Ngạo Thế Tuyệt Trần
Chương 22: Ma Khải Vụ Lâm
Mặt trời chói chang từ từ nhô lên cao, đứng dưới ánh nắng chói chang như vậy đoàn người cũng không tránh được phải dừng bước lại, nâng ống tay áo lên lên lau đi mồ hôi trên trán. Phía trước chỉ nhìn thấy núi Nham Thạch là vách đá thẳng đứng cao chót vót không có một ngọn cỏ sinh sống, vách đá hai bên trùng điệp nối tiếp nhau không không chỉ chừa lại ở chính giữa núi đá một con đường hẹp quanh co đủ cho một người đi lại, một cơn gió thổi qua, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng Nham Thạch rơi xuống núi.
Bắc Thần Thư Vũ tựa vào một bên vách đá khua nhẹ ống tay áo rộng quạt quạt ở trước người, như vậy mới có thể giảm bớt một chút hơi nóng cuồn cuộn do mặt trời chói chang mang tới, đáy lòng lờ mờ hiện lên lời đồn đại kia lúc này mới hỏi qua một chút: “Không phải gọi nơi này là Ma Khải Vụ Lâm sao? Làm sao lại trở nên giống như sa mạc rộng lớn vậy chứ?” Cái miệng nhỏ nhắn giống như hoa anh đào khẽ lên tiếng bất mãn.
Lăng Mặc Phỉ và Kỳ Nhược Tuyết cũng ngồi xuống bên trên tảng đá mệt mỏi tựa lưng vào nhau, hầu hết nữ tử đều rất khó thích ứng với ánh nắng hanh khô như vậy, có chút thoải mái thở nhẹ một hơi. Bên phía Sở Dạ Phong và mấy nam tử kia ngược lại hình như có phần cẩn trọng nhiều hơn, mỗi người đều phân tán ra đứng ở những nơi khác nhau, trong mấy người đó hình như Yến Nam Hiên là người hả hê nhất, muốn hỏi vì sao ư? Còn không phải là vì trong tay hắn lúc nào cũng mang theo chiếc quạt kia không rời một bước sao!
“Ta quả thật là có khả năng dự đoán trước tương lai….!” Yến Nam Hiên không ngừng quạt chiếc quạt lại còn cố tình dừng lại trước mặt mọi người đắc ý khoe khoang, ánh mắt hướng về phía Kỳ Kiếm Vũ sau đó lên tiếng giễu cợt: “Kiếm Vũ, ta đã nói ngươi nên học tập theo ta cho thật tốt, ngươi lại không nghe!” Nói xong còn giống như cảm thấy rất đáng tiếc liền lắc đầu thở dài.
Kỳ Kiếm Vũ đối với những chuyện như vậy xưa nay đều luôn khinh thường không thèm quan tâm, lông mày nhíu chặt nãy giờ vẫn không chút nào giãn ra, ném cho hắn một cái liếc mắt sau đó hừ lạnh một tiếng: “Thôi đi, ai mà thèm học theo ngươi!” Khinh thường nói xong, liền lấy bình nước bằng da hươu treo ở bên hông gỡ xuống, ngửa đầu uống một ngụm lớn.
Liếc nhìn Lăng Tuyệt Trần đứng ở phía trước, Bắc Thần Hàn đem bình nước đang cầm trong tay đưa cho Bắc Thần Thư Vũ: “Uống ngụm nước trước đi!” Nhàn nhạt nói xong trực tiếp đi thẳng đến một bên nghỉ ngơi.
“Cám ơn ca ca!” Bắc Thần Thư Vũ cau mày liếc mắt nhìn Kỳ Kiếm Vũ, khóe miệng nhếch lên một nụ cười vui vẻ nhận lấy bình nước.
“Tuyệt Trần, ngươi cảm thấy như thế nào, có chỗ nào thấy không thoải mái hay không?” Lôi Hỏa nâng ống tay áo của mình lên quạt quạt ở bên cạnh Lăng Tuyệt Trần, trên mặt tùy tiện nở ra nụ cười, thế nhưng vẫn không cách nào che giấu được sự lo lắng trong ánh mắt, thật ra thì hắn đang lo lắng Lăng Tuyệt Trần được cưng chiều như vậy liệu thân thể có chịu đựng được thời tiết gay gắt như thế này hay không.
Lăng Tuyệt Trần khẽ nghiêng người sang liếc nhìn Lôi Hỏa vốn cao hơn hơn nàng một cái đầu, khóe miệng không kiềm chế được khẽ giật giật, người nào có thể nói cho nàng biết là tại sao những người bên cạnh nàng ai cũng đều không bình thường như vậy chứ.
Liếc nhìn vẻ mặt lạnh lẽo của Băng Dật đứng cách đó không xa, khóe môi Lăng Tuyệt Trần hơi cong lên: “Không có việc gì, bên cạnh không phải là còn có cái máy điều hòa không khí miễn phí hay sao?” Aiz, bên cạnh có người suốt ngày cả người đều luôn tỏa ra khí lạnh như băng thế này thật sự rất tiện lợi.
Nhìn theo tầm mắt của nàng, Lôi Hỏa xoay người liền nhìn thấy vẻ mặt không chút biểu cảm của Băng Dật, hắn tự động lui về phía sau hai bước vừa vặn chặn lại tầm nhìn của Lăng Tuyệt Trần về phía Băng Dật đang đứng: “Máy điều hòa không khí là cái gì?” Giọng nói buồn buồn xen lẫn sự ghen ghét nông đậm, trong lòng có chút khẩn trương liếc nhìn gò má Lăng Tuyệt Trần.
A, Lăng Tuyệt Trần liền giật mình, mở miện muốn nói nhưng lại không biết phải nói thế nào, nàng như thế nào lại quên mấy bản thân đã quay ngược lại không biết bao nhiêu năm cổ đại rồi, vội vàng xua xua tay: “Không có gì!” Nói xong liền không để ý tới Lôi Hỏa nữa, hiện tại đã nhảy qua một thời đại rất khác biệt, thật sự không cách nào nói rõ với hắn.
Tay Lôi Hỏa vừa nâng lên liền cứng lại giữa không trung, sững sờ nhìn theo bóng lưng của Lăng Tuyệt Trần, chẳng lẽ nàng đang tức giận? Ngay sau đó cũng không có đuổi theo nàng, chỉ cúi đầu đi tới bên cạnh Băng Dật, ngược lại hắn thật sự muốn hiểu được máy điều hòa không khí trong lời nói của Lăng Tuyệt Trần là cái gì.
Yến Nam Hiên thấy vậy, mang theo ánh mắt trêu tức đi tới bên cạnh Sở Dạ Phong vẫn đang im lặng khép hờ hai mắt, theo thói quen một tay liền nâng lên đặt ở bờ vai của hắn, đến khi nhận được ánh mắt nguy hiểm của hắn quét qua thì có chút lúng túng bỏ tay xuống, ho nhẹ một tiếng nhìn về phía Lăng Tuyệt Trần: “Đại ca, ta thật sự vì ngươi mà cảm thấy rất lo lắng!”
Lúc này Sở Dạ Phong mới quay đầu nhìn về phía Lăng Tuyệt Trần, ngay sau đó ánh mắt nhàn nhạt nhìn Yến Nam Hiên chằm chằm: “Chẳng lẽ ngươi thật sự lại muốn tiếp tục nếm thử mùi vị không thể nhúc nhích suốt mười ngày nửa tháng sao?” Khẽ nhíu mày hỏi thăm một chút, giọng điệu cũng mang theo uy hiếp nồng đậm, quả thật liền nhìn thấy được vẻ mặt cứng ngắc của Yến Nam Hiên.
“A, vẫn là nên quên đi!” Yến Nam Hiên có chút sợ hãi vội vàng lắc đầu, hắn cũng không có quên đã từng có một lần nói chuyện ‘ đắc tội ’ đến Sở Dạ Phong, Sở Dạ Phong cũng chỉ điểm nhẹ trên cánh tay của hắn một chút mà thôi, vậy mà hắn thật sự phải nằm trên giường gần nửa tháng, có thể chịu đựng được lâu như vậy thật sự không phải là người.
“Chỉ cần đi qua núi Nham Thạch này, thời tiết sẽ thay đổi dễ chịu hơn.” Sở Dạ Phong gánh vác trách nhiệm trên lưng, đứng ở bên cạnh Lăng Tuyệt Trần nhìn thấy nàng cau mày liền giải thích.
Nét mặt Lăng Tuyệt Trần hơi giãn ra, xoay người nhìn về phía mấy người ở sau lưng lên tiếng hỏi: “Có thể lên đường rồi chứ?” Có trời mới biết được nàng thật sự rất chán ghét thời tiết quỷ quái như thế này, nói xong cũng không đợi bọn họ trả lời liền trực tiếp đi thẳng về phía trước. Cái địa phương quỷ quái này, chỉ cần một bước chân giẫm lên còn có thể nghe thấy tiếng đá vụn ‘ sột soạt ’ vang dội. Mọi người thấy vậy, dĩ nhiên cũng đứng dậy nhanh chóng đi theo.
Chỉ là không thể ngờ được trong cùng một con đường, địa lý lại có thể chênh lệch lớn đến như thế, chân sau vẫn còn bị cát đá làm cho nóng bỏng, chân trước lại đã bước vào một nơi toàn bùn đất màu đen rất mềm, trước mắt hiện lên khu rừng rậm với nhiều đại thụ che kín bầu trời, lá cây giăng chằng chịt khắp nơi cùng với cây khô rậm rạp đem mặt trời chói chang ngăn chặn ở bên ngoài. Không có ánh nắng mặt trời chiếu đến cả vùng đất cũng trở nên ươn ướt khác thường, mùi bùn đất trộn lẫn với mùi lá cây mục nát mốc meo.
Thân thể vừa bước vào rừng cây lập tức trên người liền xuất hiện một luồng khí mát mẻ, không khỏi làm dịu đi cái nóng nực trên cơ thể do bị ánh nắng chói chang gay gắt chiếu tới. Ánh mặt trời bị đại thụ trong cánh rừng che kín, trong rừng có thể nói là tối tăm không có ánh mặt trời nên âm khí cũng mạnh hơn rất nhiều, trên mặt đất trừ một vài loại thực vật thích hợp sinh trưởng trên nền đất ẩm ướt thì cũng không còn vật gì khác.
Hai người Lăng Mặc Phỉ và Kỳ Nhược Tuyết đều vịn chặt vào cánh tay của nhau, một cái tay khác thì đưa lên che ở trước mũi của mình, lông mày nhíu chặt, cho dù có năng lực đi nữa thì họ cũng vẫn chỉ là tiểu thư khêu các.
Cả rừng cây an tĩnh khác thường, thậm chí ngay cả một tiếng kêu của động vật cũng không có nghe thấy, nơi này có vẻ giống như một không gian đã bị ngừng lại, ngay cả không khí cũng không hề lưu chuyển phập phồng. Không có gió nhẹ thổi qua, nhưng lại có thể thấy lạnh cả người thấm cả vào tim gan.
“Cái chỗ này sao lại âm u lạnh lẽo như vậy?” Kỳ Nhược Tuyết chà xát cánh tay của mình, con ngươi đảo qua quét mắt nhìn bốn phía khẽ nói thầm.
Lăng Mặc Phỉ gật đầu đồng ý, một tay thân thiết lôi kéo cánh tay của Kỳ Nhược Tuyết cười nhạt: “Tại vì chúng ta đến đây là để rèn luyện, đương nhiên điều kiện sẽ rất kém cỏi.”
Đoàn người càng đi sâu vào trong càng cảm thấy nơi này rất âm u, trong chớp mắt cả cánh rừng hình như đều đã bị sương mù giăng kín quanh quẩn khắp nơi, phạm vi tầm nhìn của mọi người cũng bị giới hạn lại trong vòng một trượng. Trong lòng Lăng Tuyệt Trần chán nản, quả thật là xứng đáng với cái tên Vụ Lâm. ( Vụ Lâm dịch ra chính là rừng sương mù nhé mọi người)
Đoàn người tìm một chỗ tương đối khô ráo sau đó đem củi đốt chất thành một đống ở đó, coi như là tương đối hướng ngoại cả Kỳ Kiếm Vũ và Lôi Hỏa đều tiến lên ân cần chuẩn bị làm việc. Lôi Hỏa tiến lên phía trước là bởi vì muốn ở trước mặt Lăng Tuyệt Trần biểu hiện thật tốt, còn Kỳ Kiếm Vũ là bị Sở Dạ Phong và ba người kia dùng ánh mắt uy hiếp đá tới đây.
Mặc cho Kỳ Kiếm Vũ cố gắng dùng sức đánh đá tạo lửa, hay Lôi Hỏa cố gắng dùng hộp quẹt, thì cả hai người vẫn không cách nào tạo ra lửa, một làn khói dầy đặc bốc lên, Kỳ Kiếm Vũ nâng cánh tay đã trở thành màu đen lên lau qua mồ hôi trên trán, lập tức cái trán trắng nõn kia liền lưu lại một vệt tro màu đen rất rực rỡ: “Cháy cháy, lửa mau cháy đi!” Lúc này hắn hưng phấn giống như một đứa bé đang được người lớn khích lệ tán dương.
Tầm mắt của mọi người lập tức bị hấp dẫn nhìn qua bên đó, ngay sau đó liền khinh bỉ liếc nhìn Kỳ Kiếm Vũ một cái rồi xoay người tiếp tục nghỉ ngơi dưỡng thần. Kỳ Kiếm Vũ thấy vậy liền lúng túng nụ cười cũng lập tức cứng ngắc, một tay đưa tay lên sờ mũi cười cười có chút tức giận hiện trên mặt, vẫn là không sờ thì tốt hơn vừa mới đụng tới lại khiến cho đỉnh chóp mũi một lần nữa lưu lại một vệt đen chói lọi.
Lăng Tuyệt Trần lắc đầu một cái rồi đứng dậy bước lên trước nhận lấy hộp quẹt trong tay Lôi Hỏa, cúi người ngồi xổm xuống đem tất cả củi khô gác lên nhau chồng chất lại cùng một chỗ, chỉ một lát sau đã có đóm lửa bốc lên, động tác thành thạo giống như đây chính là việc nàng thường làm. Thấy vậy, có người không nén nổi ở trong lòng sinh ra một tia đau lòng, có người lại không tránh được ở trong lòng hiện lên đầy nghi ngờ, cũng có người sắc mặt không chút thay đổi thế nhưng lại không thể giấu được sự kinh ngạc hiện lên trong ánh mắt, nhưng mà lại có người có thể làm ra vẻ mặt lơ đễnh không chút để ý chỉ nhắm lại hai mắt yên lặng ngồi ở một bên, giống như tất cả những chuyện này đều không một chút liên quan tới hắn.
“Tuyệt Trần, làm sao ngươi có thể làm những việc như thế này chứ?” Lôi Hỏa nhấc vạt áo của mình lên vội vàng kéo Lăng Tuyệt Trần tới trước mặt lau đi vết bẩn dính ở trên tay của nàng.
Lăng Tuyệt Trần thấy vậy liền giật mình, ngay sau đó liền có chút không được tự nhiên tránh qua một bên, im lặng không lên tiếng chậm rãi đi đến một bên đã trải tấm lót thật tốt ngồi xuống: “Bằng không phải đợi các ngươi tới khi nào!” Môi hơi cong lên có chút giễu cợt.
Lôi Hỏa vừa bắt tay vào làm liền cứng ngắc, nhưng vẫn theo sát ở bên cạnh Lăng Tuyệt Trần ngồi xuống, nhìn thế nào cũng cảm thấy rất giống dáng dấp của một người bảo hộ.
Khép chặt hai mắt khẽ run, lông mi cong khẽ vểnh lên chớp chớp, nét mặt của vị nam tử ngồi ở kia từ đầu đến cuối vẫn không có chút biểu tình, lúc này mới lộ ra một chút xúc động, khẽ mở mắt nhìn sâu vào gò má Lăng Tuyệt Trần đang cúi xuống.
“Là người nào?”
Cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân, vốn là đang nghỉ ngơi nhưng mọi người rất nhanh đã khôi phục lại trạng thái phòng bị tốt nhất, mấy người đứng sóng vai nhau tạo thành tư thế phòng ngự cẩn thận nhìn về phía phát ra âm thanh kia.
Đập vào mắt chính là một nam tử khôi ngô khắp người nhếch nhác, tóc dài cực kỳ xốc xếch không nhìn nổi, quần áo bị tàn phá đến rách rưới thiếu chút nữa là không còn đủ để che đi thân thể chỉ giống như cái màn treo quấn quanh trên người hắn, trên mặt máu và vết bẩn của bùn đất hòa lẫn vào nhau, tại chỗ những vết thương ở trên người máu thịt tựa hồ đã không còn thận chí có thể nhìn thấy xương trắng ở phía trong lộ ra. Nắm trường kiếm cố ngăn lại máu tươi đang chảy dọc theo thân kiếm không ngừng, lúc này nhìn kỹ mới phát hiện người này đã bị con mãnh thú nào đó cắn xé mất một cái cánh tay.
Nhìn thấy rõ cảnh tượng lúc này ngay cả mấy vị nam tử trong nhóm người cũng không khỏi nhíu chặt hai hàng lông mày, huống chi là ba người nhóm Lăng Mặc Phỉ vốn dĩ là thiên kim đại tiểu thư, ba người các nàng đều đã sớm xoay người chạy tới chống vào một cây đại thụ mạnh mẽ vỗ vỗ lồng ngực của mình.
Lôi Hỏa theo bản năng cũng vội vàng đứng chắn ở trước người Lăng Tuyệt Trần, thân hình cao lớn của hắn chặn lại tầm nhìn của nàng hướng về phía người mới tới, Lăng Tuyệt Trần cũng không chút để ý tới sự quan tâm ấy, vòng qua người Lôi Hỏa đi thẳng đến bên cạnh người mới tới, không có một chút cố kỵ nào đối với những vết bẩn trên thân thể người mới tới, một tay đỡ lấy cánh tay còn lại của hắn, một tay khác từ trong ngực lấy ra một bình sứ nhỏ đổ ra hai viên dược cho vào trong miệng của nam tử đó.
Yến Nam Hiên cũng thu hồi tươi cười trên mặt nhẹ nhàng bước nhanh đến phía trước một tay đặt ở trước ngực của nam tử kia: “Chữa lành vết thương!” Nam tử kia bắt đầu bị ánh sáng màu trắng bao vây xung quanh, cho đến khi ánh sáng từ từ nhạt dần, vết thương ở trên người hắn mới từ từ chuyển biến tốt hơn.
“Ngươi chính là lính đánh thuê sao?” Bắc Thần Hàn nhìn tình trạng của vị nam tử ngồi ở bên cạnh đống lửa cũng đã trở nên tốt hơn, lông mày nhíu chặt.
Nam tử hít vào một hơi thật sâu sau đó nhàn nhạt gật đầu: “Đúng vậy, chúng tôi vốn là lính đánh thuê thuộc Phong Chi thành, nhưng không biết tại sao hôm nay ma thú ở trong rừng lại đặc biệt trở nên hung ác điên cuồng như vậy, cho nên đoàn lính đánh thuê của chúng tôi lần này chỉ có mình tôi là chạy thoát!” Nam tử nói xong hai mắt liền chùng xuống, không nén được giơ tay lên lau qua khóe mắt.
Hung ác điên cuồng?! Tất cả mọi người liền lâm vào một trận trầm mặc, đương nhiên cũng hiểu được sự lợi hại trong đó, đoạn đường này bọn họ cũng không biết sẽ phải gặp bao nhiêu ma thú, xem ra cũng không thể bình tĩnh nổi nữa rồi. Nhìn theo bóng lưng nam tử một mình lảo đảo rời đi, từng người đều lâm vào trầm tư.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!