Ngạo Thị Thiên Địa
Chương 418: Nhúng tay. (1 2)
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Vipvandan.vn
Đả tự: Bựa Thập Ngũ – Kiếm Giới
Trải qua vài lần giao thủ thì lúc này Diệt Hoàng cũng cảm thấy kinh hãi vô cùng. Hắn thật không có nghĩ tới Hàn Phong dĩ nhiên lại có thể đối kháng cùng với mình.
Hơn nữa qua vài lần giao phong thì Diệt Hoàng không thể nào lý giải được, vốn lần hành động này của hắn hoàn toàn hoàn mỹ, chiến thắng đã nắm chắc trong tay. Thế nhưng sự tình diễn ra lại không có như ý muốn. Diệt Hoàng cảm thấy hối hận, nếu như lúc trước hắn hành động nhanh lên một chút, trực tiếp giết chết đám người Tiêu Tấn như vậy thì có thể đả kích Tiêu gia, thay bản thân báo thù.
Mà kết quả hiện giờ cũng là không còn nằm trong sự kiểm soát của hắn nữa. Người tạo thành kết quả này không ai khác chính là Hàn Phong.
Nghĩ đến nguyện vọng nhiều năm của bản thân lại bị thất bại trong tay tiểu tử này thì trong lòng Diệt Hoàng cũng cảm thấy nổi giận. Đáng tiếc mặc dù như thế thì hắn vẫn bị Hàn Phong đánh cho thối lui.
Vô luận là Diệt Hoàng có nghĩ như thế nào đi chăng nữa thì hắn thuỷ chung vẫn bị Hàn Phong chiếm lấy thế thượng phong. Dựa theo tiến triển này thì người thua thiệt tất nhiên là hắn.
Mà đồng thời thì Diệt Hoàng cũng nghĩ đến một việc mà khiến cho hắn phải toát mồ hôi hột. Trừ Hàn Phong trước mắt này ra thì ngay các đó không xa còn có một người rất có lực uy hiếp đối với hắn. Thận chí dưới tình huống một đối một thì hắn cũng không thể nào thắng được Hư Không.
Thế nhưng lúc này Hư Không cũng không có ra tay thì Diệt Hoàng tin tưởng rằng một khi Hàn Phong liên thủ với Hư Không thì bản thân hắn phải chết là điều không thể tránh khỏi.
Nghĩ đến đây thì tâm tình của Diệt Hoàng không khỏi trầm xuống. Vì tình hình hiện tại xấu đi mà khiến cho Diệt Hoàng bị phân tâm, hắn cũng không còn phòng thủ chặt chẽ như trước nữa.
Hàn Phong cũng không có bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Cái gọi là cao thủ so chiêu so đấu không phải là vũ kỹ hoa lệ mà là ý thức song phương và kỹ xảo vận dụng lực lượng.
Cho nên vào thời điểm mấu chốt Diệt Hoàng lại tỏ ra phân tâm khiến cho hắn tạo ra lỗ hổng trong khâu phòng ngự. Mà cuối cùng nỗ lực đại giới cũng thảm trọng vô cùng.
Hàn Phong căm giận ngút trời, dĩ nhien sẽ không lưu thủ. Thanh sắc Phong nguyên tố ở xung quanh nhanh chóng theo sự điều khiển của Hàn Phong tạo thành từng đạo phong mang sắc bén . Nhất thời tạo thành một ngọn gió vây khốn Diệt Hoàng ở bên trong.
Ngay sau đó, dùng mắt thường cũng có thể thấy được thân thể Diệt Hoàng bị vô hình thanh phong vây khốn bên trong xuất hiện vô số vết thương. Máu tươi văng khắp nơi, trong nháy mắt liền biến Diệt Hoàng thành một huyết nhân.
Thấy Diệt Hoàng chật vật như vạy thì Hàn Phong cũng không có dự định thu tay. Thân ảnh hắn loé lên, một lần nữa Hàn Phong xuất hiện trước mặt Diệt Hoàng tung một quyền về phía cánh tay mà lúc trước Diệt Hoàng dùng để đánh Trầm Ngọc.
Hiển nhiên Hàn Phong sau khi nổi giận thì mới tạo ra sát ý như vậy. Nhất quyết phải giết chết Diệt Hoàng.
Diệt Hoàng thấy Hàn Phong xuất hiện ở trước mặt mình thì thất kinh. Liên tiếp trúng mấy đòn công kích của Hàn Phong khiến cho hành động của Diệt Hoàng bây giờ cũng trở nên chậm chạp.
Tuy rằng thập phần nhỏ nhưng trong lúc cường giả giao tranh thì chỉ cần một kẽ hỏ nhỏ thôi cũng đủ khiến cho người khác phải mất mạng.
Chỉ thấy Hàn Phong nhanh chóng tụ một đạo đấu khí trong lòng bàn tay. Diệt Hoàng còn chưa kịp phản ứng thì cổ tay Hàn Phong đã run lên. Ngay sau đó là một màn khiến cho người khác phải chấn động.
Lúc này cánh tay trái của Diệt Hoàng dĩ nhiên lại bị chặt đứt. Máu tươi nhuộm đỏ cả một vệt áo của hắn. Đối với việc Hàn Phong xuất thủ tàn nhẫn như vậy thì khuôn mặt Diệt Hoàng cũng phải hiện lên sự đau đớn.
Bị mất đi cánh tay trái, Diệt Hoàng nổi giận lôi đình:
– Ngươi dĩ nhiên lại dám nhục mạ lão phu như vậy.
Đường đường là một Thiên giai thất phẩm cường giả. Dĩ nhiên lại bị Hàn Phong đùa giỡn rồi chặt đi một cánh tay. Hơn nữa xung quanh lại còn có nhiều người chứng kiến, điều này đối với việc giết chết bản thân hắn thì Diệt Hoàng cảm thấy khó chịu, khó có thể chấp nhận hơn rất nhiều.
Bất quá, Hàn Phong tịnh không có để ý tới sự phẫn nộ của Diệt Hoàng mà thân hình khẽ động, cánh tay còn lại của Diệt Hoàng cũng bị chặt xuống.
Một trận đau đớn kịch liệt lần thứ hai tập kích não bộ của Diệt Hoàng. Hắn cũng chẳng biết tại sao, theo như lý thuyết thì cho dù cánh tay có bị chặt đứt đi chăng nữa thì với thực lực của hắn hiện tại đương nhiên cũng không đến mức không thể chịu đựng như vậy được.
Đáng tiếc mà hết lần này tới lần khác hắn đều không có được như ý muốn. Hàn Phong đã khiến hắn bị thương, không những thế còn khiến cho hắn cảm thấy đau đơn không thôi. Từng cơn đau không ngừng tập kích đại não của Diệt Hoàng. Đối với hắn mà nói thì đây quả thực là một cơn ác mộng.
Hàn Phong tự nhiên biết rõ, chỉ đơn giản chặt đứt tay chân thì không thể cấp cho Diệt Hoàng sự đau đơn, thống thổ. Cho nên đồng thời với việc chặt đi hai tay của Diệt Hoàng thì Hàn Phong cũng dùng tinh thần lực siêu cường của mình xâm nhập vào trong thân thể của hắn.
Dưới những thủ đoạn của Hàn Phong thì đáng nhẽ việc chặt đứt tay đối với Diệt Hoàng không đáng nhắc đến nhưng lúc này hắn lại cảm giác đau đơn đến chết đi sống lại.
Dưới tình huống như vậy thì Diệt Hoàng cũng không thể nào chống đối mà chỉ có thể nhịn đau mà thôi.
Mà Hàn Phong làm xong tất cả những chuyện này cũng không có từ bỏ ý đồ. Kế tiếp Hàn Phong còn chặt đứt hai chân của Diệt Hoàng. Một lượt tứ chi của Diệt Hoàng bị chặt đứt, máu tươi đã nhiễm cả người hắn.
Với ánh mắt tràn ngập băng lãnh, Hàn Phong dùng một thứ ngữ khí vô tình không có bất cứ loại tình cảm nào, nhàn nhạt nói:
– Đây là do ngươi chọc giận ta. Kế tiếp ta muốn cho ngươi biết được cái gì gọi là sống không bằng chết.
Lúc này Diệt Hoàng nằm ở trên mặt đất thở phì phì, nghe được Hàn Phong dùng ngữ khí như vậy đối với mình thì không khỏi cả giận nói:
– Hàn Phong! Ngươi khinh người quá đáng. Nếu như ngày khác lão phu có cơ hội, nhất định sẽ vì ngày hôm nay mà trả lại ngươi gấp trăm lần…
– Chỉ sợ ngươi không có cơ hội!
Hàn Phong lạnh lùng nói:
– Ngươi cho rằng ta sẽ cho ngươi sống hết ngày hôm nay sao?
Dứt lời Hàn Phong cũng không có ý định cùng Diệt Hoàng nói chuyện. Trong mắt hắn lúc này Diệt Hoàng chẳng khác nào là người chết.
Trầm Ngọc vì Diệt Hoàng mà phải tự vẫn. Hàn Phong hôm nay không có khả năng giúp nàng sống lại nhưng cũng có thể băm vằm Diệt Hoàng thành trăm mảnh. Có như thế thì hắn mới nguôi được nỗi giận này.
Mà những người xung quanh chứng kiến một cảnh này thì đang nhìn dáng dấp thống khổ của Diệt Hoàng nằm ở trên mặt đất, trong lòng không khỏi trầm xuống, sắc mặt tái nhợt khó coi.
Chẳng qua bởi vì Hàn Phong có thể dễ dàng đánh bại một Diệt Hoàng cường đại một cách mạnh mẽ vang dội như vậy khiến cho mọi người triệt để kinh sợ.
Bây giờ những người của Trọng Tài giả đều đứng yên một chỗ, tất cả không dám cõ những hành động nào lỗ mãng.
Mà đúng lúc này Diệt Hoàng với bộ dạng chật vật, cả người đẫm máu thì ngẩng mặt lên trời cười ha ha.
Nhìn thấy Diệt Hoàng không ngờ lại nổi điên cười to như vậy thì Hàn Phong cũng hơi nhíu mày. Diệt Hoàng cũng đột nhiên nói tiếp:
– Ta thừa nhận, lần này tài nghệ của ta không bằng ngươi cho nên mới thua bởi một tiểu mao tử như ngươi. Chẳng qua ngươi nói ngươi có thể giết ta vậy không thể nghi ngờ rằng chính là ngươi đang nằm mông!
– Ta xem ngươi chết đến nơi rồi mà vẫn còn mạnh miệng!
Hàn Phong lạnh lùng quay lại nói một câu.
Bất quá câu nói của Diệt Hoàng cũng khiến cho Hàn Phong lưu ý. Nói như vậy thì có lẽ Diệt Hoàng còn có thể dựa vào cái gì đó hoặc trong tay hắn còn có bảo vậy gì đó mà hắn không biết.
Nghĩ tới đây thì Hàn Phong cũng không có chần chừ, bắt lấy Diệt Hoàng đang nằm dưới đất, hơi dùng sức chuẩn bị kết thúc sinh mệnh của hắn thì chính giờ khắc này trong lòng Hàn Phong nổi lên một trận bất an.
Sau một khắc, Hàn Phong liền nhận ra nguyên bản khí tức của Diệt Hoàng vốn suy yếu đột nhiên lại bộc phát ra khí thế kinh người.
Rơi vào đường cùng, Hàn Phong cũng bất đắc dĩ buông tay, thân hình lui lại phía sau.
Mà vào giờ khắc này thì thân thể Diệt Hoàng vốn đẫm máu thì cũng lẳng lặng phiêu du trên không trung, khoé miệng hắn lộ ra một nụ cười tàn nhẫn:
– Nguyên bản ta cũng không nghĩ rằng mình sẽ làm như vậy. Nhưng tất cả những chuyện này là do ngươi bức ta.
Hàn Phong căn bản cũng không rõ Diệt Hoàng muốn làm gì . Chẳng qua ngay khi lời nói của Diệt Hoàng vừa ngưng thì bầu trên phía trên hoàng cung vốn thập phần yên tĩnh lập tức vặn vẹo bất quy tắc.
Ngay sau đó một đạo khí tức khiến Hàn Phong cực kỳ kiêng kỵ từ đạo không gian vặn vẹo truyền tới.
Mà đúng lúc này giữa không trung lại truyền đến một đạo thanh âm hồn hậu, khàn khàn:
– Tiêu Nam Quân, ngươi cuối cùng cũng cần tới sự trợ giúp của ta. Ngươi thực sự khiến cho ta thất vọng đó.
Nghe được trận thanh âm này thì Hàn Phong cùng với những người khác ở đằng sau đều cảm thấy khiếp sợ.
Lúc này Hàn Phong cũng đã thối lui tới bên cạnh đám người Hàn Phong, mơ hồ bảo hộ bọn họ ở đằng sau.
Trầm Ngọc đã khiến cho hắn xúc động như vậy. Cho nên hắn không muốn những người thân khác của hắn gặp phải chuyện không may nào cả.
Mà lúc này ở trên bầu trời đạo không gian vặn vẹo càng ngày càng cường liệt. Cho đến cuối cùng từ hình thành một đoàn hắc sắc, tạo thành một con sông chảy xuống dưới. Mà Hàn Phong cũng là thấy một đạo thân ảnh từ đầu nguồn của con suối đó từ từ xuất hiện. Khí thế thật mạnh mẽ.
Hư Không đứng bên cạnh Hàn Phong cũng phải cau mày, ánh mắt chăm chú nhìn người mới tới.
Thân ảnh kia sau khi xuát hiện thì dòng suối hắc sắc trong chớp mắt liền biến mất không thấy đâu.
Lúc này tất cả những người ở đây mới có thể nhìn thấy được chân diện mục của người mới tới.
Hàn Phong vô cùng ngạc nhiên, người mới tới dĩ nhiên là một lão giả toàn thân hắn cũng chỉ có da bọc xương mà thôi.
Hàn Phong không thể nào từ trên người hắn tìm được chỗ nào cho thấy là có thịt cả. Mà dáng dấp của lão giả này trông giống với khô lâu thì đúng hơn. Dáng dấp của lão giả như vậy thật khiến cho người khác phải chạy mất dép.
Nhưng điều là Hàn Phong cảm thấy khiếp sợ chính mà con ngươi nằm trong hốc mắt thật sâu của lão giả cũng tản ra từng đợt u quang vô cùng quỷ dị. Một người như vậy, Hàn Phong thật không thể nào tưởng tượng được.
Bên kia Diệt Hoàng đang nhìn lão giả mới xuất hiện thì trên mặt cũng hiện lên một tia không cam lòng. Nhưng hắn nghĩ tới tình huống của bản thân lúc này thì cũng chỉ có thể ngắm mắt mà thở dài. Không những thế ngữ khí của Diệt Hoàng đối với lão giả này lại vô cùng cung kính:
– Điện sử, này còn phải phiền ngươi bận bịu giúp một tay rồi!
– Hừ! Thành sự không có! Bại sự có thừa!
Vị lão giả được gọi là điện sử lại hừ lạnh một tiếng, cũng không có cấp thể diện cho Diệt Hoàng mà nổi giận.
Chẳng qua Diệt Hoàng ở trước mặt lão giả này không lưu tình thuyết giáo thì hắn vẫn giữ gìn thái độ cung kính. Vẻ mặt không hề lộ ta bất cứ điều gì bất mãn.
Tình cảnh này khiến mọi người khiếp sợ không thôi.
Nhất là nhóm người Tiêu Tấn. Theo như bọn họ thấy một Thiên giai thất phẩm cường giả như Diệt Hoàng mà vẫn phải ở trước mặt lão giả này tỏ ra khúm núm thì điều này hiển nhiên không có phù hợp với tính cách của Diệt Hoàng chút nào.
Mà lão giả này lại tiếp tục nói:
– Ngươi quá lãng phí thời gian. Thời gian dài như thế mà ngươi cũng không thể nà tiêu diệt được Tiêu gia. Biểu hiện của ngươi thực khiến cho ta cảm thấy thất vọng.
Cuối cùng lão giả làm ra vẻ chỉ điểm nói:
– Đương nhiên nếu như nói ta thất vọng thì ngươi cũng không cần để ý. Nhưng chuyện này qua đi, ta nhất định phải thông báo chuyện này cho Điện chủ, chỉ sợ đến lúc đó…..
Lão giả nói đến đây liền dừng lại, chẳng qua chẳng biết tại sao trước kia Diệt Hoàng bị Hàn Phong dằn vặt mà nhục nhã nhưng cũng không có làm ra bộ dạng kinh hoảng như bây giờ. Điều này thật khiến người khác phải tò mò. Mà lúc này thì Diệt Hoàng cũng mở miệng cầu xin:
– Xin điện sử hãy nói tốt vài câu. Ngày sau ta sẽ tận tâm tận lực vì điện chủ mà làm việc.
Lão giả nghe vậy thì cũng chỉ nhàn hạt nhìn Diệt Hoàng. Sau đó hắn cũng không có nói thêm gì mà xoay người nhìn về phía nhóm người Hàn Phong.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong lúc bất chợt Hàn Phong cảm nhận được đấu khí của bản thân đang vận hành thì đột nhiên ngưng trệ. Phát hiện này nhất thời khiến cho hắn kinh hãi.
Lão giả trước mặt này dĩ nhiên chỉ cần liếc nhìn một cái thôi mà có thể làm cho hắn thua thiệt như vậy. Như vậy có thể thấy được thực lực của lão giả này thực sự là rất kinh khủng.
Mà một bên Hư Không lúc này lại mở miệng:
– Trước mặt lão quái vật này chỉ sợ rằng với thực lực đã đến Thiên giai bát phẩm, ta không phải là đối thủ của hắn.
Hư Không nói ngắn gọn một câu. Mà Hàn Phong nghe được câu này thì giống như sấm nổ bên tai.
Thiên giai bát phẩm cường giả!
Thảo nào từ lâu Diệt Hoàng từ đầu tới cuối không có sợ hãi. Nguyên lai hắn đã lưu lại một hậu thủ.
Chẳng qua trước kia hai người nói chuyện thì Diệt Hoàng luôn có biểu hiện khiêm tốn như vậy. Quan hệ của hai người dĩ nhiên lại như cấp trên với cấp dưới. Về phần Diệt Hoàng thì tự nhiên là hạ cấp.
Nhưng Hàn Phong nghĩ không ra tại sawo Diệt Hoàng là đại trưởng lão của Trọng Tài giả là người có quyết định tối cao hay sao. Vậy lão giả trước mắt này là người đến từ phương nào?
Giờ khắc này, lão giả kia đứng lẳng lặng ở trên không trung, thân ảnh cũng chậm rãi khẽ động giống như đang hành tẩu trên mặt đất. Trên tay lão giả kia là một cây quải trượng vô cùng kỳ quái. Hắn đang chậm rãi bước lại gần đám người Hàn Phong.
Mà mỗi khi lão giả tiếp cận gần một chút thì đám người Hàn Phong lại phải chịu thêm áp lực vô cùng lớn..
Lão giả càng tiếp cận đến gần thì đám người Hàn Phong càng phải chịu áp lực càng ngày càng mãnh liệt.
Cho đến khi lão giả này đứng trước mặt nhóm người Hàn Phong thì Hàn Phong mới có thể cảm nhận được đấu khí trong cơ thể mình lúc này vận chuyển so với lúc trước thong thả hơn rất nhiều.
Lão giả dừng bước, thản nhiên quan sát Hàn Phong cùng Hư Không.
Với thực lực của bản thân hắn tự nhiên có thể phân biệt được những người ở đây chỉ có Hàn Phong và Hư Không là có thực lực cao nhất.
Chẳng qua chỉ là cao nhất ở đây thôi, chứ đối với hắn thì bằng vào thực lực của hai người này căn bản vô pháp tạo thành uy khiếp quá lớn đối với hắn. Cho nên sau khi liếc nhìn qua hai người này thì lão giả cũng thu hồi ánh mắt, tiếp đó thanh âm khàn khàn âm hiểm nói:
– Ngươi là Hàn Phong?
Thấy lão giả hỏi bản thân mình thì Hàn Phong cũng bất chợt đề cao cảnh giác, nhưng vẫn thản nhiên hỏi thăm:
– Ngươi là người phương nào?
Lão giả kia nghe vậy, tuy chỉ là trên người chỉ còn có da bọc xương nhưng vẫn cố nở một nụ cười khó khăn, chậm rãi nói rằng:
– Lão phu tên là Thiên Khôi, nói đến thì ta và ngươi cũng có chút ít quan hệ.
codon.trai
Ngạo Thị Thiên Địa
Tác Giả: Cao Thiết
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!