Ngạo Kiếm Lăng Vân
Chương 531 : Tiểu Yêu thần bí
Khoé miệng Lăng Tiêu hiện lên một chút châm chọc. Lúc này, thanh cự kiếm màu xanh còn chưa tới nhưng kiếm mang kia đã làm vỡ vụn từng mảnh Tinh Kim Nguyệt Quan Giáp trên người Lăng Tiêu!
Lăng Tiêu mạnh mẽ phun ra máu tươi từ trong miệng, đồng thời thân hình hắn giống như tia chớp, chợt loé lên rồi biến mất!
Một giọng nói được truyền vào trong tai Diệp Thiên : Không né tránh chính là ngu!
Cùng lúc đó, thân hình Diệp Thiên ầm ầm đánh lên trên cự kiếm được tập trung bởi toàn bộ tinh thần lực ngưng kết thành của Lăng Tiêu. Vòng bảo hộ màu u lam kiên cố tới cực hạn trên người hắn giống như đậu hủ bị xẻ ra. Sau đó luồng cự kiếm do tinh thần lực rất mạnh ngưng kết thành căn bản không có tác dụng trên cơ thể Diệp Thiên, mà là giống như hư ảnh, cắt trên thân thể Diệp Thiên, sau đó liền biến mất không còn.
Hơn nữa câu trào phúng vô cùng ác độc của Lăng Tiêu, tinh thần thức hải của Diệp Thiên đột nhiên giống như nổ ra. Loại tinh thần lực công kích mạnh mẽ đến tận cùng khiến tinh thần hắn trong nháy mắt thiếu chút nữa rối loạn, liếc mặt một cái nhìn thấy một bóng dáng thon thả từ trong hư không đang bay về phía mình, Diệp Thiên gần như trong nháy mắt ra một quyết định, một ngụm máu được phun ra, sau đó trong nháy mắt thân thể cũng biến mất trong hư không.
Lam Hi giận dữ, nhìn về nơi xa, nhưng cánh tay kia trong nháy mắt vươn dài hơn một ngàn thước, một tay xé rách không gian, lại chỉ có thể tóm lấy một góc áo và một chút vết máu trên đó.
Lam Hi giận dữ gầm lên bén nhọn, đã bao nhiêu năm vẫn chưa ăn qua ngậm bồ hòn? Người mình muốn bảo hộ, bị trọng thương và không biết tung tích dưới mí mắt của mình, người muốn giết, thấy loại tốc độ của hắn không ngờ không thể bắt được, còn để đối phương chạy thoát!
Lam Hi không kiềm nổi điên cuồng nổi giận, mạnh mẽ đánh một kích về phía cánh đồng hoang vu ở dưới đất.
Ầm!
Một tiếng nổ qua đi, một vùng bụi mù to lớn giống như một vùng mây nấm bốc lên. Về phần nói một đám xem náo nhiệt ở phía xa, không doạ ngất đi thì đã sớm chạy đi quá xa rồi. Cho dù sau đó những người đó lại chạy đến đây xem. Phía trên một vùng cánh đồng hoang vu đã hình thành một hồ nước hình tròn to lớn có đường kính khoảng hơn năm nghìn thước!
Có người hiểu chuyện muốn nhìn xem hồ nước này rốt cuộc sâu bao nhiêu. Một gã cương giả có cảnh giới Tu Luyện giả mang theo một sợi dây thừng dài trăm thước, thật sự vẫn chưa tìm thấy đáy!
Lúc này, thực lực cường giả tối cao có cảnh giới Đại Viên Mãn đã hình thành một ấn tượng không thể chiến thắng ở trong lòng mọi người! Bởi vì đã rất nhiều năm Thánh Vực vẫn chưa có cuộc chiến kịch liệt như vậy!
Đám người kia còn tưởng rằng cuộc chiến giữa hai người Lăng Tiêu tông chủ và Diệp Thiên tạo thành, nhưng không nghĩ ra, hồ nước này mai sau được xưng là “Trân Châu Hồ”, căn bản là hành động do lão tổ bà bà Lam Hi phóng ra phẫn nộ.
Lúc này Lam Hi có loại cảm giác tiến thoái lưỡng nan, thậm chí bà không biết hẳn là làm sao giải thích với đám người Thục Sơn phái, nhất là Hoàng Phủ Nguyệt có quan hệ tốt với mình. Mình nhìn tiểu Isa hết sức thuận mắt, vừa đi liền đi … Đó không phải tính tình Lam Hi chút nào.
Giẫm chân trên không trung, không kiềm nổi nghĩ đến : Nên có thế nào thì nói thế đấy. Thực lực của Diệp Thiên này tuyệt đối không phải người có cảnh giới Đại Viên Mãn trung cấp tầm thường có thể bằng được! Cho dù ta chống lại hắn, cũng không dám nói có thể thắng mười phần. Người này chỉ sợ thực sự là Chân Thần chuyển thế từ Thần giới. Chiêu thức và năng lực quả thật rất quỷ dị. Người có cảnh giới Đại Viên Mãn trung cấp tầm thường nào có lợi hại như vậy!
Nhất là tấm chắn có ánh sáng màu vàng loé lên, thoạt nhìn chính là một bảo vật nha! Những năm gần đây, các thế lực gia tộc lớn ở Thánh Vực, nơi nào mà không có bảo vật đặt dưới đáy hòm. Nhưng chân chính có thể dùng bảo vật này xuất thần nhập hoá, lại không có mấy người.
Lam Hi lắc đầu có chút bất đắc dĩ, may mà một kích cuối cùng của tiểu tử Lăng Tiêu dường như cũng đả thương Diệp Thiên, chỉ mong có thể làm hắn trọng thương vài chục năm, để ta tìm hiểu được Đạo nhất sinh, nhất sinh nhị chết tiệt kia … Thực sự là rất phức tạp!
Cuối cùng trong nháy mắt Lăng Tiêu dựa vào độn thuật nháy mắt biến mất tại chỗ. Ngay sau đó, xuất hiện trên bầu trời chỗ rừng rặm hơn ngàn dặm, theo thực lực của hắn được nâng cao, phạm vi độn thuật của hắn phải xa hơn rất nhiều so với trước đây.
Lúc này trong đầu Lăng Tiêu cũng không còn một chút tinh thần lực nào, đầu đau như muốn nứt ra, kiếm khí của cự kiếm màu xanh vừa rồi đã gây tổn thương cho Lăng Tiêu nghiêm trọng, rất nhiều chỗ kinh mạch trong cơ thể bị gãy đoạn. Thanh cự kiếm màu xanh rõ ràng là do kếm khí biến thành. Nhưng công kích căn bản là không giống thực chất! Hơn nữa trong kiếm khí mơ hồ có ẩn chứa một chút pháp tắc thiên địa! Tuy rằng mờ ám khó hiểu, cảm giác cực kì đứt khúc. Nhưng cho dù loại pháp tắc thiên địa này, căn bản không phải một người tu chân Hợp Thể kỳ có thể chịu đựng!
Cho nên, đối với Lăng Tiêu mà nói, tổn thất tinh thần lực là chuyện nhỏ, tịnh dưỡng một đoan thời gian, thậm chí vài viên đan dược được dùng qua, cơ thể rất nhanh khôi phục.Nhưng thương thế trong cơ thể, nếu như không thể nhanh chóng tới xử lý e rằng sẽ gây thành hoạ lớn!
Cũng không biết cuối cùng cự kiếm do tinh thần lực mình ngưng kết thành có thể tạo vết thương cho Diệp Thiên tới mức nào. Nghĩ đến, cho dù chưa chắc hắn sẽ nhẹ hơn mình.
Lăng Tiêu nghĩ, bỗng nhiên thoáng nhíu mày, trong cơ thể bắt đầu truyền đến cơn đau kịch liệt, ho khụ khụ hai tiếng, lại phun ra mấy ngụm máu tươi. Lăng Tiêu lấy ra một đống đan dược từ trong nhẫn ném vào trong miệng.
Từ sau khi tu vi đạt tới Hợp Thể kỳ, Lăng Tiêu rất ít dùng đan dược, tới Phân Thần kỳ, hiển nhiên tác dụng của đan dược không thể rõ ràng. Tuy rằng có chút nâng cao nhưng cũng không nỡ dùng trước Phân Thần kỳ. Cho nên, giống như khi nuốt hết hàng loạt những đan dược, đối với Lăng Tiêu mà nói là rất rất nhỏ bé.
Xuất ra một quả truyền âm phù, bóp nát, truyền trở về cho mọi người trong môn phái một tin an toàn, căn bản Lăng Tiêu không có lòng dạ nào nói chuyện, thân hình trực tiếp rơi xuống trong rừng rậm.
Trên người Lăng Tiêu mang theo một mùi máu tươi rất hấp dẫn sự chú ý của một số mãnh thú. Tuy nhiên đồng thời trên thân thể Lăng Tiêu phát ra một luồng khí tức nguy hiểm, khiến cho một đám mãnh thú này đều lui binh toàn bộ.
Lúc này, Lăng Tiêu lấy ra Yêu Huyết Hồng Liên kiếm từ trong nhẫn, tiểu Yêu phát ra một tiếng nghẹn ngào uỷ khuất, âm thanh như khóc như nói, nhưng lại giống như cô gái u oán. Lúc này Lăng Tiêu đã không còn bao nhiêu tinh lực lắm để trấn an tiểu Yêu, lấy nó đi ra, là cũng vì cho rằng gậy để dùng.
Bởi vì Lăng Tiêu cảm giác được một vùng u ám ở trước mặt. Sau khi kiếm kỹ ẩn chứ thiên địa pháp tắc đả thương người, làm sao có thể dễ chịu? Hơn nữa, đây cũng là lần đầu tiên Diệp Thiên hắn hiển lộ bản lĩnh chân chính. Bởi vì những đối thủ của hắn, căn bản là không đáng để hắn hiển lộ thực lực chân chính!
Lăng Tiêu khó khăn tìm một sơn động, theo đó đi vào phía trong sơn động. Sơn động rất sâu, đi hơn nửa canh giờ không ngờ còn chưa đi đến đáy. Mà lúc này Lăng Tiêu đã gần tới trạng thái sụp đổ, toàn bộ đều được duy trì bằng một loại nghị lực hơn người.
Đến cuối cùng, rốt cuộc Lăng Tiêu cũng đi tới đáy sơn động, thậm chí ngay cả phong ấn chỗ sơn động này cũng không kịp, liền trực tiếp khoanh chân ngồi xuống. Đại Tự Tại Tâm Kinh bảo vệ tâm cảnh tâm mạch, tay lấy ra một khối tinh thạch cực phẩm, thậm chí còn đánh rơi trên mặt đất, khó khăn lắm mới cầm một khối. Năng lượng trong tinh thạch từ trong bàn tay Lăng Tiêu, bắt đầu dọc theo kinh mạch, cuồn cuộn không ngừng đưa đi vào.
Lúc này Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm dừng ở bên cạnh Lăng Tiêu bỗng nhiên từ trên thân kiếm xuất hiện một dáng người thiếu nữ duyên dáng. Tuy nhiên thoạt nhìn còn có cảm giác mông lung, thấy không rõ khuôn mặt như thế nào, chỗ đó giống như được bao phủ bởi một đám sương mù.
Theo Yêu Huyết kiếm đi ra, nhìn thấy tinh thạch cực phẩm trên mặt đất, vẫy tay một cái liền hút tới một khối. Khối tinh thạch cực phẩm kia gần như tốc độ đang nhỏ đi mà mắt thường có thể thấy được, chỉ thấy khuôn mặt thiếu nữ này cũng dần dần rõ ràng hơn, lộ ra một khuôn mặt trong sáng động lòng người, nhìn thoáng qua Lăng Tiêu có chút lo lắng, trên mặt lộ ra một chút thần sắc kiên quyết, trong ánh mắt kiên nghị mang theo một niềm khuất phục và phẫn nộ thật sâu, hút toàn bộ mấy khối năng lượng tinh thạch rơi trên mặt đất lại đây. Mấy khối năng lượng tinh thạch này không ngờ đồng thời tốc độ giảm bớt thể tích mà mắt thường có thể thấy!
Nếu như có người nhìn thấy, nhất định sẽ cả kinh trợn mắt há hốc mồm, thậm chí còn hoài nghi thần kinh của mình có phải hỗn loạn hay không?
Một khối tinh thạch thượng phẩm tương đương với một vạn khối tinh thạch hạ phẩm! Mà một khối tinh thạch cực phẩm tương đương với một trăm khối tinh thạch thượng phẩm! Nói cách khác, một khối tinh thạch cực phẩm tương đương với một trăm vạn khối tinh thạch hạ phẩm!
Đây là con số khủng bố cỡ nào nha!
E rằng đến cuối cuộc đời người luyện võ, cường giả chí cao tu luyện tới cảnh giới Đại Viên Mãn, cũng sẽ tiêu hao khoảng một ngàn vạn tinh thạch hạ phẩm. Mà trong khoảnh khắc ngắn ngủi tiểu Yêu không ngờ hấp thu năng lượng tương đương với bốn năm trăm vạn khối tinh thạch hạ phẩm, nhắc tới cũng không tính là quỷ dị, vậy thì thứ gì mới xem là quỷ dị?
Thoáng cái hấp thu nhiều năng lượng như vậy, đối với tiểu Yêu mà nói, hiển nhiên cũng không phải là ý kiến tốt, chỉ thấy thân thể nhanh nhẹn của nàng có linh trí đột nhiên bắt đầu lớn lên nhiều, vừa biến mất ở đây, thì lại đến nơi đó.
Đồng thời, trong nháy mắt sắc mặt của tiểu Yêu trở nên tái nhợt, sau đó lại bắt đầu hồng nhuận, đỏ đậm, đỏ tươi, đỏ rực … Tiểu Yêu phun ra một ngụm máu tươi từ trong miệng.
Tiểu Yêu có chút lo lắng nhìn thoáng qua Lăng Tiêu, lúc này thấy hắn đã rơi vào trạng thái bế quan chiều sâu, mới yên tâm quay đầu lại, canh giữ thông đạo dọc theo đường, khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu ngưng thần tu luyện.
Thân thế tiểu Yêu vô cùng quỷ bí. Nếu không phát sinh chuyện không ngờ ngày hôm nay, e rằng tiểu Yêu còn có thể bình thản rất lâu. Ký ức kia đến từ thời xa xưa, khiến rằng nàng thà rằng trở thành một kiếm linh chỉ có chút linh tính trong mắt người khác, cũng không muốn giống như tung hoành thiên địa ngày xưa.
Thịnh cực thì suy, đạo lý này không chỉ riêng nhân loại mới hiểu được. Ít nhất tiểu Yêu nàng không muốn giẫm lên vết xe đổ một chút nào.
Tuy nhiên vì chủ nhân trẻ tuổi này, nàng đã vi phạm lời thề của mình một lần. Nàng muốn cho người có gan làm thương tổn chủ nhân, gặp phải kết cục! Mà không phải trong lúc nguy cấp, bị khuất phục ném vào trong nhẫn trữ vật!
… ….
Khi thân hình Diệp Thiên xuất hiện, cách chỗ chiến đấu hơn năm trăm dặm. Tuy nhiên hắn cũng không dừng lại chút nào, giơ tay sờ lên vị trí thắt lưng, vết máu đầy tay, trong lòng nghĩ mà kinh sợ vô cùng : Đàn bà xấu kia, ngươi chờ đó, một ngày nào đó ta sẽ cho ngươi biết, kết cục của việc xen vào chuyện người khác! Đại Viên Mãn cao cấp tính là cái rắm!
-Mẹ nó, nguy hiểm!
Rốt cuộc Diệp Thiên không nhịn được, lên tiếng mắng một câu. Nếu mình chậm một chút, e rằng toàn bộ sau lưng đều bị người đàn bà kia cào nát bấy. Đến lúc đó, cho dù mình có mạnh hơn nữa nhưng dưới tình huống thực lực không bằng nàng thì cũng chỉ có chết.
Tinh thần lực trong đầu Diệp Thiên lại hỗn loạn một trận, sắc mặt hắn nhăn nhó, thân thể nhanh chóng đi đến nơi xa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!