“Bây giờ tên Thẩm Kiêu kia xem như xong rồi.”
“Vậy mà lại đắc tội với anh Đông, cứ chờ chết đi.”
“Khó trách chiều nay hắn không đi học.”
“Anh Đông hẹn hắn giải quyết vấn đề ở quán bar Butterfly đấy.”
“Tên kia sớm nên bị dạy dỗ, tưởng mình là Hoàng Thái Tử thật sao!”
Nghe giống như gặp phải phiền phức lớn, Tạ Nhu không khỏi lo lắng cho hắn.
“Chỉ là, sao Thẩm Kiêu lại chọc phải cái đầu rắn như anh Đông vậy chứ?”
“Nghe nói là đùa giỡn bạn gái của anh Đông.”
“Đúng là không sợ chết mà.”
“Hừ, bọn mày không biết chứ, đứa con gái kia tên là Lý Trầm Nhạn. Dáng người kia, thật không còn gì để nói. Là kiểu đàn ông liếc mắt nhìn một cái liền gục ngã, a, bảo vật đó.”
“Khó trách Thẩm Kiêu không nhịn được.”
Advertisement
“Nhưng không phải hắn đang theo đuổi Tạ gì đấy trong lớp sao?”
“Hả? Thẩm Kiêu lại không mù, theo đuổi vị học sinh mới kia chẳng qua là vì đánh cuộc với Chu Đào thôi. Theo đuổi được, Chu Đào sẽ đưa cái motor mới cho hắn.”
“Tên này cũng đểu cáng thật.”
“Hắn sao có thể không đểu chứ! Học sinh mới kia cũng thật xui xẻo, chọc đến loại tra nam Thẩm Kiêu này.”
A, thì ra là thế.
Chỉ là Tạ Nhu không kịp nghĩ gì khác. Cô nghe bạn học trong lớp nói đến quán bar Butterfly nên xin nghỉ tiết học cuối, bắt một chiếc taxi ngoài cổng trường vội vàng đến đó.
Bây giờ không có quá nhiều người trong quán bar. Tạ Nhu mặc đồng phục đi vào cũng không quá gây chú ý.
Cô nhìn khắp nơi tìm bóng dáng Thẩm Kiêu nhưng tìm một vòng vẫn không thấy hắn.
Trên hành lang u ám, có mấy cặp nam nữ đang hôn môi nóng bỏng mặc kệ những người xung quanh.
Tạ Nhu vội vàng gọi điện thoại cho Thẩm Kiêu, nhưng vẫn không có ai nghe điện thoại.
Lúc cô đang suy nghĩ xem có nên báo cảnh sát hay không, tiếng nhạc rock’n roll quen thuộc loáng thoáng truyền ra từ một căn phòng, là tiếng chuông điện thoại Thẩm Kiêu.
Tạ Nhu không cúp điện thoại, theo tiếng chuông đi đến cửa phòng đối diện.
Vừa lúc có hai người đàn ông đẩy cửa đi ra. Tạ Nhu vội càng dựa lưng vào vách tường để tránh đi.
“Hôm nay phải bắt tên họ Thẩm kia chịu không nổi, gánh không được.”
“Cả phụ nữ của anh Đông cũng dám động.”
“Mặc hắn là người nào, chọc tới anh Đông đều không có kết cục tốt.”
Đợi hai người đó đi xa, Tạ Nhu lén ghé đầu nhìn vào cửa sổ.
Trong phòng có mấy người đàn ông, mà Thẩm Kiêu đang bị buộc chặt bằng dây thừng ngồi giữa ghế, cả người mặt mũi bầm dập, khóe miệng còn đẫm máu và nước bọt chảy ra.
Xem ra bị đánh không nhẹ, xứng đáng.
Vừa mới nghe những lời kia, tuy trong lòng cô tức giận vì hắn đã lừa gạt mình, nhưng tình huống khẩn cấp như hiện tại, cô cũng không muốn ném mạng hắn ở đây.
Không kịp nghĩ nhiều, cô đẩy cửa ra.
Thấy có cô gái tiến vào, trên người vẫn mặc bộ đồ đồng phục, lập tức có người đàn ông trong phòng hét: “Anh Đông đang làm việc, không có mắt sao, cút đi!”
Bọn họ nghĩ cô là gái tiếp khách giả vờ thành học sinh. Rốt cuộc thì loại địa phương như quán bar Butterfly, chẳng thể có học sinh nào mặc đồng phục mà đến.
Học sinh chân chính sẽ giả vờ thành thục, còn những cô gái kia sẽ giả vờ là học sinh.
Tạ Nhu đã từng gặp qua mấy tên côn đồ trong xã hội nên không bị dọa sợ.
Cô nhìn Thẩm Kiêu. Cả khuôn mặt hắn đã bị đánh đến sưng vù, xung quanh đôi mắt có vết tím bầm, trên quần áo cũng có vết máu.
Tuy trong lòng giận hắn, nhưng chung quy Tạ Nhu vẫn không đành lòng.
Thẩm Kiêu ngẩng đầu thấy cô, mặt thoáng biến sắc.
Hắn không lên tiếng, nhưng lại không ngừng đưa mắt ra hiệu với cô, ý bảo cô nhanh chạy ra ngoài.
Tạ Nhu làm lơ động tác của hắn.
Anh Đông đang ngồi chính giữa sô pha chú ý tới sự khác thường của Thẩm Kiêu. Hắn đứng dậy, nhìn về phía Tạ Nhu rồi trầm giọng hỏi: “Em gái nhỏ, em biết tên rác rưởi này à?”
Tạ Nhu còn chưa trả lời, Thẩm Kiêu lập tức trách móc: “Sao lão tử có thể quen loại bất nam bất nữ xấu xí này chứ?”
Tạ Nhu bỗng nhiên nhìn về phía hắn. Đôi mắt thâm tím ứ máu lộ ra một chút khinh bỉ.
Cô cũng không ngu ngốc, lập tức ý thức được Thẩm Kiêu đang muốn giúp cô thoát khỏi nguy hiểm.
Anh Đông đứng lên, nhấc chân đá lên bụng Thẩm Kiêu: “Hỏi mày à?”
Thẩm Kiêu rên lên một tiếng, phun ra một ngụm máu.
“Tôi đã báo cảnh sát, các anh mau thả hắn ra, nếu không tôi…”
Tạ Nhu chưa nói xong, mấy tên đàn ông đã đến kéo cô.
“Buông tôi ra, cút đi!”
Tạ Nhu giãy dụa, muốn động tay động chân.
Chỉ là cô hoàn toàn không phải đối thủ của bọn họ, rất nhanh đã bị chế phục.
Thẩm Kiêu không chịu nổi, rống lên: “Thả cô ấy ra, không liên quan đến cô ấy! Thả cô ấy đi đi!”
Anh Đông vỗ vỗ khuôn mặt Tạ Nhu, cười đểu nói: “Chưa thấy Thẩm đại thiếu vì ai mà khẩn trương như thế. Em gái, em là gì của hắn?”
Thẩm Kiêu hoàn toàn phát điên: “Cô ấy có gia thế, không dễ chọc. Bọn mày dám động thì cứ chờ chết đi!”
Anh Đông không kiên nhẫn mà vẫy vẫy tay. Lập tức, mấy người đàn ông đi đến trước mặt Thẩm Kiêu, một người nhấc chân đá vào bụng hắn.
“Đừng đánh hắn!”
“Khẩn trương như thế?”
Anh Đông cười nhìn Tạ Nhu, “Không nghĩ tới, tra nam như Thẩm Kiêu lại có thể hấp dẫn nữ sinh như vậy. Chẳng lẽ đúng là trai không hư, gái không yêu sao?”
Anh Đông phun nước bọt lên người Thẩm Kiêu: “Em gái, em với tra nam này có quan hệ gì?”
“Tôi là bạn học hắn.”
“Thời buổi này còn có bạn học quản nhiều như thế, chắc là bạn gái nhỉ?”
Người trong phòng cười lên.
Anh Đông nói tiếp: “Chỉ là bạn gái của tên Thẩm Kiêu này nhiều đến mức có thể ngồi kín xe lửa, em là toa nào thế?”
Sắc mặt Thẩm Kiêu trắng bệch, thanh âm nghẹn ngào: “Có cái gì thì nói với lão tử! Đừng động tay với con gái!”
Anh Đông tấm tắc lắc đầu, liếc mắt nhìn Tạ Nhu một cái: “Nói thật nhé, em gái, diện mạo của em không phải gu của tôi. Chỉ là Thẩm Kiêu làm chuyện có lỗi với lảo tử, lão tử cũng chỉ có thể đòi lại trên người người của hắn.”
Anh Đông liếc hai người đàn ông đứng bên cạnh, hai người đó liền kéo Tạ Nhu ra ngoài.
Con ngươi Thẩm Kiêu tràn đầy tơ máu, hét lên: “Không được chạm vào cô ấy!”
“Ôi, xem ra là động chân tình rồi, khó tin là Thẩm đại tra nam cũng có ngày lãng tử quay đầu đấy.”
Anh Đông hứng thú, tay nhéo mặt Tạ Nhu: “Lão tử thật muốn nhìn một chút, mặt hàng như cô em sao có thể mê hoặc Thẩm tra nam đến như thế?”
Hai phút sau, người mặc đồ cảnh sát tràn vào phòng bar.
“Nhận được báo cáo của ngươi dân, nơi này có người tụ tập ẩu đả! Tất cả ngồi xổm xuống, giơ hai tay lên!”
Mấy người đàn ông, bao gồm cả anh Đông, thấy tình thế như vậy liền muốn xoay người chạy, nhưng đã bị cảnh sát chế phục: “Thành thật đi!”
Cảnh sát cởi dây thừng của Thẩm Kiêu. Thẩm Kiêu rảnh hai tay lập tức chạy tới ôm chặt Tạ Nhu.
Hắn lo lắng, kích động nói: “Em tới đây làm gì! Có phải tìm chết hay không! Em có biết nhóm người này là hạng gì, nguy hiểm thế nào, nghĩ bọn họ đang đùa sao?”
Tạ Nhu dùng sức đẩy Thẩm Kiêu. Nếu không phải trên người hắn có thương tích, cô thật muốn đá hắn mấy cái.
“Cút ngay!”
Tạ Nhu cũng không quay đầu lại, xoay người đi ra ngoài.
Thẩm Kiêu vội vàng đuổi theo, còn muốn lôi kéo tay cô: “Nói trở mặt là trở mặt à?”
Ngoài quán bar, Tạ Cẩn Ngôn vội vàng đuổi tới, thấy hai người dây dưa liền đẩy Thẩm Kiêu ra, tức giận trừng mắt nhìn hắn: “Cách em gái tôi xa một chút.”
Tạ Nhu lên xe rời đi.
Thẩm Kiêu đứng bên ven đường yên lặng, nhìn chiếc xe đang dần đi xa. Hắn phiền não đá văng cục đá dưới chân, mắng một tiếng.
Trong xe, sắc mặt Tạ Cẩn Ngôn âm trầm, nói: “Anh đã sớm nhắc em rồi, thân thiết với tên nhóc Thẩm Kiêu kia không có gì tốt, sao em cứ không nghe lời thế?”
Tạ Nhu nhìn cảnh thành phố di động qua khung cửa, trong lòng không thoải mái, vẻ mặt mệt mỏi: “Anh, đừng nói nữa.”
Tạ Cẩn Ngôn không biết Tạ Nhu nghĩ gì trong lòng, anh chỉ sốt ruột, nói chuyện cũng gấp gáp.
“Anh nhìn hắn lớn lên, từ nhỏ đã là tên vương bát đản không sợ trời không sợ đất! Ở nhà cả ba hắn hắn cũng dám đối đầu! Chơi với tên lêu lổng như thế thì có gì tốt!”
Tạ Nhu vẫn không nói gì.
Tạ Cẩn Ngôn nhìn cô qua kính chiếu hậu. Từng tia sáng lướt qua khuôn mặt cô, cô dựa trán vào cửa xa, nhắm hai mắt lại.
Rốt cuộc, anh không nói thêm gì nữa.
Sau khi về đến nhà, chờ tâm tình Tạ Nhu hơi bình ổn, anh mới chậm rãi nói lời thấm thía với cô: “Trong đại viện có rất nhiều chàng trai tốt, sao em không chơi với họ mà cứ theo tên Thẩm Kiêu kia thế?”
“Vì sao em không theo bọn họ chơi? Anh có biết sau lưng bọn họ nói em như thế nào không? Bọn họ nói em lớn lên xấu xí, không giống con gái, còn nói em giống hệt anh. Chỉ có Thẩm Kiêu nói em xinh đẹp, còn thích em, nguyện ý ở bên em.”
“Chỉ là hiện tại, tất cả đều là giả! Hắn căn bản không thích em, chỉ cùng một người đánh cược, theo đuổi được em sẽ có được một cái motor!”
Tạ Nhu hơi kích động, “Em chẳng có ai thích! Sau này em cứ chơi một mình cho mọi người vừa lòng!”
Tạ Cẩn Ngôn ngẩn người, lúc phản ứng lại thì mắng: “Tên khốn kiếp, lần sau gặp được, anh nhất định phải thu thập hắn.”
Tạ Nhu bị dáng vẻ mắng chửi người của Tạ Cẩn Ngôn chọc cười. Cô nén cười, khuôn mặt trầm xuống: “Em về phòng đây.”
Nói cho cùng, chuyện này chẳng phải do ai, là cô quá ngu xuẩn.
Sau khi nói chúc ngủ ngon với anh trai, Tạ Nhu về phòng nằm lên giường, lấy điện thoại ra, lại không nghĩ rằng điện thoại cô vẫn chưa cúp mà luôn duy trì trạng thái gọi điện. Trên điện thoại hiện tên Hàn Định Dương.
Trước khi Tạ Nhu vào phòng không xác định được tình huống bên trong, vốn muốn gọi điện cho anh trai nhưng lại không dám. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng gọi điện báo cho Hàn đại lão.
Lúc ấy tình huống khẩn cấp, cô đã quên béng việc cúp điện thoại mà hấp tấp chạy đi.
Xong việc Tạ Nhu mới nhớ lại, cảm thấy mình thật ngu xuẩn.
Chưa nói không cứu được người, chính mình cũng bị đẩy vào hoàn cảnh nguy hiểm.
Chỉ là lúc ấy, cô cơ hồ làm mag không có suy nghĩ gì.
Hành vi lỗ mãng như vậy chính là cái dũng của thất phu*.
* Thất phu: Người đàn ông là dân thường; người (đàn ông) dốt nát, tầm thường (hàm ý coi khinh, theo quan niệm cũ).
Tựa như lúc trước ba vì cứu đồng đội mà bị vây hãm vậy, hẳn là ông cũng không kịp suy nghĩ nhiều.
Anh trai nói con người Tạ gia cốt khí cứng cáp, nhiệt huyết sôi trào, trọng tình trọng nghĩa, không sợ sinh tử.
Sau khi Hàn Định Dương nhận điện thoại cô liền phát hiện có gì không ổn, nhanh chóng báo cảnh sát, cảnh sát mới có thể tới kịp.
Không nghĩ tới, điện thoại của Tạ Nhu vẫn không cúp mà liên tục duy trì trạng thái, đến bây giờ đã hơn ba tiếng.
Phản ứng đầu tiên của Tạ Nhu là, xong rồi, tiền điện thoại chắc cạn rồi!
Cô đưa điện thoại đến bên tai, thử nói “này” một tiếng.
Bên kia điện thoại, giọng nói trầm thấp của Hàn Định Dương vang lên: “Ừ.”
Vậy mà anh vẫn ở đó! Tạ Nhu cho rằng anh đã quên nghe điện thoại, không nghĩ anh vẫn luôn ở đó.
“Bị thương không?”
Hàn Định Dương gấp gấp hỏi. Cảm giác mình hơi vội vàng, anh nhẹ nhàng hỏi lại lần nữa: “Đồ ngốc, có bị thương không?”
“Không có.”
Tạ Nhu ngồi bên cửa sổ, nói, “Hôm nay, cảm ơn anh Định.”
Nếu không có anh, bây giờ chắc cô xong đời rồi!
Tâm tình Hàn Định Dương hơi khó chịu, nói: “Không phải cảm ơn.”
Một giây sau, Tạ Nhu bỗng hỏi: “Này, có phải anh đang mặc một cái áo hoodie sẫm màu không?”
Cô ghé qua cửa sổ nhìn ra ngoài. Cách đó không xa, dưới ánh đèn đường có một thân ảnh cao gầy, loáng thoáng giống anh.
Hàn Định Dương đang đứng bên cây ngô đồng đối diện nhà Tạ gia, nhìn ô cửa sổ nhỏ lộ ra ánh đèn kia.
Anh đã đứng đó hơn một tiếng đồng hồ, mãi đến khi nhìn thấy Tạ Cẩn Ngôn đưa cô bình an về nhà mới yên tâm.
“Không phải.”
Hàn Định Dương theo bản năng phủ nhận, đồng thời lui ra phía sau cây ngô đồng, “Anh đang ở nhà.”
“À, em nhìn nhầm rồi, cứ tưởng anh ở trước cửa nhà em.”
“Không có.”
Anh suy nghĩ rồi lại bổ sung, “Sao có thể chứ?”
Tạ Nhu cũng cảm thấy mình nghĩ nhiều. Đã trễ thế này, sao anh có thể…
“Sao vừa rồi anh không nghe điện thoại?”
Tạ Nhu hỏi anh, “Lâu như thế, tốn nhiều tiền điện thoại quá.”
“Có muốn anh chuyển tiền điện thoại đến cho em không?”
Giọng điệu của anh chẳng nghe ra chút khách khí nào.