Ngạo Kiếm Lăng Vân - Chương 574: Đủ loại gió lớn trước cơn giông bão. (P3)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
14


Ngạo Kiếm Lăng Vân


Chương 574: Đủ loại gió lớn trước cơn giông bão. (P3)



Từ Đồ Bằng Hạc trong khi đang cười ôn hòa, ánh mắt lại hơi lóe lên một chút, một thoáng chần chừ trong ánh mắt Lăng Tiêu đã bị hắn nhìn thấy rõ ràng, trong lòng không kìm nổi rùng mình. Đệ đệ của hắn là Tư Đồ Bằng Phi, không ai hiểu hắn như hắn, lúc ấy Tư Đồ Bằng Phi cự tuyệt sự sắp xếp của phụ thân, trong lòng hắn còn có một chút nghi hoặc, sau khi nhìn thấy phản ứng của Lăng Tiêu, Tư Đồ Bằng Hạc lại càng cảm thấy không ổn. Hắn là người rất khiêm tốn, nhưng khiêm tốn không có nghĩa là không đủ thông minh. Vẻ mặt của Tư Đồ Bằng Hạc không hề có một chút biến đổi, vẫn mỉm cười như trước, nhưng trong lòng cũng đã quyết định, phải cùng với phụ thân nói cho rõ ràng, đừng để đến lúc đó đắc tội với Lăng Tiêu này mà cũng không biết vì sao!

Tuy trong lòng Tư Đồ Bằng Hạc nghĩ như vậy, nhưng vẫn không kìm nổi có chút uất ức và phẫn nộ, nghĩ bản thân là Tư Đồ Bằng Hạc, tuổi còn trẻ mà đã tiến vào cảnh giới đại viên mãn, vốn tưởng sẽ dễ dàng trở thành một đệ nhất nhân trẻ tuổi ở Nam Châu. Hắn không nghĩ tới đã có Lăng Tiêu, lại có Diệp Thiên, hiện giờ ta không ngờ phải dùng lễ vãn bối để cư xử với Lăng Tiêu, nữ nhân hứa gả cho ta không ngờ cũng có liên quan đến Lăng Tiêu!

Nghĩ vậy, Tư Đồ Bằng Hạc đột nhiên có một quyết định kinh người. Nếu như phụ thân không đề cập tới, như vậy… hắn cũng không nói đến! Hắn muốn xem nếu cưới nữ nhân kia, Lăng Tiêu này sẽ có phản ứng như thế nào!

Bởi vì Tư Đồ Bằng Hạc đột nhiên nghĩ thông suốt một đạo lý. Nếu ngay cả việc này mà mình cũng phải nhượng bộ, như vậy chỉ sợ tu vi cũng sẽ khó mà tinh tiến!

Bởi vì loại chuyện này cũng sẽ giống như một cơn ác mộng, khắc sâu vào trong linh hồn hắn, chảy trong máu, luôn luôn xuất hiện trong giấc mộng của hắn!

Tôn Hạo Thiên xảo quyệt, trong nháy mắt cũng nhìn ra có chút không ổn, lại nghĩ Lăng Tiêu này tuổi trẻ phong lưu, quan hệ của Thục Sơn Phải với một vài gia tộc trong Vọng Thiên Thành… rất khó nói giữa Lăng Tiêu và nữ nhân của Ngô gia kia có sự tình gì hay không! Cũng không biết Tư Đồ Dũng kia nghĩ như thế nào, không ngờ lại đến Ngô gia cầu thân. Tuy nhiên đối với Tôn Hạo Thiên, loại sự tình này đối với hắn chỉ có lợi mà không hề có hại, náo nhiệt càng lớn, hắn càng vui vẻ.

Làm sao hắn lại có thể bằng lòng khuất phục Thục Sơn phái?

Hơn nữa Tôn Hạo Thiên đã được tin tình báo, Diệp gia đã thay đổi gia chủ, Diệp Thiên trở thành chưởng môn nhân trẻ tuổi nhất từ trước đến nay của một đại gia tộc ở Nam Châu, cũng tới tham gia đại hôn của Lăng Tiêu. Nhưng đến chúc mừng hay đến gây rối, ngay cả hắn cũng không thể đoán được chính xác.

