Ngạo Thế Tuyệt Trần - Chương 10: Như vậy mà cũng có thể thăng cấp ư?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
137


Ngạo Thế Tuyệt Trần


Chương 10: Như vậy mà cũng có thể thăng cấp ư?


Trận này, có vẻ cả hai đối thủ đều ngang tài ngang sức, trên thực tế trong lòng Lăng Tuyệt Trần hiểu được, nàng vẫn thua, cấp bậc đúng là vẫn còn cách xa. Âm thầm ra sức, cố áp chế cỗ máu tươi đang chực trào khỏi miệng.

Nhìn nam tử áo trắng đối diện đang cúi đầu trầm tư, Lăng Tuyệt Trần cắn răng nhìn về phía Bắc Thần Thư Vũ đang gắt gao lôi kéo tay áo Kỳ Kiếm Vũ, trong đầu lại hiện lên hình ảnh vừa rồi.

Hắn vĩnh viễn biến mất  ••••••

Ý nghĩ đó lại cắn nuốt tư tưởng của nàng, nuốt sống lý trí cuối cùng của nàng, một tay lập tức đặt trước ngực, trường kiếm vốn biến mất lại bị nàng nắm chặt trong tay, tụ hết toàn bộ Kiếm Khí, nhắm thẳng về phía đầu sỏ đã phá hủy gương đồng âm dương.

Vừa mới bình ổn nhịp tim phập phồng, mọi người thấy vậy, tâm lại treo tận cổ họng, Lăng Tuyệt Trần ơi là Lăng Tuyệt Trần, nhìn bộ dáng Bắc Thần Hàn đã không có ý định ra tay lần nữa, vì sao nàng ấy còn muốn ra tay với Bắc Thần Thư Vũ, người nào không biết Bắc Thần Hàn chính là điển hình của ca ca cuồng muội muội. Bất quá, mọi người là bạn tốt nhiều năm, ai cũng không ra tay, chỉ ở một bên yên tĩnh quan sát.

Bắc Thần Hàn vốn đang lâm vào trầm tư, mũi chân nâng nhẹ, một tay chưởng khí, khí thế như chẻ tre, mọi người chỉ thấy một bóng người phủ đầy Huyền Khí màu lam, nhắm thẳng về phía sau Lăng Tuyệt Trần.

Nhìn Kiếm Khí tiến về phía mình, Bắc Thần Thư Vũ theo bản năng lui về phía sau, thẳng đến khi thối lui đến cạnh tường, hai mắt sợ hãi nhìn trường kiếm càng lúc càng gần, hai tay gắt gao cầm lấy vạt áo của mình, giờ phút này nàng đã quên mất phải dùng Huyền Khí của mình để đối kháng với Kiếm Khí đã tới gần trước mặt.

Ngay lúc mũi kiếm sắp sửa đâm vào yết hầu Bắc Thần Thư Vũ thì lập tức khựng lại không thể tiến thêm, Huyền Khí từ phía sau khiến cho nàng không thể đâm tới. Theo bản năng, Lăng Tuyệt Trần xoay người, trường kiếm để ngang trước ngực, trường kiếm màu lam chặn tiến công của Huyền Khí màu lam. Bắc Thần Hàn toả ra hơi thở áp bách khiến Lăng Tuyệt Trần không thể hô hấp, máu tươi vừa mới cưỡng chế không thể khống chế được, xông thẳng lên, khóe miệng tràn ra tơ máu.

Đối mặt với Bắc Thần Hàn đang gia tăng lực công kích của Huyền Khí, Lăng Tuyệt Trần cũng chỉ có thể tụ hết toàn bộ Huyền Khí của mình lên trường kiếm, đây là mười phần hợp lại!

Lăng Tuyệt Trần cắn răng, nàng phát hiện Huyền Khí trong đan điền của mình càng ngày càng ít, nàng vốn bị thương, căn bản là không thể cùng so cao thấp với Bắc Thần Hàn hơn nàng ba cấp. Cắn răng một cái, rõ ràng nếu tiếp tục như vậy cho dù nàng không chết thì cũng sẽ nửa chết nửa sống, bây giờ liều mạng có lẽ sẽ phải chịu một chút đả thương.

Hai mắt Bắc Thần Hàn tìm tòi nghiên cứu nhìn chằm chằm vào nữ nhân đối diện không chút nào yếu thế, tuy rằng vẻ mặt của nàng mang thần thái tự nhiên, nhưng mà căn cứ vào Huyền Khí không ổn định kia, hắn biết, nàng kiên trì không được bao lâu. Trong lòng hắn lần đầu tiên có chút trắc ẩn, dù sao cũng là Thư Vũ sai trước, hắn cũng không thể đuổi tận giết tuyệt!

Lăng Tuyệt Trần đang muốn kết hợp Huyền Khí và Kiếm Khí nhưng lại phát hiện trong đan điền có thứ gì đó đang rục rịch, còn đang cảm thấy cực kỳ tò mò thì lại thấy Bắc Thần Hàn đột nhiên thu tay lại, nhanh chóng bay tới bên cạnh Bắc Thần Thư Vũ, bảo hộ muội muội trong trong ngực.

Nàng có phần không thể không chế được Huyền Khí của bản thân, bên trong đan điền có thứ gì đó không rõ đang xáo động, lúc này nàng hoàn toàn không rảnh bận tâm tới Bắc Thần Thư Vũ, lập tức thu hồi trường kiếm, thân hình đáp xuống, hai đầu gối gập lại, ngồi xuống đất, đôi tay áp trước ngực, cố gắng muốn áp chế thứ không rõ trong đan điền.

Tiểu Bạch ở bên cạnh cảm nhận được thần thức truyền đến, đột nhiên giữ vững tinh thần, chạy đến bên người Lăng Tuyệt Trần ngoan ngoãn ngồi xuống, tầm mắt không tốt liếc về phía Bắc Thần Thư Vũ đang được Bắc Thần Hàn bảo hộ trong ngực.

Nàng áp chế càng mạnh, Huyền Khí trong đan điền không chịu khống chế bắn ngược lại lợi hại hơn, thứ đang xáo động kia lại chạy loạn không có quy luật gì. Cho đến khi thái dương nàng toát ra mồ hôi lạnh, đỉnh đầu toát ra sương trắng như làn khói mỏng.

Mọi người không khỏi nghi hoặc, nàng bị sao vậy, bị thương sao? Mọi người khó hiểu,  tầm mắt đều tụ tập trên người Bắc Thần Hàn, nhận lấy ánh mắt hoài nghi của mọi người, Bắc Thần Hàn nhíu nhíu mày, hắn biết, ít nhất lúc hắn thu tay lại, Lăng Tuyệt Trần vẫn tốt!

Ngay thời điểm Lăng Tuyệt Trần sắp không thể kiên trì được nữa, hai luồng khí trong cơ thể nàng bỗng dung hợp lại với tốc độ kinh người, rồi không ngừng xoay tròn ở trong cơ thể nàng, cho đến khi hoàn toàn dung hợp, mới vững vàng hoà vào trong cơ thể nàng.

Lúc này, tất cả mọi người đều không thể tưởng được chuyện gì đã xảy ra:

Chỉ thấy Lăng Tuyệt Trần đang ngồi xếp bằng bỗng bay lên giữa không trung, một đồ án hình ngũ giác phát ra ánh sáng trắng tinh gắt gao vây quanh người nàng. Áng sáng màu trắng càng ngày càng mạnh, tất cả mọi người theo bản năng nâng tay lên ngăn ánh sáng, cho đến khi người bên ngoài không nhìn thấy bóng dáng Lăng Tuyệt Trần nữa, ánh sáng trắng kia mới ngừng tăng độ sáng lên. 

Mọi người lại kinh ngạc, bọn họ đều là cường giả tu luyện, một màn này đương nhiên là vô cùng quen thuộc, từ lúc bọn họ sinh ra tới nay vẫn luôn thấy tình cảnh này, cũng đều trải qua rất nhiều lần rồi!

Thăng cấp?

Đúng vậy, chính là thăng cấp!

Bọn họ chưa bao giờ biết, như thế này cũng có thể thăng cấp!

Giao đấu với người có cấp bậc cao hơn mình mà cũng có thể thăng cấp – chuyện này trong lịch sử cũng từng xuất hiện không ít, nhưng mà, hôm nay tận mắt gặp vẫn là lần đầu tiên! Bọn họ có thể thăng cấp đều là do bản thân không ngừng tu luyện, mới đạt được.

Kỳ Nhược Tuyết và Lăng Mặc Phỉ nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra một tia ngoan lệ, gật đầu hiểu ý, hai người đều ầm thầm tụ tập Huyền Khí trong tay, đột nhiên vung lên, đánh úp về phía ánh sáng trắng chói loá đang thăng cấp kia.

Mọi người còn đang trầm tư bỗng thấy vậy, thì muốn ngăn cản lại nhưng hoàn toàn không kịp, Huyền Khí của các nàng đã sắp đánh về phía Lăng Tuyệt Trần.

“Nhược Tuyết!” Kỳ Kiếm Vũ thấy vậy, ánh mắt trách cứ thẳng tắp nhìn chằm chằm Kỳ Nhược Tuyết đang tà ác cong khoé miệng lên. Muội muội như vậy khiến cho hắn vừa thất vọng vừa đau khổ! Từ khi nào thì muội muội mà hắn yêu thương đã bắt đầu thay đổi, trở nên khác hẳn như vậy!

Ngay lúc hai luồng Huyền Khí sắp đánh tới Lăng Tuyệt Trần, ngay tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, một tia Huyền Khí màu trắng gần như trong suốt, dễ dàng hóa giải hai luồng Huyền Khí xanh đậm và xanh nhạt kia.

Mấy người ngẩng đầu nhìn người từ nãy tới giờ vẫn ở đây, trên mặt tức khắc thay đổi, tỏ ra tôn kính, ngay cả Sở Dạ Phong cũng thập phần ăn ý cúi đầu trước người đứng cùng một chỗ từ nãy tới giờ: “Lục đạo sư!” Đồng thanh hô lên, mang theo nam tính hùng hậu và nữ tính mềm mại, trong giọng nói không hề thiếu khuyết sự kính trọng. Nói giỡn, Lục đạo sư chính là đạo sư Thần Cấp Trung Cấp, nếu không phải gần mười năm nay không hề thăng cấp, chỉ sợ đã sớm đạt tới tu vi Thánh Cấp ngàn năm hiếm thấy.

“Các ngươi làm cái gì vậy?” Thanh âm không giận mà uy, không giống với người mà vừa mới Lăng Tuyệt Trần diện kiến, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua Kỳ Nhược Tuyết và Lăng Mặc Phỉ.

Kỳ Nhược Tuyết và Lăng Mặc Phỉ rũ mắt không nói, dù sao cũng là các nàng sai, muốn lấy tính mạng Lăng Tuyệt Trần.

“Hừ, rốt cuộc thì trong mắt các ngươi còn có bản tôn không?” Lục đạo sư giận dữ mắng mỏ hai người, ở trong mắt người khác, ông vừa uy nghiêm vừa như thần thánh không thể xâm phạm.

“Lục đạo sư, chúng ta ••••••” Kỳ Nhược Tuyết đang muốn giải thích, thì Lăng Mặc Phỉ lại nhanh tay giữ nàng lại, lắc đầu ý bảo nàng đừng nói gì!

Lục đạo sư trách cứ nhìn Mộ Dung Tư đang vuốt chóp mũi, rồi lại nhìn Lăng Tuyệt Trần đang thăng cấp, nha đầu kia, quả nhiên không làm ông thất vọng.

Lúc này, dù là ai thì cũng đều không dám nói gì nữa, chỉ dám đứng sau Lục đạo sư, lẳng lặng quan sát mọi chuyện.

Mồ hôi không ngừng túa ra trên trán Lăng Tuyệt Trần, thân thể vừa mới bị thương cũng dần dần khôi phục, hai luồng Huyền Khí, không, hiện tại đã sắp dung hợp thành một, đều là vì nàng sử dụng Huyền Khí!

Ánh sáng trắng dần dần bình ổn, đồ án hình ngũ giác biến mất, Lăng Tuyệt Trần chậm rãi rơi xuống từ giữa không trung, đứng lên phủ phủi vạt áo của mình, mặt mày đã không còn tái nhợt như lúc nãy, nét mặt nháy mắt toả sáng, so với lúc trước lại tăng thêm vài phần thành thục.

Nguyên lai đây là đặc quyền khi thăng cấp, thân thể khôi phục không nói, nội lực thêm cường đại làm cho tinh thần nàng tăng gấp trăm lần. Lắc lắc cái cổ cứng ngắc, quay đầu lại chỉ nhìn thấy mọi người im lặng không tiếng động.

“Ha ha ha, nha đầu, thăng cấp thế nào?” Lục đạo sư thấy Lăng Tuyệt Trần đã khôi phục, cười lớn tiến lên, không ngừng đánh giá nàng.

Lăng Tuyệt Trần cong khóe miệng, một tay ngưng tụ Huyền Khí, Huyền Khí màu lam nhạt tụ thành một hình cầu màu Lam, đánh vào hồ sen cách mọi người mười trượng, lập tức ‘ầm’  một tiếng, nước trong hồ sen bị chấn động bay lên cao tận mười trượng.

Huyền Khí màu lam nhạt?

Trời ạ, từ bậc Thanh Trung Cấp nhảy lên thành bậc Lam Sơ Cấp! Vậy mà nàng lại nhảy tới tận hai cấp!

“Không sai, không sai, không hổ là kỳ tài lão phu coi trọng!” Lục đạo sư cười vuốt vuốt chòm râu của mình, ánh mắt nhìn Lăng Tuyệt Trần càng thêm đắc ý.

Xem đi, đây chính là cái gọi là bất công, đối với bọn họ thì tự xưng bản tôn, đối với Lăng Tuyệt Trần thì tự xưng lão phu, đối mặt với bọn họ thì nghiêm cẩn hà khắc, đối mặt với Lăng Tuyệt Trần, thế nhưng lại tựa như trưởng bối lớn tuổi, cực kỳ từ ái!

Hiển nhiên là Tiểu Bạch rất bất mãn vì Lăng Tuyệt Trần chỉ lo nói chuyện với Lục đạo sư, nó nhảy vào trong lòng Lăng Tuyệt Trần, nhẹ nhàng cọ xát khuôn mặt nhỏ nhắn, bộ dáng giống như tiểu hài tử đòi kẹo.

Chủ nhân thăng cấp, thật tốt! Ngay cả nó, thần thú lập kết ước với chủ nhân cũng thăng một cấp, bây giờ nó chính là Thần Thú sáu sao danh chấn, chỉ cần thăng cấp một lần nữa, chắc chắn nó có thể trở thành Thánh Thú danh chấn ai cũng ngưỡng mộ! Nhìn tốc độ thăng cấp của chủ nhân, nó tin tưởng ngày đó chỉ còn cách không xa, sắp tới rồi! Trong lòng Tiểu Bạch tràn đầy đắc ý, bộ dáng kia không hề chênh lệch bao nhiêu so với Lục đạo sư.

Lăng Tuyệt Trần cũng khẽ cong khóe miệng, nàng được thăng cấp nên đương nhiên là rất cao hứng, chỉ có điều, không thể ngờ được nàng thăng cấp thế nhưng ngay tiếp theo Tiểu Bạch cũng thăng cấp, đây chính là thu hoạch ngoài dự liệu!

_________________

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN