Ngạo Kiếm Lăng Vân
Chương 537: Trở về.
Nếu sau này hiểu biết của Lăng Tiêu về thiên địa pháp tắc sâu sắc hơn, khống chế ngũ hành đến mức tùy tâm mà làm, như vậy, hắn thậm chí có thể bắt các sinh vật cường đại, nhốt trên tòa núi lớn này khiến chúng nó tự sinh tự diệt, hơn nữa còn làm tòa núi này không ngừng lớn lên. Đến cuối cùng, khi trở thành tiên nhân, thậm chí có thể thành một thế giới chân thật.
Đến lúc đó, khiến cho thế giới này có nhân loại sinh sống, cũng không phải là không có khả năng!
Hơn nữa sinh vật trên núi cường đại, làm cho pháp bảo năng lực công kích càng cường đại, cứ không ngừng luyện hóa, thậm chí còn có thể phát ra thiên uy có uy lực vô biên!
Lúc thần thức của Lăng Tiêu lướt qua mấy con thú, tất cả chúng nó đều trở nên vô cùng ngoan ngoãn, quỳ rạp trên mặt đất, giống như tín đồ trung thành nhất nhìn thấy vị thần mà chùng tín ngưỡng!
Lăng Tiêu tâm niệm vừa động, phát ra một cỗ khí thế uy nghiêm, bao phủ toàn bộ núi lớn. Tất cả sinh vật đều rét run, sau đó linh trí đột nhiên khai thông!
Tiếng của Lăng Tiêu dưới ý niệm thần thức truyền khắp tòa núi lớn:
– Ta là thần của các ngươi, mở mang linh trí cho các ngươi!
Nói xong, một đạo hào quang hiện lên, bất kể các loại thú chạy trên mặt đất, chim bay trong bầu trời, hay là những con cá vàng nhỏ bơi trong hồ, thậm chí ngay cả cỏ cây cũng đều hoan hô nhảy nhót. Cả tòa núi lớn trong nháy mắt bộc phát ra cổ khí tức sinh mạng cường đại!
Khí tức thần thánh này, người và thần đều thích! Lăng Tiêu có cảm giác, liên hệ giữa mình và bản mạng pháp bảo càng trở nên thân thích, quen thuộc và chặt chẽ hơn, và hơn thế nữa cảm giác nặng nề ban đầu hầu như không còn! Bây giờ Lăng Tiêu không cần làm gì cả, chỉ cần lấy chân nguyên ân cần chăm sóc thì ngọn núi trong Hàm Hàn bảo đỉnh cũng có thể tự động hấp thu thiên địa linh khí!!!
Lăng Tiêu giương mắt, thu lại thần thức, khóe miệng khẽ cười, sau đó nghĩ ra vấn đề. Bổn mạng pháp bảo của mình, thủy mộc kim thổ đều chiếm tỉ lệ rất lớn, nhưng hỏa thuộc tính lại không nhiều!
Lăng Tiêu phi thân khỏi sơn động, một tia nắng chiếu vào, theo bản năng Lăng Tiêu nheo mắt. Thực tế với thực lực bây giờ ánh mặt trời không tổn hại được mắt hắn. Nhưng nheo mắt là bản năng tự bảo vệ.
Mặt trời chói chang…à… Lăng Tiêu nghĩ thầm, nếu trong bảo đỉnh của mình cũng có một mặt trời đỏ, thì ngũ hành sẽ chân chính cân bằng!
Tuy nhiên điều này nói thì dễ, làm rất khó. Với thực lực bây giờ của Lăng Tiêu thì vẫn chưa có khả năng làm được điều này. Ít nhất Đại Thừa kỳ thì mới cần xem xét vấn đề này! Lăng Tiêu lắc đầu cười, chuyện gì hoàn mỹ quá chưa chắc đã là chuyện tốt. Nếu năng lực mình không làm được thì không cần nghĩ tới! Tuy nhiên cũng không loại trừ khả năng gặp được kì ngộ, lấy hỏa nguyên tố cân bằng ngũ hành trong thế giới của đỉnh, khiến không gian pháp bảo càng thêm cường đại! Nhưng chuyện này quá xa vời, người ta sống không thể đem hy vọng đặt hết vào vận khí hư vô mờ mịt.
Lăng Tiêu bèn tung mình bay lên không trung, hướng Thục Sơn phái mà bay đi! Ngàn dặm xa xôi, với Lăng Tiêu mà nói, chỉ là trong giây lát. Khi Lăng Tiêu bay về đến bầu trời Thục Sơn phái, cũng không khỏi bị dải kiến trúc bên dưới làm kinh ngạc một chút. Không thể tưởng tượng được, Thục Sơn sau trăm năm lại phát triển đến mức này.
– Người tới là kẻ nào? Đây là phạm vi Thục Sơn phái, có việc thì thông báo, không thì mau chóng rời đi!
Một thanh âm trong trẻo dễ nghe từ xa truyền đến. Sau đó là một bóng hồng từ thác nước khổng lồ trên đỉnh núi cạnh Thục Sơn phóng tới.
Lăng Tiêu kinh ngạc sửng sốt, sau đó lập tức cười rộ lên, trăm năm thời gian, như mới hôm qua, không khỏi cười khổ nói:
– Này tiểu nha đầu, lúc nào cũng thích lo chuyện bao đồng đến thế sao? Từ nhân giới đến Thánh Vực, bây giờ cảnh giớ cũng đã cao rồi, không ngờ vẫn không sửa tính cũ sao?
Trăm năm thời gian không lưu lại dấu vết nào trên khuôn mặt Lăng Tiêu. Thân hình Hoắc Thanh Thanh từ xa đến, hàng lông mày trên khuôn mặt nhỏ xinh xắn dựng ngược lên. Xem ra, Tiên Thiên cảnh giới cũng không thể khiến đệ tử xuất sắc nhất trong đám đệ tử đời thứ hai hài lòng. Sau khi phát hiện trong Thánh Vực còn vô số cao thủ, Hoắc Thanh Thanh thề sớm muộn gì một ngày cũng đuổi kịp họ! Cho dù không thể vượt qua, chí ít cũng sánh vai ngang bằng với họ!
Đôi môi hồng nhuận khêu gợi hơi hơi chu lên, vừa muốn tiếp tục buông vài câu phủ đầu người không có quy củ, cả gan phi hành trên bầu trời Thục Sơn, đột nhiên sững người lại.
Người trước mặt này … Không phải … Không phải tông chủ sao? Cái miêng nhỏ nhắn của Hoắc Thanh Thanh khẽ nhếch lên, dáng vẻ cực kì đáng yêu. Lúc này, chợt nghe người đối diện nọ nói một câu:
– Như thế nào, còn muốn giốn như trăm năm trước, đuổi ta đi sao?
– A!!!!
Hoắc Thanh Thanh bỗng nhiên hét một tiếng chói tai, làm Lăng Tiêu hoảng sợ, thầm nghĩ mình không đến mức dọa người như vậy chứ. Vừa muốn nói chuyện, lại thấy Hoắc Thanh Thanh như đám mây đỏ biến mất trước mắt mình, đồng thồi một thanh âm bén nhọn vang vọng khắp bầu trời THục Sơn phái.
– Tông…chủ… đã trở về… rồi!
Người luyện võ cảnh giới Tiên Thiên gân cổ lên hô một tiếng như vậy thì toàn bộ phạm vi hơn mười dặm xung quanh Thục Sơn phái đều có thể nghe thấy thanh âm của nàng.
Trong nháy mắt, toàn bộ người trong Thục Sơn phái liền náo động cả lên. Lăng Tiêu đứng giữa không trung, có thể cảm giác rõ được phía dưới có những cỗ khí tức mạnh yếu khác nhau đang truyền đến. Giống như là thế giới trong đỉnh sau khi được thần thức của mình trải chuốt qua, trong phạm vi toàn bộ Thục Sơn phái, trong nháy mắt bộc phát ra một luồng sinh khí hùng mạnh.
Luồng sinh khí kia bốc lên cao, hình thành một cỗ năng lượng vô cùng to lớn dẫn đến chín tầng mây.
Cùng lúc đó, vô số bóng người từ khắp nơi phi thân lên. Cô bé Hoắc Thanh Thanh tuy rằng bình thường thông minh hoạt bát, thậm chí hơi điên điên khùng khùng, nhưng trong toàn bộ Thục Sơn phái đều yêu thích nàng. Càng biết, cô bé này không nói dối. Cho nên, một câu này của nàng gần như gọi mọi người trong THục Sơn phái bay đến đây.
Trong ánh mắt Lăng Tiêu âm thầm cười khổ, thầm nghĩ: “Sớm biết thế này, không bằng lặng lẽ không nói tiếng nào âm thầm về môn phái.”
Lúc này, một đám người nhà và mỹ nữ do Diệp Tử cầm đầu cùng Tương Vân Sơn và các nhân vật nòng cốt trong Thục Sơn phái, tất cả đều phi thăng lên không trung, nhất tề đi đến trước mặt Lăng Tiêu.
Mặt khác, Thục Sơn đệ tử và đám binh lính binh đoàn Tia Chớp ở nhân giới thì mỗi người một nơi, nhìn bóng người đứng giữa không trung kia. Trong ánh mắt mọi người thấy được một sự kích động, nhất là trong đám binh lính kia.
Chưa bao giờ, nhưng binh lính tầm thường như bọn họ dám nghĩ đến sẽ có một ngày, mình không ngờ cũng có thể đi vào một thế giới mà thậm chí nghe cũng chưa từng nghe nói qua!
Trong thế giới này vô số cường giả, bọn họ đều có tuổi thọ lâu hơn người thường thậm chí mấy chục lần! Chỉ cần ngươi cố gắng tu luyện là có thể đạt tới!!!! Bởi vì ai cũng biết, Lăng Tiêu không ngốc! Chẳng những không ngốc, thử hỏi có mấy người có thể trong vòng mười mấy năm ngắn ngủi liền có thể đem một thế lực phát triển đến mức trở thành một môn phái mà ai cũng phải ngước nhìn không? Lại ai có thể sau thời gian bế quan trăm năm, vẫn như trước được người người tôn là nhất đại tông sư. Gần như mỗi thời khắc đều có người nhắc tên Lăng Tiêu! Đan dược của Thục Sơn phái trải qua hơn trăm năm phát triển, sớm đi sâu trong lòng người rồi!!!
Mấy hán tử trong binh đoàn Tia Chớp này cũng biết thân phận của mình, cũng biết nhờ vào đâu mới có thân phận hôm nay. Cho nên sau khi họ phi thăng Thánh Vực, càng liều mạng tu luyện hơn. Tuy bọn họ thiên phú có hạn, tuy rằng ông trời sắp đặt rằng đám người bọn họ cho dù có biện pháp gì đi nữa cũng không thể tuy luyện đến cảnh giới đỉnh cao người luyện võ – cảnh giới đại viên mãn! Chỉ sợ ngay cả tu luyện giả thì hầu hết người trong số họ cũng không thể mon men đến gần.
Cho dù là người trong Thánh Vực, có bao nhiêu người dám nói, họ có thể tu luyện đến cảnh giới đại viên mãn đâu? Nhìn thì có vẻ như người đạt cảnh giới đại viên mãn rất nhiều. Nhưng thử nghĩ lại sẽ thấy, một gia tộc lớn, một thế lực đỉnh cấp có trăm vạn người nhưng số lượng cường giả tối cao cảnh giới đại viên mãn không vượt quá năm mươi người!
Điều này nói lên điều gì? Cứ hai vạn người mới xuất hiện một người đạt cảnh giới đỉnh cao-đại viên mãn! Có một số gia tộc thậm chí chỉ có mười mấy, hai mươi, ba mươi cường giả đạt cảnh giới đại viên mãn?
Chứng tỏ những người đạt cảnh giới này không ai không phải thiên tư trác tuyệt! Hơn nữa, cường giả tu luyện đến cảnh giới đại viên mãn rồi thì cảnh giới sơ cấp và đỉnh phong còn chênh lệch tương đối lớn. Người có thể thực sự đạt cảnh giới đỉnh phong, trăm vạn người không được một người!
Đừng nói đâu xa, hãy xem Lam gia. Lam gia là một thế lực đỉnh phong Nam Châu, hai người Lam gia lão tổ tông và lão tổ bà thậm chí đã sống cả vạn năm, cũng đơn giản chỉ là cảnh giới đại viên mãn cao cấp! Khoảng cách đến đỉnh phong còn xa xôi mù mịt! Từ đó thấy được, người đạt cảnh giới đó, không ai không là thiên tài!
Do đó, đám binh lính Tia Chớp không ai có hy vọng quá xa xôi. Bọn họ liều mạng tu luyện cũng chỉ mong sẽ không kém hơn đại đa số người thực lực trung bình ở Thánh Vực, như vậy cũng đủ mãn nguyện rồi!
Đám người bọn họ chỉ mong trong trăm năm có thể đạt cảnh giới Kiếm Thánh, thậm chí là Kiếm Thần! Nói ra thì cũng không sợ mất mặt!
Cho nên nói đến tín đồ của Lăng Tiêu thì đám người binh đoàn Tia Chớp này tuyệt trung thành nhất!
Lăng Tiêu cảm nhận được một cỗ tín ngưỡng lực từ những hán tử đó bay về phía mình. Lăng Tiêu hơi động lòng, có lẽ thực lực của mình vẫn không đủ. Có lẽ một ngày nào đó, khi mình thực lực cường đại, thì mình sẽ có thể hấp thu tín ngưỡng lực vô số kể ở nhân giới chăng?
Nghĩ thế Lăng Tiêu vung tay lên, tín ngưỡng đó sau khi chạy một vòng trong thân thể Lăng Tiêu liền bay trở về đám hán tử binh đoán Tia Chớp, tiến vào trong cơ thể bọn họ, khiến những người này cả người chấn động, trong mắt lộ thần sắc không dám tin. Lập tức mấy người này nhất loạt quỳ xuống, thậm chí có người còn chảy ra nước mắt!
Hình ảnh này khiến Tương Vân Sơn và những người còn lại nhìn thấy, trong lòng nghi hoặc khó hiểu. Lúc này nghe thấy một tiếng hô vang điên cuồng vang lên giữa binh đoàn Tia Chớp:
– Thiếu gia, cảm tạ ngài thành toàn….Lăng Võ ta…Lăng Võ ta cảm nhận được, trong cơ thể mình có thay đổi rất lớn. Ta có thể có được tu vi rất cao!
– Cảm ơn thiếu gia thành toàn!
Đám người binh đoàn Tia Chớp ầm ầm hô vang như trời long đất lở, Lăng Tiêu hơi hơi khoát tay sau đó nhìn về đám người Tương Vân Sơn, Vương Chân, Lục Hải, Bạch lão, Trương Dương, Hạ Tuyết Ngọc, lại thấy thân nhân của mình lục tục đến, khẻ mỉm cười:
– Mọi người đều làm rất tốt! Chỉ có ta, dường như rất rảnh rỗi!
Lăng Thiên Khiếu hơn một trăm năm không gặp con mình, bây giờ gặp lại, khó tránh khỏi tâm tình kích động. Vị tướng quân nhiều năm rong ruổi sa trường, lúc này cũng không kìm nổi lệ nóng tuôn trào. Hơn một trăm năm trôi qua, ông cũng đã đạt cảnh giới Kiếm Thánh! Hình ảnh năm đó một lần duy nhất mình dạy con kiếm kỹ như hiện lên rõ ràng trước mắt. Trong lòng không khỏi không ngừng thổn thức.
Diệp Tử nhấp nháy mắt nhìn Lăng Tiêu, khuôn mặt đỏ hồng, nhẹ giọng nói:
– Trở về là tốt rồi! Ở đây chỉ cần có huynh, chúng ta làm gì cũng tự tin!
Lăng Tiêu gật đầu, thấy Lăng phu nhân và tỷ tỷ Lăng Tố đang lau khóe mắt, không kìm nổi cười:
– Mẹ, mẹ hình như ngày càng trẻ đẹp hơn!
Lăng phu nhân hít một hơi, đỏ mặt nói:
– Xú tiểu tử chỉ biết nói hưu nói vượn! Trước mặt nhiều người như vậy cũng không biết giữ mồm.
Lăng Vận Nhi bên cạnh mẫu thân nhỏ giọng:
– Ý mẹ có phải là lúc ít người có thể nói vậy à?
Lăng phu nhân nhẹ nhàng vỗ lên lưng con gái một cái, mỉm cười.
Là nhân vật linh hồn của một phái, sức ảnh hưởng của Lăng Tiêu đối với Thục Sơn phái rất lớn. Có mặt hắn và không có là hai Thục Sơn phái hoàn toàn bất đồng.
Khi không có mặt Lăng Tiêu, cuộc sống thường ngày ở Thục Sơn phái cực kì yên ả, cũng thiếu đi vài phần sinh khí. Còn khi hắn vừa trở về, cho dù là những đệ tử Thục Sơn phái chưa bao giờ gặp qua Lăng Tiêu bỗng nhiên cảm giác vô cùng tự hào, tựa như… đột nhiên có trong tay sức mạnh vô cùng to lớn.
Tại đại sảnh nghị sự của Thục Sơn phái, mọi người ngồi xuống, Lăng Tiêu nghe mọi người nói qua sự tình trong hơn một trăm năm qua. Nghe qua dường như đều là chuyện tốt, một số việc không tốt cũng có. Lăng Tiêu liền cắt ngang Tương Vân Sơn đang báo tin vui, sau đó hỏi:
– Hơn một trăm năm qua, chúng ta chưa gặp chuyện gì khó khăn sao? Tuy nhiên đối với đan dược chúng ta luyện chế ra, số lượng gia tộc khổng lồ không mua được cũng không phải ít. Chuyện tốt ta đã biết cả rồi, hiện tại liền nói chuyện không tốt đi.
Tương Vân Sơn lặng lẽ cười, ánh mắt có chút lấp lánh, sau đó nói:
– Đâu có, đan dược Thục Sơn phái chúng ta danh chấn toàn bộ năm châu trong Thánh Vực! Khả năng sản xuất có hạn, bọn họ không cần, đã có người khác tranh nhau mà cướp lấy, ai dám làm khó chúng ta?
Lăng Tiêu nghe câu nói của Tương Vân Sơn có chút ẩn ý trong đó. Tuy nhiên nhìn thấy hắn không muốn nói thì nghĩ rằng có lẽ không phải là đại sự gì cả. Nếu không tuyệt đối không có khả năng hắn giấu diếm mình. Thầm nghĩ đợi lát nữa hỏi mấy nàng Hoàng Phủ Nguyệt là sẽ biết ngay thôi.
Đúng lúc này, Hoắc Thanh Thanh đứng cuối hàng bỗng nhiên há mồm nói:
– Ta có chuyện muốn nói!
Nàng vừa há mồm, ánh mắt hơn mười người đều nhằm thẳng vào nàng. Dù là Hoắc Thanh Thanh tính tình cởi mở, cũng không khỏi có chút đỏ mặt, nhè nhẹ nói:
– Có được không?
Lăng Tiêu gật đầu, sau đó nói:
– Ngươi có chuyện gì? Nói đi!
Hoắc Thanh Thanh được ánh mắt Lăng Tiêu cổ vũ, dũng khí nhiều hơn rất nhiều, sau đó nói:
– Tương trưởng lão cho rằng chuyện này có lẽ chẳng đáng gì. Nhưng ta nhịn không được cục tức này. Ba mươi năm gần đây, có người luôn mồm đồn, đồn rằng….
– Đồn gì?
Thấy Hoắc Thanh Thanh do dự, Lăng Tiêu hỏi:
Hoắc Thanh Thanh cắn chặt răng, nói:
– Đồn tông chủ đã chết! Cho nên, có rất nhiều gia tộc không tôn trọng chúng ta như trước. Bọn họ thậm chí còn muốn lôi kéo các sư huynh sư tỷ chữ Thiên có thể luyện chế đan dược, còn có ý xấu với mấy người Vận Nhi sư thúc nữa chứ!
Thục Sơn phái từ đời thứ hai, thứ ba cũng như đời thứ nhất đều do mấy nàng Lăng Vận Nhi và Thượng Quan Vũ Đồng dạy dỗ nên vai vế có chút hỗn loạn. Sau khi tiến vào Thánh Vực, lại phân chia một lần nữa thì Hoắc Thanh Thanh trở thành đồ đệ của Lăng Tiêu. Mặc dù không phải là đệ tử chân truyền, nhưng cũng không còn gọi là Lăng Tiêu sư tổ.
Đệ tử sau đời thứ ba thì việc thu đệ tử được các nàng Lăng Vận Nhi nhường cho các đệ tử xuất sắc đời thứ nhất, thứ hai hoặc thứ ba. Theo đó, đệ tử hàng chữ Thiên thu đồ đệ sẽ là hàng chữ Địa!
Ánh mắt Lăng Tiêu quét qua Tương Vân Sơn một cái. Tương Vân Sơn cười to hai tiếng, sau đó nói:
– Mười đại đệ tử cũng được, Vận Nhi các nàng cũng được, họ đều là nhân vật nòng cốt của Thục Sơn. Làm sao có thể bị mấy gia tộc chiêu mộ? Chuyện này chẳng có gì quan trọng, cho nên không nói cũng chẳng sao.
Hoắc Thanh Thanh rất tôn trọng quân sư của môn phái Tương Vân Sơn này, nên cũng không nói nữa. Tính nàng thoải mái, thậm chí có chút điên điên khùng khùng, nhưng rất biết chừng mực. Dù sao, cũng đã nói cho tông chủ biết chuyện này rồi.
Tiệc tan, Lăng Tiêu dẫn Hoàng Phủ Nguyệt và Diệp Tử vào phòng mình, nhìn hai nàng hỏi:
– Nói một chút đi, mấy năm ta đi vắng, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
huynhba
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!