Hơn nữa theo tin tức của mật thám quay về từ Diệp gia, nghe nói dã tâm và mưu đồ của Diệp Thiên này rất lớn. Một khi đã như vậy, thì cứ làm cho bọn họ đánh nhau đi thôi! Dù sao Tôn Hạo Thiên cũng đã kiên định với niềm tin của mình, đó là: Trừ khi Thục Sơn phái bị trừ bỏ, Lăng Tiêu bị giết, nếu không, tuyệt đối sẽ không đối địch với Thục Sơn!

Cảnh tượng này phát sinh cũng khiến cho không ít người nhìn thấy, rất nhanh liền lan truyền khắc toàn bộ Thục Sơn. Hiện giờ hàng nghìn người từ các nơi tới chúc mừng đại hôn của Lăng Tiêu đều đã biết Tư Đồ Dũng và Tôn Hạo Thiên đã đến, không thể nghi ngờ đại hôn của Lăng Tiêu vì thế mà vẻ vang không ít.

Hơn nữa rất nhiều đại biểu tới đây phần lớn cũng là những thiếu môn chủ, thiếu phận chưởng môn. Cho nên trên Thục Sơn phái trong thời gian này có thể nói là danh nhân tập hợp, gần như tuyệt đại đa số những gia tộc nổi danh ở Nam Châu đều phái người tới Thục Sơn.

Khả năng hiệu triệu và địa vị giang hồ của Thục Sơn phái cũng lần đầu tiên được thể hiện trước mắt mọi người.

Ngay cả những người tới trước tham gia tổ chức đại hôn cho Lăng Tiêu, chính bọn họ cũng không kìm nổi mà trong lòng kinh hô, cùng đều bàn luận:

– Danh vọng của Thục Sơn phái không ngờ đã cao như vậy!

Đừng nói hiện giờ Nam Châu đã chia làm hai tổ chức lớn, cho dù vào thời kỳ Nam Châu Liên Minh thống trị, đại hôn của công tử Tư Đồ Dũng cũng không thể có đông người có danh tiếng đến tham dự như thế này không?

Huống chi không chỉ có những người ở Nam Châu, còn có những người ở khắp tứ đại châu tới. Ngay cả từ Bắc Châu xa xôi nhất, một cao thủ cảnh giới đại viên mãn ngày đêm nhanh chóng đến đây, đã đạt tới cực hạn của bản thân, chỉ mất thời nửa năm từ khi nhận được thư đã tới nơi. Lại có cả những người Bắc Châu buôn bán đan dược ở Vọng Thiên Thành cũng tới Thục Sơn, mang theo hậu lễ đến chúc mừng.

Như vậy có thể thấy được danh vọng của Thục Sơn phái đã đạt tới mức nào!

Điều này làm cho rất nhiều người nhận ra một điều, sự nổi lên của Thục Sơn phái đã trở thành một sự thật không thể ngăn chặn! Hoàn toàn không có người nào có thể ngăn cản, lại nhìn hai oan gia đối đầu là Tư Đồ Dũng và Tôn Hạo Thiên có thể vì Lăng Tiêu mà đến cùng một chỗ, có thể thấy từ nay về sau, Nam Châu sẽ có thêm một thế lực mới, đó chính là Thục Sơn!

Theo các lộ khách và bạn bè tập hợp tại Thục Sơn, khoảng cách đến ngày đại hôn của Lăng Tiêu cũng ngày càng gần, nhưng tin tức mà Lăng Tiêu nhận được từ Y Toa cũng khiến cho hắn không mấy vui vẻ.

Ngô Tú Nhi không phải tự nguyện gả cho Tư Đồ gia, hơn nữa Tư Đồ gia trước đây đã cầu thân cho Tư Đồ Bằng Phi, thậm chí sính lễ cũng đã mang đến, không ngờ Tư Đồ Bằng Phi cự tuyệt hôn sự này, sau đó Tư Đồ Dũng lại đổi lại cho đứa con cả của mình là Tư Đồ Bằng Hạc kết thân cùng với Ngô gia, nguyên vọng vô cùng cố chấp!

Chuyện này đối với Lăng Tiêu mà nói có chút khó giải quyết. Y Toa thông minh sắc sảo, cũng là trong khi đi mua đồ ăn trang sức, mượn cơ hội nói chuyện với Ngô Tú Nhi, sau đó hơi thăm dò, cố ý đem những việc mà Ngô Tú Nhi toàn bộ nói ra kể cho Lăng Tiêu biết.

Dù sao đây cũng là việc của nhà người khác, Lăng Tiêu và Ngô Tú Nhi trong khi đó cũng không có quan hệ gì, đại hôn lại đang ở trước mắt, lúc này muốn nhúng tay vào chuyện này, không phải là không thích hợp, mà vô cùng không thích hợp!

Nhưng mắt thấy Ngô Tú Nhi bị gả cho một người mà nàng không thích, Lăng Tiêu cũng không đành lòng. Mấy năm nay tuy Lăng Tiêu đối với Ngô Tú Nhi cũng không nảy sinh tình yêu nam nữ, nhưng vẫn luôn xem nàng giống như là muội muội của chính mình, cho nên Lăng Tiêu rơi vào đường cùng, đành phải tìm Diệp Tử và Hoàng Phủ Nguyệt cùng với Thượng Quan Vũ Đồng xin trợ giúp.

Diệp Tử đưa hai con mắt xinh đẹp liếc ngang Lăng Tiêu một cái, sau đó nói:

– Huynh xem, lúc trước ta đã bảo huynh cưới cô bé kia đi, tỉ muội chúng ta đều chấp nhận, nhưng huynh lại không đồng ý. Cũng không biết huynh nói thật hay là giả vờ. Hiện giờ người ta muốn lập gia đình, huynh lại chạy tới tìm chúng ta, chúng ta có cách nào đây? Chẳng lẽ có thể để cho huynh đường đường là Lăng đại tông chủ lại đi đoạt lấy nữ nhân của người ta?

Hoàng Phủ Nguyệt cười nói:

– Việc cướp dâu không phải Lăng đại tông chủ cũng chưa từng làm qua.

Nói xong đôi mắt của nàng như nước lườm Lăng Tiêu một cái. Năm đó không phải chính nàng đã bị Lăng Tiêu cương quyết đoạt về từ tay Ô Lan gia hay sao?

Thời gian trôi nhanh, hiện giờ đã qua trăm năm, Ô Lan Thác kia có lẽ là cũng đã sớm trở thành một nắm đất, làm cho người ta có cảm giác thế sự xoay vần, sợ là hậu nhân của Ô Lan gia cũng đã nhận được lời giáo huấn của tổ tiên không được trêu chọc Thục Sơn phái?

Nghĩ vậy, đôi mắt của Hoàng Phủ Nguyệt trở nên dịu xuống. Bản thân mình năm đó, sự bàng hoàng và bất lực lúc ấy so với Ngô Tú Nhi cũng không hề kém bao nhiêu? Cho nên, nàng có thể hiểu được nội tâm buồn khổ của Ngô Tú Nhi, vì vậy nàng nói:

– Chuyện này muốn giải quyết cũng không phải khó.

Thương Quan Vũ Đồng thản nhiên cười:

– Tiểu Nguyệt luôn có nhiều mưu mô nhất, ta biết muội sẽ có chủ ý!

Hoàng Phủ Nguyệt đảo cặp mắt trắng dã:

– Thượng Quan tỷ tỷ mưu ma chước quỷ không phải còn nhiều hơn sao?

Sau đó nàng nói với Lăng Tiêu:

– Chuyện này, ngươi hãy đi tìm lão tổ bà bà của Lam gia kia đi.

– Lam Hi?

Lăng Tiêu cau mày, sau đó nói:

– Tìm bà ta làm gì?

Hoàng Phủ Nguyệt đã biết trước, cười nói:

– Ở trên một đỉnh núi cao phía sau núi của chúng ta, ngươi hãy xây một đạo quan rồi cho lão tổ bà bà của Lam gia kia làm quan chủ, sau đó đưa Ngô Tú Nhi lên núi tu hành… Ừm, là khổ tu, từ nay về sau không màng thế sự, không lưu luyến hồng trần… Chuyện này có được hay không?

Tuy rằng không nói rõ ràng hai chữ “đạo quan” này là có ý tứ gì, nhưng sau lời nói của Hoàng Phủ Nguyệt, Thượng Quan Vũ Đồng và Diệp Tử hai người đều hiểu rõ, không kìm nổi đối với ý tưởng tuyệt diệu của Hoàng Phủ Nguyệt hết sức khâm phục.

Thượng Quan Vũ Đồng tán thưởng nói:

– Nguyệt nhi muội muội thật sự là một thiên tài, ý tưởng như vậy cũng có thể nghĩ ra, nếu công tử của Tư Đồ gia kia nghe được, chắc chắn sẽ tức đến hộc máu!

Diệp Tử vẻ mặt cũng tán thưởng, sau đó nghi ngờ hỏi:

– Chỉ có điều… như vậy có được không?

Hoàng Phủ Nguyệt trong lòng cười khẩy:

– Đây làm gì mà đã là thiên tài? Nếu như trải qua cái thế giới kia của muội, những tính toán này đã là cái gì? Chẳng phải ai cũng nghĩ ra được sao?

Lăng Tiêu cũng biết như vậy, trong lòng nghĩ:

– Hoàng Phủ Nguyệt quả nhiên giống với ta, linh hồn không thuộc thế giới này, cách thức tư duy cũng khác biệt. Tu chân giới thật sự cũng có những người khổ tu, đoạn tuyệt hết thảy tình cảm, đoạn tuyệt tất cả dục vọng, khổ tu thiên đạo. Nếu mình đưa những kiến giải của người khổ tu vào trong Thánh Vực này, tin chắc rằng người nào thực lực càng hùng mạnh, càng có thể chấp nhận!

Nghĩ vậy, Lăng Tiêu tán dương nhìn thoáng qua Hoàng Phủ Nguyệt, sau đó nói:

– Quyết định như vậy đi.

… …

– Cái gì? Khổ tu? Lăng Tiêu, hắn là cái tên khốn kiếp! Hắn đã cưới tám nữ nhân như hoa như ngọc, lại bắt con gái của lão tử phải sống như vậy! Lại còn khổ tu… khổ tu cái rắm, không được, ta không đồng ý, quyết không đồng ý!

Sau khi nghe thuộc hạ bẩm báo, Ngô Anh không đếm xỉa đến tôn nghiêm, không kìm nổi, ở trong mật thất nhà mình chửi ầm lên:

– Lão tử những năm nay theo hắn tiến vào Thánh Vực lập cơ nghiệp, có điểm nào đắc tội với hắn? Vẫn đều ở bên cạnh Thục Sơn của hắn hết sức tận tâm giúp đỡ. Tuy hắn đã cứu đứa con của ta, nhưng ta cũng không nợ hắn ân tình gì cả! Ngô gia trên thực tế đã dựa vào Thục Sơn phái của hắn rồi, hắn còn muốn thế nào? Không ngờ lại đem tai họa đến cho con gái của ta, lão phu cho dù chết, cũng không đồng ý cái việc hoang đường này!

Tên thủ hạ kia thấy Ngô Anh nổi trận lôi đình, đều thật cẩn thận nói:

– Lão gia, chuyện này không hề liên quan đến Lăng Tiêu, mà là lão tổ bà bà của Lam gia ở Thục Sơn phái, nghe nói thực lực đã đạt tới cảnh giới đại viên mãn đỉnh phong, tên là Lam Hi, nói rất xem trọng tiểu thư. Nếu tiểu thư có thể cùng với bà ta tu luyện ngàn năm, cam đoan tiểu thư sẽ đạt tới được cảnh giới đại viên mãn!

Ngô Anh thở hổn hển, trong lòng nghĩ:

– Cái gì mà lão tổ bà bà của Lam gia, ta không tin chuyện này không có liên quan gì tới Lăng Tiêu!

Tuy nhiên khi nghe xong câu nói kế tiếp của thuộc hạ, hắn cũng không kìm nổi hỏi:

– Là thật sao?

Tên tâm phúc kia thấy lão gia động tâm, không thể không khuyên giải an ủi hai câu. Dù sao hắn cũng không muốn nhìn tiểu thư đến Tư Đồ gia, mặc dù Ngô Anh che dấu hành vi đổi người hoang đường của Tư Đồ gia, nhưng loại sự tình này sao có thể giấu giếm được người khác? Hơn nữa mấy năm nay sự hùng mạnh của Thục Sơn phái rõ như ban ngày, nhất là đại hôn của tông chủ Lăng Tiêu, khách tứ phương quả thực là như sao trời lấp lánh! Có người nào không phải là người có địa vị cực kỳ cao sang?

– Lão gia, chuyện này đương nhiên là thật. Thuộc hạ còn nghe nói lão tổ bà bà của Lam gia kia lúc vừa tới Thục Sơn đã đạt đạt tới cảnh giới đại viên mãn rồi. Hơn một trăm năm qua, chắc chắn đã đạt tới cảnh giới đỉnh phong! Cho nên nếu tiểu thư theo bà ta, tin rằng Ngô gia chúng ta sẽ có thêm một đại cao thủ!

Ngô Anh không kìm nổi liếc mắt nhìn tên thuộc hạ tâm phúc một cái, cũng chẳng muốn vạch trần hắn…

Ngươi làm thế nào lại biết được những bí ẩn mà ngay cả lão tử cũng không biết? Lão tổ bà bà của Lam gia ngay cả ta cũng còn không biết được thực lực, mà ngươi lại biết, còn nói trong chuyện này có bóng dáng của Lăng Tiêu. Mẹ nó, có quỷ mới tin!

Tuy nhiên điều khiến cho Ngô Anh cảm thấy có chút an ủi chính là rốt cuộc Lăng Tiêu cũng đã có phản ứng, cũng không uổng cho con gái ta đem lòng thích hắn! Chỉ cần chuyện này có Lăng Tiêu tham dự, Ngô Anh hắn cũng không có gì phải sợ, đến lúc đó, Tư Đồ gia sẽ phải đến Thục Sơn!

Thứ nhất, Tư Đồ gia thay đổi người, quả thật cũng đã kích thích thần kinh của Ngô Anh. Thứ hai, qua đại hôn của Lăng Tiêu lần này đã khiến cho Ngô Anh trố mắt đứng nhìn, sau đó đã hiểu ra chính mình từ trước tới giờ đã xem thường Thục Sơn, xem thường Lăng Tiêu.

Ở một mức độ nào đó mà nói, Thục Sơn đã thật sự trưởng thành, vượt qua cả môn phái của gia tộc Tư Đồ!

– Tú Nhi nó… nó nghĩ như thế nào.

Ngô Anh cảm thấy mình đã có chút mỏi mệt, dường như nhiều năm dốc sức cố gắng như vậy cũng không bằng thành tựu hơn trăm năm của một người trẻ tuổi. Sự cách biệt như trời với đất này khiến cho Ngô Anh có một cảm giác mất mát.

Tâm phúc của Ngô Anh đáp:

– Tiểu thư cô ấy… đồng ý lên núi khổ tu. Lão gia, không phải tiểu nhân nhiều chuyện, nhưng Tư Đồ gia kia… …

– Được rồi, ngươi không cần nói nữa.

Ngô Anh khoát tay, sau đó nói:

– Chuẩn bị cho Tú Nhi đi Thục Sơn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN