Ngạo Thế Tuyệt Trần
Chương 8-1: Mộ Dung Tư
Mộ Dung Tư
Nữ tử có thân hình hoàn mỹ, áo màu xanh lam phiêu dật, bước chầm chậm bên bờ hồ tràn đầy sắc xuân, nâng cánh tay lên nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông bóng mượt mềm mại của Tiểu Bạch trong lòng.
Thế giới này, dường như không loạn lạc, ít nhất, nàng đi tới đâu thì cũng thấy yên bình, có lẽ chỉ là bề ngoài, nhưng nàng cũng không thấy có gì không thích hợp. Có thể là cho tới bây giờ nàng đều luôn bận tâm tới việc tăng năng lực của mình, mà quên mất nhìn thế giới bên ngoài.
Gió lạnh thổi qua, khiến vạt áo nàng tung bay, phía sau lưng truyền đến hơi thở xa lạ, lập tức trong lòng kinh ngạc, đây không phải là Huyền Khí! Chẳng lẽ đây là cái gọi là Kiếm Khí sao?
Thoáng suy nghĩ một chút, khẽ xoay người nhìn về phía phát ra Kiếm Khí, động tác tựa như lơ đãng, nhưng lại vừa vặn đúng ngay vị trí Kiếm Khí phát ra. Nhìn đằng sau trống rỗng, tay phải tụ khí, bàn tay vốn dĩ trống rỗng nhất thời xuất hiện một trường kiếm dài ba thước, Tiểu Bạch vỗ nhẹ miệng mình, ngáp một cái, thức thời nhảy xuống khỏi lồng ngực mềm mại, ánh mắt ai oán nhìn một cái góc nào đấy, nằm úp sấp một bên dưới tàng cây.
Khóe miệng của người ẩn nấp hơi co rút, giơ kiếm đánh úp về phía Lăng Tuyệt Trần có vẻ lạnh nhạt. Khẽ nhắm mắt, không nhìn thấy người, nàng chỉ có thể dựa vào bản năng và cảm giác của chính mình để tìm!
Giơ kiếm để ngang trước ngực, chỉ nghe thấy một tiếng ‘ keng ’ vang lên, là âm thanh trường kiếm đụng nhau. Ngay lúc đó, Kiếm Khí màu lục và Kiếm Khi màu lam đều không chút yếu thế, khiến toàn bộ nơi này phát ra ánh sáng chói mắt.
Giữa không trung, hai người đang giương cung bạt kiếm ‘ tranh phong nhìn nhau ’, tuy Lăng Tuyệt Trần không nhìn thấy người tới! Nhưng, từ khi màu lục vào màu lam cùng chạm vào nhau, như một hình vẽ màu lục, chậm rãi xoay tròn. Thân thể Lăng Tuyệt Trần lập tức bị ánh sáng màu lam bao vây.
Người ẩn nấp cực kỳ kinh ngạc hơi thu lại tinh thần, một kích tập trung mười phần khí lực, hung hăng đánh úp về phía Lăng Tuyệt Trần. Nhìn một kích đánh úp khiến không khí khẽ lưu động, Lăng Tuyệt Trần hơi cong khóe miệng. Lập tức xoay người, động tác như muốn né tránh, lúc xoay người lần nữa thì giơ trường kiếm lên, bỗng nhiên đánh úp về phía bóng người núp trong tối.
Mang theo Kiếm Khí, thủ pháp ngoan lệ, tốc độ nhanh đến mức làm cho người ẩn nấp không thể không liên tiếp lui về phía sau, lúc hắn xoay người thì bị Huyền Khí màu xanh vây quanh chặt chẽ, khiến cho hắn không thể động đậy nửa phần. Chết tiệt, đây là sự chênh lệch Huyền Khí sao? Người nọ âm thầm than nhẹ, tay trái tụ khí, đặt sau lưng âm thầm dùng Huyền Khí màu lục tụ lại khiến Huyền Khí màu xanh tách ra, mũi kiếm của Lăng Tuyệt trần vừa vặn đặt lên thanh kiếm của người nọ.
Lăng Tuyệt Trần vừa lòng cong khóe miệng lên, cũng không tệ lắm, tình huống này liền biết người tới chỉ là vì thử nàng, hơn nữa nàng không phải đối thủ của hắn, lần này đến học viện cũng không hề vô ích.
Tuy rằng tiếp nhận được trường kiếm của Lăng Tuyệt Trần, nhưng vì Kiếm Khí quá mạnh, thân hình người nọ mãnh liệt lùi lại, cho đến khi chạm phải thân cây cao to, mới chậm rãi hiện ra bóng dáng.
Thấy vậy, trong lòng nàng không khỏi nghi hoặc, hắn không xuất toàn lực, thậm chí chỉ dùng không đến ba phần lực, nàng cũng chỉ có thể cùng đánh ngang tay. Kiếm Khí của vị tu giả này lại có tu vi cao như thế!
Mụ nội nó, ai nói Huyền Khí Kiếm Khí không thể song tu, vậy ai có thể nói cho hắn biết vừa nãy Lăng Tuyệt Trần dùng cái gì không? Huyền Khí Kiếm Khí đều có thể đồng thời sử dụng, còn nói không thể song tu, vậy thế giới chỉ có thể hoàn toàn chờ đợi bị diệt vong.
Lúc hai người thu hồi trường kiếm trên mặt đất, Tiểu Bạch ở bên cạnh đang nhập nhèm đánh cờ với Chu công lập tức tỉnh táo lại, nhảy vào lòng Lăng Tuyệt Trần, lười biếng híp mắt cọ cọ trước ngực mềm mại của nàng. Vẫn là chủ nhân thoải mái nhất, luôn mềm mại như vậy, ở trong lòng chủ nhân ngủ chính là hưởng thụ lớn nhất! Vì vậy, hắn lại không thể không cảm thán, chủ nhân trước ơi, còn phải cám ơn người đem ta giao cho chủ nhân, bằng không nếu là chủ nhân nam, ta sẽ không có nhiều chuyện tốt như vậy!
Lăng Tuyệt Trần rất gầy, theo quán tính nhẹ nhàng vỗ về Tiểu Bạch, trong lòng hắn suy nghĩ gì nàng đương nhiên biết, không khỏi gia tăng khí lực trên cái đầu nhỏ của hắn vỗ một chưởng cảnh cáo. Tiểu Bạch ủy khuất miết miết miệng, rụt đầu lại, chớp chớp mắt.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!