Ngạo Kiếm Lăng Vân - Chương 457: Ngầm ra tay độc ác.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
18


Ngạo Kiếm Lăng Vân


Chương 457: Ngầm ra tay độc ác.



-Khi nào ngươi nói lời này, cút đi, hãy cho ta xem xét!

Bị Lăng Tiêu mắng một câu, trong lòng Tương Vân Sơn trái lại dâng lên một luồng ấm áp to lớn, mũi có chút ê ẩm, quay mặt qua chỗ khác, tuy nhiên hắn lập tức quay sang, ngồi xuống bên cạnh Hạ Tuyết Ngọc, cầm lấy tay Hạ Tuyết Ngọc, thần tình khẩn trương nhìn cô gái hắn yếu nhất.

Một số con cháu của Ngô gia, thấy tình hình này, nhận ra Tương Vân Sơn là ai, lúc này sắc mặt tái nhợt, quay về phía Ngô Tú Nhi nói :

-Đại tiểu thư, chúng ta có lẽ nên nhanh chóng đi ngay! Chuyện này cũng không phải chúng ta có thể giải quyết, người đàn ông kia chính là con trai lớn của gia tộc đỉnh cấp Tương gia, mấy chục năm trước bọ trục xuất hắn khỏi gia môn, nghe nói người con gái kia hại hắn. Người xem, hiện tại cô gái kia bản thân bị trọng thương tìm đến, khắng định là … …

-Đủ rồi!

Vẻ mặt Ngô Tú Nhi khinh miệt ngắt lời đám con cháu gia tộc, sau đó nói :

-Nhìn đức hạnh của các ngươi kìa! Điểm ấy cũng sợ thành như vậy! Đừng nói Tiêu tiên sinh là đại ân nhân của Ngô gia chúng ta. Gã Tương Vân Sơn kia chính là thủ hạ của Tiêu tiên sinh, cho dù chỉ là người qua đường, chúng ta cũng có thể có loại tinh thần gặp chuyện bất bình, rút dao tương trợ! Hừ, thật không biết các ngươi phát triển như thế nào, nếu như gia tộc xuất hiện nguy hiểm, các ngươi có thể chạy nhanh hơn thỏ hay không chứ?

Lời nói của Ngô Tú Nhi khiến sắc mặt đám con cháu Ngô gia đỏ bừng lên, giải thích :

-Đại tiểu thư, chuyện này không thể gộp chung lại, không giống như vậy đâu!

-Có gì không giống chứ? Ngươi tực tiếp nói tính người đáng ghê tỏm rồi.

Ngô Tú Nhi quay đầu liếc mắt nhìn đám con cháu Ngô gia :

-Muốn đi thì các ngươi đi đi, chuyện này không có liên quan đến các ngươi. Ta không đi, ta muốn ở đây xem sao.

Nói xong liền đi tới bên cạnh Lăng Tiêu.

Một đám thị vệ bên người Ngô Tú Nhi tuy rằng trong lòng cũng không tán thành chuyện đại tiểu thư đi theo giúp vui, tuy nhiên bọn họ có ấn tượng vô cùng tốt với Lăng Tiêu! Đại tiểu thư nói đúng, đó là ân nhân của Ngô gia, nếu như không có Tiêu tiên sinh, hiện tại công tử chỉ sợ cũng đã … Cho nên, Tiêu tiên sinh gặp nạn, chúng ta nhất định không thể ngồi yên mà không màn tới!

Một đám con cháu còn lại ngơ ngác nhìn tình cảnh này, không có đi tới, cũng không thể tự mình rời khỏi. Nếu như đại tiểu thư thật sự có nguy hiểm gì, như vậy sau này bọn họ nhất định không có ngày sống yên. Xuất thân trong gia đình lớn, từ nhỏ phát triển trong nơi này, nếu như mất đi chỗ dựa của gia tộc, có thể sống sót hay không cũng còn là một vấn đề!

Tuy nhiên, muốn bọn họ cùng đi, đó cũng là chuyện không có khả năng, biết rõ chuyện này cổ quái, còn cùng đi vào đó, đó không phải là nghĩ khí mà là ngu ngốc.

Đương nhiên, bọn họ nhất định sẽ không dám nói với Ngô Tú Nhi.

Lăng Tiêu giơ tay dò xét khí tức của Hạ Tuyết Ngọc, phát hiện lúc này khí tức mỏng manh, bản thân bị trọng thương, Lăng Tiêu lập tức đặt tay lên mạch đập của Hạ Tuyết Ngọc, trên mặt … Lập tức lộ ra vẻ cực kỳ cổ quái, trong mắt chợt lóe lên một chút khiếp sợ, thậm chí không có bất cứ kẻ nào có thể bắt gặp ánh mắt của Lăng Tiêu.

Kịch độc mà Ngô Dong trúng một lần nữa lại xuất hiện!

Mà lúc đó gã thuộc nhánh Vương gia điều phối ra loại độc dược này, không phải đã chết rồi sao? Hơn nữa, Tương gia cách Vọng Thiên Thành với khoảng cách xa đến vạn dặm, hai bên này lại không có xung đột lợi ích, chẳng lẽ có thể căng đến cỡ đó sao?

Nhớ rõ lúc ấy khi rời khỏi Vọng Thiên Thành, trông ý tứ của Ngô Anh, trên cơ bản đám người Ngô gia đã nắm được phần lớn chứng cứ về chuyện này, nói mấy thế lực gia tộc trong Vọng Thiên Thành giở trò.

Chẳng lẽ nói, trong chuyện này không đơn giản vậy sau? Còn có bóng dáng Tương gia hay sao? Lăng Tiêu nghĩ vậy, lại hơi thoáng nhíu mày, nếu thực sự có liên quan đến Tương gia, như vậy bọn họ lại sử dụng loại kịch độc có thể được mình phá giải … Đối với sự hiểu biết của mình về loại độc dược này mà nói, căn bản không đáng giá nhắc tới, như vậy bọn họ làm như vậy là có ý gì?

Nghĩ vậy, Lăng Tiêu dùng tinh thần lực bao vây toàn thân Hạ Tuyết Ngọc, sau đó bắt đầu tra xét tỉ mỉ.

Cùng lúc Lăng Tiêu hành động, hơn một ngàn năm trăm người đều tự giác quay thành một vòng lớn, vây quanh Lăng Tiêu vào trong, đồng thời toàn bộ thân thể quay ra ngoài, bắt đầu cảnh giới.

Từ trên điểm này có thể nhìn ra được, tố chất của đám người mà hai người Tương Vân Sơn và Vương Chân chọn cao bao nhiêu!

Tinh thần lực của Lăng Tiêu khổng lồ, được khống chế vô cùng chính xác, theo đó từng chút một tràn vào trong kinh mạch của Hạ Tuyết Ngọc, giống như nước suối từ trên núi chảy xuống dưới, gần như chỗ nào cũng đi qua, bao trùm mọi ngóc nghách kinh mạch của Hạ Tuyết Ngọc!

Dùng tinh thần lực truy tìm độc, đừng nói là trong Thánh Vực, chỉ sợ ngay cả Tu Chân giới, Lăng Tiêu cũng là một người duy nhất!

Tuy rằng chưa chắc quá hùng mạnh, nhưng dưới Tiên giới, bản lãnh này của Lăng Tiêu là độc nhất!

Năm đó khi Lăng Tiêu ờ Tu Chân giới, thích đọc sách, giỏi tự tìm hiểu, từng ở trong tàng kinh các của Thục Sơn kiếm phái, xem qua một bản đơn, mặt trên viết như vậy : Tiên nhân hùng mạnh, tiên lực tràn đầy, phạm vi mà tiên lực bao phủ, vạn vật không chỗ nào che giấu được!

Nói cách khác, ý này nói, trong phạm vi khả năng của tiên lực, mặc kệ là gì, cũng sẽ bị tiên nhân biết không sót gì!

Lăng Tiêu vô cùng hâm mộ bản lãnh này, ý nghĩ kỳ lạ, dưới tiên lực, vạn vật không thể che giấu, như vậy … Dưới tinh thần lực thì sao?

Lăng Tiêu khắc khổ tu luyện một phen, đến cuối cùng cũng phát hiện, có lẽ không thể thành công.

Cho đến sau khi hắn đi vào Thương Lan đại lục, tinh thần lực hùng mạnh hơn, đồng thời thực lực bản thân cũng nhanh chóng phát triển, thẳng cho đến khi thực lực Lăng Tiêu đột phá đến Xuất Khiếu kỳ, Lăng Tiêu mới phát hiện, phạm vi bao phủ của tinh thần lực mình, tất cả vạn vật đều cực kỳ sống động! Mà ngay cả âm thanh của côn trùng bụi cỏ, giọt sương mai trên hoa … Toàn bộ tất cả trong thể giới tinh thần của Lăng Tiêu, đều vô cùng sống động, đây là một cảnh giới hoàn toàn mới!

Mà lúc này, Lăng Tiêu mới phát hiện, tinh thần lực của mình dường như cũng có thể làm được rất nhiều chuyện!

Hắn không dám nói phạm vi bao phủ của tinh thần lực, không chỗ nào che giấu được, nhưng ít ra tình trạng của căn bệnh độc rõ ràng, không thể trốn thoát ánh mắt của Lăng Tiêu.

Thật lâu sau, Lăng Tiêu mới thở ra một hơi thật dài, đồng thời trong lòng sinh ra một luồng phẫn nộ thật lớn.

Tương Vân Bưu khá lắm, tâm tư của ngươi không ngờ lại ác độc như thế!

Đến bây giờ, trên cơ bản Lăng Tiêu cũng đã xác định, chuyện của Ngô Dong, cho dù không trực tiếp liên quan đến Tương gia, nhưng khẳng định không thể tách khỏi quan hệ!

Ít nhất, người thầy thuốc Vương gia nghiên cứu chế tạo ra loại độc dược này, khẳng định có trực tiếp liên hệ với Tương gia này!

Nếu xủ lý không tốt, Vương gia đã âm thầm cấu kết với Tương gia!

Tuy rằng cách nhau vô cùng xa, nhưng là một thế lực đỉnh cấp, nếu như muốn âm thầm trợ giúp một thế lực cỡ trung, đó cũng không phải là chuyện khó. Nếu có thể thần không hay quỷ không biết, nhét Vọng Thiên Thành vào trong túi, tin rằng bất cứ một thế lực đỉnh cấp nào, cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Tuy nhiên, chuyện này cũng không có liên quan nhiều đến Lăng Tiêu. Lăng Tiêu trở về Vọng Thiên Thành cảnh báo Ngô gia, cũng được xem như phần nhân tình quá lớn rồi.

Thực sự khiến Lăng Tiêu tức giận, cũng là một loại độc tố khác trong cơ thể Hạ Tuyết Ngọc!

Vừa thấy vết tích xuất ra từ Nhị gia Tương gia, ngoại trừ hắn, người khác tuyệt đối sẽ không làm chuyện thiếu đạo đức như vậy. Loại độc tố này, nếu như đơn thuần được thân thể người hấp thu thì sẽ không sinh ra tác dụng phụ gì, loại trúng độc như Ngô Dong cũng không một chút liên hệ với độc tố này.

Chỉ khi Lăng Tiêu giải độc, sử dụng những dược liệu, trong đó có một loại vị dược, một khi gặp loại độc tố này, lập tức phát sinh phản ứng kịch liệt, sau đó sinh ra một thứ ngọn lửa tương tự, trong nháy mắt có thể đốt từng đoạn kinh mạch của người trúng độc!

Không có kinh mạch, cho dù có cứu sống người này, cũng sống không tới vài năm … Đến lúc đó, cho dù Tương Vân Sơn không trách tội mình, nhưng một loại không hiểu nhau trong lòng mãi mãi cũng không biến mất!

Dù sao, chẩn đoán sai của mình, mới hại Hạ Tuyết Ngọc.

Bởi vì tuyệt đại đa số người nhìn thấy lúc mình giải quyết căn bệnh độc này xuất hiện, trong lòng cũng có một loại lơ là vô ý thức, tuyệt đối sẽ không giống như Lăng Tiêu, trước cẩn thận tiếp tục tra xét. Cho dù tra xét, cũng không có bản lãnh dùng tinh thần lực trực tiếp tiến vào kinh mạch tra xét!

Cho nên, chuyện cân nhắc quả thực hiển nhiên.

Lăng Tiêu nghĩ đến đây, trong lòng càng thêm phẫn nộ mãnh liệt hơn, trong lòng nghĩ đến, Tương Vân Bưu ngươi không tính kế ta sao? Tốt lắm, ta lại muốn nhìn xem, bước kế tiếp, ngươi còn có thủ đoạn gì! Ngàn vạn lần đừng để ta xem thường!

Vung tay lên, gọi Ngô Tú Nhi tiến đến, cùng với mấy người Tương Vân Sơn và Vương Chân, bày ra kết giới, sau đó giải thích những phát hiện của mình cho mọi người.

Quả nhiên, mấy người này vừa nghe xong sắc mặt liền thay đổi, trong đó Tương Vân Sơn và Ngô Tú Nhi rõ ràng nhất. Tuy rằng Ngô Tú Nhi có chút tùy hứng, nhưng lúc nhỏ sinh ra ở gia tộc lớn, chuyện nặng nhẹ có liên quan đến lợi ích bản thân thì có thể hiểu được, ca ca mình bị thương, chỉ sợ không chỉ đơn giản là gia tộc bậc trung muốn lên vị trí! Sau lưng có lẽ còn có thể lực đỉnh cao như hổ rình mổi!

Nghĩ đến đó, sau lưng Ngô Tú Nhi tuôn ta một mảng mồ hơi lạnh, sau đó quay về phía Lăng Tiêu thi lễ thật sâu, mắt ngọc mày ngài nhìn vào Lăng Tiêu :

-Đại ân của Tiêu tiên sinh, Tú nhi suốt đời không quên, lúc này chuyện khẩn cấp, Tú nhi nhất định phải lập tức quay về gia tộc, đi trước một bước, mong rằng tiên sinh chớ trách!

Lăng Tiêu gật gật đầu, sau đó nói một câu :

-Chú ý an toàn!

Ngô Tú Nhi thản nhiên cười, xoay người bước nhanh rời đi.

Một đám con cháu Ngô gia thấy đại tiểu thư quay người đi, xụ mặt, trong mắt còn mang theo một chút lo âu, trong lòng cũng vui lên, chắc có lẽ bị Tiêu tiên sinh mắng?

Ngô Tú Nhi phân phó xuống, lập tức bước đi.

Điều này càng thêm chắc suy đoán của mọi người, trong lúc nhất thời, một đám con cháu của Ngô gia cho rằng mình không sai lắm, không kìm nổi chạy đến trước mặt Ngô Tú Nhi nịnh bợ.

Tự nhiên khuôn mặt Ngô Tú Nhi chỉ có lạnh lùng.

… …

Khi Ngô Tú Nhi đi rồi, Tương Vân Sơn mới lau một lớp mồ hôi trên trán, tất cả những thứ đó trên trán là mồi hôi lạnh, nếu không phải chủ công thận trọng, chỉ sợ Hạ Tuyết Ngọc đã … ….

Tương Vân Sơn càng nghĩ càng sợ, nhất là khi nghĩ đến nếu Tuyết Ngọc có biến cố gì, như vậy mình sẽ không còn ý chí chiến đấu tràn trề như hiện nay để tiếp tục tiến lên? Không giống như bây giờ, cùng một lòng với chủ công?

Nghĩ vậy, Tương Vân Sơn không kiềm nổi khóe miệng lộ ra một chút cười thảm.

-Tương Vân Bưu, ngươi đã nghĩ độc ác như vậy, mưu kế chu đáo chặc chẽ hùng mạnh của ngươi như vậy, ta đây nếu không phối hợp với ngươi một chút, chẳng phải là không đúng với ngươi sao?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN