Ngạo Kiếm Lăng Vân - Chương 549: Một bài toán khó
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
19


Ngạo Kiếm Lăng Vân


Chương 549: Một bài toán khó



Hai người chia ra tìm kiếm, trong phạm vi mười dặm gần như đã tìm hết. Sau đó lại lôi cả mấy tên phu xe ra, bắt bọn họ chia nhau đi tìm. Nhưng ngoại trừ thi thể ma thú, bọn họ không phát hiện một chút tung tích nào của Tô Trường Xuân!

– Xong rồi, Tô bá bá dữ nhiều lành ít rồi.

Tư Đồ Bằng Phi thở dài một tiếng, sau đó nhìn Tuơng Vân Phong, sắc mặt có chút khó coi, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói:

– Mẹ nó. Thủ đoạn của Lăng Thiên thật độc ác, thật cao minh!

Lúc này Tương VÂn Phong nghiêm mặt nói:

– Tư Đồ công tử…

Tư Đồ Bằng Phi khoát tay áo, sau đó nói:

– Ta chỉ là lẩm bẩm mà thôi. Ngươi yên tâm đi, ta biết nên nói như thế nào về chuyện này! Chuyện này chẳng quan hệ gì với Lăng Tiêu. mẹ nó.

Tư Đồ công tử luôn mang phong thái ôn nhu tao nhã, cùng lắm thì cũng chỉ có chút cao ngạo giờ tức giận đến nỗi liên tục chửi bậy. Hiển nhiên là tức lắm mà không làm gì được. tư Đồ Bằng Phi thở dài một tiếng, sau đó nói:

– Tô Trường Xuân hắn tốt xấu gì cũng có thực lực Kiếm Thần. Không nghĩ tới cứ như vậy mà chết. Hai chúng ta bảo hộ không chu toàn, e là sẽ bị phạt!

Tương Vân Phong trịnh trọng đáp:

– Đương nhiên là đáng bị phạt. Vân Phong cam nguyện tự phạt một năm tiền lương.

Lăng Tiêu ngồi trong tĩnh thất, cảm giác được cổ thần thức kia rốt cục cũng biến mất, khẽ cười lạnh , sau đó đi ra ngoài gọi Tiểu Sửu lại, sai Tiểu Sửu đưa cho Vạn Niên Giao một lượng lớn đan dược.

Nhìn Tiểu Sửu vỗ cánh bay đi, nhanh chóng biến mất, Lăng tiêu thì thào lẩm bẩm:

– Không thể tưởng được Vạn Niên Giao kia cũng có chút bản lĩnh như vậy. Không ngờ có thể nhanh như vậy đã thu phục được mọt lượng lớn ma thú. Thật đúng là không uổng côgn bồi dưỡng.

Vài ngày sau, tin tức về đến thượng tầng của Nam Châu liên minh. Một trong mười ba nghị viên Tô Trường Xuân, trên đường trở về từ Thục Sơn phái, bị một đàn lớn ma thú công kích. Sau khi mọi người chém giết một trận, Tô Trường Xuân bất hạnh gặp nạn. Cùng gặp nạn với hắn còn có ba gã phu xe.

Hai người Tư Đồ Bằng Phi công tử và Nam Châu liên minh chấp sự Tưong Van Phong bị thương nhẹ, cũng không đáng ngại.

Vì thế, Tương Vân Sơn đại biểu Thục Sơn phái bày tỏ sự tiếc thương vô hạn đối với chuyện Tô Trường Xuân gặp nạn, đồng thời thể hiện sự phẫn nộ và căm tức vô cùng với đám ma thú trong dãy núi kia, còn ra vẻ Thục Sơn phái có nghĩa vụ đem đám ma thú này tiêu diệt để người qua đường được đảm bảo an toàn. Đồng thời lại phái người đưa cho Tô gia một ít đan dược tỏ vẻ an ủi.

Tư Đồ Dũng ngồi trên chiếc ghế làm bằng gỗ lim, khẽ cau mày, đối với hành động của Thục Sơn phái quả thực trong lòng vừa sợ vừa giận.

Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, Lăng Tiêu không ngờ có thể điều động ma thú trong núi sâu rừng thẳm của Thánh Vực. chuyện này rõ ràng không phải là dấu hiệu tốt! Hiện tại tất cả mọi chuyện đều thể hiện một điều, đó chính là, Thục Sơn phái đã thực sự quật khởi!

Mặc dù tốc độ phát triển của bọn họ cũng rất nhanh, nhưng trước kia tư Đồ Dũng cũng không có quá để ý đối với sự phát triển của Thục Sơn. Thậm chí nếu có người ức hiếp Thục Sơn phái, Tư Đồ Dũng còn có thể ra tay tương trợ. Môn phái lấy đan dược để nổi tiếng này không thể trở thành của riêng bất cứ gia tộc nào!

Đây là suy nghĩ chung của mười ba đại thế lực đỉnh cấp!

Nếu quả thực phải khống chế, thì cũng phải do mười ba gia tộc kia liên kết chặt chẽ cùng ra tay!

Hơn nữa cũng không được để Thục Sơn phái rời khỏi Nam châu, đến châu khác phát triển. Hiển nhiên Thục Sơn phái là một môn phái khá nổi danh trên khắp Thánh Vực. Nhưng trên thực tế, rất nhiều người căn bản là không biết môn phái này ở nơi nào!

Đây cũng là do Đinh gia khi tuyên truyền Thục Sơn phái giữ lại một chút. Dù sao Lăng Tiêu chỉ yêu cầu bọn họ làm cho Thục Sơn phái trở thành một môn phái nổi danh. VẬy được rồi, cái tên Thục Sơn phái và Lăng Tiêu sẽ vang dội khắp Thánh Vực. Vô số người đều muốn gặp luyện đan tông sư này một lần, nhưng bọn họ căn bản là không biết thục Sơn phái và Lăng Tiêu ở chỗ nào.

Như đã từng nói, Thánh Vực quá lớn, vô số người từ khi sinh ra đến khi mất đi thủy chung chưa từng rời khỏi châu của mình, thậm chí là ra khỏi phạm vi một tòa thành lớn cũng chưa.

Về điểm này, Tư Đồ Dũng đối với hành động của Đinh gia vô cùng vừ lòng. Tóm lại một câu. Thục Sơn phái nếu muốn phát triển, nhất định phải dựa vào gia tộc này. Một khi rời khỏi gia tộc này, Thục sơn phái cũng chỉ là một thế lực nhỏ yếu không hơn!

Mà hiện tại, thế lực nhược tiểu này muốn tự mình bay.

– Đôi cánh của ngươi đã đủ cứng cáp chưa?

Tư Đồ Dũng lẩm bẩm tự hỏi, sau đó dùng tay xoa nhẹ trán. Theo nguyên tắc và giới hạn của Tư Đò Dũng thì chính là: bất kể như thế nào, cũng không muốn cùng Thục Sơn phái phát sinh xugn đột!

Năm đó khi Thục Sơn phái còn rất yếu, Phương gia có thực lực hơn xa xuất động rất nhiều cao thủ, kết quả hao binh tổn tướng. Bây giờ sau trăm năm trôi qua, Phương gia kia đã bắt đầu xuất hiện dấu hiệu suy bại. Nếu trong tương lai khôgn thể sảnh sinh ra những cá nhân xuất sắc mới, như vậy chuyện gia tộc trung cấp trở thành một gia tộc tầm thường chỉ e là chuyện sớm chiều.

hơn nữa sau khi Lăng Tiêu và Diệp Thiên đánh một trận, trong lòng những người có hiểu biết, đã đem thân phận Lăng tiêu đặt ngang hàng với các gia chủ của các thế lực đỉnh cấp.

Một tông sư về phương diện luyện đan, tuổi còn trẻ, lại có thực lực tương đối cường đại. Người như vậy , một khi trưởng thành nhất định sẽ có tương lai huy hoàng rực rỡ, có thẻ đứng trên đỉnh mà quan sát hết thảy thế nhân tồn tại!

Cho dù là loại người có thân phận như Tư Đồ dũng hắn cũng tuyệt khôgn muốn đắc tội với một người trẻ tuổi có tiềm lực như vậy.

Nhưng nghĩ đến cuộc họp cao tầng hôm qua, tư Đồ Dũng liền cảm thấy đau đầu.

Không phải là đám người Tô gia nhao nhao lên đòi báo thù. Thực tế sau khi Tô gia nhận được đan dược do Thục Sơn phái đưa đến cũng đã chẳng còn tức giận gì cả.

Lúc trước tuy rằng Tô Trường Xuân thèm nhỏ dãi đối với việc kinh doanh đan dược của Thục Sơn phái, thậm chí còn âm thầm bày mưu đặt kế, nhưng nếu có nắm Thục Sơn phái trong tay thì cùng lắm là ích lợi chia đều cho mười ba nhà.

Nhưng Tô Trường XUân ở THục Sơn phái lại dẫm phải đinh. Hơn nữa ngu ngốc đến mức trước măt mọi người nói ra những lời như thế lập tức làm Tô gia trở thành kẻ đối lập Thục Sơn phái!

Tô gia là Nam Châu đỉnh cấp gia tộc, là danh môn chính phái. Làm sao có thể làm ra những chuyện như thế? Cho nên Tô gia gia chủ vô cùng phẫn nộ, cho rằng Tô Trường Xuân là cái loại ngu xuẩn. Những suy nghĩ này ai cũng có thể có, nhưng cũng khôgn ai có thể nói ra. Tô Trường Xuân người dựa vào cái gì mà dám nói ra? Ngươi dựa vào cái gì mà dám xác định Tô gia sẽ giúp thỏa mãn mọi tâm nguyện? Tô gia nếu thật sự muốn gây sự với Thục Sơn phái thì chỉ cần kiếm chuyện lớn nhỏ gì đó chụp mũ cho Thục sơn phái là xong.

Chuyện như vậy là một đả kích lớn đối với danh vọng Tô gia.

Chuyện đê tiện xấu xa không phải không thể làm, nhưng không thể đường đường chính chính mà làm. Đây chính là điểm chung của tất cả các đại gia tộc, đại thế lực.

Hơn nữa nơi bọn họ gặp chuyện không may cách Thục Sơn đã rất xa. Lại có Tư Đồ công tử và Tương gia đệ tử chính mồm chứng thật, thậm chí Tô gia cũng đã phái người đến tận nơi xem qua, thấy vẫn còn vô số kể hài cốt ma thú vẫn rải rác như cũ! Đất đai do quá nhiều máu tươi ngấm vào mà từ màu đen biến màu đỏ.

Không ai tin chuyện này do sức người tạo thành. Hắt bát nước bẩn kỳ thật cũng là một kỹ năng sống. Không phải người ngu ngốc nào cũng có thể lợi dụng.

Hơn nữa thái độ của Thục Sơn phái người ta vô cùng đoan chính, không có nửa điểm muốn cùng Tô gia là địch.

Khiến Tư Đồ Dũng thực sư đau đầu chính là tin tức mà Tư Đồ Bằng Phi và Tương Vân Phong mang về liên quan đến cuộc cải cách trong nội bộ Thục Sơn phái.

Nho nhỏ một cái Thục Sơn phái, không ngờ có được một hệ thống phương pháp tu luyện và thăng cấp hoàn toàn khác với hệ thống của Thánh Vực! Có công pháp đầy đủ. Có phương thức tu luyện mới mẻ. Thậm chí ngay cả tên gọi cũng hoàn toàn khác với Thánh Vực vốn không có hệ thống tu luyện.

Luyện Khí kỳ, Trúc Cơ kỳ, Dung Hợp kỳ, Tâm Động kỳ, Kim Đan kỳ, Nguyên Anh kỳ, Xuất Khiếu kỳ, Phân Thần kỳ, Hợp Thể kỳ, Độ Kiếp kỳ, Đại Thừa kỳ.

Mười một cấp bậc tu luyện của Thánh Vực… Kiếm THị, Kiếm Sư, Đại Kiếm Sư, Cuồng Kiếm Sư, Ma Kiếm Sĩ, Ma Kiếm Sư, Kiếm Tông, Kiếm Hoàng, Kiếm Tôn, Kiếm Thánh, Kiếm Thần, cảnh giới Tiên THiên, tu luyện giả, cảnh giới đại viên mãn!

Có mười bốn cấp bậc tu luyện. Nhưng tuy tiện bất cứ người luyện võ nào trong Thánh vực đều biết rằng cảnh giới trước Kiếm thần trong Thánh Vực coi như hoàn thiện. Nhưng ba cấp bậc sau Kiếm Thần kỳ thật chỉ là cách gọi của người trong Thánh Vực mà thôi!

Nói trắng ra, trong Thánh Vực căn bản là không có một hệ thống tu luyện và công pháp hoàn thiện.

Trong khi bọn họ chẳng có gì cả, Thục Sơn phái đã có rồi.

Nếu Lăng Tiêu là một kẻ vô danh tiểu tốt khôgn ai biết, có lẽ phản ứng duy nhất của mọi người dối với chuyện này chính la cười nhạo. Một nhóc con miệng còn hôi sữa, không ngờ cũng mưu đồ khai tông lập phái, quả thực làm trò hề cho thiên hạ.

Nhưng Lăng Tiêu thì khác. Thân phận của hắn vốn là một đời luyện đan tông sư!

Điều này không phải là do Lăng Tiêu hắn tự phong. Mà là do người trong toàn bộ Nam Châu , thậm chí là toàn bộ Thánh Vực công nhận. Trừ hắn, không có người thứ hai có thể luyện chế ra loại đan dược thần kỳ như thế!

Trăm năm trôi qua, tất cả đan dược của Thục Sơn phái đều bị rất nhiều người nghiên cứu, nhưng vẫn chưa có ai có thể nghiên cứu ra nửa điểm nội dung bên trong.

Điều này nói lên cái gì? Nói lên rằng Lăng Tiêu đích thực là một đời luyện đan tông sư.

Bây giờ người ta ljai tung ra một hệ thống tu luyện hoàn toàn mới. Điều này có phải nói lên rằng một thời đại mới của Thánh Vực đã đến?

Đối với chuyện này, quá nửa số gia tộc trong hội đồng mười ba nghị viên tỏ vẻ lo lắng, cho rằng nếu cứ để Thục Sơn phái phát triển chỉ sợ sẽ trở thành Thánh Vực đệ nhất tà giáo!

KHông cần nói gì khác, chỉ cần một luyện đan thuật xuất thần nhập hóa là đủ để cho vô số người trẻ tuổi đổ xô vào! Sự lo lắng của đám gia tộc đó cũng không phải không có chút đạo lý. Nếu Thục Sơn phái thật sự phát triển đến mức nào đó, mười ba gia tộc hay Nam Châu liên minh gì gì đấy ở trước mặt người ta sợ là ngay cả xách giày cũng không xứng!

Bởi vì khôgn có gia tộc nào có thể có điều kiện tốt như Thục Sơn phái vậy!

Hơn nửa số gia tộc cho rằng phải diệt trừ Thục Sơn phái. Không cho loại thế lực tà ác này có cơ hội phát triển. Thậm chí có người còn quyết liệt hơn khi cho rằng tiếp tục dung túng THục Sơn phái phát triển là tội nhân của toàn bộ Nam Châu.

Bỏ phiếu nội bộ các gia tộc, Tư Đồ gia, Cung gia, Tô gia cùng hai gia tộc khác bỏ phiếu trắng, tám gia tộc tán thành tiêu diệt Thục Sơn phái.

Lý do là: vì tương lai và sự ổn định của Nam Châu!

Ai cũng biết, một khi hệ thống tu luyện của Thục Sơn phái kia trở nên phổ biến thì chẳng mấy năm sau, toàn bộ tất cả các gia tộc ở Nam châu khi đói mặt với Thục sơn phái thời điểm đều phải cúi cáu đầu cao quý của mình xuống, khom lưng uốn gối, cẩn thận nhìn sắc mặt người ta mà sống.

Bởi vì nó sẽ phát triển thành môn phái hùng mạnh nhất trên toàn bộ Nam Châu.

Điều này không quan hệ đến việc tranh đoạt ích lợi. ĐIều này thực sư quan hệ đến sự tồn vong của những gia tộc khổng lồ đã nổi tiếng từ ngàn xưa ở Nam Châu.

Bây giờ tất cả đang chờ Tư Đồ Dũng ra quyết định.

huynhba

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN