điều khiến xuống, chán nản nói: “Lại thua rồi! Chơi với anh lúc nào em cũng thua.”
“Anh có thể nhường em.”
“Không cần đâu, như thế không thú vị gì cả.”
Hàn Định Dương cười cười, dịu dàng xoa đầu cậu, tiếp tục tiến vào giao diện trò chơi.
“Tiếp không?”
Hàn Trì cầm máy điều khiển, ý chí chiến đấu tràn đầy: “Bây giờ chắc chắn em có thể đánh bại anh!”
Bên ngoài cửa sổ, tiếng sét đinh tai nhức óc lại vang lên, mưa to tầm tã rối tinh rối mù trút xuống.
Tiếng nhân vật trong trò chơi chiến đấu cùng âm thanh mưa rơi dày đặc đan xen vào nhau.
Một ván này, Hàn Trì chơi vô cùng chăm chú và cố gắng. Lúc cột máu tượng trưng cho giá trị sinh mệnh của hai bên đồng thời hạ xuống, Hàn Định Dương đột nhiên mở miệng: “Em có nghe thấy gì không?”
“Ha ha! Đừng nghĩ chuyện lừa em!”
Hàn Trì cố hết sức điều khiển máy chơi game, hưng phấn nói, “Em nhất định phải thắng!”
Hàn Định Dương nghiêng tai lắng nghe, ngoài cửa dường như có âm thanh.
“Oh yeah!”
Hàn Trì hô to một tiếng, “Thắng rồi!”
Hàn Định Dương bỏ máy chơi game xuống, tập trung lắng nghe một lúc, nhíu mày nói: “Hình như có cái gì đó cào cào ngoài cửa.”
Hàn Trì ôm chặt đùi anh: “Anh, buổi tối anh đừng kể chuyện ma quỷ như thế chứ!”
Âm thanh từ cửa sau truyền đến, Hàn Định Dương đứng dậy đi về phía sau.
Hàn Trì vội bò lên xe lăn, điều khiển cần lái nhắm mắt theo sát anh mình.
“Chắc chắn là tiếng mưa rơi.”
Hàn Trì tự an ủi.
Nhưng lời chưa kịp dứt, âm thanh kia lần thứ hai truyền đến, tần suất càng ngày càng nhanh, càng lúc càng rõ ràng.
“Má ơi!”
Cậu sợ tới mức răng run lập cập.
Hàn Định Dương bật đèn tường cửa sau, cạn lời liếc mắt nhìn Hàn Trì, ghét bỏ nói: “Không có tiền đồ.”
“Nhà chúng ta toàn đàn ông con trai, dương khí cực nặng, sợ gì ma quỷ tới cửa!”
“Trong đầu toàn mấy thứ lung tung gì không.”
Hàn Định Dương thuận tay vỗ đầu Hàn Trì.
Đúng lúc này, bên ngoài lại truyền đến âm thanh cào cửa kẽo cà kẽo kẹt, Hàn Trì sợ hãi bèn nắm chặt góc áo Hàn Định Dương.
Hàn Định Dương khẽ vặn tay nắm cửa. Sau khi cửa gỗ mở ra, họ chỉ thấy một con chó to màu đen toàn thân ướt đẫm, lo lắng ngồi cạnh cửa.
“Hắc Bối?”
Hàn Định Dương bật đèn ngoài, Hắc Bối vừa thấy Hàn Định Dương vội chạy về phía anh, thè lưỡi thở ra hơi nóng hổi, ấm ức kêu lên mấy tiếng không yên.
Hàn Định Dương ngồi xổm xuống trấn an nó, khiến nó bình tĩnh.
Toàn thân Hắc Bối ướt đẫm, nước chảy tí tách xuống đất nên không dám vào nhà, chỉ đứng cạnh cửa liều mạng vẫy đuôi, từ trong cổ họng phát ra mấy tiếng rê.n rỉ gấp gáp.
“Mưa lớn như vậy, người mẹ ngốc nghếch của mày lại lạc mất mày rồi à?”
Hàn Định Dương đi ra ngoài, nhìn xung quanh chỉ thấy đèn đường tịch mịch phát sáng, bóng cây nhè nhẹ lắc lư.
Anh cũng chẳng thấy bóng dáng Tạ Nhu.
“Anh ơi, chân của nó kìa!”
Hàn Trì đột nhiên hô to.
Hàn Định Dương nhìn về phía Hắc Bối, phát hiện lúc nó đi chỉ điều khiển ba chân, chân sau bên phải hình như bị thương, chỉ có thể kéo lết theo.
Anh nhíu mày, ngồi xổm xuống kiểm tra thân thể Hắc Bối.
Hắc Bối lập tức ngoan ngoãn nằm xuống, liế.m chân mình rồi lại liế.m tay Hàn Định Dương.
“Gãy chân rồi.”
Hàn Định Dương lập tức ôm Hắc Bối về phòng, đưa cho Hàn Trì một cái khăn lông, dặn dò: “Lau người cho nó một chút.”
Hàn Trì nhận lấy khăn lông, cúi người lau thân cho Hắc Bối.
Hắc Bối ngoan ngoãn cuộn tròn bên chân cậu, không hề nhúc nhích.
Sau đó Hàn Định Dương lấy điện thoại, nhanh chóng gọi cho Tạ Cẩn Ngôn.
Điện thoại reo chưa đầy hai tiếng đã bắt máy, anh chưa kịp nói chuyện đã nghe tiếng Tạ Cẩn Ngôn vội vàng hỏi: “A Định, Nhu Nhu có ở chỗ em không vậy?”
“Chỉ có Hắc Bối ở chỗ em.”
Tâm Hàn Định Dương trầm xuống, “Sao lại thế này?”
“Chú nhỏ trong nhà mới gọi điện báo Nhu Nhu chạy mất, anh cũng không dám nói cho ông nội biết chuyện này.”
Giọng điệu Tạ Cẩn Ngôn vội vàng: “Bọn anh đang ở chỗ khác, không thể về liền được. Anh mới gọi đến chỗ bảo vệ, chắc con bé chưa chạy ra ngoài, vẫn ở trong khu dân cư thôi.”
Hàn Định Dương nghiêng đầu nhìn cửa sổ, bên ngoài mưa to gió lớn, thỉnh thoảng còn kèm theo sấm sét.
Lòng anh nhói lên, cúp điện thoại chạy ra cửa.
“Anh ơi, cầm ô đi!”
Phía sau, Hàn Trì vội vàng kêu lên.
Hàn Định Dương phản ứng lại, lấy chiếc ô đen cạnh cửa, không quay đầu mà vọt vào đêm mưa lớn.
Dưới ánh đèn đường tối tăm, Tạ Nhu cầm một cây dù có ren, gào thét vô cùng đáng thương giữa đêm mưa bão giông gào thét.
Gió thổi đến làm lá cây xao xác, cành lá hỗn loạn chiếu xuống vũng nước trên mặt đất, bị những hạt mưa bé tí dày đặc cắt thành vô số mảnh nhỏ.
“Hắc Bối!”
Cô vừa đi vừa dừng lại ven đường, khi thì tìm trong bụi cỏ, khi thì ngó sau gốc cây hoặc khe đá.
Chạy rất lâu cũng chưa thấy bóng dáng Hắc Bối, cô hoảng hốt đến mức không biết nên làm thế nào.
Cô định tìm khu phụ cận bên này xong rồi mới đến Hàn gia tìm.
Tuy chó thông minh, nhưng cô không chắc chắn nó có tìm được Hàn Định Dương hay không.
Tiếng hét yếu ớt bị âm thanh mưa rào bao phủ, cổ họng cô bắt đầu đau rát, ho khan mấy tiếng.
Đúng lúc này, một cơn gió to thổi đến, khung ô bị thổi mạnh. Tạ Nhu nhanh chóng chạy đến trú dưới một gốc cây, nhưng cơn gió thổi ngược hướng đã làm lật ô ngay sau đó.
Cây ô đã hư phân nửa, không thể dùng được nữa.
Tạ Nhu đứng dưới gốc cây nhìn trái nhìn phải, hét to: “Hắc Bối! Mày ở đâu vậy hả!”
Đừng thấy Hắc Bối to lớn cường tráng, nhìn qua khá hung dữ, thật ra nó hơi nhát gan.
Có lần Tạ Nhu dắt nó đi tản bộ, đột nhiên có một con sóc lớn từ vạt cỏ vụt qua, nhanh lẹ chui xuống dưới chân nó, khiến Hắc Bối bị dọa sợ.
Những lần tản bộ sau này, nó nhất định không chịu đi đến đoạn đường kia nữa.
Hôm nay bị đánh một gậy như thế, chắc nó cũng bị dọa sợ không nhẹ, bây giờ không biết đang trốn chỗ nào.
Mưa lớn như vậy, Tạ Nhu không muốn để nó chờ bên ngoài một đêm nên mới đi tìm.
Trong túi có tiếng chuông reo lên, Tạ Nhu lấy điện thoại ra, trên màn hình hiện thị số điện thoại của chú nhỏ.
Tuy rằng không muốn nhưng cô vẫn nghe điện thoại.
“Nhu Nhu, cháu chạy đi đâu rồi?”
Giọng nói của chú nhỏ Tạ Thiệu Kỳ thoáng chút sốt ruột.
“Cháu đi tìm Hắc Bối.”
“Tìm Hắc Bối làm gì, mưa lớn như thế, về nhanh.”
“Cháu phải tìm được nó.”
Tạ Nhu cố chấp nói, “Tìm không được, không quay về.”
“Bây giờ ngoài trời mưa to sấm sét rất nguy hiểm, cháu không muốn sống nữa đúng không!”
“Cháu không về!”
Giọng nói Tạ Thiệu Kỳ có chút tức giận: “Xem ra ông nội đối xử với cháu quá tốt, khiến cháu nghĩ Tạ gia không có quy củ, không nghe lời người lớn cũng được phải không!”
Trong lòng Tạ Nhu đột nhiên bốc lửa nóng bừng, hét to qua điện thoại: “Cháu ghét mọi người! Cháu tìm được Hắc Bối rồi sẽ mang nó đi ngay!”
“Đi đâu hả? Đây là nhà cháu mà!”
“Không phải!”
Tạ Nhu hét lớn, tắt điện thoại.
Tại Tạ gia, Tạ Thiều Kỳ vừa tức vừa lo, cầm ô chạy ra ngoài.
Tô Thanh vội vàng giữ chặt hắn: “Mưa lớn như vậy, anh đi đâu thế?”
“Anh đi tìm con bé.”
“Tìm gì mà tìm! Bên ngoài còn đang sấm chớp đấy!”
“Nếu không thì làm sao bây giờ!”
Tô Thanh dựa vào cánh cửa, hừ lạnh nói: “Cũng chẳng mất được, chờ nó mệt sẽ tự về. Cái nhà này không phải chuyện gì cũng đều xoay vòng quanh nó, chuyện ngược đời như vậy sao chấp nhận được! Đều do thói quen của lão gia tử mà ra.”
Tạ Thiệu Kỳ còn muốn nói tiếp, điện thoại đột nhiên reo lên, là số của Tạ Chính Đường gọi đến.
Hắn do dự một chút, cuối cùng vẫn bắt máy: “Ba, ba chưa ngủ à?”
“Ba nói cho con biết, ngay bây giờ, lập tức, lập tức tìm bằng được Nhu Nhu cho ba! Nếu nó có chuyện gì, con cứ chờ đó!”
Tạ Chính Đường lớn giọng đến mức ho khan.
Tạ Thiệu Kỳ vội vàng nói: “Ba, ba đừng vội, con đi tìm ngay! Bây giờ lập tức đi tìm, sẽ không sao đâu!”
Tô Thanh lẩm bẩm: “Mưa lớn như thế, không chừng nó chạy đến nhà bạn rồi cũng nên.”
Tạ Thiệu Kỳ mặc kệ, vội vã chạy vào đêm mưa dữ dội.