Ngày Đêm Khát Tình
Chương 18: Nhớ anh lắm
Tác giả: Đông Tầm Vấn Tửu
Dịch: Maccaoo
Ánh mắt Trì Cảnh như mang theo hơi nước: “Bình thường anh toàn gọi em là ông xã. Có vấn đề gì không?”
“… Không.” Lâu Độ tựa lưng vào gối, miệng hết há lại ngậm lại. Thử mấy lần nhưng rồi vẫn không gọi xưng hô kia: “…”
Cuối cùng, Trì Cảnh vẫn nhân từ bỏ qua cho anh. Cậu dùng giọng điệu khi ở công ti: “Em tên là Trì Cảnh. Trợ lí Dương đã nói với anh về em chưa?”
Lâu Độ gật đầu. Vẻ mặt của anh dường như mang theo sự ngây ngô của những năm thanh xuân ngày trước: “Nói qua về tình hình gia đình, công việc của em. Em… Chúng ta…”
“Muốn hỏi gì?”
Lâu Độ lúng búng không nói thành lời, chỉ tự nhiên hơi đỏ mặt. Ánh mắt anh tránh né, không dám nhìn thẳng vào Trì Cảnh.
Trì Cảnh: “…?”
Trì Cảnh hơi ngạc nhiên. Lâu Độ hồi học đại học da mặt mỏng thế ư?
Trì Cảnh kiên nhẫn chờ đợi, Lâu Độ mới lúng túng mở miệng, nói: “… Tôi ngửi thấy mùi pheromone của em rồi.”
Trì Cảnh đang trong thời kì mang thai, lại xa Lâu Độ quá lâu, chỉ cần hơi gần Lâu Độ là tuyến thể của cậu lại tự động tỏa ra pheromone mê người, mời gọi nửa kia đến đánh dấu mình. Vì thế, lúc này đây, phòng bệnh ngập tràn mùi đào ngọt, không ngấy, nhưng sắp hun cho Lâu Độ chín nhừ luôn rồi. Đối với anh, pheromone của đối phương là liều thuốc kíƈɦ ɖụƈ mạnh nhất trên thế gian này. Nếu không nói quá, từ khoảnh khắc vị Omega lạnh lùng này lại gần, ngồi xuống bên cạnh, cơ thể của anh đã dần dần nóng lên, dường như tất cả máu trong cơ thể đều sục sôi…
Lâu Độ siết chặt lấy chăn. Mẹ ơi, con cứng lên với Omega lần đầu tiên gặp mặt rồi!
Cứu con… Hức…
Trong lòng Lâu Độ thở gấp liên hồi. Có trời mới biết lúc này đây anh phải gồng mình nhẫn nhịn, kiềm chế đến mức nào để bản thân không bồ nhào lên, ấn Omega xinh đẹp lạnh lùng trước mắt xuống dưới thân, hung hăng cắn cậu, để pheromone của mình chảy vào cơ thể cậu, hòa vào làm một với cậu.
Thực sự không lịch sự chút nào hết!
Trì Cảnh nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của Lâu Độ, cảm thấy cực kì kinh ngạc, tận tâm nói: “Chúng mình đã kết hôn hai năm rồi. Ngày lấy giấy chứng nhận kết hôn thì đã đánh dấu cuối cùng.”
Lâu Độ âm thầm cho tay vào trong chăn, đờ đẫn mở miệng: “À…”
“Em đã có thai hơn hai tháng rồi. Vì anh mất tích nên không có pheromone của anh. Thế nên bây giờ, em,” Trì Cảnh đứng dậy, đặt tay lên bụng, nói lời khiến con tim người ta lay động: “và con, đều rất cần anh đánh dấu.”
Lâu Độ tròn mắt, cả người cứng đờ. Anh nhìn Omega đứng trước mặt, đần mặt ra. Mãi một lúc sau mới tiêu hóa được lời cậu vừa nói, hệt như chịu thích kích cực mạnh nào đó, lưng anh cứng còng: “Con, em, mang thai?”
“Phải.” Trì Cảnh xoay người đi về phía cửa.
“Ớ? Trì Cảnh!” Lâu Độ tưởng cậu muốn rời đi, chẳng kịp nghĩ gì, thậm chí quên mất chân mình còn bị bó một cục, bật dậy định đuổi theo. Tiếng lạch cạch vang lên, anh cuống cuồng nói: “Em muốn đi đâu?”
“Đừng cử động.” Trì Cảnh quay đầu ngăn anh lại: “Khóa cửa.”
Trì Cảnh không chịu được cảnh lúc mình đang thân mật với bạn đời thì có người khác xông vào đâu. Nếu không khóa cửa thì cậu chẳng tài nào yên lòng được.
Lâu Độ: “Hả?”
Trì Cảnh cảm thấy Lâu Độ mất trí nhớ cứ ngốc ngốc thế nào ấy. Lâu Độ ở trong phòng bệnh dạng căn hộ nhỏ, cậu khóa cửa phòng bệnh lẫn phòng khách lại. Sau đó Trì Cảnh quay người, đối diện với Lâu Độ, đưa tay tháo từng cúc áo sơ mi. Phần ngực trắng như tuyết hơi ửng hồng. Thời gian này Trì Cảnh phải làm việc lao lực nên lại gầy hơn một chút. Dù đang mang thai nhưng cậu chẳng tăng được cân nào, phần xương lộ rõ hơn, may mà không gầy đến mức như bộ xương khô. Chỉ có điều dưới lớp áo sơ mi mỏng manh, nhìn gầy gò khiến người khác đau lòng.
Người đàn ông còn lại trong căn phòng đang phỉ nhổ chính mình. Anh sợ mình còn không bằng cầm thú. Dù đau lòng thật đấy, nhưng mà phân thân của anh vẫn không hề có dấu hiệu mềm xuống. Trì Cảnh đi về phía Lâu Độ, hai điểm hồng nhạt như ẩn như hiện khiến anh chỉ muốn xé toạc áo cậu ra thôi.
“Cắn đi.” Trì Cảnh ngồi ở bên giường, cúi người xuống, kéo áo sơ mi ra, để lộ phần gáy trắng nõn xinh đẹp trước mắt Lâu Độ. Trên tuyến thể của Trì Cảnh có vết răng mờ, có cả một chút sắc hồng mê người nữa. Lâu Độ biết đó là dấu vết mình để lại. Sau khi đánh dấu cuối cùng, cắn tuyến thể, sẽ để lại dấu vết mãi mãi không phai mờ, thể hiện quyền sở hữu. Vết răng trên cái gáy trắng nõn của Trì Cảnh rất đẹp, khiến người ta lay động. Mắt Lâu Độ ghim chặt vào đó, anh nuốt nước bọt.
Trì Cảnh đợi mãi, Lâu Độ cũng không cắn. Cậu mất kiên nhẫn quay đầu, dùng ánh mắt thúc giục anh. Trong lòng Lâu Độ đang nổ ra một cuộc chiến kịch liệt. Lần đầu tiên gặp mặt nhưng đã cắn tuyến thể của Omega, đây là chuyện anh không thể làm được, nhưng Omega này là bạn đời của anh, cậu chủ động để anh cắn. Lâu Độ cũng có trách nhiệm, anh phải cho bạn đời của mình đánh dấu, an ủi.
“Lâu Độ, anh không muốn cắn.” Trì Cảnh vẫn cúi người như thế, không nhúc nhích, nhưng giọng cậu đã lạnh đi tám phần.
“Không phải!” Lâu Độ lập tức phủ nhận hoàn toàn theo bản năng, không hề chút đắn đo suy nghĩ.
Trì Cảnh không nói gì, cũng không quay đầu sang nữa. Chỉ còn lại tiếng thở đều đặn. Lâu Độ nhạy bén cảm nhận được pheromone mùi đào ngọt kia dần dần pha chút mùi đăng đắng, mùi đào đã tản đi rất nhiều rồi. Trước khi nó hoàn toàn biến thành vị đắng ngắt, Lâu Độ không do dự nữa, lập tức cúi xuống, cắn lên cái gáy xinh đẹp kia.
“A…”
Nghe thấy thanh âm trầm thấp của Omega, du͙ƈ vọиɠ ở sâu trong trái tim Lâu Độ trỗi dậy, bùng lên nhanh chóng. Một tay anh giữ lấy vai Trì Cảnh, một tay đỡ lấy eo cậu, hàm răng cắn sâu vào trong da thịt, pheromone của Alpha dần dần xâm nhập, tràn trề trong tuyến thể của Omega. Căn phòng tràn ngập mùi vị pheromone giao hòa với nhau, tạo thành mùi thơm ngọt ngào mê đắm. Lâu Độ ngửi thấy mùi đào ngọt trong mùi Tequila, trái tim tràn ngập suиɠ sướиɠ, sướng đến phát điên.
Đánh dấu tạm thời lần này kéo dài rất lâu, trong quá trình có mấy lần Lâu Độ thả nhẹ lực cắn, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm nơi tuyến thể bị mình cắn. Liếm tới mức toàn thân Trì Cảnh run rẩy rồi anh giữ lấy eo cậu, cho cậu sự an ủi dịu dàng nhất. Động tác thuần thục như thể đã làm vô số lần, như thể đã trở thành bản năng. Mà ở vị trí Lâu Độ không nhìn thấy, đôi mắt Trì Cảnh ngập nước, lấp lánh. Rõ ràng là cuộc gặp gỡ sau thời gian dài xa cách, nhưng Trì Cảnh không hề thấy vui. Cậu cảm thấy đầu lưỡi mình đắng ngắt, trái tim đau đớn, tê rần, chua xót.
Cặp Alpha và Omega đã từng đánh dấu cuối cùng vô cùng kì diệu, chỉ đánh dấu tạm thời một lần, pheromone giao hòa, cả hai người như đã sáng lên trong nháy mắt.
Trên gương mặt Trì Cảnh đã không còn mệt mỏi như trước nữa. Cậu chỉnh lại áo, thong thả cài lại cúc áo, ánh mắt hơi hỗn loạn, nhìn về một góc phòng bệnh. Chỉnh xong quần áo, cậu mới nói với Lâu Độ: “Sau khi tốt nghiệp đại học anh vào làm việc tại Bộ Chính trị, thăng tiến rất nhanh, chỉ sau vài năm, vừa hay đến kì bổ nhiệm mới nên được bầu làm Bộ trưởng. Vì thế dù cho mất trí nhớ, hẳn là anh bây giờ vẫn có thể xử lí được công vụ phải không?”
Lâu Độ dõi theo Trì Cảnh, ngón tay bất giác cuộn lại, cứ cảm thấy tay mình vẫn còn lưu lại chút cảm giác mềm mại của vòng eo kia. Anh cố gắng kiềm chế chỗ lửa đang hun cháy lòng mình, dần dần hạ xúc động của mình xuống, nghiêm túc trả lời: “Tôi không chắc lắm, để tôi thử xem?”
Trì Cảnh đáp “Ừ” một tiếng, không nói gì nữa. Cậu mở hệ thống lọc không khí trong phòng, tản đi hương pheromone nồng đậm trong phòng, rồi mở khóa phòng ra. Sau đó Trì Cảnh ngồi lên ghế sô pha đối diện giường bệnh, mở quang não ra, tiếp tục xử lí công việc.
Lâu Độ vốn định hỏi chuyện cậu mang thai, nhưng thấy gương mặt lạnh nhạt ấy thì cứng họng. Lòng anh trằn trọc không thôi, lẽ nào kĩ thuật ban nãy của anh tệ quá, làm người ta không vui rồi? Anh sờ cằm, vô thức nhìn Omega vừa bị mình đánh dấu.
Trì Cảnh ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha màu nâu hạt dẻ, mái tóc cậu màu đen tuyền, mềm mại mà gọn gàng, sạch sẽ. Làn da cậu trắng bóc, dáng vẻ cậu nghiêm túc cực kì. Cả người cậu toát lên phong thái “kẻ khác chớ lại gần”, cao ngất trên cao không tài nào chạm tới được, hệt như bức tượng điêu khắc cao quý nhất trên cõi đời này.
Rõ là lạnh lùng như thế, lại khiến người ta say đắm đến vậy.
Lâu Độ: “…”
Lâu Độ: “…”
Lâu Độ cho tay vào trong chăn an ủi mình một chút, nhìn trần nhà, nhẹ nhàng hít sâu một hơi. Một lúc sau, anh tuyệt vọng nằm nghiêng, đưa lưng về phía Trì Cảnh.
Lúc Giải Lan Chu gõ cửa đi vào phòng, Lâu Độ vẫn đang nước mắt lưng tròng, cắn môi ấm ức, thấy mẹ mình đến mới chật vật ngồi dậy.
“Sao thế?” Giải Lan Chu thấy bộ dạng tủi thân của Lâu Độ, thuận mồm hỏi một câu, rồi cũng chẳng để ý xem Lâu Độ trả lời thế nào, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Trì Cảnh, giọng nói dịu dàng hẳn: “Bé Cảnh, đói chưa con? Mẹ mang cho con canh ngọt này, con nếm thử xem.”
Trì Cảnh tắt quang não, gọi “mẹ”, ngoan ngoãn cầm âu canh ngọt nóng hổi của Giải Lan Chu. Giải Lan Chu ngồi một bên, chống cằm, hiền từ nhìn Trì Cảnh uống canh. Thi thoảng lại hỏi: “Con có thích hạt sen kiểu này không? Bố con mua ở Hành tinh N về đấy, chắc là ngọt lắm đó.”, “Quả này ăn có giòn không? Con có thích không?”, “Bé con ơi, con phải ăn cái này để cho tuyến thể đỡ đói chứ.”…
Lâu Độ: “…”
“Mẹ.” Lâu Độ gọi.
Giải Lan Chu nhìn anh: “?”
“Con tỉnh rồi.”
Mặt Giải Lan Chu đầy dấu chấm hỏi: “Mẹ thấy rồi.”
“Con mất trí nhớ rồi.”
“Ờ.” Giải Lan Chu nhìn Trì Cảnh ăn xong hết, lại múc cho cậu thêm một thìa, rồi mới đáp: “Mẹ cũng biết rồi, vừa đi hỏi bác sĩ xong.”
Lâu Độ: “…”
Thấy Trì Cảnh ăn ngon miệng, còn có vẻ khá vui nữa, Giải Lan Chu mới chuyển sự chú ý sang Lâu Độ: “Bố của con còn đang ở ngân hà khác, điều tra về vụ tập kích. Lát nữa ông ấy sẽ gọi video cho con. Con mở quang não chưa?”
Lâu Độ gật đầu.
“Ờ, mẹ đã dặn bệnh viện giữ bí mật chuyện con mất trí nhớ, lát nữa để bé Cảnh gọi những người đáng tin cậy đến giúp con quản lí công việc Bộ Chính trị. Có vấn đề gì thì gửi tin nhắn hỏi bố con đi, đừng để bé Cảnh phải vất vả mệt mỏi. Thằng bé đã chịu khổ đủ rồi.”
“Dạ.” Lâu Độ không nhịn được, lại sờ cằm.
Giải Lan Chu quay sang xoa đầu Trì Cảnh, dịu dàng dặn dò: “Bé ngoan, con đừng ngày nào cũng làm việc giúp nó. Bây giờ nó tỉnh lại rồi thì mặc cho nó tự làm đi.”
Trì Cảnh chớp chớp mắt.
“Để nó đánh dấu chưa?”
Trì Cảnh đơ người, nhanh chóng che giấu cảm xúc, gật đầu nhè nhẹ.
“Vậy là được.” Ban nãy Giải Lan Chu có đến phòng bệnh, phát hiện cửa khóa trái, cũng đoán được nên đi tìm bác sĩ nghe tình hình trước đã. Lúc quay lại, quả nhiên thấy sắc mặt Trì Cảnh hồng hào nên thấy yên tâm hẳn. Dù sao Lâu Độ mất trí nhớ cũng không ảnh hưởng đến việc đánh dấu mà.
“Đúng rồi, nếu như mà nó không nghe lời thì con cứ táng nó cho mẹ. Lúc nó vừa mới tốt nghiệp hay lười biếng, giả vờ không biết, đem hết công việc về để bố nó giải quyết, bị Vũ Bằng tẩn cho lên bờ xuống ruộng mới làm việc hẳn hoi đấy.”
Lâu Độ: “???”
Trì Cảnh bật cười, hai mắt cong cong như vầng trăng khuyết.
“…”
Lâu Độ gãi gãi cằm.
Thôi được rồi.
———————————-
Vở kịch nhỏ:
Tình cảnh lúc Lâu Độ cứng, cắn chăn hoài nghi bản thân: Mình là cầm thú sao?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!