Phó Tây Linh không quan tâm đến tiền bạc, từ nhỏ anh đã chẳng phải chịu khổ, cũng không thiếu tiền, tuy nhiên túi tiền này là tiền mà Thời Chỉ bán váy dự tiệc mới có.
Anh nhớ lần trước, khi Thời Chỉ đến nhà mình, cô đã đứng ở phòng khách nghiêm túc ngắm nhìn từng món đồ nội thất trong phòng. Lúc đó, khi nói về nước Soda, cô đã nói: “Nếu tôi nhiều tiền như anh, thì tôi cũng trân trọng mạng sống lắm.”
Ban đầu, Phó Tây Linh nhờ người tìm hiểu về Thời Chỉ ở đại học B, và đã nghe được rất nhiều phiên bản. Họ nói rằng Thời Chỉ vô cùng xinh đẹp, có lẽ vừa mới nhập học đã có rất nhiều đàn anh khóa trên háo hức muốn thử sức, nhưng chẳng một ai theo đuổi thành công.
Tính cách cô quá kiêu ngạo, như nàng công chúa nhỏ thanh cao, thường ngày luôn thích ở một mình, đi học, đi ăn cũng thường xuyên lẻ bóng. Có lẽ hoàn cảnh gia đình cô khấm khá, có họ hàng làm ăn ở đây, và rất xứng đôi với Thẩm Gia.
Nhưng theo Phó Tây Linh thấy, thì Thời Chỉ không hề rủng rỉnh tiền nong, chỉ là do khí chất của cô tốt, mặc cái gì cũng đẹp, lại dành ra chút tâm tư cho Thẩm Gia. Hiểu thế nào là “quần áo hãy tập trung vào chất lượng và sự phù hợp, thay vì chỉ theo đuổi số lượng”, vậy nên đến cả áo hai dây thôi cũng là những thương hiệu nhẹ nhàng và sang trọng.
Thành tích giỏi, xinh đẹp, thần bí, do đó, cô đã trở thành “công chúa nhỏ thanh cao” trong mắt mọi người. Thế nhưng, mọi phán đoán đó đều là sai, với kiểu tính cách hoang dã mạnh mẽ ấy của cô, thì nào đâu có giống nàng công chúa nhỏ?
Làm gì có cô công chúa nhỏ nào không vui khi nhận được váy, vậy mà cô lại bán nó đi để trả tiền cho anh. Chắc hẳn do lười hỏi thông tin tài khoản ngân hàng của anh, nên cô đã rút luôn một túi tiền mặc lớn như vậy. Ranh giới rõ ràng, chỉ sợ vướng víu chút ân tình với người khác.
Phó Tây Linh xách theo túi tiền mặt quay lại, ném trên sofa. Chiếc túi vải quá đầy, va vào mặt đệm mềm mại của sofa, hơi nghiêng ngả, khiến cục tiền bên trong rơi ra, lăn xuống tấm thảm, sau đó, lộ ra một góc vải màu đen.
Phó Tây Linh kéo miếng vải đó ra, là một chiếc áo phông cộc tay, màu đen, kích thước là của anh, cũng là thương hiệu mà anh thường xuyên mặc nhất. Chiếc áo là áo mới, nhãn mác vẫn còn.
Mấy hôm trước, dì dọn dẹp nói Thời Chỉ đã mặc một chiếc áo của anh, có lẽ cái này là cô trả lại cho anh. Nhất định phải phân chia rạch ròi vậy sao? Phó Tây Linh tức lại hoàn tức, nhưng thực ra anh rất thích cách hành động, làm việc của Thời Chỉ, sảng khoái và lưu loát.
Cô nói “chuyện với Thẩm Gia đến đây là kết thúc”, bất luận là uống hết mấy chai rượu cũng không rơi một giọt nước mắt vì Thẩm Gia. Là bạn hợp tác với anh, cho dù biết anh không thiếu tiền, nhưng cô tuyệt đối không lợi dụng anh.
Phó Tây Linh mặc chiếc áo đó lên người, rồi ngắm nhìn trong gương, cuối cùng là gọi điện cho Thời Chỉ: “Tìm cô có việc nghiêm túc.”
Tại quán bar nhỏ cũ kỹ mà Thời Chỉ đang ở, tất cả điều hòa đều là loại lâu năm và không được sửa chữa, nên tác dụng chẳng là bao.
Có lẽ do nóng đến mức khó chịu, nên giọng nói của cô cũng uể oải theo, còn có chút thiếu kiên nhẫn: “Có việc nghiêm túc sao lúc nãy gặp, anh lại không nói luôn đi?”
Phó Tây Linh giật đứt chiếc mác áo: “Nhiều muỗi quá, bực, nên không nhớ ra.”
Vài ngày nữa, nhóm những người trẻ tuổi trong giới bọn họ có một buổi tụ tập. Mọi người đều là người kế nhiệm của các doanh nghiệp khác nhau, và theo thông lệ, mỗi năm sẽ tổ chức hoạt động vài lần.
Vốn dĩ năm nay dự định sẽ tổ chức ngoài trời, nướng BBQ, cắm trại, chơi ném đĩa. Nhưng vì thời tiết quá đỗi khắc nghiệt, nếu thực sự tổ chức ngoài trời, làm không cẩn thận có khi còn phải dẫn theo bác sĩ riêng, đề phòng nhóm các cậu ấm, cô chiêu này say nắng.
Phụ huynh rất ít khi tham gia vào chuyện ăn chơi của họ, tuy nhiên lần này là ngoại lệ. Gần đây, gia đình Phó Tây Linh và gia đình Diêu Diêu có ý định để con cái tiếp xúc nhiều hơn. Nên mẹ Diêu Diêu đã liên lạc với mẹ của Phó Tây Linh, mà bản thân Diêu Diêu cũng gọi cho anh.
Diêu Diêu nói với Phó Tây Linh rằng, cắm trại quá nóng, nên bọn họ muốn mượn tầng trên cùng của khách sạn nhà anh để tổ chức một bữa tiệc bể bơi.
Phó Tây Linh đã đồng ý, sau đó hẹn Thời Chỉ: “Cô có đến không?”
Bên phía Thời Chỉ, thấp thoáng có giọng ngân nga của Vạn Nhiễm, cô đáp không chút do dự: “Báo cho tôi thời gian và địa điểm.”
Phó Tây Linh trả lời từng cái một, rồi nói: “Đến lúc đó, tôi đón cô, hay cô tự đến?”
“Tôi tự đến.”
Cứ thế cho đến trước ngày diễn ra buổi tiệc bể bơi, bọn họ đều không liên lạc với nhau.
Vào ngày diễn ra bữa tiệc, rất nhiều bạn bè đồng trang lứa đều có mặt, Phó Tây Linh không lên lầu, mà ngồi trong sảnh khách sạn nghịch điện thoại.
Có người bạn đến muộn, trông thấy anh: “Này Tây Linh, sao câu còn ở đây thế, không lên à?”
Phó Tây Linh liếc nhìn thời gian: “Tôi đợi người, mấy cậu cứ chơi trước đi.”
Người bạn cười vui vẻ: “Đã nghe, đã nghe, có bạn gái rồi phải không? Vậy cậu đợi đi, tôi lên chỗ bọn họ trước đây.”
…..
Thời Chỉ nhớ thời gian mà Phó Tây Linh hẹn, cô cũng chẳng có thói quen đến muộn.
Tuy nhiên, ngày hôm nay có chút hông may, trong quán bar có khách hàng gây sự vô cớ. Đối phương uống hết ba cốc rượu, không biết do quá chén, hay đơn giản là muốn ăn vạ, mà cứ khăng khăng nói rằng rượu không chuẩn, nên không trả tiền.
Những quán làm ăn ế ẩm sẽ như vậy, giá cả rẻ quá mức, vốn dĩ đã rất khó thu hút khách hàng chất lượng cao, lại chẳng có nhân viên bảo vệ, vì vậy gặp phải mấy tên vô lại là chuyện cơm bữa.
Đối phương oang oang hét lên vài câu, khiến Linh Linh vô cùng sợ hãi, đến độ nước mắt vòng quanh, trông có vẻ rất dễ bắt nạt. Mấy người này đều chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, vì vậy khí thế lại càng thêm kiêu ngạo.
Thời Chỉ vừa thay quần áo, chuẩn bị ra ngoài, thì nghe thấy tiếng ồn ào cãi vã ầm ĩ dưới lầu, còn có cả âm thanh đổ vỡ đồ gì đó. Cô chạy xuống, trông thấy Lão Tiền đang đứng chắn trước mặt Linh Linh, các mảnh thủy tinh vỡ nằm vương vãi dưới mặt đất.
Vạn Nhiễm đang cầm điện thoại quay video lại, Thời Chỉ thấy vậy bèn bình tĩnh gật đầu với cô ta một cái, rồi sải bước lớn đến, đẩy Lão Tiền ra: “Có vấn đề gì không?”
Người đàn ông hét lớn: “Con ranh con nhà cô thì giải quyết được vấn đề gì, kêu ông chủ của mấy người ra đây?”
Thời Chỉ vẫn rất ổn định: “Tôi chính là chủ, nói chuyện với tôi đi.”
Linh Linh vẫn đang bị cảm, lúc này vừa khóc vừa ho, cảm giác như vô cùng đau lòng: “Chị Thời Chỉ, ông ta uống rượu không trả tiền, muốn ăn quỵt nhưng bị em bắt được, vậy mà còn vu khống rượu của chúng ta…”
“Cái gì mà vu không! Mấy người pha chế khó uống chết mẹ đi được, nói không chừng còn là loại hết hạn, tại sao tôi lại phải trả tiền?”
Thời Chỉ vô cùng bình tĩnh, cô cầm hóa đơn lên nhìn, giọng điệu cũng thật chậm rãi: “Ba cốc Long Island pha với trà lạnh, hai cốc sau được gọi cách cốc đầu hơn hai mươi phút. Cùng một loại rượu, vậy mà nếm nửa tiếng đồng hồ cũng chẳng nếm ra là rượu xịn hay không, phải gọi thêm cốc thứ hai, thứ ba để tiếp tục nếm sao?”
Rõ ràng là vị khách hàng này đang muốn gây rối, định cả vú lấp miệng em, la ó nước miếng văng tứ tung. Lão Tiền tức giận đến mức siết chặt nắm đấm định lao lên, nhưng lại bị Thời Chỉ ngăn lại sau lưng, không cho anh ta ra mặt.
Hôm nay, sự kiên nhẫn của Thời Chỉ ở mức đáng kinh ngạc, đối phương có nói gì, thì cô cũng từ tốn trả lời mọi câu hỏi. Thêm vào đó lại còn có vẻ như đang sợ hãi, ngoan ngoãn khép nép chủ động hỏi tên định ăn quỵt kia, xem anh ta muốn giải quyết thế nào?
Người đàn ông đắc ý nói liền một tràng, còn vênh mặt lên đòi bồi thường. Nhưng không rõ Thời Chỉ đã nghe thấy tiếng gì, bèn lập tức ngắt lời: “Vậy thì không được.”
Người đàn ông gấp gáp, lại đập vỡ một chiếc cốc.
Tiếng còi xe cảnh sát từ xa đến gần. Thời Chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, biết bản thân đã câu giờ thành công, liền nhanh chóng thay đổi biểu cảm, ánh mắt lạnh băng liếc nhìn người đàn ông: “Tôi báo cảnh sát rồi, phần còn lại anh giữ lấy mà trình bày với cảnh sát.”
Thời Chỉ đẩy cửa ra: “Vạn Nhiễm, nhớ cho cảnh sát xem video, khi đi thì cầm theo chút đồ uống lạnh cho họ, trời oi bức, mấy viên cảnh sát ra ngoài vất vả quá!”
Sau khi giải quyết trò hề trong quán bar, Thời Chỉ đã bị muộn gần một giờ so với giờ hẹn đã thỏa thuận. Cô chạy thẳng đến khách sạn, và hoàn toàn không ngó nghiêng qua đại sảnh. Đúng lúc có người quẹt thẻ đi lên tầng trên cùng, nên cô cũng chẳng liên lạc với Phó Tây Linh, mà cứ thế theo thang máy lên trên.
Trên lầu rất sôi động, nam nam nữ nữ ngâm mình trong bể bơi, cùng uống sâm banh cùng trò chuyện. Không thấy bóng dáng của Phó Tây Linh, Thời Chỉ bèn ngồi xuống, đang chuẩn bị gọi cho anh, thì nghe thấy người ngồi bên cạnh hàn huyên với nhau.
“Diêu Diêu, nghe nói cô đi Châu Úc chơi à?”
“Tôi đến nhà cô ở vài ngày, nhìn xem tôi bị cháy nắng này, đen nhẻm luôn rồi.”
Thời Chỉ nghe vậy liền quay đầu lại, cô đã trông thấy Diêu Diêu trong truyền thuyết. Diêu Diêu mặc đồ bơi đứng bên hồ bơi, đang nói chuyện cùng một cô gái khác. Họ nói từ nhãn hiệu kem chống nắng cho đến vụ tai nạn trên cao tốc vài ngày trước.
“Đúng là đen đủi, trên đường không nhiều xe, vậy mà vẫn đâm được vào xe của tôi. Tôi thì đang vội đến dự bữa tiệc, cuối cùng đến nơi, người ta đã kết thúc mất rồi, nghe nói còn bắn cả pháo hoa, nhưng chẳng ngắm được gì hết…”
Diêu Diêu rất xinh đẹp, là kiểu cô gái có phong cách mềm mại, nhẹ nhàng, đôi mắt vừa to vừa tròn, tuy bị cháy nắng như vẫn vô cùng đáng yêu.
Nhóm bọn họ thực sự giản dị và thanh lịch, bỗng có người nói: “Nhìn kìa, hoàng hôn!”
Hầu như tất cả mọi người đều quay đầu lại, hoàng hôn thật đẹp, nửa bầu trời được nhuộm một màu hồng cam. Mấy cô gái bắt đầu giơ điện thoại lên chụp, còn Diêu Diêu thì nhìn ngó xung quanh: “Điện thoại, điện thoại của tôi đâu rồi? Này, Hà Phàm Thành, cậu có thấy điện thoại của tôi đâu không?”
Thời Chỉ rời mắt, cô lấy điện thoại gọi cho Phó Tây Linh.
Ở dưới lầu, Phó Tây Linh đã bắt đầu ván game thứ hai, thậm chí còn có một nhân viên đến, để nhờ anh xem tài liệu, nhưng đợi mãi, đợi mãi vẫn không thấy bóng dáng Thời Chỉ đâu.
Bỗng điện thoại đổ một hồi chuông, không biết ai nhắn tin, sau đó có cuộc gọi đến, là Thời Chỉ. Phó Tây Linh bắt máy, anh đã sớm chuẩn bị tinh thần cho điều tồi tệ nhất, cho rằng cô sẽ không đến.
Kết quả, Thời Chỉ lại nói: “Phó Tây Linh, anh đâu rồi?”
Phó Tây Linh đứng dậy, đi ra bên ngoài: “Tôi ở sảnh khách sạn, cô đến chưa?”
“Tôi đang ở cạnh hồ bơi.”
Phó Tây Linh dừng bước, anh nghe thấy Thời Chỉ ở đầu dây bên kia nói: “Thôi vậy, để tôi xuống tìm anh, bên ngoài nóng lắm.”
Không đợi anh đáp lại, cô đã dập máy. Đến khi kết thúc cuộc gọi, Phó Tây Linh mới phát hiện ra người nhắn tin là cậu bạn khi nãy đến muộn.
Cậu ta nói: “Hình như bạn gái cậu đến rồi này!”
Phó Tây Linh đợi Thời Chỉ ở sảnh.
Tại bữa tiệc bể bơi ở tầng trên cùng, tất cả đều là con cái của gia đình giàu có, vậy nên Quản lý khách sạn cũng chịu rất nhiều áp lực, sợ sao nhãng. Vừa hay gặp Phó Tây Linh dưới lầu, bèn tiến đến hỏi một số vấn đề về việc phục vụ đồ ăn thức uống.
Trong lúc nói chuyện với Quản lý, Phó Tây Linh liếc thấy có người từ thang máy bước ra, anh tưởng rằng với kiểu thời tiết thế này, thì Thời Chỉ sẽ mặc bộ áo hai dây và quần short mà cô đã quen.
Kết quả không phải, cô đang mặc áo của anh, là chiếc áo cô lấy ở nhà anh, màu đen, ngoài logo thương hiệu ra thì không có bất cứ hình thù nào khác. Đây là chiếc áo Phó Tây Linh chưa mặc, nên còn mới, cô cứ thế lấy áo phông của anh làm váy.
Bất cứ ai thân quen với Phó Tây Linh đều biết đây là phong cách ăn mặc của anh, chẳng trách người bạn kia chưa gặp Thời Chỉ, mà đã đoán cô là bạn gái của anh.
Xem ra, không phải chỉ có mình anh biết cách giúp cô chọc tức Thẩm Gia thôi nhỉ! Thời Chỉ cũng biết nên làm thế nào để giúp anh tuyên bố chủ quyền trước mặt Diêu Diêu.
Quản lý vẫn đang nói, Phó Tây Linh chỉ liếc nhìn thời chỉ một cái, rồi quay lại, định tiếp tục lắng nghe, nhưng khi anh nhìn sang phía cô, lại chẳng thể rời mắt được nữa.
Đèn pha lê nhiều tầng trên trần trong sảnh thắp sáng, bức tường được thiết kế bằng gương phản chiếu ánh đèn, mang lại hiệu ứng tươi sáng một cách trực quan.
Thời Chỉ sải bước trên đôi chân dài, từng bước từng bước đi tới. Sau khi dặn dò xong xuôi với Quản lý, Phó Tây Linh liền hỏi Thời Chỉ: “Uống chút đồ uống mát rồi lên nhé?”
Hồ bơi trên tầng cao nhất là hồ bơi ngoài trời, không có điều hòa, cho dù mặt trời đã sắp lặn, nhưng vẫn còn rất nóng. Thời Chỉ xuống đây là vì muốn tránh nóng, nên đương nhiên có đồ uống lạnh sẽ càng tốt hơn.
“Đi thôi.”
Tầng trên đều là bạn đồng trang lứa ngoài đôi mươi, uống chút rượu là bắt đầu quậy phá tưng bừng, mà đã là tiệc bên hồ hơi, thì đừng hòng có ai không dính nước mà đòi rời đi. Nó có thể giống như lễ hội té nước, súng nước là không đủ, lúc high có thể cầm cốc rượu, xô đá, hay những dụng cụ có thể múc nước để tấn công người khác.
Phó Tây Linh đề cập đến tình huống này với Thời Chỉ: “Cần tôi chuẩn bị cho cô một bộ đồ bơi không?”
“Tôi có bikini rồi.”
Tuy nhiên Thời Chỉ không mang theo túi xách, áo phông lại chẳng có túi, trên tay cô chỉ cầm duy nhất chiếc điện thoại.
Phó Tây Linh nghi ngờ hỏi một câu: “Cô mang theo sao?”
Quầy bar mở khúc nhạc nhẹ nhàng, Thời Chỉ bưng cốc nước trái cây, đáp lại vô cùng tự nhiên: “Tôi mặc rồi.”