Ngạo Thiên(Đấu Phá+LOL+Kim Dung) - Lâm Tu Nhai
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
110


Ngạo Thiên(Đấu Phá+LOL+Kim Dung)


Lâm Tu Nhai



-Chuyện gì xảy ra.

Lúc này, vệ độ của Già Nam học viện xuất hiện, đi đầu là một thiếu niên mặc thanh bào, khí chất thượng vị giả phiêu đãng theo từng bước chân của hắn.

-Huhu, đại nhân, người phải làm chủ cho thiếu gia tiểu nhân, tên kia ỷ thế hiếp người ra tay phế thiếu gia nhà chúng ta.

Thấy vệ đội Già Nam học viện đến, bọn người hầu của Tư Đồ Thành lập tức lao lên trước khóc lóc đổi trắng thay đen. Bất quá, mấy người ở Già Nam học viện lắc đầu nhìn bọn người hầu với ánh mắt tối nghiệp.

-Nhã muội, bọn chúng đả thương muội sao? Muội có bị thương đâu không?

Thiếu niên mở miệng hướng Tiêu Nhã quan tâm. Nghe ngữ khí tràn đầy sủng ái của thiếu niên cả đám người hầu mặt mũi trắng bệch.

-Tu Nhai, muội không sao, bọn họ xuất thủ với đệ đệ của muội nên…

-Lâm Sơn, ngươi đem bọn họ trục xuất cho ta, Già Nam học viện chúng ta không nhận để tử này.

-Tu Nhai,..

-Có gì ta nhận hết.

Lâm Tu Nhai nghe Tiêu Nhã không bị sau liền thở ra một hơi, không cần nghe lý do của nàng liền để vệ đội trục xuất đám Tư Đồ Thành.

-Nhã muội, có thể giới thiệu cho ta mọi người ở đây không.

Lâm Tu Nhai hướng Tiêu Nhã nhẹ nhàng nói. Nghe Lâm Tu Nhai nói, khuôn mặt trắng mịn của Tiêu Nhã lập tức đỏ bừng. Khẽ liếc mắt thấy Tiêu Nhược Tuyết mỉm cười thì mặt càng đỏ hơn.

-Tu Nhai, đây là Tiêu Nhược Tuyết, Tiêu Phong và Huân Nhi là thân muội muội cùng thân đệ đệ của muội.

Tiêu Nhã hít một hơi sâu rồi giới thiệu mọi người cho Lâm Tu Nhai.

-Nhã tỷ đây là ai? Không phải là tỷ phu của muội chứ.

Tiêu Nhược Tuyết nắm lấy tay Tiêu Nhã, mỉm cười nói. Tiêu Nhã xấu hổ gật đầu.

-Tỷ phu chào huynh, muội là Tiêu Nhược Tuyết.

Tiêu Nhược Tuyết vui vẻ nói.

Lâm Tu Nhai khẽ cười, rồi khẽ liếc sang Tiêu Phong, ánh mắt hai ngươi vừa chạm nhau, không khí xung quanh lập tức sôi trào. Xung quanh Lâm Tu Nhai, phong hệ đấu khí sôi trào, từng đạo Phong nhận gào thét. Bên phía Tiêu Phong,từng tảng băng nhỏ không ngừng va chạm với phong nhận của Lâm Tu Nhai.

-Tu Nhai, Phong, hai người có để ý đến ta không.

Đang đến lúc gay cấn thì một thanh âm phẫn nộ vang lên, đám người lập tức nhìn về phía thanh âm, thì ra là Tiêu Nhã, hai mắt Tiêu Nhã đỏ hồng chỉ chực khóc. Lập tức, Lâm Tu Nhai cùng Tiêu Phong thu lại đấu khí. Thân hình Lâm Tu Nhai lóe lên một cái, liền đến cạch Tiêu Nhã, đưa tay ôm nàng vào lòng, nhìn Tiêu Phong nói.

-Ngươi rất mạnh.

-Lâm Tu Nhai đừng đầu Ngoại Viện, thật nghe danh không bằng gặp mặt, tỷ tỷ của ta giao cho người, ta rất yên tâm.

Nghe Tiêu Phong nói, Tiêu Nhã từ trong lòng Lâm Tu Nhai ngẩng đầu nói.

-Phong, ý đệ là sao.

-Nhã tỷ, hai năm sau đệ sẽ đến Già Nam thăm tỷ, Tuyết Nhi cùng Huân Nhi, tỷ chăm sóc giúp đệ.

-Ngươi…

Tiêu Nhã nghe Tiêu Phong nói, hai mắt kinh ngạc nhìn hắn, Già Nam học viện biết bao nhiêu thiếu niên muốn vào, vậy mà hắn lại từ chối.

-Một hạt giống tốt như vậy lại không vào học viện thật đáng tiếc.

Vào lúc này, một thanh âm ôn nhu đến cực điểm vang lên hấp dẫn tâm thần mội người.

-Nhược Lâm đại sư.

Lâm Tu Nhai khẽ gật đầu về phía thanh âm. Đi đến là một nữ nhân khoảng 20 tuổi, thân hình mảnh mai, khuôn mặt ôn nhu, trên miệng trêu một nụ cười.

-Lâm Tu Nhai, ta bảo sao một học viên xuất sắc như ngươi lại theo ta đến Ô Thản Thành thì ra là vì một trong Thập đại Mỹ nữ của ngoại viện.

-Lão sư, ngươi trêu ghẹo ta.

Tiêu Nhã mặt mũi đỏ bừng xấu hổ nhìn Nhược Lâm nói.

-Tốt, không trêu chọc người nữa, ta bắt đầu phần cấp tiềm lực của học viên.

– Bát đoạn đấu khí, tiềm lực giá trị thuộc về cấp F, đây là tiêu chuẩn của Già Nam Học Viện.

– Cửu đoạn đấu khí, tiềm lực giá trị thuộc về cấp E .

– Nhất tinh đấu giả, cấp D, nhị tinh đấu giả cấp C, như thế tính lên đến cấp cao nhất . Còn lại là ngũ tinh đấu giả thuộc về cấp S, đều có giới hạn là dưới hai mươi tuổi .

– Aa ! S cấp, tân sinh tiềm lực, mười năm qua Già Nam học viện cũng chỉ có một trường hợp mà thôi, tiểu yêu nữ đó tại học viện có chút khó lường.

Sau khi phân cấp Tiềm lực xong, Tiêu Phong mới thấy Tiêu Viêm. Lúc này, Tiêu Viêm cô độc ngồi trong ở gốc cây, đáng ra Tiêu Viêm cùng với Huân Nhi là một đôi, nhưng không biết tại sao hai người lại như vậy.

Đợi Nhược Lâm cất đi cuốn da dê thì Tiêu Viêm mới đứng dậy hướng Nhược Lâm đi đến. Tiêu Phong nhìn thấy một màn này, khéo miệng cong lên.

-Bắt đầu rồi.

Tiêu Viêm hướng Nhược Lâm đại sư xin phép, đại loại là vì có việc hay gì gì đó. Nhược lâm nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi đồng ý.

Thấy vậy Tiêu Phong nhớ lại kiếp trước của hắn.

-Anh hai, nếu a vào vị trí của Tiêu Viêm, a có cách nào không động thủ cùng Nhược Lâm đạo sư mà được nghỉ học không.

-Hừ ngươi nghĩ ta là ai, thiên tài đàm phán số một châu á, chỉ là một nữ nhân làm gì có cửa cùng ta so đấu.

Tiêu Phong đưa mắt nhìn Tiêu Viêm, cuối cùng hắn xác định, đây là anh hai của hắn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN