Ngày Bình Thường Của Miêu Bệ Hạ - Chương 49
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
54


Ngày Bình Thường Của Miêu Bệ Hạ


Chương 49



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Buổi tiệc của Thích Cẩm Ninh yêu cầu phải dẫn theo bạn, mà dạo gần đây Úc Hạo còn đang mải mê tìm kiếm đủ loại dược liệu kỳ quái cho phương thuốc dân gian, nào có thời gian rảnh rỗi vui chơi.

Đối với yêu cầu của Thích nhị thiếu, những người khác có thể nói là ‘thích gì chiều nấy’, họ lấy làm vinh dự khi được chơi chung với gã kia mà, nên tất nhiên gã muốn gì chả được. Nhưng Úc nhị thiếu thì khác, hắn chưa bao giờ vì Thích Cẩm Ninh mà làm khó bản thân.

Vì thế, Úc nhị thiếu rất chi là qua quýt dẫn anh bạn mập Kỷ Hồng Đào đi dự tiệc. Nhưng không ngờ vừa bước vào cửa thì mất hết cả mặt, đã thế người đánh bay mặt hắn không phải Thích Cẩm Ninh, mà chính là em họ nhà mình!

Nói thẳng ra thì phản ứng của Úc nhị thiếu khi nhìn thấy trợ lý Bạch sau lưng em họ cũng chẳng kém Thích nhị thiếu đầy đầu là hai chữ ‘cực phẩm’ bao nhiêu. Nếu nói em họ nhà mình đem đến cảm giác ôn hòa, thanh thuần như ánh trăng trên trời cao, thì trợ lý Bạch chính là ánh nắng rực rỡ chói mù mắt chó!

Cùng là bạn đi kèm, chàng mập Kỷ Hồng Đào vốn trông cũng mũm mĩm dễ thương, mà giờ đứng cạnh trợ lý Bạch, thật sự là không đành lòng nhìn thẳng… Em họ à, đi cho có lệ thôi mà, cần nghiêm túc vậy không!

Mà khi Dao Quang bệ hạ không hề có điểm dừng kêu lên hai tiếng ‘meo meo’, Úc nhị thiếu thật sự muốn quỳ.

Tin nội bộ chỉ bảo rằng bên cạnh em họ xuất hiện trợ lý Bạch đẹp trai như siêu sao, theo ý của em họ nhà mình thì vị trợ lý Bạch này… tuy trong sinh hoạt cá nhân, khụ, có tí mờ ám với em họ, nhưng trong lĩnh vực phong thủy học rất có chuyên môn, là một nhân tài hiếm có…

Gặp rồi mới biết, thật sự là ‘hiếm có’!

Meo cái gì mà meo, trước mặt người khác meo đến meo đi như chuyện thường ở huyện, có phải mi và em họ thường xuyên làm trò con bò đúng không, khụ, thật ra giới này cũng không hiếm mấy chuyện như vầy, nhưng dẫu sao cũng phải tém tém chút, ai lại nói ra miệng như thế! Tiết tháo đâu rồi! Vậy cũng là cao nhân được hả?

Lúc này Thích Cẩm Ninh cũng đã trông thấy Úc Hạo và anh chàng mập đi phía sau, ánh mắt qua lại giữa Dao Quang bệ hạ và Kỷ Hồng Đào, trước mặt Úc Hạo cũng chả thèm giả bộ nho nhã làm chi, cười sằng sặc, “Ha ha, Úc ngu si, khẩu vị nặng quá à nha. Đừng trách tao không nhắc trước, tí nữa vào biệt thự, bữa tiệc hôm nay có quy định, khách muốn ăn muốn uống cái gì đều phải nhờ bạn chơi đút cho, phạm quy sẽ bị phạt rượu. Mày xác định tên mập này là bạn tiệc của mình chứ? Suốt một đêm?”

Úc Hạo: …

Chàng mập Kỷ Hồng Đào như cô vợ nhỏ bị ruồng bỏ, ngước mắt nhìn lão đại nhà mình, rõ ràng lão đại khăng khăng kéo cậu đi cho đủ số, giờ lại ghét bỏ là làm sao…

Khác với Úc nhị thiếu đương rối rắm, Dao Quang bệ hạ nghe đến quy định này thì sáng hết cả mắt. Bao nhiêu năm làm mèo, hắn đã quen được tự chủ hầu hạ, giờ đảo ngược lại, Dao Quang bệ hạ cảm thấy thực thú vị!

Trì Hử rất nhạy cảm với cảm xúc của mèo nhà mình, thấy hắn phản ứng như vậy, bất đắc dĩ nghĩ đến hậu quả khi Dao Quang bệ hạ vui chơi quên mình, kẻ đứng mũi chịu sào chắc chắn sẽ là anh…

Vừa khéo làm sao, lúc này có một nhóm các em gái từ bên kia hồ đi qua biệt thự. Cách một hàng rào sắt khắc hoa, Úc Hạo huýt sáo với một cô em da ngăm điện nước đầy đủ, cô em này cũng chết mê cái kiểu tán tỉnh ấy, nhanh chóng nhào vào ngực hắn.

Chàng mập Kỷ Hồng Đào bị vứt bỏ một cách dứt khoát.

Nhưng cậu chàng cũng chẳng rầu rĩ, như đại bàng giương cánh lao về phía các em còn lại. Được rồi, đại với chả bàng, xem cái thân hình mỡ màng kia kìa, ếch vồ thiên nga thì có.

Rất nhanh, cậu em nhỏ Mộc Minh Hiên của Úc Hạo cũng đã đến.

Hai nhà Úc Mộc là thông gia, người đứng đầu hai gia tộc vẫn luôn duy trì quan điểm cùng tiến cùng lui, bởi thế quan hệ giữa hai bên khá là thân thiết. Chú hai của Úc Hạo cũng là cậu hai của Trì Hử, cưới cô của Mộc Minh Hiên, ba người coi như có chút quan hệ họ hàng với nhau.

Không biết có phải trước đây theo đuổi tình yêu trong sáng thuần khiết nhưng lại bị hiện thực phũ phàng tát cho một cái đau điếng, Mộc Minh Hiên bị kích thích mà thay đổi hình tượng, từ thanh niên văn nghệ rất được các cô nàng thục nữ yêu thích, chuyển sang tạo hình kính dâm, tóc xoăn, khuyên tai chi chít, dấu môi đỏ ẩn hiện trong chiếc áo cởi nửa hàng cúc, tay ôm một em chân dài diện váy ngắn bằng bàn tay, kèm theo điệu bộ như cười như không, ôi chao, thần thái lãng tử đập thẳng vào mặt.

Úc nhị thiếu: … Xét đến hàng này vừa mới thất tình, mình sẽ không hỏi nó làm ở đâu mà trông giống trai bao thế.

Khách quý (?) đã đến đông đủ, Thích Cẩm Ninh dẫn bọn Úc Hạo đi lên khu giải trí trên tầng hai, sau đó vỗ vỗ tay với những người đứng dưới tầng một, tuyên bố khai màn cho bữa tiệc tối ngày hôm nay. Trong tiếng hoan hô ầm ĩ của trai xinh gái đẹp dưới sảnh, đèn nhảy lung linh lóng lánh hòa cùng tiếng nhạc sôi động, không khí trong khu biệt thự bỗng chốc ồn ào náo nhiệt hẳn lên.

“Đi, đi làm nóng người cái đã.”

Sống sót trở về từ nơi quái quỷ kia, hôm nay ra viện, kiểu gì gã cũng phải ăn mừng một chập. Thích Cẩm Ninh dắt bạn chơi chọn bừa của mình lên sàn quẩy.

Thích nhị thiếu vốn chọn bạn tiệc là một tiểu thịt tươi đang nổi nào đó, còn cố ý chọn một người sở hữu khuôn mặt đẹp tựa thiên tiên. Chẳng qua khi nhìn đến trợ lý Bạch bên cạnh Trì Hử, người so với người chỉ có hơn chứ không có kém, Thích nhị thiếu quyết định không dẫn người ra, đỡ mất mặt.

“Đi, chúng ta cũng lên.”

Mộc Minh Hiên kéo cô nàng hở hang đi cùng mình lên sàn nhảy phóng túng một phen.

Úc Hạo còn muốn thảo luận vấn đề cao nhân với em họ, kêu bạn tiệc của mình rời đi trước, vừa xoay người qua thì suýt phọt máu.

Vị trợ lý Bạch kia có thực sự là cao nhân hay không thì hắn không biết, nhưng riêng về độ ‘sa ngã’ thì đã rõ mười mươi.

Trợ lý Bạch ngậm một miếng hoa quả, chẳng hề ngại ngùng xấu hổ, không không, nói thẳng ra là hớn ha hớn hở ngậm trái cây đến bên môi thằng em nhà mình…

Mà em họ, người em thanh cao thoát tục không nhiễm bụi trần, nữ sắc không gần nam sắc chẳng màng nhà hắn, lại thản nhiên tiếp nhận miếng trái cây!

Cao nhân, tiết tháo của cậu đâu rồi?

Em họ, trinh tiết của chú, khụ khụ, em họ, mau mau tỉnh lại, chú có chắc mình không uống nhầm thứ gì linh tinh chứ!

Party của Thích lùn thôi mà, có cần nghiêm túc vậy không!

Thế giới thay đổi nhanh quá, Úc nhị thiếu quyết định xuống sàn nhảy cho khuây khỏa.

Mà em họ của hắn – Trì đại thiếu, đương nhiên là không uống thứ gì linh tinh, chẳng qua Dao Quang bệ hạ nhà anh vốn không phải con người, tiết tháo gì gì đó, là yêu cầu tự đặt ra của loài người, sao mà pi sà có thứ đó được chứ!

Trì Hử hiểu rõ, Dao Quang bệ hạ truyền hoa quả cho anh mà anh từ chối, thì xác định ngay sao đó ngài ấy sẽ càng hăm hở, phấn khởi hôn thẳng lên môi anh luôn.

Thậm chí, nếu không phải Dao Quang bệ hạ đã sống trong xã hội loài người 20 năm nay, ít nhiều cũng có chút nhân tính, nếu không phải Trì đại thiếu còn có điểm mấu chốt, thì với tính tình ngang ngược, tùy hứng của Dao Quang bệ hạ, trước mắt bao người đè tự chủ ra làm một nháy cũng không thành vấn đề.

“Meo meo~”

Dao Quang bệ hạ làm như mình là một con mèo kêu meo meo, nửa quỳ trước sofa, ngậm thêm một miếng trái cây, tiến đến bên môi tự chủ.

Đối với Dao Quang bệ hạ lúc nào cũng có thể vui chơi quên mình, Trì Hử luôn lấy ‘vuốt ve trấn an’ làm thượng sách.

Ăn hoa quả, bưng lấy khuôn mặt khiến người ta mê đắm, dùng đầu ngón tay miêu tả từng đường nét tinh tế trên đó. Trì Hử cúi đầu, hôn hôn lên đôi môi kia, “Đủ rồi Dao Quang, trái cây hơi lạnh, tôi ăn chút cho biết vị là được rồi.”

Được cưng nựng khiến Dao Quang bệ hạ rất là khoái trá, nở nụ cười thật xán lạn, lộ ra hai chiếc răng nanh nho nhỏ.

Trì Hử bất đắc dĩ phát hiện nụ cười của Dao Quang bệ hạ thật đơn thuần mà nồng nhiệt, để bây giờ nhìn hai chiếc răng nanh từng để lại trên người mình vô số vết cắn, anh lại cảm thấy sao mà đáng yêu thế.

Lần thứ hai cúi xuống, đôi môi hai người quấn quýt lấy nhau…

‘Choang!’

Chiếc ly chân dài rơi vỡ trên mặt đất.

Trì Hử ngẩng đầu nhìn về phía người mới tới.

Ở nơi bày rượu vang đỏ chỗ ngã rẽ cầu thang, Đường Phán Xuân luống cuống đứng tại đó, đến khi Trì Hử lên tiếng chào hỏi, cô mới ra vẻ bình tĩnh đối đáp lại vài câu rồi tìm bừa lý do nào đó rời đi.

Chạy thẳng ra khu vườn phía sau biệt thự, Đường Phán Xuân tìm một góc vắng vẻ, ngồi xuống.

Tiệc tùng do Thích Cẩm Ninh Thích nhị thiếu tổ chức, những cậu ấm cô chiêu danh gia vọng tộc muốn xây dựng quan hệ đều sẽ tham gia. Đường gia, Lý gia cũng không ngoại lệ. Mấy ngày nay, hai nhà Lý Đường thống nhất quan điểm, kiểu gì cũng phải buộc chặt Đường Phán Xuân và Lý Văn Ngạn với nhau, mà trong tụ hội ngày hôm nay cũng yêu cầu hai người lấy thân phận hôn phu hôn thê đến dự.

Trứng chọi đá, không thể phản kháng lại người trong nhà, cô và Lý Văn Ngạn đành phải cùng nhau đi tiệc, nhưng đến nơi thì mỗi người một ngả. Cô biết Trì Hử cũng ở đây nên mới lên lầu hai, ai ngờ…

Đường Phán Xuân lấy tay gõ đầu, cô chưa từng thấy Trì Hử như vậy, không phải là ảo giác…

Khoảng khắc mông lung vừa rồi, bản thân đã nói những gì cô cũng không nhớ nữa.

Bụm mặt, Đường Phán Xuân nhớ tới cái tát đau điếng và lời răn dạy của mẹ…

Sống theo ý mình?

Như thế nào là sống theo ý mình?

Yêu đơn phương đại thiếu gia nhà họ Trì, nhưng lại giả bộ làm bạn bè, để rồi tác thành cho Đường Đóa Nhi, đây là sống theo ý mình?

Trước đây sức khỏe Trì Hử không tốt, mẹ thương con gái phải làm quả phụ, đối với sự hy sinh mà mày tự cho là đúng mẹ chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua.

Nhưng giờ cậu ta đã khỏe rồi, biết bao người thèm nhỏ dãi ra đấy, mẹ giúp mày ngăn cản Đường Hinh, Đường Đóa Nhi, để mày được làm phu nhân đại thiếu gia nhà họ Trì như nguyện, thế mà vẫn bị chúng nó lợi dụng! Mẹ nên nói mày ngây thơ hay nói mày ngu xuẩn?

Bây giờ chuyện mày với Lý đại thiếu ngủ với nhau đã đồn ầm lên rồi, kết hôn với Lý gia mới có thể vớt vát mặt mũi cho hai nhà, mày lại không đồng ý, mày nói cho mẹ nghe, mày không gả cho Lý Văn Ngạn thế mày định gả cho ai? Trì gia ư, người ta có muốn lấy mày không?

Đường Phán Xuân cảm thấy não mình nứt thành hai nửa, một nửa không ngừng hồi tưởng, một nửa dừng lại ở cảnh tượng trên lầu hai.

Cô đã nghĩ tới rất nhiều giả thuyết, trong đó có hình ảnh của Trì Hử ở với Đường Đóa Nhi, hoặc của Trì Hử với rất nhiều người khác, nhưng tuyệt nhiên chưa từng nghĩ đến, một người lãnh đạm như vậy, lại có thể hôn một cách dịu dàng, quyến luyến đến thế. Mà Đường Phán Xuân đã làm công tác tư tưởng cho mình không biết bao nhiêu lần, cuối cùng vẫn chạy trốn.

Cùng lúc đó, sau khi nhảy nhót chán chê, Thích Cẩm Ninh hô hào bạn bè lên khu giải trí trên tầng hai.

Cuộc chơi chỉ mới bắt đầu!

Ánh đèn mờ mờ, một chiếc bồn nước nông bằng sứ thanh hoa* to như cái chậu rửa mặt được đặt trên bàn trà, xung quanh còn thắp nến cho không khí thêm huyền ảo.

Tầm mắt đảo qua Úc Hạo, Trì Hử, Mộc Minh Hiên bên cạnh, Thích nhị thiếu ẩn sau ánh nến nở một nụ cười thần bí.

Thích nhị thiếu muốn đứng lên từ chỗ ngã!

Khụ, đương nhiên, chiếu theo kinh nghiệm tìm đường chết bấy lâu, đây rất có thể là từ chỗ ngã đào hố sâu chôn mình. ╮(╯▽╰)╭

_____

Chú thích: Cái bồn đó hình dạng trông như này nè, chẳng qua hoa văn thì không giống thôi, bởi gốm sứ Thanh Hoa là một loại sứ màu trắng hoa lam, mà mình không tìm được cái giống vậy:3

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN