“Ừ.”Anh vô cùng bình tĩnh. Dù cho hàng ghế trước toàn là lãnh đạo và giáo sư, phía sau đầy ắp các bạn học đến dự thính, anh cũng chẳng hề rụt rè, phong thái vẫn tự tin xuất chúng.
Tần Hoan cầm ví tiền, lấy ra mấy tờ tiền mặt rồi đặt lên bàn, đứng dậy: “Vậy chúng ta không còn gì để nói nữa.”A Xuân hơi nhíu mày.“Em không hiểu anh đang nói gì.”Nghe không hiểu cũng không sao, chỉ cần xem anh diễn thuyết là được.
Hàn Định Dương nhanh chóng đuổi theo, lấy một cái USB ra: “Trong này có tư liệu của cô ấy, và cả một số video cùng ảnh chụp nữa, chị có thể xem qua một chút rồi hẵng quyết định.”Mặt Tạ Nhu đỏ bừng.“Nhưng thiết kế nghiên cứu phát minh PG, em mới là người đóng vai trò chủ đạo! Không thể để xảy ra chút sai lầm nào được.”
Tần Hoan không nhận USB trong tay anh, chỉ hơi nhướng mày, đôi mắt dán chặt trên người Hàn Định Dương: “Em trai à, chưa ra xã hội nên chắc chưa biết cầu xin người ta cần có thái độ như thế nào nhỉ?”Tạ Nhu và A Xuân vừa mới kết thúc lớp diễn xuất, lúc đi ngang qua bảng thông báo của trường thì thấy rất nhiều em gái vây quanh một tấm ảnh.
“Xin lỗi.”Mười phút sau, bài diễn thuyết chính thức bắt đầu.
“Có lẽ ở trường, trong mười mấy hai mươi năm đầu cuộc đời cậu, cậu chỉ toàn nhận được sự chú ý. Chỉ là vào xã hội, khởi điểm bằng không, gì cũng không có, tại sao tôi phải cho cậu cơ hội, chỉ vì cậu đẹp trai sao? Cậu đẹp trai đối với tôi thì có gì tốt? Cậu không có thành ý, thái độ còn kiêu ngạo như thế, ai cho cậu mặt mũi?”Nghe Tạ Nhu bảo đêm nay Hàn Định Dương sẽ có một buổi diễn thuyết ở phòng nghiên cứu, sao anh lại xuất hiện ở đây?
Khóe mắt Hàn Định Dương run lên, tay nắm chặt, tiếp tục nói: “Xin lỗi.”Trên hành lang trống vắng, có vẻ anh và học trưởng đang xảy ra một ít tranh chấp.Mới vừa đi ra đã nhìn thấy một gương mặt quen thuộc phản chiếu từ cạnh gương của toilet nam đối diện – Hàn Định Dương.
Đám con ông cháu cha xuất thân từ gia đình quyền quý tại thủ đô, so với gia đình bình thường thì ít nói và cẩn trọng hơn. Cho nên trong mắt người ngoài, bọn họ chẳng khác gì người khác, thậm chí còn cho rằng gia đình họ rất bình thường, chẳng có ưu thế gì cả.Hàn Định Dương đứng trên bục giảng, có vẻ hoàn toàn không cần tài liệu, tự nói với mọi người: “AI và sản xuất tự động hóa đang nhấc lên một cuộc cách mạng trường kỳ xưa nay chưa từng có. Cuộc cách mạng này không phải là cuộc đọ sức giữa con người và máy móc, mà đó là cuộc đấu loại trực tiếp vì sự sống còn của những người thích ứng được. Người chiến thắng chính là những người có thể thích nghi với khoa học kĩ thuật, tận dụng tối đa những công cụ đó.”
Đương nhiên Tần Hoan cũng nghĩ như vậy.Anh vừa dứt câu, các nữ sinh đến nghe giảng đều vỗ tay và thét lên chói tai.Editor: Giản Linh Kiwi
Nhìn dáng vẻ ẩn nhẫn của anh, cô ta biết lời nói của mình đã thực sự làm tổn thương lòng tự trọng của anh. Nếu đổi lại là người trẻ tuổi khác, chỉ sợ đã sớm bỏ đi rồi.Hàn Định Dương chôn mặt ở cổ cô, hít sâu một hơi, đột nhiên lại cười lên.Cô giống như một chú ếch giấy, búng một cái, nhảy một cái.“Em tin học trưởng có thể làm được.”
Cô ta thấy có hơi thú vị.Hàn Định Dương ghé sát mặt, môi hai người tựa hồ cũng chạm phải nhau.
“Uống rượu được không?”Khóe mắt Hàn Định Dương run lên, tay nắm chặt, tiếp tục nói: “Xin lỗi.”Nhìn dáng vẻ ẩn nhẫn của anh, cô ta biết lời nói của mình đã thực sự làm tổn thương lòng tự trọng của anh. Nếu đổi lại là người trẻ tuổi khác, chỉ sợ đã sớm bỏ đi rồi.
Tần Hoan lại ngồi xuống, nhướng mày nhìn Hàn Định Dương.
Hàn Định Dương khó hiểu: “Hả?”Cả thang máy anh cũng không chờ được, cứ thế kéo Tạ Nhu bò thang bộ một mạch lên tầng ba, quẹt thẻ rồi vào phòng.
“Có uống rượu được không?”
“Được.”Anh đẩy Tạ Nhu lên giường, áp thân mình lên.
Hàn Định Dương ngẩng đầu, “Có uống được.”“Thật mà, không lừa anh, của em tới không đều.”
“Đừng nói tôi chưa cho cậu cơ hội. Thứ 6 tuần sau, 8 giờ tối, ở sảnh Mẫu Đơn khách sạn Thế Kỷ, tôi sẽ tiếp mấy vị đạo diễn và biên kịch, đến tiếp rượu cùng tôi. Biểu hiện như thế nào thì phải xem bản lĩnh của cậu.”Bài giảng của Hàn Định Dương kết thúc, tiếng vỗ tay không ngớt bên tai.Các sinh viên liên tục tiến vào phòng báo cáo. Hàn Định Dương nhìn thấy Tạ Nhu thì bỏ microphone xuống, định đi về phía cô.
“Được, tôi sẽ đến.”Tạ Nhu xoay người ôm eo anh.
Tạ Nhu và A Xuân vừa mới kết thúc lớp diễn xuất, lúc đi ngang qua bảng thông báo của trường thì thấy rất nhiều em gái vây quanh một tấm ảnh.Editor: Giản Linh Kiwi
Tạ Nhu kéo A Xuân chen vào trong đám người, phát hiện trên bảng dán một tấm poster.“A Định.”Tạ Nhu kéo A Xuân chen vào trong đám người, phát hiện trên bảng dán một tấm poster.
Buổi báo cáo kết quả nghiên cứu mới nhất của phòng thí nghiệm khoa điện tử.Hô hấp hai người hòa quyện vào nhau, ẩm ướt ái muội, khiến người ta hít thở không thông.
Diễn giả: Hàn Định Dương.Tối đó Tạ Nhu gọi cho Hàn Định Dương nói về chuyện này.“Không biết đã có bạn gái hay chưa nhỉ?”
Thời gian: 14 giờ ngày 13 tháng 10.Đột nhiên một cơn gió thổi tới, lá cây xào xạc.“Đồng ý như thế nào?”
“Cậu muốn đi à?”“Hai ngày sau sẽ đến xử lý em.”
“Đương nhiên rồi.”
Tạ Nhu trả lời không chút do dự.“Có lẽ ở trường, trong mười mấy hai mươi năm đầu cuộc đời cậu, cậu chỉ toàn nhận được sự chú ý. Chỉ là vào xã hội, khởi điểm bằng không, gì cũng không có, tại sao tôi phải cho cậu cơ hội, chỉ vì cậu đẹp trai sao? Cậu đẹp trai đối với tôi thì có gì tốt? Cậu không có thành ý, thái độ còn kiêu ngạo như thế, ai cho cậu mặt mũi?”
“Nhưng hình như chúng ta có tiết môn tự chọn ngày 13 đấy.”Khách sạn Thế Kỷ, A Xuân cùng một vài vị khác ăn cơm tối. Cô xin phép ra ngoài đi toilet, chỉnh sửa lớp trang điểm trước gương.Đương nhiên Tần Hoan cũng nghĩ như vậy.Hàn Định Dương khó hiểu: “Hả?”
A Xuân mở thời khóa biểu ra xem.
“Không thành vấn đề.”Tạ Nhu thậm chí còn chưa phản ứng kịp, vì sao hôm nay anh lại tâm huyết kéo cô đi thuê phòng như thế, muốn cùng cô làm ra loại chuyện xấu hổ này.Trình ra chứng minh thư, đăng ký, mở phòng, một mạch vô cùng lưu loát.
A Xuân nhún vai: “Tớ sẽ đi cùng cậu.”Cô nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, tay nắm lấy vạt áo Hàn Định Dương làm nổi lên nếp gấp.Tần Hoan không nhận USB trong tay anh, chỉ hơi nhướng mày, đôi mắt dán chặt trên người Hàn Định Dương: “Em trai à, chưa ra xã hội nên chắc chưa biết cầu xin người ta cần có thái độ như thế nào nhỉ?”Các nữ sinh thất vọng mà than một tiếng.
Tối đó Tạ Nhu gọi cho Hàn Định Dương nói về chuyện này.Rốt cuộc Hàn Định Dương cũng hạ quyết tâm buông cô ra, nằm yên nhìn trần nhà rồi tắt lửa.Anh… Anh chơi cô à?
Hàn Định Dương chẳng chút để ý, nói: “Báo cáo này cũng không có gì to tát, chỉ là giải thích đơn giản cho các bạn học về triển vọng phát triển trong tương lai của AI thôi. Nó là phổ cập khoa học thôi, không cần phải trốn học đến xem đâu. Nếu muốn biết thì anh có thể giảng riêng cho em.”Lời nỉ non ngại ngùng mà lại nóng bỏng, tựa như phiến lông vũ nhẹ nhàng vỗ về mặt hồ trái tim cô, tạo nên từng đợt sóng nhỏ lăn tăn.
Trong lòng Tạ Nhu thầm nói, đây không phải là đến học hỏi, mà là đến xem phong thái lỗi lạc trên bục giảng của Hàn soái ca thân yêu đó.Hàn Định Dương trầm mặc một lát, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy Tạ Nhu đứng ở cuối hành lang chần chừ không dám lại gần, trầm giọng nói: “Em tự có chừng mực.”“Cậu muốn đi à?”Chu Bình Lượng vô cùng kích động, giữ chặt Hàn Định Dương không cho anh đi.
Chiều ngày 13, Tạ Nhu và A Xuân từ sớm đã đến phòng báo cáo thí nghiệm của tòa nhà Turing.“Thật tài giỏi.”
Chỉ thấy Hàn Định Dương mặc tây trang nghiêm chỉnh, đứng trên bục giảng kiểm tra phần slide trình chiếu Powerpoint và âm lượng microphone.
Các sinh viên liên tục tiến vào phòng báo cáo. Hàn Định Dương nhìn thấy Tạ Nhu thì bỏ microphone xuống, định đi về phía cô.“Được, tôi sẽ đến.”
Tạ Nhu vội vàng vẫy tay, ý bảo anh cứ lo việc mình, không cần để ý tới cô.“Chuyện gì quan trọng thế, còn quan trọng hơn cả báo cáo của chúng ta sao!”
Mười phút sau, bài diễn thuyết chính thức bắt đầu.Tần Hoan lại ngồi xuống, nhướng mày nhìn Hàn Định Dương.Chương sau“Không.”
Ánh đèn hơi mờ đi, Hàn Định Dương đứng trên bục của giảng đường, mở Powerpoint rồi bắt đầu diễn thuyết.
“Xin chào mọi người, tôi là Hàn Định Dương, sinh viên năm ba chuyên ngành tự động hóa của khoa điện tử. Tôi sẽ cho các bạn một vài lời khuyên, dẫn dắt các bạn tiến vào cuộc sống khoa học kĩ thuật của con người trong tương lai.”Tạ Nhu bị lời giảng của anh cuốn hút và lắng nghe một cách thích thú, mà bạn học xung quanh cũng hết sức chăm chú nhìn Hàn Định Dương.“Hàn Định Dương!”
Anh vô cùng bình tĩnh. Dù cho hàng ghế trước toàn là lãnh đạo và giáo sư, phía sau đầy ắp các bạn học đến dự thính, anh cũng chẳng hề rụt rè, phong thái vẫn tự tin xuất chúng.
Anh vừa dứt câu, các nữ sinh đến nghe giảng đều vỗ tay và thét lên chói tai.Hàn Định Dương chẳng chút để ý, nói: “Báo cáo này cũng không có gì to tát, chỉ là giải thích đơn giản cho các bạn học về triển vọng phát triển trong tương lai của AI thôi. Nó là phổ cập khoa học thôi, không cần phải trốn học đến xem đâu. Nếu muốn biết thì anh có thể giảng riêng cho em.”
Tạ Nhu cũng chân thành vỗ tay “bộp bộp bộp” cho anh. Bên cạnh cô có mấy nữ sinh cất tiếng: “Đàn em họ Hàn này là sinh viên đại học chính quy duy nhất trong hạng mục nghiên cứu khoa học lần này, hơn nữa còn đứng đầu, theo sau đều là thạc sĩ và tiến sĩ.”Hàn Định Dương nói một hơi không ngừng xong, sau đó cọ sát vào khuôn mặt cô, nhẹ nhàng hít thở.
“Thật tài giỏi.”Anh nhấp nhẹ môi: “Nhưng 598 ngày, ngày nào anh cũng đều nhẫn nhịn.”“Nhưng hình như chúng ta có tiết môn tự chọn ngày 13 đấy.”
“Không chỉ tài giỏi mà còn đẹp trai nữa.”“Này!”
“Không biết đã có bạn gái hay chưa nhỉ?”Tần Hoan cầm ví tiền, lấy ra mấy tờ tiền mặt rồi đặt lên bàn, đứng dậy: “Vậy chúng ta không còn gì để nói nữa.”
“Có rồi.”Hàn Định Dương ngẩng đầu, “Có uống được.”
Tạ Nhu không khỏi cất tiếng, “Bạn gái anh ấy rất đẹp, rất đáng yêu.”
Các nữ sinh thất vọng mà than một tiếng.Thời gian như dừng lại vào ngày Hàn Định Dương chính thức tỏ tình với Tạ Nhu, hy vọng cùng cô phát sinh mối quan hệ kia, chính thời khắc đó, giây phút đó…
Hàn Định Dương đứng trên bục giảng, có vẻ hoàn toàn không cần tài liệu, tự nói với mọi người: “AI và sản xuất tự động hóa đang nhấc lên một cuộc cách mạng trường kỳ xưa nay chưa từng có. Cuộc cách mạng này không phải là cuộc đọ sức giữa con người và máy móc, mà đó là cuộc đấu loại trực tiếp vì sự sống còn của những người thích ứng được. Người chiến thắng chính là những người có thể thích nghi với khoa học kĩ thuật, tận dụng tối đa những công cụ đó.”
“Cậu ta đang nói cái gì vậy?”“Xin lỗi.”
A Xuân nhỏ giọng hỏi Tạ Nhu.
Tạ Nhu cũng mờ mịt lắc đầu. Cô không nói lời nào, chỉ sùng bái nhìn Hàn Định Dương.A Xuân nhỏ giọng hỏi Tạ Nhu.
Nghe không hiểu cũng không sao, chỉ cần xem anh diễn thuyết là được.
“Cuộc sống tương lai của con người sẽ là cuộc sống thông minh. Thử nghĩ mà xem, mỗi buổi sáng thức dậy, quản lý tự động sẽ đánh thức các bạn…”Tay Tạ Nhu đột nhiên nắm chặt túi quần yếm.
Anh thông qua một đoạn video ví dụ ngắn, làm hiện ra một bức tranh cuộc sống khoa học kỹ thuật sinh động trong tương lai. Cái này thì Tạ Nhu có thể hiểu được.Diễn giả: Hàn Định Dương.
“Đây là video thể hiện khái niệm sản phẩm quản lý với trí tuệ nhân tạo, kết hợp mạng không dây điều khiển bằng giọng nói, để mọi người không cần dùng tay cũng có thể mở chốt hoạt động của các thiết bị gia dụng trong nhà. Trợ lý giọng nói ngày càng tinh tiến có thể nắm bắt được thời tiết bên ngoài cũng như các tin tức về giao thông dù cho đang ở trong nhà.” “Ừ.”
Tạ Nhu bị lời giảng của anh cuốn hút và lắng nghe một cách thích thú, mà bạn học xung quanh cũng hết sức chăm chú nhìn Hàn Định Dương.
Cuộc sống khoa học kỹ thuật tương lai quá đỗi hấp dẫn đối với bọn họ.“Không chỉ tài giỏi mà còn đẹp trai nữa.”
“Tôi cùng với các đàn chị, đàn anh trải qua mấy năm thăm dò và nghiên cứu, thiết kế ra mô hình bước đầu của phần mềm quản lý thông minh PG. Nếu mọi người có hứng thú với quản lý thông minh PG, hoan nghênh mọi người vào ngày 16, chính là thứ 6 tuần tới để dự thính báo cáo. Đến lúc đó sẽ có một bài diễn thuyết báo cáo chi tiết cho các nhân viên chuyên gia thị trường.”A Xuân nhún vai: “Tớ sẽ đi cùng cậu.”
Bài giảng của Hàn Định Dương kết thúc, tiếng vỗ tay không ngớt bên tai.“Có uống rượu được không?”“Tiến triển của chúng ta cũng không tính là nhanh.”* * *
Lúc này Tạ Nhu mới bừng tỉnh.Mấy năm nay quả thật Hàn Định Dương rất bận rộn, nhưng có vẻ anh cũng đạt được rất nhiều. Những cảnh tượng trí tuệ thông minh chỉ có thể thấy trong các bộ phim khoa học viễn tưởng của Mỹ nay lại vô cùng sinh động hiện lên trong báo cáo nghiên cứu của Hàn Định Dương.Hàn Định Dương dừng động tác lại, hôn cô ý lo.ạn tìn.h mê: “Nói đùa à?”
Mấy năm nay quả thật Hàn Định Dương rất bận rộn, nhưng có vẻ anh cũng đạt được rất nhiều. Những cảnh tượng trí tuệ thông minh chỉ có thể thấy trong các bộ phim khoa học viễn tưởng của Mỹ nay lại vô cùng sinh động hiện lên trong báo cáo nghiên cứu của Hàn Định Dương.
Buổi báo cáo kết thúc, Tạ Nhu chen chúc chạy đến hậu trường tìm Hàn Định Dương.
Trên hành lang trống vắng, có vẻ anh và học trưởng đang xảy ra một ít tranh chấp.
“Chuyện gì quan trọng thế, còn quan trọng hơn cả báo cáo của chúng ta sao!”“Cuộc sống tương lai của con người sẽ là cuộc sống thông minh. Thử nghĩ mà xem, mỗi buổi sáng thức dậy, quản lý tự động sẽ đánh thức các bạn…”“Được, em chờ anh hai ngày sau đến xử lý nha.”
“Nếu như không thể nắm bắt cảm tình của người đầu tư, hết thảy nỗ lực với PG đều là uổng phí!”Hàn Định Dương nắm lấy chân cô, áp cô xuống dưới thân.“Nhu Nhu, chỉ cần em em đồng ý, bây giờ chúng ta sẽ đi vào.”
Chu Bình Lượng vô cùng kích động, giữ chặt Hàn Định Dương không cho anh đi.Chiều ngày 13, Tạ Nhu và A Xuân từ sớm đã đến phòng báo cáo thí nghiệm của tòa nhà Turing.Anh thông qua một đoạn video ví dụ ngắn, làm hiện ra một bức tranh cuộc sống khoa học kỹ thuật sinh động trong tương lai. Cái này thì Tạ Nhu có thể hiểu được.Lúc này Tạ Nhu mới bừng tỉnh.
Phía Hàn Định Dương chẳng có phản ứng gì, bình thản trả lời: “Không sao, học trưởng cũng có thể mà. Nhà đầu tư sẽ không để ý đến việc ai là người lên trình bày khái niệm, bọn họ chỉ để ý đến nội dung chính thôi.”
“Nhưng thiết kế nghiên cứu phát minh PG, em mới là người đóng vai trò chủ đạo! Không thể để xảy ra chút sai lầm nào được.”Bỗng nhiên nhớ ra một chuyện rất quan trọng.
“Em tin học trưởng có thể làm được.”“Con số này có ý nghĩa gì sao?”
“Rốt cuộc em có chuyện gì! Chuyện gì có thể quan trọng hơn so với thời gian chúng ta trả giá cùng với thành quả nghiên cứu tâm huyết chứ?”Tạ Nhu cúi đầu, ánh mắt có thể thấy được một chữ cái trên ngực áo thể thao anh đang mặc.
Hàn Định Dương trầm mặc một lát, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy Tạ Nhu đứng ở cuối hành lang chần chừ không dám lại gần, trầm giọng nói: “Em tự có chừng mực.”
Bóng đêm mịt mù, đường trống trải không bóng người, gió vờn lá cây xào xạc.“Có rồi.”
Thời gian như dừng lại vào ngày Hàn Định Dương chính thức tỏ tình với Tạ Nhu, hy vọng cùng cô phát sinh mối quan hệ kia, chính thời khắc đó, giây phút đó…
Trước mặt là một khách sạn. Hàn Định Dương dừng bước chân, không đi nữa, dù cho Tạ Nhu có lôi kéo thế nào cũng không chịu dịch chuyển một bước.
Khóe miệng anh phác lên một đường cong tuyệt đẹp, quyến rũ.
“Cái báo cáo vừa rồi thể hiện rất tốt… Á!”“Được.”
Tay Tạ Nhu bị anh nắm chặt, khiến cô sợ tới mức rụt về phía sau.
“Được, anh biết báo cáo anh làm rất tốt, anh cũng biết hôm nay em ăn khoai tây nghiền và đồ Nhật, sau đó lại muốn giảm béo, anh còn biết ngày mai em không có tiết…”“Chắc chắn sao?”“Xin chào mọi người, tôi là Hàn Định Dương, sinh viên năm ba chuyên ngành tự động hóa của khoa điện tử. Tôi sẽ cho các bạn một vài lời khuyên, dẫn dắt các bạn tiến vào cuộc sống khoa học kĩ thuật của con người trong tương lai.”
Hàn Định Dương nói một hơi không ngừng xong, sau đó cọ sát vào khuôn mặt cô, nhẹ nhàng hít thở.“Đây là video thể hiện khái niệm sản phẩm quản lý với trí tuệ nhân tạo, kết hợp mạng không dây điều khiển bằng giọng nói, để mọi người không cần dùng tay cũng có thể mở chốt hoạt động của các thiết bị gia dụng trong nhà. Trợ lý giọng nói ngày càng tinh tiến có thể nắm bắt được thời tiết bên ngoài cũng như các tin tức về giao thông dù cho đang ở trong nhà.”
“Tạ Định Nhu, hôm nay là ngày thứ 598 chúng ta quen nhau.”
“Con số này có ý nghĩa gì sao?”
“Không.”“Tạ Định Nhu, hôm nay là ngày thứ 598 chúng ta quen nhau.”
“…”Phía Hàn Định Dương chẳng có phản ứng gì, bình thản trả lời: “Không sao, học trưởng cũng có thể mà. Nhà đầu tư sẽ không để ý đến việc ai là người lên trình bày khái niệm, bọn họ chỉ để ý đến nội dung chính thôi.”
Tạ Nhu cúi đầu, ánh mắt có thể thấy được một chữ cái trên ngực áo thể thao anh đang mặc.
“Chỉ là con số này nhắc nhở anh, có lẽ bây giờ là lúc nên đưa mối quan hệ của chúng ta tiến thêm một bước, tiến đến một trạng thái hoàn toàn mới.”“A Định… Hình như hôm nay em không tiện.”
Anh cách gần như vậy, hô hấp của hai người tựa như đan xen nhau.“Không thành vấn đề.”
“Em không hiểu anh đang nói gì.”Tạ Nhu vội vàng vẫy tay, ý bảo anh cứ lo việc mình, không cần để ý tới cô.
Mặt Tạ Nhu đỏ bừng.“Không.”Buổi báo cáo kết thúc, Tạ Nhu chen chúc chạy đến hậu trường tìm Hàn Định Dương.
“Cũng đúng, chỉ số thông minh của em…” Hàn Định Dương khẽ cười một tiếng, ghé sát vào tai cô nhẹ giọng nói, “Nói ngắn gọn là anh muốn em.”
Đột nhiên một cơn gió thổi tới, lá cây xào xạc.
Tạ Nhu cảm thấy đầu óc mình như bốc hơi, toàn thế giới đều rung động. Mỗi chiếc lá cây, mỗi một cánh hoa, cả bầu trời ngàn vạn vì tinh tú như rơi xuống, hết thảy mọi vật đều trở nên vô cùng không chân thực.“Chơi ai cũng không dám chơi em, nói thật mà.”
Hàn Định Dương ghé sát mặt, môi hai người tựa hồ cũng chạm phải nhau.
Hô hấp hai người hòa quyện vào nhau, ẩm ướt ái muội, khiến người ta hít thở không thông.
“Tiến triển của chúng ta cũng không tính là nhanh.”
Giọng Hàn Định Dương tựa như đêm tối trầm tĩnh.“Hả?”
Anh nhấp nhẹ môi: “Nhưng 598 ngày, ngày nào anh cũng đều nhẫn nhịn.”
Tay Tạ Nhu đột nhiên nắm chặt túi quần yếm.Trước mặt là một khách sạn. Hàn Định Dương dừng bước chân, không đi nữa, dù cho Tạ Nhu có lôi kéo thế nào cũng không chịu dịch chuyển một bước.
“Nhu Nhu, chỉ cần em em đồng ý, bây giờ chúng ta sẽ đi vào.”
“Đồng ý như thế nào?”“Cũng đúng, chỉ số thông minh của em…” Hàn Định Dương khẽ cười một tiếng, ghé sát vào tai cô nhẹ giọng nói, “Nói ngắn gọn là anh muốn em.”
Cô nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, tay nắm lấy vạt áo Hàn Định Dương làm nổi lên nếp gấp.
Cô giống như một chú ếch giấy, búng một cái, nhảy một cái.Cô ta thấy có hơi thú vị.
Hàn Định Dương cười xấu xa, lại ghé sát tai cô nhẹ giọng dịu dàng nói: “Thì nói là, em cũng muốn anh.”Tạ Nhu tháo giày rồi đá anh một cái, tức giận nói, “Hôm nay anh hứng quá nhỉ!”
Lời nỉ non ngại ngùng mà lại nóng bỏng, tựa như phiến lông vũ nhẹ nhàng vỗ về mặt hồ trái tim cô, tạo nên từng đợt sóng nhỏ lăn tăn.
Giây tiếp theo, không đợi cô trả lời, Hàn Định Dương đã kéo cô xoay người đi nhanh vào khách sạn.Tạ Nhu hoàn toàn sửng sốt.
Trình ra chứng minh thư, đăng ký, mở phòng, một mạch vô cùng lưu loát.“Cái báo cáo vừa rồi thể hiện rất tốt… Á!”
Cả thang máy anh cũng không chờ được, cứ thế kéo Tạ Nhu bò thang bộ một mạch lên tầng ba, quẹt thẻ rồi vào phòng.
Anh đẩy Tạ Nhu lên giường, áp thân mình lên.
Hàn Định Dương chôn mặt ở cổ cô, hít sâu một hơi, đột nhiên lại cười lên.
Tạ Nhu thậm chí còn chưa phản ứng kịp, vì sao hôm nay anh lại tâm huyết kéo cô đi thuê phòng như thế, muốn cùng cô làm ra loại chuyện xấu hổ này.
Hàn Định Dương nằm trên giường cười như chó vậy.
Tạ Nhu hoàn toàn sửng sốt.
Anh… Anh chơi cô à?
“Hàn Định Dương!”
Tạ Nhu tháo giày rồi đá anh một cái, tức giận nói, “Hôm nay anh hứng quá nhỉ!”Khóe miệng anh phác lên một đường cong tuyệt đẹp, quyến rũ.
“Chơi ai cũng không dám chơi em, nói thật mà.”
Hàn Định Dương nắm lấy chân cô, áp cô xuống dưới thân.
“Này!”A Xuân mở thời khóa biểu ra xem.
Bỗng nhiên nhớ ra một chuyện rất quan trọng.Chương sau
“A Định.”Tay Tạ Nhu bị anh nắm chặt, khiến cô sợ tới mức rụt về phía sau.
“Hả?”
“A Định… Hình như hôm nay em không tiện.”
Hàn Định Dương dừng động tác lại, hôn cô ý lo.ạn tì.nh m.ê: “Nói đùa à?”
“Không.”
“Em gạt anh, không phải ngày hôm nay, cho anh xem đi.”
“Thật mà, không lừa anh, của em tới không đều.”
“….”
Hàn Định Dương âm trầm bước ra từ phòng tắm, phẫn uất liếc mắt nhìn Tạ Nhu đang nằm úp trên giường cười bỡn cợt.
“Hai ngày sau sẽ đến xử lý em.”
“Được, em chờ anh hai ngày sau đến xử lý nha.”
Tạ Nhu xoay người ngồi bên mép giường.“Rốt cuộc em có chuyện gì! Chuyện gì có thể quan trọng hơn so với thời gian chúng ta trả giá cùng với thành quả nghiên cứu tâm huyết chứ?”
Cô mặc một bộ đồ thể thao ngắn tay, gợi lên cặp đùi thon dài, để lộ ra ngoài cố ý trêu đùa anh.Tạ Nhu trả lời không chút do dự.
Rốt cuộc Hàn Định Dương cũng hạ quyết tâm buông cô ra, nằm yên nhìn trần nhà rồi tắt lửa.
Tạ Nhu xoay người ôm eo anh.
* * *
Khách sạn Thế Kỷ, A Xuân cùng một vài vị khác ăn cơm tối. Cô xin phép ra ngoài đi toilet, chỉnh sửa lớp trang điểm trước gương.
Mới vừa đi ra đã nhìn thấy một gương mặt quen thuộc phản chiếu từ cạnh gương của toilet nam đối diện – Hàn Định Dương.“Uống rượu được không?”
A Xuân hơi nhíu mày.
Nghe Tạ Nhu bảo đêm nay Hàn Định Dương sẽ có một buổi diễn thuyết ở phòng nghiên cứu, sao anh lại xuất hiện ở đây?