Ngàn Vạn Thứ Nhu Tình - Chương 15
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
65


Ngàn Vạn Thứ Nhu Tình


Chương 15


“Không phải!”Dòng nước chảy xuôi theo cửa sổ, dáng hình anh dần dần mơ hồ.Trên đường, Tạ Nhu liên tục hỏi hắn muốn làm gì. Thẩm Kiêu không chịu nói, chỉ bảo: “Cứ chờ rồi sẽ biết.”Tạ Nhu có cảm giác, con chó của cô… có lẽ sẽ không về nữa.

Lúc này, tay Hàn Định Dương bỗng đặt lên vai Hàn Trì.“Ba, con sai rồi.”

Hàn Trì chạy nhanh đến nói: “Chú dì ơi, mọi người hiểu nhầm rồi. Chị ấy giúp con, hơn nữa lúc giúp đỡ, chị ấy luôn giữ chặt Hắc Bối, căn bản không hề thả cho cắn người.”Tạ Nhu “a” một tiếng: “Không phải mà, dù sao anh cũng đừng quan tâm việc này nữa.”

Tô Thanh không để ý, tức giận hừ một tiếng: “Dù sao đứa trẻ nhà họ Quách bị thương cũng là thật, đâu phải bịa ra?”Chương sau

“Đó là nó tự làm tự chịu, tự mình té ngã!”Lời vừa nói ra, Tô Thanh sững sờ.

Giọng điệu Tạ Nhu kích động.Tưởng Thừa Tinh: “Còn có thể là ai? Đương nhiên là người kia của A Định rồi.”Cô lo lắng, với tính tình của Tô Thanh sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này.

Mắt thấy còn nói tới chuyện này, tranh chấp sẽ không hết được, Tạ Thiệu Kỳ nói nhanh: “Nhu Nhu, có gì quay về chúng ta nói tiếp. Cãi nhau ở đây sẽ khiến người ta chê cười.”Tạ Nhu đứng bên cạnh Tạ Cẩn Ngôn, nghe vậy muốn giải thích. Tạ Cẩn Ngôn kéo cô, bảo cô không cần lên tiếng, im lặng xem biến trước mặt.

Tính tình Tạ Nhu quật cường, kiên trì nói: “Cháu không muốn về nhà với chú.”Buổi tối, Hàn Định Dương chơi game với Hàn Trì, âm thanh thông báo của Wechat vẫn luôn reo lên không ngừng.

“Không về thì cháu đợi ở đây ư?”Hổ Tử tiếp điện thoại xong, chọc chọc ngực Quách Cường, đe dọa vài câu rồi mới để nó chạy đi.

Tô Thanh trào phúng nói, “Một đứa con gái, hơn nửa đêm lại ở trong nhà con trai. Cháu cho rằng việc này mà truyền ra ngoài thì thanh danh sẽ tốt sao?”Tạ Nhu dừng chân, xoay người rời đi.Khóe miệng Thẩm Kiêu nhếch lên, cười xấu xa nhìn cô: “Cô sợ cái gì?”

“Tốt hay không tốt cũng không phải chuyện của dì! Cháu không phải Tạ Hòa Hi, dì không cần quản!”Tạ Nhu chưa kịp từ chối, gia hỏa này tà tâm đã thò mặt qua.

“Đúng là phản nghịch.”Giọng nói Tô Thanh bén nhọn, “Tạ Nhu là em gái cháu, chẳng lẽ Hòa Hi không phải? Cháu còn có dáng vẻ của anh cả hay không hả?”

Tô Thanh tức giận không nhẹ, “Chỉ tính việc cháu không biết xấu hổ, Tạ gia chúng ta đã không cần rồi!”“Không về thì cháu đợi ở đây ư?”Sau đó Tạ Nhu đến nhà Hàn Định Dương rất nhiều lần, nhưng chưa lần nào đưa chó về được.

Giọng nói vừa dứt, Hàn Định Dương đột nhiên mở miệng: “Dì à, xin chú ý lời nói một chút.”Tô Thanh tức giận không nhẹ, “Chỉ tính việc cháu không biết xấu hổ, Tạ gia chúng ta đã không cần rồi!”

Tô Thanh ngẩn người, không nghĩ Hàn Định Dương sẽ nói một câu như thế.Hàn Định Dương khóa màn hình điện thoại, đẩy đầu cậu ra: “Tiếp đi.”

Anh nói tiếp: “Mặc kệ tương lai thế nào, còn hiện tại, trên danh nghĩa, Nhu Nhu vẫn có hôn ước với Hàn Định Dương cháu.”Thẩm Kiêu nói, “Nhưng tôi chỉ nghe lời một người thôi.”Editor: Giản Linh KiwiTạ Hòa Hi bĩu môi, “Rốt cuộc là người quan trọng, hay là chó quan trọng hơn? Không có cách so sánh ư?”

Lời vừa nói ra, Tô Thanh sững sờ.“Không sợ thì đi với tôi.”Không biết vì sao, tâm Tạ Nhu trở nên ổn định.Hàn Định Dương vẫn chưa lên tiếng, chỉ quay đầu nhìn Tạ Nhu, chờ ý kiến của cô.

Tuy rằng Hàn Định Dương là hậu bối, nhưng chung quy anh vẫn là người của Hàn gia.“Dạ, được.”Mỗi lần đến Hàn Định Dương đều lấy cớ, ví dụ như vết thương ở chân nó chưa tốt, hoặc là nó đã ra ngoài đi dạo cùng A Phi, cứ từ từ.Mấy trận tiếp theo, Hàn Trì đều bị anh đánh bại.

Đưa mắt nhìn toàn bộ thành phố B, Hàn gia chính là thế gia hiển hách không ai dám đắc tội.Tô Thanh ngẩn người, không nghĩ Hàn Định Dương sẽ nói một câu như thế.

Cha hắn, người giữ chức vị vô cùng quan trọng ở thành phố B, nắm trong tay quyền lực rất lớn.“Đó là nó tự làm tự chịu, tự mình té ngã!”

Lại nói tiếp, nếu hai nhà thực sự liên hôn, Tạ gia cũng xem như trèo cao.Tạ Nhu cắn m.ôi dư.ới, nói: “Cháu có thể quay về, nhưng Hắc Bối…”

Đây cũng chính là nguyên nhân Tô Thanh luôn trù tính, hi vọng Tạ Hòa Hi có thể cùng Hàn Định Dương phát triển quan hệ.“Tốt hay không tốt cũng không phải chuyện của dì! Cháu không phải Tạ Hòa Hi, dì không cần quản!”Tạ Chính Đường cười cười: “Nhu Nhu, chiều nay đến Hàn gia đưa Hắc Bối về. Hàn gia có cậu bé tàn tật, nuôi chó trong nhà rất phiền phức.”

Không chỉ do Hàn Định Dương ưu tú, mà còn vì gia thế của anh.Một tay anh điều khiển máy chơi game, một tay khác cầm điện thoại mở Wechat.Lúc này, tay Hàn Định Dương bỗng đặt lên vai Hàn Trì.

“A Định.”“Anh gọi người bắt nạt thằng bé, so với việc nó bắt nạt A Trì chẳng có gì khác nhau.”“À!”

Tạ Thiệu Kỳ ho nhẹ một tiếng, nói, “Nhu Nhu ở lại chỗ của cháu, thực sự không tiện lắm.”Thẩm Kiêu nghiêm túc nhìn cô, lặp lại: “Tôi chỉ nghe một người nói.”

Hàn Định Dương vẫn chưa lên tiếng, chỉ quay đầu nhìn Tạ Nhu, chờ ý kiến của cô.Thế là Tạ Nhu để Hắc Bối ở lại Hàn gia, cho nó là bạn với Hàn Trì.

Cô muốn đi thì đi, còn nếu muốn ở lại, anh sẽ không để họ đưa cô đi.Tưởng Thừa Tinh: “Thông báo mới nhất! Đồ con rùa Thẩm Kiêu tỏ tình với em gái Tạ, kết quả bị đánh!”

Tạ Thiệu Kỳ vội vàng nói: “Nhu Nhu, cho dù cháu giận chú, nhưng ông nội vẫn luôn đối xử tốt với cháu. Cháu nhẫn tâm làm ông đau lòng sao?”Tạ Nhu lập tức phản bác: “Tôi không sợ.”“Không phải!”

Tạ Nhu cắn môi dưới, nói: “Cháu có thể quay về, nhưng Hắc Bối…”Tạ Thiệu Kỳ vội vàng nói: “Nhu Nhu, cho dù cháu giận chú, nhưng ông nội vẫn luôn đối xử tốt với cháu. Cháu nhẫn tâm làm ông đau lòng sao?”

Cô lo lắng, với tính tình của Tô Thanh sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này.

Nếu bà Quách lại tìm đến, chuyện hôm nay khó đảm bảo sẽ không tái diễn lần nữa.“Hả?”

“Chó để lại chỗ anh đi.”

Hàn Định Dương mở miệng: “Đừng ai nghĩ động đến nó.”Dương Tu: “Em gái họ Tạ nào đấy?”

Hàn Trì lập tức nói: “Anh trai em trước đó đã có kinh nghiệm chăm sóc chó quân đội, chị Nhu cứ yên tâm!”

Tạ Nhu nhìn Hàn Định Dương: “Vậy…”Mắt thấy còn nói tới chuyện này, tranh chấp sẽ không hết được, Tạ Thiệu Kỳ nói nhanh: “Nhu Nhu, có gì quay về chúng ta nói tiếp. Cãi nhau ở đây sẽ khiến người ta chê cười.”

“Không cần cảm ơn.”Thẩm Kiêu cười nói: “Một cô gái muốn chính nghĩa cho toàn thế giới, đúng là người Tạ gia.”

Tạ Nhu lưu luyến tạm biệt Hắc Bối, cùng chú nhỏ về nhà.Sau đó Tạ Nhu hơi hối hận. Cô không cố ý đánh hắn, còn đánh tàn nhẫn như thế, hoàn toàn là xuất phát từ sự tự vệ của cô.Tuy rằng Tạ Nhu ghét tiểu bá vương Quách Cường kai, thấy nó bị bắt nạt, trong lòng có chút khoái ý.

Lúc lên xe, Hàn Định Dương dắt chó ở cửa tiễn cô.Buổi chiều lúc hắn đưa cô về, hắn nói đùa: “Tôi chỉ nghe lời bạn gái, hay cô làm bạn gái tôi đi.”

Dòng nước chảy xuôi theo cửa sổ, dáng hình anh dần dần mơ hồ.“Đúng là phản nghịch.”

Không biết vì sao, tâm Tạ Nhu trở nên ổn định.Cô muốn đi thì đi, còn nếu muốn ở lại, anh sẽ không để họ đưa cô đi.Tạ Nhu đến bên hồ, đi chưa được mấy bước đã bị Thẩm Kiêu giữ chặt: “Này, đừng qua! Nếu Quách Cường thấy cô, lại về mách mẹ, đến lúc đó thì phiền lắm.”

Hai ngày sau, ông nội trở về, cực kỳ tức giận trách mắng chú nhỏ và dì nhỏ.

Hai người lớn ngượng ngùng không biết nói gì, chỉ có Tạ Hòa Hi chịu không được, đứng ra nói: “Ông nội, chuyện này đúng là ba mẹ làm không đúng một phần, nhưng thực sự chị ta không sai chút nào sao?”Hàn Trì thấy ánh mắt Hàn Định Dương nhìn chằm chằm điện thoại, sắc mặt hơi trầm xuống.Tưởng Thừa Tinh: “Hình như do Thẩm Kiêu ăn nói cợt nhả.”

Tạ Nhu đứng bên cạnh Tạ Cẩn Ngôn, nghe vậy muốn giải thích. Tạ Cẩn Ngôn kéo cô, bảo cô không cần lên tiếng, im lặng xem biến trước mặt.Cô nói với Thẩm Kiêu: “Anh mau bảo họ dừng tay đi.”

“Chị ta dắt chó dọa thằng bé, khiến nó bị thương, người ta mới tìm đến cửa nói chuyện. Ba mẹ cho họ một lời giải thích, muốn xử lý con chó kia, đó không phải là chuyện thường tình sao? Sao có thể nói là chúng ta bắt nạt chị ta chứ!”Cha hắn, người giữ chức vị vô cùng quan trọng ở thành phố B, nắm trong tay quyền lực rất lớn.

Tạ Hòa Hi bĩu môi, “Rốt cuộc là người quan trọng, hay là chó quan trọng hơn? Không có cách so sánh ư?”Hàn Định Dương mở miệng: “Đừng ai nghĩ động đến nó.”

“Ít nhất mấy người cũng nên nghe Nhu Nhu nói vài câu, hiểu rõ chân tướng sự việc.”“Ít nhất mấy người cũng nên nghe Nhu Nhu nói vài câu, hiểu rõ chân tướng sự việc.”

Tạ Chính Đường nói: “Nếu thật sự là chó cắn người bị thương, ông sẽ không bao che.”Chỉ là vài giây sau, Thẩm Kiêu lập tức trả lời: “Đau quá.”

Tạ Hòa Hi nói: “Lúc ấy cũng chưa ai bảo sẽ đánh chết con chó đó, chị ta đã kích động như vậy, còn trốn đi khỏi nhà, giống hệt như chúng ta bắt nạt chị ta vậy. Đã tới nhà người ta, ba mẹ đối xử với chị ta cũng rất tốt, thiếu cái gì mua cái nấy. Chỉ có chị ta tự tự ti, cứ cảm thấy chúng ta xa lánh mình thì có.”Hai người lớn ngượng ngùng không biết nói gì, chỉ có Tạ Hòa Hi chịu không được, đứng ra nói: “Ông nội, chuyện này đúng là ba mẹ làm không đúng một phần, nhưng thực sự chị ta không sai chút nào sao?”

Cô tự ti, cô keo kiệt, cô tâm pha lê, tất cả đều là cô sai.

Khuôn mặt Tạ Nhu trầm xuống, tay nắm chặt góc áo.

Đúng lúc này, Tạ Cẩn Ngôn vươn tay, nhẹ nắm lấy tay cô.“Thuận tiện mời A Định đến nhà ăn bữa cơm, ông muốn cảm ơn nó.”

Anh chậm rãi ngước mắt, nhìn Tạ Hòa Hi, giọng nhàn nhạt: “Ừ thì em gái tôi keo kiệt, tâm pha lê, cô có vấn đề gì sao?”Tạ Nhu bỗng nhiên hơi mềm lòng.Cô tự ti, cô keo kiệt, cô tâm pha lê, tất cả đều là cô sai.

Tạ Hòa Hi ngẩn người, không nghĩ anh ta sẽ nói ra lời này: “Chẳng lẽ đây là chuyện tốt sao? Nếu không đúng thì nên sửa đi, thế giới này đâu phải cứ vây xung quanh chị ta, cũng không thể vì chị ta từ vùng sâu xa đến mà tùy ý chị ta như vậy!”“Không quan tâm cũng được.”

Tính tình Tạ Cẩn Ngôn nóng lên: “Thế giới này chuyển động thế nào thì tôi không biết, nhưng là em gái của Tạ Cẩn Ngôn, tôi muốn nó xoay quanh em ấy như thế nào cũng không đến lượt cô khoa tay múa chân, làm như mình là quân tử không bằng.”Tạ Chính Đường nói: “Nếu thật sự là chó cắn người bị thương, ông sẽ không bao che.”

Tạ Cẩn Ngôn trước giờ là công tử dịu dàng như ngọc, rất ít khi ăn nói kịch liệt như vậy. Lời nói kia của Tạ Hòa Hi thực sự đã chọc giận anh.Dương Tu: “Xứng đáng thôi, tên kia sớm nên bị dạy dỗ!”

“Ai da, mọi người nghe không, đúng là anh em liền tâm mà! Quy củ của Tạ gia không còn nữa rồi!”Thẩm Kiêu: “Bôi rồi, vẫn đau.”Chương trướcEditor: Giản Linh Kiwi

Giọng nói Tô Thanh bén nhọn, “Tạ Nhu là em gái cháu, chẳng lẽ Hòa Hi không phải? Cháu còn có dáng vẻ của anh cả hay không hả?”“Vậy ý ông nội là?”

Đột nhiên, Tạ Chính Đường đập mạnh gậy chống một cái: “Đều là người một nhà, cãi nhau cái gì?”Tạ Cẩn Ngôn vội vàng nói: “Ông nội, con sẽ chăm sóc tốt cho em ấy.”

Lời vừa nói ra, mọi người đều yên tĩnh lại.

“Tạ Hòa Hi, cháu xin lỗi chị đi; Tạ Cẩn Ngôn, cháu cũng xin lỗi em Hòa Hi đi.”Gương mặt Tạ Thiệu Kỳ hơi đỏ: “Anh đối xử với con rất tốt.”

Lời của ông nội, bọn họ không dám không nghe. Tạ Cẩn Ngôn và Tạ Hòa Hi khó chịu xin lỗi nhau.

Tạ Chính Đường nhìn Tạ Thiệu Kỳ, ánh mắt nghiêm khắc: “Nói đi, làm việc có lương tâm, lúc anh trai con còn tại thế đã đối xử với con như thế nào? Từ nhỏ đến lớn, nó có làm tròn trách nhiệm của anh trưởng hay không?”Đây cũng chính là nguyên nhân Tô Thanh luôn trù tính, hi vọng Tạ Hòa Hi có thể cùng Hàn Định Dương phát triển quan hệ.

Gương mặt Tạ Thiệu Kỳ hơi đỏ: “Anh đối xử với con rất tốt.”Tô Thanh không để ý, tức giận hừ một tiếng: “Dù sao đứa trẻ nhà họ Quách bị thương cũng là thật, đâu phải bịa ra?”

“Vậy con đối xử với cháu gái mình như thế ư?”

“Ba, con sai rồi.”

“Sau này ba đi rồi, Nhu Nhu là người duy nhất trên thế giới này ba không an lòng.”Tạ Nhu lưu luyến tạm biệt Hắc Bối, cùng chú nhỏ về nhà.

Tạ Chính Đường lướt mắt qua Tạ Thiệu Kỳ và Tô Thanh: “Đương nhiên, giao nó cho các con, ta càng không yên tâm.”

Tạ Cẩn Ngôn vội vàng nói: “Ông nội, con sẽ chăm sóc tốt cho em ấy.”Giọng điệu Tạ Nhu kích động.

“Thật sao, cả ngày cháu vội đến chân không chạm đất, lo được cho ai?”Cô đứng xa xa nhìn bên kia hồ, thấy mấy người ngày thường hay đi với Thẩm Kiêu đang xô đẩy Quách Cường, hình như muốn động thủ với nó.Hình ảnh người đang cắn môi, dáng vẻ uất ức.

“Vậy ý ông nội là?”Ngược lại, Tạ Nhu nhìn hắn một cái, rầu rĩ nói: “Cảm ơn.”

Tạ Chính Đường cười cười: “Nhu Nhu, chiều nay đến Hàn gia đưa Hắc Bối về. Hàn gia có cậu bé tàn tật, nuôi chó trong nhà rất phiền phức.”Tính tình Tạ Nhu quật cường, kiên trì nói: “Cháu không muốn về nhà với chú.”

“Dạ, được.”“Tạ Hòa Hi, cháu xin lỗi chị đi; Tạ Cẩn Ngôn, cháu cũng xin lỗi em Hòa Hi đi.”

“Thuận tiện mời A Định đến nhà ăn bữa cơm, ông muốn cảm ơn nó.”Hàn Định Dương: “Con mắt nào của cậu thấy tôi thích cô ấy?”

“À!”

Sau đó Tạ Nhu đến nhà Hàn Định Dương rất nhiều lần, nhưng chưa lần nào đưa chó về được.Tính tình Tạ Cẩn Ngôn nóng lên: “Thế giới này chuyển động thế nào thì tôi không biết, nhưng là em gái của Tạ Cẩn Ngôn, tôi muốn nó xoay quanh em ấy như thế nào cũng không đến lượt cô khoa tay múa chân, làm như mình là quân tử không bằng.”

Mỗi lần đến Hàn Định Dương đều lấy cớ, ví dụ như vết thương ở chân nó chưa tốt, hoặc là nó đã ra ngoài đi dạo cùng A Phi, cứ từ từ.

Tạ Nhu có cảm giác, con chó của cô… có lẽ sẽ không về nữa.Tạ Chính Đường nhìn Tạ Thiệu Kỳ, ánh mắt nghiêm khắc: “Nói đi, làm việc có lương tâm, lúc anh trai con còn tại thế đã đối xử với con như thế nào? Từ nhỏ đến lớn, nó có làm tròn trách nhiệm của anh trưởng hay không?”Lời của ông nội, bọn họ không dám không nghe. Tạ Cẩn Ngôn và Tạ Hòa Hi khó chịu xin lỗi nhau.

Mỗi buổi tối cô có thể nhìn thấy Hắc Bối bên hồ. Nó canh giữ bên người Hàn Trì, một tấc cũng không rời, hệt như một chiến sĩ nhỏ oai phong lẫm liệt.Giọng nói vừa dứt, Hàn Định Dương đột nhiên mở miệng: “Dì à, xin chú ý lời nói một chút.”

Có nó bảo vệ, không có đứa trẻ nào dám bắt nạt Hàn Trì nữa.

Thế là Tạ Nhu để Hắc Bối ở lại Hàn gia, cho nó là bạn với Hàn Trì.Tạ Nhu nghĩ một lúc, gửi cho hắn biểu cảm “Hừ hừ”.

Việc Hắc Bối tạo ra phong ba ở đại viện lan ra, tự nhiên cũng đến tai Thẩm Kiêu.Thẩm Kiêu khó kiểu, nhíu mày: “Tôi giúp cô hết giận mà! Thằng bé kia sớm nên bị dạy dỗ một chút.”

Ngày kia, hắn bí mật gọi Tạ Nhu tới, kéo cô đến bên hồ.

Trên đường, Tạ Nhu liên tục hỏi hắn muốn làm gì. Thẩm Kiêu không chịu nói, chỉ bảo: “Cứ chờ rồi sẽ biết.”Tạ Hòa Hi ngẩn người, không nghĩ anh ta sẽ nói ra lời này: “Chẳng lẽ đây là chuyện tốt sao? Nếu không đúng thì nên sửa đi, thế giới này đâu phải cứ vây xung quanh chị ta, cũng không thể vì chị ta từ vùng sâu xa đến mà tùy ý chị ta như vậy!”

Tạ Nhu dừng chân, xoay người rời đi.Tạ Cẩn Ngôn trước giờ là công tử dịu dàng như ngọc, rất ít khi ăn nói kịch liệt như vậy. Lời nói kia của Tạ Hòa Hi thực sự đã chọc giận anh.

Khóe miệng Thẩm Kiêu nhếch lên, cười xấu xa nhìn cô: “Cô sợ cái gì?”Mắt thấy miệng sắp đụng vào nhau, hắn đột nhiên nói: “Nhu Nhu, cô thơm quá.”

Tạ Nhu lập tức phản bác: “Tôi không sợ.”

“Không sợ thì đi với tôi.”

Cô đứng xa xa nhìn bên kia hồ, thấy mấy người ngày thường hay đi với Thẩm Kiêu đang xô đẩy Quách Cường, hình như muốn động thủ với nó.

Quách Cường bị mấy chàng trai bắt nạt đến la hét ầm ĩ, khuôn mặt bị niết đến đỏ bừng, loạng choạng ngã xuống bùn, vô cùng chật vật.Hàn Trì thò đầu qua: “Anh nhìn gì mà mê mẩn thế?”

Tuy rằng Tạ Nhu ghét tiểu bá vương Quách Cường kai, thấy nó bị bắt nạt, trong lòng có chút khoái ý.Ngày kia, hắn bí mật gọi Tạ Nhu tới, kéo cô đến bên hồ.Anh còn đang sững người nhìn màn hình điện thoại. Hàn Trì không chịu được, cuối cùng nói: “Anh, anh có thể tập trung một chút không?”

Nhưng mấy chàng trai lại bắt nạt một đứa con nít vẫn không hợp lý lắm.Dương Tu: “Em Tạ bạo lực như vậy à?”

Cô nói với Thẩm Kiêu: “Anh mau bảo họ dừng tay đi.”Đột nhiên, Tạ Chính Đường đập mạnh gậy chống một cái: “Đều là người một nhà, cãi nhau cái gì?”

Thẩm Kiêu khó kiểu, nhíu mày: “Tôi giúp cô hết giận mà! Thằng bé kia sớm nên bị dạy dỗ một chút.”

“Anh gọi người bắt nạt thằng bé, so với việc nó bắt nạt A Trì chẳng có gì khác nhau.”

Tạ Nhu đến bên hồ, đi chưa được mấy bước đã bị Thẩm Kiêu giữ chặt: “Này, đừng qua! Nếu Quách Cường thấy cô, lại về mách mẹ, đến lúc đó thì phiền lắm.”

“Vậy anh bảo bọn họ dừng tay đi.”Khuôn mặt Tạ Nhu trầm xuống, tay nắm chặt góc áo.

Thẩm Kiêu trong lòng không thoải mái lắm nhưng vẫn lấy điện thoại ra gọi đi: “Hổ Tử, thả thằng bé đi đi.”

Hổ Tử tiếp điện thoại xong, chọc chọc ngực Quách Cường, đe dọa vài câu rồi mới để nó chạy đi.

Trên đường về, Thẩm Kiêu nhiều lần muốn nói lại thôi.Anh chậm rãi ngước mắt, nhìn Tạ Hòa Hi, giọng nhàn nhạt: “Ừ thì em gái tôi keo kiệt, tâm pha lê, cô có vấn đề gì sao?”

Ngược lại, Tạ Nhu nhìn hắn một cái, rầu rĩ nói: “Cảm ơn.”Tạ Nhu nhìn Hàn Định Dương: “Vậy…”

Tuy là cách làm không đúng, nhưng hắn làm vì muốn cô hết giận.“Thật sao, cả ngày cháu vội đến chân không chạm đất, lo được cho ai?”

Chỉ la sau đó cô nói tiếp: “Sau này đừng như thế nữa, bắt nạt trẻ con không phải chuyện tốt đâu.”Hàn Trì lập tức nói: “Anh trai em trước đó đã có kinh nghiệm chăm sóc chó quân đội, chị Nhu cứ yên tâm!”

Thẩm Kiêu cười nói: “Một cô gái muốn chính nghĩa cho toàn thế giới, đúng là người Tạ gia.”

Tạ Nhu “a” một tiếng: “Không phải mà, dù sao anh cũng đừng quan tâm việc này nữa.”“Vậy con đối xử với cháu gái mình như thế ư?”Trên đường về, Thẩm Kiêu nhiều lần muốn nói lại thôi.

“Không quan tâm cũng được.”

Thẩm Kiêu nói, “Nhưng tôi chỉ nghe lời một người thôi.”Chỉ la sau đó cô nói tiếp: “Sau này đừng như thế nữa, bắt nạt trẻ con không phải chuyện tốt đâu.”

“Hả?”Hàn Trì chạy nhanh đến nói: “Chú dì ơi, mọi người hiểu nhầm rồi. Chị ấy giúp con, hơn nữa lúc giúp đỡ, chị ấy luôn giữ chặt Hắc Bối, căn bản không hề thả cho cắn người.”Tạ Nhu nằm trên giường, lăn qua lộn lại không ngủ được. Điện thoại dưới gối đột nhiên reo lên, cô mở ra, là Thẩm Kiêu gửi đến một hình động.

Thẩm Kiêu nghiêm túc nhìn cô, lặp lại: “Tôi chỉ nghe một người nói.”

Tạ Nhu khó hiểu, lại thấy hắn nhướng mày, cười nói: “Tôi chỉ nghe lời bạn gái. Cô muốn tôi không bắt nạt đứa bé kia, chỉ cần làm bạn gái tôi là được!”

Buổi tối, Hàn Định Dương chơi game với Hàn Trì, âm thanh thông báo của Wechat vẫn luôn reo lên không ngừng.

Một tay anh điều khiển máy chơi game, một tay khác cầm điện thoại mở Wechat.

Tưởng Thừa Tinh: “Thông báo mới nhất! Đồ con rùa Thẩm Kiêu tỏ tình với em gái Tạ, kết quả bị đánh!”Việc Hắc Bối tạo ra phong ba ở đại viện lan ra, tự nhiên cũng đến tai Thẩm Kiêu.

Dương Tu: “Em gái họ Tạ nào đấy?”

Tưởng Thừa Tinh: “Còn có thể là ai? Đương nhiên là người kia của A Định rồi.”

Dương Tu: “Em Tạ bạo lực như vậy à?”

Tưởng Thừa Tinh: “Hình như do Thẩm Kiêu ăn nói cợt nhả.”

Hàn Trì thấy ánh mắt Hàn Định Dương nhìn chằm chằm điện thoại, sắc mặt hơi trầm xuống.Tạ Nhu khó hiểu, lại thấy hắn nhướng mày, cười nói: “Tôi chỉ nghe lời bạn gái. Cô muốn tôi không bắt nạt đứa bé kia, chỉ cần làm bạn gái tôi là được!”

Dương Tu: “Xứng đáng thôi, tên kia sớm nên bị dạy dỗ!”

Tưởng Thừa Tinh: “Chỉ là, nói thật, A Định, nếu cậu thích em gái Tạ kia, ra tay sớm một chút đi. Vốn dĩ cậu gần gũi sẽ chiếm ưu thế hơn, nếu bị tên Thẩm Kiêu kia nhanh chân đến trước, cậu cứ ở đó mà khóc đi.”Tuy là cách làm không đúng, nhưng hắn làm vì muốn cô hết giận.

Hàn Định Dương: “Con mắt nào của cậu thấy tôi thích cô ấy?”

Dương Tu và Tưởng Thừa Tinh gửi liền biểu cảm mỉm cười.Tạ Thiệu Kỳ ho nhẹ một tiếng, nói, “Nhu Nhu ở lại chỗ của cháu, thực sự không tiện lắm.”

Hàn Trì chơi game một lát, lại quay đầu nhìn Hàn Định Dương.

Anh còn đang sững người nhìn màn hình điện thoại. Hàn Trì không chịu được, cuối cùng nói: “Anh, anh có thể tập trung một chút không?”Tạ Nhu: “Anh bôi thuốc đi.”

Hàn Định Dương ngẩng đầu đáp: “Hả?”

Hàn Trì thò đầu qua: “Anh nhìn gì mà mê mẩn thế?”Hàn Trì chơi game một lát, lại quay đầu nhìn Hàn Định Dương.Lại nói tiếp, nếu hai nhà thực sự liên hôn, Tạ gia cũng xem như trèo cao.

Hàn Định Dương khóa màn hình điện thoại, đẩy đầu cậu ra: “Tiếp đi.”

Mấy trận tiếp theo, Hàn Trì đều bị anh đánh bại.

Cố ý, chắc chắn là cố ý!“Chó để lại chỗ anh đi.”

Tạ Nhu nằm trên giường, lăn qua lộn lại không ngủ được. Điện thoại dưới gối đột nhiên reo lên, cô mở ra, là Thẩm Kiêu gửi đến một hình động.

Hình ảnh người đang cắn môi, dáng vẻ uất ức.

Tạ Nhu bỗng nhiên hơi mềm lòng.

Buổi chiều lúc hắn đưa cô về, hắn nói đùa: “Tôi chỉ nghe lời bạn gái, hay cô làm bạn gái tôi đi.”“Vậy anh bảo bọn họ dừng tay đi.”

Tạ Nhu chưa kịp từ chối, gia hỏa này tà tâm đã thò mặt qua.“A Định.”

Mắt thấy miệng sắp đụng vào nhau, hắn đột nhiên nói: “Nhu Nhu, cô thơm quá.”

Trong nháy mắt kia, thân thể Tạ Nhu theo bản năng phản ứng, đấm một quyền qua, đánh Thẩm Kiêu một cái lảo đảo ngã trên đất, khóe miệng lập tức chảy máu.

Sau đó Tạ Nhu hơi hối hận. Cô không cố ý đánh hắn, còn đánh tàn nhẫn như thế, hoàn toàn là xuất phát từ sự tự vệ của cô.

Tạ Nhu nghĩ một lúc, gửi cho hắn biểu cảm “Hừ hừ”.

Chỉ là vài giây sau, Thẩm Kiêu lập tức trả lời: “Đau quá.”

Tạ Nhu: “Anh bôi thuốc đi.”Dương Tu và Tưởng Thừa Tinh gửi liền biểu cảm mỉm cười.

Thẩm Kiêu: “Bôi rồi, vẫn đau.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN