Ngày Bình Thường Của Miêu Bệ Hạ
Chương 32
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Duyên Niên à, chú nói phàm thứ Miêu bệ hạ nhà mình coi trọng, tất là vật quý giá, khụ, trước nói rõ ràng cho anh, coi coi lời này có mấy phần đáng tin?”
Đừng thấy Úc Hạo tin tưởng trăm phần trăm… mèo nhà em họ, đồng ý đánh cược với Thích Cẩm Ninh một cách nhanh chóng, thoải mái như vậy mà lầm, thật ra trong lòng cũng chẳng có sơ sở nào chắc chắn. Dù rằng hôm qua Miêu bệ hạ mò ra ngọc trai đen là sự thật, nhưng có thể chỉ là may mắn, hôm nay chắc gì đã may được thêm lần nữa.
Tuy anh không quá am hiểu về ngọc trai nhưng đã từng nghe người ta nói, có một loại ốc màu hồng phấn đúng là có thể tạo ra ngọc trai, nhưng tỷ lệ là… một hay năm, sáu phần vạn? Các loại ốc biển khác thì miễn đi, xác suất sản sinh ra ngọc trai còn thấp nhiều so với trúng xổ số. Gom tất cả mấy nhà hàng hải sản quanh đây, có bán ốc cả đời cũng chưa chắc ra được một viên!
Cơ mà lúc ấy cái đồ âm hiểm giả dối, lưu manh giả danh tri thức Thích Cẩm Ninh đã đem quả bóng này đánh lên, bọn anh mà không tiếp, chẳng phải tự nhận mình sợ hay sao? Trong từ điển của Úc nhị thiếu không bao giờ có từ “sợ” nhé!
Còn vấn đề anh cởi hay em họ cởi, Úc nhị thiếu quyết đoán tự chọn chính mình.
Không làm thế cũng không được, ngoại trừ tính cách như gà mẹ che chở gà con của hắn, quan trọng hơn là nếu để ông cụ nhà mình biết “kiệt tác” cháu ngoại bị “đại trà” cháu nội làm liên lụy, thua cược lột đồ chạy vòng quanh trước mắt bao người gì gì đó thì hắn cứ xác định bị chặt chân đi.
So với nội tâm như biển cuộn sóng trào của Úc nhị thiếu, Trì đại thiếu đang ôm mèo bình tĩnh hơn nhiều, không hề chịu ảnh hưởng từ cảm xúc của người khác, lại còn hết sức hứng thú đề nghị: “Cược ngọc trai trước đó tôi không tham gia được, nếu anh Thích đã muốn chơi, một người vui không bằng nhiều người vui, hay là để tất cả mọi người cùng đánh cược xem con ốc mà Dao Quang bệ hạ coi trọng có ngọc hay không? Mọi người cứ thoải mái lựa chọn.”
“Được! Chúng ta cược xem!” Úc Hạo đã ứng chiến, Thích nhị nhiếu cũng không thể dong dài thêm, là người thắng được nhiều tiền nhất ở đây, Thích nhị thiếu bùng nổ tự tin mà nói: “Mọi người đều biết ốc có thể tạo ra ngọc trai nhưng tỉ lệ là cực nhỏ. Duyên Niên cũng đừng nói anh bắt nạt chú, thế này nhé, nếu con ốc này thật sự ngậm ngọc, anh Thích không chỉ lột đồ chạy ra bơi một vòng quanh hồ, mà chú em ra cược, anh trả gấp mười!”
Thích nhị thiếu chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra con ốc mà Trì Hử cho người vớt lên chỉ là loại ốc hương* bình thường, đây cũng là nhờ mấy chị em trong nhà gã. Ngọc ốc ở trong nước không quá thịnh hành nhưng ở những nơi giàu có như châu Âu và Ả Rập lại rất được yêu thích. Vật lấy hiếm làm quý, sản lượng ngọc ốc thấp lại chẳng thể nuôi cấy, bởi vậy giá trị xa xỉ. Chị em nhà gã cũng từng mua ngọc ốc làm đồ trang sức, coi như bảo bối, luôn miệng tán thán. Thích nhị thiếu thật sự không hiểu cái thứ trông chả khác với ngọc trai thì đẹp hơn chỗ nào?
(*QT là ốc phượng, mình tra là ốc Babylonia tesselata. Bên mình gọi ốc hương)
Chính vì có chút kiến thức như vậy trong lòng Thích Cẩm Ninh lại càng rõ mười mươi, gã nương theo lời nói bênh mèo của Trì Hử mà đánh đố với người ta, thật sự có hơi ‘thắng chi bất vũ’ (lấy mạnh hiếp yếu, cho dù thắng cũng không vẻ vang). Vì thế dưới lời đề nghị của Trì Hử, Thích nhị thiếu hào phóng nâng tỷ lệ cược lên gấp mười. Xác suất mở ra ngọc ốc tuy thấp, nhưng tỉ lệ cược cũng rất cao, bởi thế không ai có thể nói gã bắt nạt người ta.
“Anh Thích đã có lòng, tôi đây cũng không chối từ. Vậy tôi cược 10 triệu. Cảm ơn anh Thích đã động viên.” Trì đại thiếu nâng ly mỉm cười với Thích Cẩm Ninh.
Úc nhị thiếu im lặng che ngực: Mẹ nó, em họ đúng là kim chủ thứ thiệt, vứt 10 triệu xuống nước mà mặt không hề biến sắc, mình so với cậu ấy cứ như người lao động và nhà tư bản vậy. Ôi cái số tôi nó nghèo T^T
Thích nhị thiếu đối với hành động vung tiền như rác hết sức nhẹ nhàng của Trì Hử cũng tức lắm. Suốt ngày ra cái vẻ ‘Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song’*, gã lơ đãng nhớ lại lần bị đánh, hừ, bị tập kích năm xưa, tại sao thử thách đặt ra không là vị thiếu gia thanh cao này lột sạch cơ chứ? Quá đáng tiếc!
(* Dùng để khen một người con trai khôi ngô tuấn tú, đẹp như ngọc, có một không hai trên đời)
“Meo meo” mèo Dao Quang vỗ lên cánh tay tự chủ.
Trì đại thiếu xoa đầu Miêu bệ hạ, tăng cược: “11 triệu đi. Dao Quang bệ hạ nhà tôi cũng muốn tham gia, hắn đặt 1 triệu.”
Miêu bệ hạ làm thầy đồng mèo chuyên bán buôn bán lẻ bùa chú sách lậu dưới danh nghĩa Kiều đại sư, pi sà bây giờ có tiền rồi nha
~Đương nhiên, chuyện đó những người này không biết. Chứng kiến Trì đại thiếu sẵn sàng chi 1 triệu cho mèo nhà mình cược chơi, hiện giờ mọi người chỉ muốn hóng gió cho tỉnh.
“Mèo của Trì đại thiếu thật có linh tính.”
Khi chọn trai ngọc giúp Thích nhị thiếu, Tề Hoằng gần như không nói câu nào, thế nhưng từ lúc Trì Hử ôm mèo Dao Quang đi vào, mắt cậu ta chưa từng rời khỏi hai người, hưng phấn nói: “Mèo này hình như có chút căn cốt, nếu để trong tay người thường sẽ bị mai một, đại thiếu gia, không biết mèo này có… ”
“Được rồi, Tề Hoằng, cậu mệt rồi, ra nghỉ một tí đi.”
Thích Cẩm Ninh nhanh chóng ngăn lại lời nói tiếp theo của Tề Hoằng. Tề Hoằng không ở trong cái vòng luẩn quẩn của giới nhà giàu nên không biết, con mèo này chính là vảy ngược của Trì đại thiếu, không muốn Trì Hử nổi điên, hoàn toàn xé rách da mặt với mình thì đừng có động vào mèo của anh ta, gã đã lĩnh hội điều này vô cùng sâu sắc. Dù không vừa mắt Úc Hạo và Trì Hử, có thể khiêu khích có thể chọc ngoáy, nhưng ngoài mặt vẫn phải duy trì hòa bình.
Rốt cuộc cũng nhớ rõ mình còn phải dựa vào ai, Tề Hoằng nhếch miệng, không nhiều lời nữa, gật đầu với mọi người rồi vào phòng nghỉ bên cạnh.
Thừa dịp này, đôi chị em xinh đẹp vẫn luôn bên cạnh Thích Cẩm Ninh hành động, cô chị nhẹ nhàng chớp mắt với Trì đại thiếu, cô em không dấu vết dùng ngón út chỉ chỉ về phía Tề Hoằng rời đi.
Trì Hử cũng đã rõ, Tề Hoằng chính là thầy phong thủy trợ giúp cho Thích Cẩm Ninh được đề cập trong tin nhắn trước đó. Bảo sao ngôn hành cử chỉ luôn có chút kiêu ngạo như vậy.
“Được rồi, ốc biển còn chưa cạy đâu. Thích lùn mi càng sống càng thụt lùi, chỉ là một cái đuôi không biết chui ra từ đâu thôi mà, có cần phải chín đưa mười tiễn như thế không?”
Úc Hạo càng nghĩ càng cảm thấy phần thắng bên mình rất nhỏ, bản thân tí nữa sẽ phải lột áo khoe thân mất hết cả mặt mũi, lại càng thêm bực bội với kẻ cố ý đào hố là Thích Cẩm Ninh. Cứ chờ đấy, anh sẽ khiến Thích lùn đẹp mặt!
“Cạy, sao lại không cạy, nhanh cho người cạy ra đi.”
Đứng vững ở thế thượng phong, Thích nhị thiếu rất phong độ không thèm so đo với Úc nhị thiếu đương cáu bẳn. Cứ nghĩ tới cảnh tượng đối thủ một mất một còn phải khỏa thân chạy quanh hồ là lại thấy vui quá xá
~Sau đó lấy tiếng hét của phục vụ viên cạy ốc biển làm trung tâm, những tiếng hô đầy khiếp sợ nhanh chóng lan rộng ra bốn phía.
Hiện thực tàn khốc rất nhanh đã nói cho Thích nhị thiếu biết thế nào là ‘vui quá hóa buồn’, đừng mừng sớm mà làm gì.
Người đẹp bikini chọn trai ngọc giúp Úc Hạo run rẩy bưng lên một cái khay, trong chiếc hộp tinh xảo là một viên ngọc ốc nhẵn bóng đỏ rực như một đóa hồng nhung, viên ngọc có hình bầu dục, to như trứng chim cút, màu sắc thay đổi như ngọn lửa, lấp lánh rực rỡ. Chỉ cần không mù thì ai cũng nhìn ra đây là cực phẩm trong cực phẩm, giá trị vô cùng xa xỉ.
Có truyền thuyết cho rằng, đeo ngọc ốc trên người có thể nghe thấy tiếng ca của tinh linh trên biển…
Nhìn đến viên ngọc ốc đẹp như mộng ảo vô cùng quý giá này, phản ứng đầu tiên của Thích nhị thiếu là ‘rốt cuộc không phải viên kẹo’, nhưng tiếp theo đó chính là…
‘Một con ốc biển vớ vẩn thì quý chỗ nào? Đừng nói là có ngọc ốc nhé! Hahahaaa~‘
‘Nếu con ốc này thật sự ngậm ngọc, anh Thích không chỉ lột đồ chạy ra bơi một vòng quanh hồ, mà chú em ra cược, anh trả gấp mười!’
Hiện tại, vấn đề không phải là ‘khỏa thân chạy ra bơi một vòng quanh hồ’, mà trọng điểm là ‘trả gấp mười’! Vừa rồi Trì đại thiếu cược bao nhiêu tiền ấy nhỉ…?
Tự mình liều chết, cho dù bán thân cũng phải trả đủ! T^T
Là một trong những ‘đệ nhất hoàn khố’, Thích nhị thiếu vẫn luôn duy trì hình tượng ‘nhất ngôn cửu đỉnh’ trước mặt người khác. Bởi vậy những vị khách đang đi dạo quanh hồ sau khi nghe phòng giải trí bên kia ồn ào một hồi thì thấy một chàng trai trẻ lột sạch đồ, trắng như trứng gà bóc, đang chạy thẳng đến đây… Được rồi, tuy rằng chàng trai kia luôn che mặt, nhưng bên dưới không có che, vẫn có thể thấy được, khụ, là một người trẻ tuổi tràn đầy sức sống nha
~Tiếng huýt sáo, hò hét chói tai, cười như điên vang vọng suốt một đường. À, cái người cười như điên kia là Úc nhị thiếu nhé.
Người thanh niên che mặt khỏa thân chạy thẳng đến bên hồ rồi nhảy ào xuống nước, như uống tiết gà mà ra sức bơi một vòng, toàn bộ hành trình gần như không ngoi lên lấy lấy hơi. Sau đó lại từ trong hồ trèo ra, tiếp tục che mặt chạy về phòng giả trí trong tình trạng kiệt sức… Phía sau bóng dáng hiu quạnh đang nhận hết những ánh nhìn nhục nhã từ người bên ngoài ấy, là Úc nhị thiếu đang cười đau sóc hông chạy theo, ặc, bonus thêm con mèo trắng cũng ra hóng hớt kia nữa. Đừng hỏi vì sao quần chúng vây xem có thể từ mặt một con mèo mà nhận ra cảm xúc như vậy, bởi chính họ cũng hóng hớt như thế chứ sao!
#
“Ha ha ha ha ha! Lâu lắm rồi không được chơi sướng thế này.”
“Thích nhị thiếu chắc phải vài tháng không dám chường mặt ra đường…”
Thắng quá bất ngờ, thắng quá sung sướng, Úc nhị thiếu hận không thể ngửa mặt lên trời mà hét thật to.
Chờ đến khi về tới biệt thự nghỉ dưỡng của một người một mèo, Úc nhị thiếu vươn tay ra muốn xoa đầu Miêu bệ hạ, đến lúc mu bàn tay bị cào ra 3 vạch đỏ rõ nét mới thành thật rút tay về. Tuy nhiên, chuyện này chẳng thể ngăn cản tâm tình vui vẻ của hắn ta, vẻ mặt vẫn tươi cười nịnh nọt như cũ.
“Dao Quang bệ hạ nhà ta quả là cốt cách thanh kỳ, uy vũ bất phàm… bla..blo…”
‘Miêu bệ hạ nhà chú’ đã biến thành ‘Miêu bệ hạ nhà ta’.
“Tối nay anh gọi người đi ăn mừng, Duyên Niên và Miêu bệ hạ cũng tới nhé?” Úc Hạo đánh giá tòa biệt thự nghỉ dưỡng từ trên xuống dưới, không quá hài lòng: “Một mình một bờ cát, nói thẳng ra là vắng vẻ, hẻo lánh. Hôm nay chú hại Thích lùn thảm như vậy, vừa phải khỏa thân vừa phải đền tiền, nếu nó nghĩ quẩn, kêu người tới gây sự…”
“Em có Dao Quang bệ hạ mà.”
“Meo meo~”
Một người một mèo lại bắt đầu ngọt ngào.
Úc nhị thiếu cuối cùng cũng bị đuổi ra ngoài: …
Nhìn… cây lấy ráy tai bằng ngọc bị nhét vào tay, biểu tình của Úc nhị thiếu thật vi diệu.
Em họ vừa nói cái gì mà phải cẩn thận, với thầy phong thủy, Tề Hoằng?
Úc nhị thiếu: Cậu ta không phải là người nuôi trai ngọc hả? nếu không sao chọn cho Thích lùn chuẩn thế? Cứ ngỡ Thích lùn đã ủ mưu từ trước tìm đến một người chuyên nghiệp chứ? Thầy phong thủy là cái gì? Có thể khoa học chút không? = =
Với cả dùng cây lấy ráy tai làm bùa hộ mệnh là có ý gì?
Úc nhị thiếu: Em họ mau mở cửa, chú có gan ‘nấu cơm’* cho mèo, thì có gan giải thích rõ ràng cho anh, đây thật sự không phải là đồ Miêu bệ hạ trộm, khụ, nhặt được ở quán tạp hóa nào đó chứ? = =
(*theo mình hiểu thì Miêu bệ hạ lấy việc bán bùa làm cần câu cơm, vậy nên Trì Hử đưa ‘bùa’ cho Úc Hạo chính là giúp bệ hạ kiếm ăn = nấu cơm đó, nhỉ?)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!