Ngạo Kiếm Lăng Vân
Chương 553: Vỗ cánh.
Khi mấy nghìn người này cực kỳ kinh hãi phát hiện mình không thể nhúc nhích, có người lớn tiếng quát:
– Lăng tiêu! Ngươi thật muốn đối địch với tất cả mọi người trong thiên hạ phải không? Còn không mau mau thả chúng ta ra?
– Thả các ngươi? Trên mặt Lăng Tiêu hiện lên vẻ chế nhạo, cười:
– Được thôi, các ngươi đi đi.
– Ngươi, ngươi khinh người quá đáng.
– Lăng TIêu ngươi không có phong thái của bậc tông sư. Ngươi là một cường giả tối cao cảnh giới cao cấp đại viên mãn lại đi ức hiếp đám người thực lực yếu ớt như chúng ta thì có bản lĩnh gì?
– Chúng ta chỉ là một đám đến xem náo nhiệt, có tội gì đâu?
Sau khi đám người này phát hiện mình chỉ là bị giam cầm, cũng không có tổn hại gì, lá gan dần dần lớn lên, cho rằng Lăng Tiêu nhất định không dám làm gì bọn họ, vì thế bắt đầu mồm năm miệng mười, cái gì cũng dám nói.
Có hung hăng hăm dọa, cũng có nhỏ giọng năn nỉ, còn có phân tích lợi hại…
Lăng TIêu ngẩng đầu, nhìn bầu trời xanh thẳm, hào quan tỏa ra từ hai con mắt dần dần lạnh như băng.
Khinh Thục Sơn ta đệ tử kém cỏi? Khinh Lăng Tiêu ta không dám làm gì các ngươi?
Hừ!
Lăng Tiêu hừ lạnh một tiếng, tình thần lực mạnh mẽ như sóng thần của hắn chợt phát ra.
Hơn ngàn người đang hăm hở này bỗng nhiên cảm giác như một tiếng sấm rền mãnh liệt vang lên trong đầu bọn họ. Cảm giác óc mình nổ tung giống như hai người vừa rồi chẳng hiểu vì sao mà vỡ đầu.
Một loạt những tiếng kêu thảm thiết làm người ta ghê rợn vang lên. Gần như tất cả mọi người đều ôm đầu lăn lộn dưới đất. Trong đó có mấy người thực lực đạt tới cảnh giới tu luyện giả đỉnh phong, trên mặt lập tức hiện ra một vẻ tâm ý nguọi lạnh như đống tro tàn.
Bởi vì bọn họ gần như ở trong nháy mắt, cảm giác được kinh mạch toàn thân của mình bị phá tan thành từng mảnh nhỏ, rối loạn lung tung.
Hắn. Hắn quả thực dám đối địch cùng tất cả gia tộc.
Những người này trong lòng phát lạnh, tay chân lạnh như băng, đồng thời nghĩ như thế rồi đứng tại chỗ, cả người mềm nhũn như người chết.
Ai cũng biết, cả đời này mình xem như tàn phế. Mặc kệ gia tộc của mình trả thù Thục Sơn phái như thế nào, bọn họ đều không bao giờ có khả năng khôi phục thực lực nữa. Mỗi người này đều là tinh anh ở các gia tộc. Trong lòng họ lúc này sớm đã quên đi Diệp gia thiếu gia giờ này chẳng biết ở đâu mà chỉ còn một cỗ bi ai và oán hận vô cùng.
Chúng ta không phải chỉ là xem náo nhiệt thôi sao? Không phải chỉ là nói năng vài câu lỗ mãng với Thục Sơn phái các ngươi thôi sao? Ngang ngược thế nào chăng nữa cũng có thể so với sự ngang ngược của Thục Sơn phái các ngươi không ?
Không ngờ chỉ vì chuyện như vậy mà phế bỏ công lực mọi người chúng ta.
Tuy nhiên, cũng có người nghĩ, thánh vực này, còn có người thứ hai kinh khủng như Lăng TIêu vậy sao? Bằng sức bản thân, trong khoảnh khắc phế bỏ công lực mấy nghìn người.
Hơn nữa, mấy nghìn người này không có ai dưới cảnh giới tiên thiên.
Một đối thủ kinh khủng như vậy, gia tộc có thể vẫn tuyên chiến với nó như trước sao?
Lăng Tiêu thu hồi lĩnh vực bao phủ phạm vi hơn mười dặm của mình, thần thức đảo qua, có chút tiếc nuối thầm nghĩ: “Không ngờ đã có vài tên chết. Bọn họ làm sao đạt tới cảnh giới Tiên thiên chứ?”.
Trong mắt Lăng TIêu hiện lên thần sắc lạnh như băng: “Ta chỉ muốn an tâm phát triển thế lực của ta. Ta chỉ muốn bảo hộ người thân của ta khỏe mạnh bình an. Lăng TIêu ta cả đời này, chưa từng có lòng tham tiền tài danh vọng, chưa từng có lòng hại người. Nhưng các ngươi… Đủ loại gia tộc, muôn hình muôn vẻ, các ngươi đối xử với ta như thế nào?
Ta nợ gì các ngươi?
Cuộc chiến chính nghĩa… Các ngươi là chính nghĩa, ta là tà ác?”.
Lăng Tiêu ngửa mặt lên trời cười to, hướng về phía đám người trong khoảnh khắc từ thiên đường rớt xuống địa ngục quát:
– Cút!
Có vài người lập tức xoay người chật vật bỏ đi. Còn có rất nhiều người đứng ngây ra đó, căn bản là không thể chấp nhận sự thật rằng mình đã mất đi thực lực.
Lăng Tiêu cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn bọn hắn. Phi thân lên, trực tiếp bay đến trước thác nước, giơ tay, một lực hút thật lớn trực tiếp bắn vào thác nước, sau đó một khối đá to bị Lăng Tiêu hút ra, rộng vài trăm thước, cao cả cây số… chậm rãi bay lên.
Đám người THục Sơn bay tới đều kích động và hưng phấn. Đám người còn chưa bỏ đi thì một số nhìn Lăng Tiêu ngơ ngác chẳng hiểu hắn muốn gì. Chỉ có một số ít vẫn giữ vẻ thản nhiên.
ngay sau đó, rất nhiều người bị phế bỏ công lực còn chưa kịp rời khỏi nơi này đã được chứng kiến một cảnh tượng mà bọn họ vĩnh viễn không thể quên được.
Người trẻ tuổi thực lực khủng bố kia cách không nâng một khối đá khổng lồ màu đen to như trái núi. Khối cự thạch thoạt nhìn còn hơi ướt sũng, bóng loáng, còn lấp lánh phản chiếu ánh mặt trời. Sau đó Lăng Tiêu từ từ đặt cự thạch xuống cạnh con đường duy nhất dẫn lên Thục Sơn phái. Rất nhiều cây cổ thụ cao hơn trăm mét cao bị tảng đá đè nát bét.
Bọn họ ngẩng đầu. Nhìn cái bóng ác ma kia đang hòa vào ánh mặt trời chói chang, không biết hắn mang khối đá to như núi này đặt ở đó để làm gì.
Thân hình Lăng Tiêu đứng cách tòa núi đá vài trăm thước, vươn ngón trỏ, nhẹ nhàng lay động. Sau đó chỉ thấy lớp ngoài thoạt nhìn cứng rắn vô cùng của khối cự thạch màu đen bắt đầu rào rào rớt xuống từng mảnh đá vụn.
Càng thêm kinh người chính là, những mảnh đá vụn này như là đã được đo đạc cẩn thận, độ lớn nhỏ không ngờ hoàn toàn giống nhau.
Còn đám người kia sớm đã chết lặng. Bọn họ trợn mắt há hốc mồm trên bề mặt khối cự thạch màu đen khổng lồ đang dần dần xuất hiện một hàng chữ như rồng bay phượng múa.
Sát ngã nhất nhân, diệt nhĩ mãn môn!
Tám chữ to lớn, mỗi chữ đều cao sáu bảy chục thước. Nhìn từ trên xuống dưới, như một thanh bảo kiếm sắc bén vô cùng rút ra khỏi vỏ. Xét về mặt kiếm đạo, mỗi một chữ đều ẩn tàng kiếm ý cực kỳ thâm ảo, huyền bí và tràn ngập sát khí. Trong mỗi nét chữ uyển chuyển ẩn tàng vô tận kiếm thế.
Tám chữ này như ẩn tàng tất cả kiếm kỹ tinh diệu trong thiên hạ, ẩn sâu trong đó là vô tận áo nghĩa.
những người này tua rằng công lực đều đã bị phế bỏ, nhưng tầm mắt vẫn còn. Có mấy người lập tức không kìm lòng nổi bị kiếm ý huyền diệu trong đó hấp dẫn. Sau đó bất giác tự động vận hành công lực theo kiếm ý. Lúc này mới phát hiện cơ thể trống trơn, căn bản là không khơi dậy nổi nửa điểm lực lượng, không kìm nổi phun ra một ngụm máu tươi.
…
Lam Hi cùng một đám cường giả thực lực hùng mạnh lập tức tụ tập trước núi đá, không thể tự thoát ra được. Tương Vân Sơn chỉ liếc mắt nhìn một cái, sau đó mạnh mẽ cưỡng chế ánh mắt mình dời đi, sau đó đi đến bên cạnh Lăng TIêu, nhẹ giọng hỏi:
– Diệp gia Diệp Thiên…
Trên mặt Lăng Tiêu hiện lên chút tiếc nuối, hơi lắc lắc đầu, sau đó nói:
– Hắn tuy không phải đối thủ của ta, nhưng ta muốn giết hắn cũng rất khó khăn. Tuy nhiên người này không giống như những người luyện võ khác của Thánh Vực. Những mưu toan của hắn không thể chỉ dùng hai chữ dã tâm mà hình dung.
Tương Vân Sơn nhíu mày, khẽ thở dài một cái, sau đó nói:
– Tuy nhiên hành động hôm nay của tông chủ quả thực là làm người mát lòng hả dạ. Tuy nhiên, mọi chuyện vừa rồi, nhất là tòa núi đá này, tuyệt đối sẽ kinh sợ vô số người. Nhưng ta lại có một chuyện không rõ.
Lăng Tiêu khẽ cười nói:
– Ngươi muốn nói đến mấy chữ ẩn chứa kiếm kỹ kia sao?
Tương Vân Sơn gật gật đầu, nhìn lăng Tiêu có chút mơ hồ.
Lăng Tiêu nói:
– Trên tám chữ kia quả thật ẩn chứa kiếm kỹ cực kỳ tinh thâm và huyền diệu. Kiếm kỹ kia là do tâm huyết của không biết bao nhiêu thế hệ tiền bối tổng hợp nên. Nếu có người có thể hiểu được kiếm kỹ này thì người này tuyệt đối là thiên tài kinh thế hãi tục! Cho dù có thể ngộ được một hai phần mười cũng có thể trở thành tuyệt thế cao thủ. Nhưng có điều, cho dù hắn ngộ ngàn năm vạn năm, cũng vĩnh viễn không thể đạt tới cảnh giới tối cao. Nếu xem vài lần mà cho rằng đã có thu hoạch, dám tu luyện lung tung thì…
Trong mắt Lăng Tiêu lộ ra một chút trào phúng, cũng không nói tiếp. Còn Tương Vân Sơn lại nghe toàn thân đổ mồ hôi lạnh, ánh mắt nhìn về phía Lăng Tiêu thậm chí đã có chút thay đổi.
Hắn cười khan vài tiếng nói:
– Tông chủ… quả nhiên là đại tài. Bọn họ…
Nói xong nhìn thoáng qua đám môn nhân đệ tử Thục Sơn phái đang nhìn chằm chằm núi đá như si như túy.
Lăng Tiêu cười nói:
– Không sao đâu. Công pháp này bất kể nội môn, ngoại môn hay Tinh võ đường đều có thể tu luyện. Tuy nhiên, có thể ngộ nhiều hay ít, vậy phải xem duyên phận của mỗi người.
Lăng Tiêu nói xong, hai mắt lộ ra một chút quang mang thâm thúy:
– Hiện giờ hệ thống tu luyện trong nội môn chúng ta đã công khai trên toàn Thánh Vực, làm vô số gia tộc khủng hoảng, nhưng đồng thời cũng còn có nhiều gia tộc khác vẫn đang nghe ngóng tình hình. Ta làm như vậy, chỉ muốn cho những người đó hiểu được một đạo lý. Bất kể phương thức tu luyện nào thì mục đích cũng đều là giống nhau. hơn nữa, công pháp kiếm kỹ của Thục Sơn ta không dám nói là thiên hạ đệ nhất… nhưng cũng tuyệt không kém hơn các gia tộc khác.
Lúc này Tương Vân Sơn không khỏi lắc đầu cười khổ nói:
– Đám người chửi bới chúng ta thấy cự thạch khắc chữ này không biết sẽ nghĩ gì đây.
Trận chiến này chấn động toàn bộ Thánh Vực Nam Châu.
Diệp gia thiên tài người luyện võ Diệp THiên xung trận, thất bại bỏ chạy, hiện không biết tung tích.
Nhưng đây không phải đề tài mọi người quan tâm nhất gần đây. Việc thực sự làm chấn động toàn bộ Thánh Vực Nam Châu ngay cả Nam Châu liên minh minh chủ Tư Đồ Dũng cũng sửng sốt, là việc Lăng Tiêu không ngờ có can đảm, có năng lực, phế bỏ mấy ngàn tên tinh anh cao thủ đến từ mấy trăm gia tộc đi theo Diệp Thiên giúp vui.
Lăng Tiêu này, quả thực là một kẻ trời sinh có tám lá gan, lá nào cũng to bằng trời.
Tuy ràng Nam Phương liên minh sớm đã tuyên chiến với Thục Sơn phái, nhưng chưa có gia tộc nào thật sự xuất binh tấn công Thục Sơn phái.
Tuyên chiến, tuyên chiến… nhiều khi chỉ là được mỗi chữ “tuyên”! Chữ “tuyên” có nhiều hàm nghĩa, thể hiện nhiều thái độ khác nhau. Nhưng không phải là hành động thực tế.
Dù sao chuyện tấn công một gia tộc hoặc môn phái ảnh hưởng đến rất nhiều điều. Nếu không có lợi ích chân chính ở ngay trước mắt, ai dám dấn thân mạo hiểm?
Nhưng lần này Lăng Tiêu làm vậy quả thực đã khiến cho chúng nổi giận. Hầu hết các gia tộc sau lưng đám người luyện võ bị phế bỏ công lực đều cầu Nam Phương liên minh vì bọn họ làm chủ.
Tòa núi đá dựng trước Thục Sơn phái quả thật chấn động tinh thần vô số người. Đám gia tộc đó không hẹn mà cùng làm một chuyện, đó chính là tìm Nam Phương liên minh.
Là minh chủ một liên minh mới thành lập. Tôn gia đối với chuyện này tự nhiên bụng làm dạ chịu, không thể đẩy đưa trách nhiệm cho ai. nếu không làm sao có thể phục chúng?
Tuy nhiên đây là trận chiến đầu tiên của Nam Phương liên minh, vô cùng quan trọng. Lo rằng Nam Châu liên minh làm khó dễ, Tôn gia lại thổi phồng những hành động tà ác của Thục Sơn phái lên tuyên truyền khắp nơi một lần nữa.
Tà ác, lòng lang dạ sói, ỷ lớn hiếp nhỏ… Gần như tất cả những từ ngữ nào xấu xa đen tối nhất đều được dùng để nói về Thục Sơn phái. Nói Lăng Tiêu là kẻ tội ác tày trời, quả thực là ác nhân đệ nhất sau Thánh Vực Thần chiến.
Đối với trận chiến đầu tiên, các gia tộc kia lợi dụng Tôn gia thì đồng thời Tôn gia tự nhiên cũng sẽ không bỏ qua cho đám gia tộc này. Tất cả mọi người đều là thành viên Nam Phương liên minh, vì ích lợi chung cho nên, mỗi gia tộc các ngươi cũng phải phái ra vài người đi.
Hiện tại cũng đã biết Lăng Tiêu có thực lực không kém gì cảnh giới cao cấp đại viên mãn, Tôn gia cũng là vì lập uy, dứt khoát phái ra bốn vị cường giả đỉnh cao cảnh giới cao cấp đại viên mãn. Đây gần như đã là lực lượng cực hạn mà Tôn gia có khả năng xuất ra.
Nếu khôgn nghe nói lĩnh vực của Lăng Tiêu vô cùng mạnh mẽ, không ngờ có thể dễ dàng phế bỏ thực lực mấy nghìn người. Nếu không nghe nói trước cửa Thục Sơn phái có một tòa núi đá, trên đó khắc những chữ kiêu ngạo hống hách, trên những chữ đó lại ẩn chứa vô thượng kiếm ý. Nếu không phải Lăng Tiêu bị xem như thiên cổ đệ nhất đại ác nhân, đồng thời cũng là người luyện võ thiên tài chân chính, một luyện đan tông sư. nếu như không có tất cả những điều đó thì lão tổ tông không biết đã bế quan bao nhiêu năm ở Tôn gia căn bản là không có khả năng xuất hiện trước mặt người đời.
Mấy trăm gia tộc lớn nhỏ đều phái ra tinh nhuệ của gia tộc. Một đám hơn năm trăm người, bắt đầu đi tới Thục Sơn phái. Thực lực của năm trăm người kinh khủng đến mức làm cho người ta líu lưỡi.
Tổng cộng có mười ba cường giả đỉnh cao cảnh giới đại viên mãn cao cấp. Hơn ba mươi người cảnh giới đại viên mãn trung cấp, hơn năm mươi người cảnh giới đại viên mãn sơ cấp. Còn lại hơn bốn trăm người toàn bộ đều có thực lực từ tu luỵện giả sơ cấp đến cao cấp.
Thực lực như thế tập hợp lại, gần như là một cỗ thực lực mạnh nhất Nam Châu.
Trừ một ít gia tộc bề dày lịch sử thâm sâu, gần như không có gia tộc hay thế lực nào có thể chống lại nổi một đội ngũ như thế công kích.
lăng Tiêu ngươi tuy cường đại, trận pháp THục Sơn phái ngươi tuy thần kỳ. Nhưng bằng vào những người này, thậm chí có thể san phẳng toàn bộ phạm vi thế lực Thục Sơn phái. Cho dù ngươi có trăm mưu ngàn kế, làm sao địch được lực lượng vô địch này?
Tiểu Sửu truyền đến một tiếng kêu to lảnh lót, đánh thức Lăng Tiêu đang ngồi trên đỉnh một khối cự thạch màu xanh tu luyện. Sau khi hấp thu tia nắng tím cuối cùng trước khi mặt trời mọc, Lăng Tiêu chậm rãi mở to mắt. Trong hai mắt là một vẻ hoàn toàn bình thản tự nhiên.
Thanh âm trong trẻo của Tiểu Sửu vang lên:
– Chủ nhân, có rất nhiều người đang kéo đến đây rất nhanh. Họ còn cách chúng ta ước chừng mười vạn dặm.
– ta biết rồi.
Lăng Tiêu nói xong, một viên đan dược bay vào miệng Tiểu Sửu. Tiểu Sửu vỗ cánh bay đi, trong nháy mắt đã bay lên trời cao. Tiểu Sửu quay đầu nhìn thoáng qua Lăng Tiêu, ánh mắt hiện lên chút không muốn xa rời, kêu lên một tiếng cao vút, rồi bay về phương xa. Nó phải nhanh chóng trở nên cường đại. Đến lúc đó, nếu có người đến tìm chủ nhân gây phiền toái, nó nhất định sẽ xông ra đầu tiên.
lúc này Tương Vân Sơn không biết xuất hiện từ chỗ nào, hướng về phía Lăng Tiêu đang ngồi trên cự thạch nói:
– Chủ công, những người đó sắp tới rồi. Chúng ta có cần đem trận pháp mở ra không?
Lăng Tiêu gật gật đầu, sau đó nói:
– Đem mê tung ảo trận mở ra để phòng ngừa vạn nhất. Các trận pháp khác tạm thời không cần mở ra. Những người đó đã tìm tới cửa thì đừng để người ta xem thường.
Lúc này Tương Vân Sơn bổng nhiên ngẩng đầu, trong ánh mắt lộ ra thần sắc kiên định, sau đó nói:
– Chủ công, lần này… chúng ta không muốn làm khán giả.
Những lời này, toàn bộ mọi người trong Thục Sơn phái, một trăm năm trước đã muốn nói với Lăng Tiêu.
Mọi người đều biết, tôn nghiêm của người luyện võ đối mặt với thực lực chân chính không đáng giá. Nhưng điều này cũng không có nghĩa là một người luyện võ chân chính không biết dùng sinh mạng của mình để bảo vệ sự tôn nghiêm.
– Được rồi, lần này, Thục Sơn phái chúng ta… mở cửa đón khách.
Lăng Tiêu nói xong, trong mắt nổi lên một nụ cười lành lạnh.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!