Đáng tiếc là sức lực của cô không là gì so với Phó Tây Linh, nên đã thất bại, không thể thoát ra để bơi đi, ngược lại còn bị anh kéo vào lòng, đồng thời giữ chặt lấy cổ tay.
Trong tai tràn ngập tiếng nước, cắt đứt ánh trăng sáng và làn gió trong lành trên tầng cao nhất. Nước hồ bơi bị phơi nắng cả ngày, tựa dải lụa ấm áp. Bên cạnh họ là vùng nước sâu 1,8 mét, và tất cả những gì có thể nhìn thấy chỉ là một màu xanh mờ nhạt.
Thời Chỉ quay sang lườm Phó Tây Linh. Nước tuy trong vắt nhưng vẫn có chút khó chịu, vùng da quanh mắt cô đỏ bừng trông thật đáng thương, tuy nhiên cô lại ra tay chẳng chút nể tình.
Phó Tây Linh vừa mới nắm cổ tay Thời Chỉ, đã bị cô cắn mạnh một cái lên cánh tay. Đôi môi thật đẹp, mềm mại dán lên cánh tay anh, anh đứng trong nước, lặng lẽ mỉm cười, rồi nâng cằm cô, hôn lên môi cô.
Họ giống như hai con thú dưới nước, đánh nhau qua lại, cuối cùng, Phó Tây Linh nắm lấy hai cổ tay Thời Chỉ bằng một tay, ấn chặt cô vào ngực mình, cả hai vừa hôn nhau, vừa chìm xuống đáy hồ bơi.
Cứ thế cho đến khi oxi gần như cạn kiệt, thì anh mới kéo Thời Chỉ lên khỏi mặt nước. Cô giẫm lên bậc thang dưới cùng của bể bơi, rồi quay về khu vực có độ sâu 1.5 mét. Cảm giác kích thích như thoát hồn ấy thật mê người, Thời Chỉ gần như kiệt sức, phải dựa vào thành bể, ngẩng đầu lên thở hổn hển, cố gắng điều hòa lại hơi thở.
Trông họ như vừa trải qua một trận mưa lớn, tóc tai ướt đẫm. Phó Tây Linh xuyên qua mặt nước, vòng tay qua eo Thời Chỉ, bế cô ngồi lên mép hồ bơi, sau đó cũng chống tay vào mép gạch chống trượt, để nhảy lên.
Thời Chỉ vô cùng yên lặng, thành thật mà nói, cô có chút bạc tình, cũng có chút “qua cầu rút ván.” Nụ hôn vừa rồi với Phó Tây Linh thật sự rất thoải mái, nhưng hiện tai, khi đã bình ổn được một phần cảm xúc, thì cô lại chẳng muốn bị người ta quấy rầy.
Đặc biệt là không muốn nghe những lời phát ngôn do dự, mù quáng. Ví dụ như: “Vừa rồi chúng ta…”, “Xin lỗi, tôi chỉ…”.
Thành thực mà nói, ở một khía cạnh nào đó, Phó Tây Linh rất “hợp khẩu vị” của cô, ở anh có một kiểu lưu manh, tùy ý và vô cùng thoải mái. Hôn thì hôn, tuyệt đối không bao do dự, và cũng tuyệt đối không bao giờ thực hiện bất kỳ hành vi đạo đức giả nào để sửa đổi khi sự đã rồi.
Anh rất thẳng thắn, thoải mái hỏi cô: “Muốn uống rượu không?”
Hôm nay, Thời Chỉ đến đây là để giúp Phó Tây Linh, nên uống rượu không phải trả tiền. Vì vậy, cô không thèm để ý đến những loại bia nhập khẩu hoặc của nội địa kia, mà chẳng chút khách sáo chỉ vào mấy chai đắt nhất trong xô đá: “Sâm banh.”
Mà Phó Tây Linh cũng vô cùng hào phóng, anh xách luôn một chai đắt nhất trong số đó, ấn chặt nút chai rồi lắc lắc vài lần. Rất khéo léo thuần thục vặn nút chai ra mà không cần bất cứ dụng cụ nào, cuối cùng là thuận tay ném thẳng vào thùng rác bên cạnh.
Do lo sợ mảnh thủy tinh vỡ sẽ làm người khác bị thương, nên gần bể bơi không có vị trí bày ly uống sâm banh, mà phải đến gần cửa sân thượng ngoài trời để lấy.
Tuy nhiên cả hai đều lười lặn lội, bèn dứt khoát không cần dùng cốc, họ ngồi cạnh nhau bên hồ bơi tràn ngập ánh sáng, lặng lẽ thay phiên nhau uống hết chai sâm banh.
Lúc này đã quá muộn, phía những tòa nhà xa xôi chỉ còn lại ánh sáng của các vì sao, ánh trăng vẫn sáng, Thời Chỉ ngước nhìn, nhưng không hề thốt lên câu cảm thán như “mặt trăng thật đẹp”.
Cô rất cố chấp cho rằng, ánh trăng chỉ đẹp hơn trong thế giới của người giàu, cho dù trăng có treo mãi trên bầu trời, thì nó cũng không đẹp trong những đêm bình thường đó.
Và vào những cái đêm bình thường ấy, một là cô ở ký túc vùi đầu vào sách vở, hai là ở tại quán bar, đối phó với những vị khách uống quá chén rồi có những hành động không đúng mực.
Không thì kiểm tra thu chi trong ngày của quán, kiểm tra nước, điện, gas, tắt bảng hiệu và hộp đèn, sau đó đi ra khỏi quán kéo chiếc cửa cuốn có vòng bi gỉ sét xuống, rồi xịt muỗi trong phòng bằng thuốc diệt côn trùng… Một đống việc vặt vãnh, và trước giờ chưa từng có thời gian rảnh để ngắm trăng.
Phó Tây Linh ngửa đầu uống nốt chút sâm banh cuối cùng, sau đó đặt chai rượu xuống, gọi cho nhân viên, dặn dò bọn họ có thể kêu người lên lầu để dọn dẹp rồi.
Anh cầm điện thoại đến khu vực nghỉ, lấy hai chiếc áo choàng tắm và khăn, sau đó đưa một chiếc cho Thời Chỉ. Thời Chỉ lau tóc, khoác áo choàng tắm, đồng thời ngoái sang nhìn Phó Tây Linh.
Phó Tây Linh kéo vạt áo bằng một tay, cởi chiếc áo ba lỗ màu đen đã ướt nhẹp trên người. Anh mặc áo choàng tắm vào, rồi lại phủ khăn lên đầu, xoa xoa tóc đại khái hai cái, toàn bộ quá trình Phó Tây Linh đều không hề né tránh Thời Chỉ.
Thậm Chí là khi cảm nhận được cô đang nhìn mình, thì anh cũng chỉ đưa ánh mắt về phía cô, để hai người đối diện với nhau.
Không biết người ở đầu dây bên kia đã nói gì, mà Phó Tây Linh nhìn Thời Chỉ chằm chằm, sau đó đáp “ừm” một tiếng. Sau khi cúp máy, anh mới đưa tay lên, cố tình nhìn xuống cánh tay mình, mà Thời Chỉ cũng nhìn theo ánh mắt anh. Vết răng khi nãy cô cắn anh vẫn còn hiện rõ, trông nó khá sâu.
“Đồ độc ác!”
Mái tóc nửa khô của Phó Tây Linh rối tung, anh buộc dây áo choàng tắm lại, hỏi Thời Chỉ: “Có muốn ở lại cùng ăn đêm không?”
Không thể không thừa nhận rằng, cảm nhận khi nãy ở dưới nước thật tuyệt vời, trước giờ chưa từng thoải mái như vậy. Thời Chỉ không từ chối, cô cầm điện thoại nhét vào túi áo choàng tắm, sau đó đi theo Phó Tây Linh về phòng.
Căn phòng này nằm cạnh văn phòng, bên trong có chút đồ đạc cá nhân của anh, có lẽ anh cũng thường xuyên ở lại đây. Vị trí lối vào phòng có bày vài con gấu Bearbrick đủ tiêu chuẩn 1000%, trên sofa là tay cầm chơi game và máy tính bảng, ở đây không có TV, nhưng màn hình chiếu đã chiếm hầu hết diện tích bức tường.
Thời Chỉ nói: “Tôi cần đi tắm.”
Phó Tây Linh gật đầu, anh đưa cô đến phòng tắm phía trong phòng ngủ: “Cô tắm ở đây đi, quần áo thì lấy trong tủ của tôi, có đồ mới đó.”
Anh nói vậy, nhưng Thời Chỉ không hề chạm vào mấy chiếc áo phông cộc tay đắt muốn chết của anh. Cô đã chẳng còn tiền để mua thêm bất cứ một chiếc áo mới nào để trả cho Phó Tây Linh nữa rồi, vậy nên sau khi tắm đã mặc luôn áo choàng tắm ra ngoài.
Thời Chỉ cầm máy sấy tóc ngắm nghía, cảm thấy Phó Tây Linh thật biết cách hưởng thụ, đến cả thiết bị nhỏ như máy sấy tóc cũng rất chăm chút. Tốc độ gió thoải mái, không như cái mà cô dùng, sấy không cẩn thận còn làm tóc cuộn hết ra sau. Tóc đã sấy khô, vẫn còn mang theo hơi ấm, mượt mà buông xõa bên cổ.
Phó Tây Linh đang ngồi ở sofa bên ngoài, có lẽ anh cũng đã tắm, mái tóc được sấy khô một nửa, kiểu tóc ngắn không được tạo kiểu, mềm mại rủ trước trán, khiến anh trông không xấu xa như bình thường. Tuy nhiên, khi ngước mắt, vẫn là gương mặt vô cùng đẹp trai ấy.
Phó Tây Linh ngoắc tay: “Ra đúng lúc lắm, lại đây xem ăn đêm món gì này.”
Thời Chỉ nhíu mày, là một lao động thường xuyên bị vắt kiệt sức, cô nhạy cảm hỏi: “Ai làm đồ ăn đêm cho anh? Đầu bếp khách sạn sao?”
“Đầu bếp có giờ làm của đầu bếp, lấy đâu ra người một rưỡi đêm còn làm đồ ăn cho cô? Tôi không phải kiểu ông chủ giả bộ lấy việc công để phục vụ tư đâu, gọi đồ ăn ở ngoài, qua đây chọn đi.”
Rất nhiều người để ý đến việc người khác đụng vào điện thoại của mình, nhưng hình như Phó Tây Linh không có thói quen đó, anh ném điện thoại cho Thời Chỉ, bảo cô tùy ý chọn.
Khách sạn nằm ở vị trí rất đẹp, ngay trong khu phố nhộn nhịp phồn hoa nhất, gần đây có rất nhiều cửa hàng mở cửa 24 giờ.
Thời Chỉ thích ăn cay, không cay không vui, mà càng cay thì càng tốt. Là một người luôn dậy sớm đến căng tin ăn bánh rán, cũng phải múc thêm ba thìa dầu ớt vào đĩa. Vậy nên nếu bảo cô chọn, thì đương nhiên sẽ nhấp vào để xem những món như mì cay, súp cay tê, cua cay, tôm hùm đất cay tê, hay canh tiết cay…
Phó Tây Linh đứng sau lưng cô, cũng ngó nhìn vài cái, đồng thời dần dần hiểu được sở thích của Thời Chỉ.
Trong lúc đặt món, có một cuộc điện thoại gọi đến, Thời Chỉ quay lại, nhưng Phó Tây Linh không hề cầm lấy điện thoại của mình, mà cứ dựa vào người cô rồi trượt tay lên màn hình để bắt máy, sau đó bấm mở loa ngoài.
Người bạn nói: “Tây Linh, phòng 8911 dưới lầu, mấy người bọn tôi đang lập đội chơi Ma Sói, cậu chiến không?”
Phó Tây Linh đáp: “Không, mấy cậu cứ chơi đi.”
Anh không nói lý do, nhưng cậu bạn lại phản ứng rất nhanh, bèn kéo dài giọng “ồ” một tiếng, rồi bật cười: “Vậy không làm phiền cậu nữa, không làm phiền nữa, hahaha, cậu bận việc của cậu đi, cứ làm việc của cậu đi nhé!”
Dứt lời liền cúp máy.
Cuộc gọi kết thúc, màn hình tự động quay lại app gọi đồ ăn. Thời Chỉ ngoảnh mặt làm ngơ, sau khi gọi đồ, cô phát hiện ra Phó Tây Linh vẫn không có ý định lấy lại điện thoại của mình, như thể cầm cái điện thoại là chết luôn không bằng.
Vì vậy, cô đành hỏi: “Anh bị liệt rồi à?”
Phó Tây Linh đáp lại vô cùng trôi chảy: “Bị cắn, đau lắm!”
“… Phải nhập mật mã thanh toán rồi này!”
“Cô nhập đi.”
Dường như Phó Tây Linh rất buồn ngủ, anh ngồi xuống, ngả lưng ra sofa, hoàn toàn không chút phòng bị với cô, cứ thế uể oải lên tiếng: “Chọn thẻ ngân hàng có đuôi 7777, mật mã là 991107.”
Sau khi đặt xong đồ ăn, căn phòng lại rơi vào yên tĩnh, Thời Chỉ và Phó Tây Linh ở cách nhau chưa đầy nửa mét. Một cánh cửa sổ trong phòng đang mở, có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng cười ầm ĩ bất chợt phát ra tại một căn phòng nào đó dưới lầu.
Thời Chỉ và Phó Tây Linh lặng lẽ nhìn nhau, ánh mắt vương vấn chẳng thể tách rời. Phó Tây Linh đưa tay ra, Thời Chỉ cũng vươn tay tới, anh túm cổ tay cô kéo vào lòng, ôm lấy eo, rồi cứ thế hôn cô.
Sau khi tắm, Phó Tây Linh đã thay bộ đồ khác, áo phông cộc tay màu đen, quần dài kiểu thoải mái, đôi chân dài dang rộng, thả mình vào chiếc ghế sofa da mềm mại.
Lúc này, cộng thêm trọng lượng của Thời Chỉ, khiến anh lại càng lún xuống sâu hơn. Cô quỳ gối xuống chiếc ghế dài ở khoảng trống giữa hai chân anh đồng thời đặt tay lên ngực anh. Dưới lòng bàn tay là nhịp tim đập mạnh mẽ, thình thịch, thình thịch, khiến các đầu ngón tay tê dại.
Đột nhiên, Phó Tây Linh nghiêng đầu, mỉm cười, nói: “Có phải cô quá đáng quá rồi không, chỉ mặc mình áo choàng tắm thật đấy à?”
Dây đai áo choàng tắm bị lỏng, đường cổ áo bắt chéo cũng trễ xuống, đầu ngón tay Phó Tây Linh chạm vào phần da trên cổ Thời Chỉ, khe khẽ trượt xuống dưới, rồi dừng lại và chạm vào nơi nào đó.
Thời Chỉ nhất tời căng cứng, hơi thở cũng lập tức hỗn loạn, kết quả là, lại nghe thấy giọng trêu đùa của anh: “Lá lách và dạ dày của mẹ tôi không khỏe, khi châm cứu cho bà ấy, bác sĩ Trung y sẽ châm cứu tại vị trí này, nó tên là huyệt trung quản.”
Dứt lời, anh giúp cô kéo cổ áo choàng tắm lên, chỉnh lại ngay ngắn, đến cả phần đai buộc ở thắt lưng bị tuột ra cũng thắt lại.
Thời Chỉ cảm thấy mình đang bị chơi, bèn cáu kỉnh muốn lấy lại thể diện, cô muốn cắn lên tai Phó Tây Linh nhưng bị anh ngăn lại.
Giọng điệu của anh có phần bất lực: “Ý chí của tôi không kiên định như cô tưởng đâu.”
Trông thấy vành tai anh ửng đỏ, Thời Chỉ mới hài lòng rút lui, nhưng khi cho rằng mình vừa mới lật được thế cờ, thì phát hiện không biết Phó Tây Linh đã lấy mất điện thoại cô để trong túi áo choàng từ bao giờ.
“Phó Tây Linh.”
Dường như anh không có thói quen nhìn ngó bừa bãi, làm xong cái mà mình muốn, liền trả lại điện thoại cho cô. Thời Chỉ cầm lấy điện thoại, nhìn một cái, quả nhiên là Phó Tây Linh đã tự xóa mình ra khỏi danh sách đen.
“Hóa ra tôi không phải là người duy nhất nằm trong danh sách đen, nhiều người như vậy, đều là đối tượng theo đuổi cô sao?”
“Tôi không thêm thông tin liên lạc của mấy người theo đuổi mình.”
“Tại sao? Chê phiền hả?”
Nếu là trước đây, có lẽ Thời Chỉ sẽ phát hiện ra sự bất thường của Phó Tây Linh, anh đang mớm lời, vô cùng rõ ràng. Nhưng vừa rồi, khi anh cúi đầu buộc lại dây áo choàng tắm cho cô, mái tóc anh đã chạm vào cổ, có chút ngứa ngáy, khiến cô có đôi phần thất thần.
Thời Chỉ thuận miệng nói: “Tôi hẹn hò yêu đương hoàn toàn không vì đối tượng theo đuổi làm gì đó cho tôi, để tôi cảm động rồi đồng ý, tình huống này không thể tồn tại. Nếu tôi thực sự muốn hẹn hò, thì mới nhận lời, vì vậy thêm thông tin liên lạc của người theo đuổi là không cần thiết.”
Phó Tây Linh có chút suy tư nhìn cô, tựa như vô tình nói ra một câu tò mò: “Vậy bây giờ thì sao? Gặp được người tương đối thích hợp, thì cô có suy nghĩ đến việc hẹn hò không?”
“Hoàn toàn không.”
Đến khi hoàn hồn trở lại, Thời Chỉ mới có chút nghi ngờ, tuy nhiên anh lại không nhìn cô, mà cúi đầu xem thông tin đặt hàng trên điện thoại. Còn nói với giọng vô cùng vui vẻ nữa: “Vừa rồi nhìn thấy có mấy giáo viên trong danh sách đen của cô, đến cả giáo viên cũng bị chặn, giỏi quá nhỉ!”
Đồ ăn đặt bên ngoài là món cua cay và tôm hùm đất, khoảng cách gần, nên giao hàng cũng nhanh. Điện thoại cố định trong phòng đổ chuông, Phó Tây Linh hiểu ý bèn nhấc ống nghe lên rồi đặt luôn xuống mà chẳng cần nghe.
Anh đứng dậy đi đến cửa, robot đưa cơm của khách sạn đang đứng bên ngoài, màn hình hiển thị là một đôi mắt tươi cười: “Chào anh, đồ của anh đã được giao, vui lòng nhận đồ…”
Đang là giữa đêm, Phó Tây Linh lộ ra giọng điệu dịu dàng hiếm hoi với robot, anh lấy túi đồ của mình, nói: “Vất vả rồi!”
Thời Chỉ nhất thời sững sờ, cô đã gặp rất nhiều vị khách đêm hôm cũng chẳng về nhà trong quán bar, khi có người rời đi, khăn ăn, vỏ trái cây hoặc đồ ăn bỏ thừa vương vãi khắp mặt đất. Có khách hàng còn vứt đầu thuốc lá bừa bãi, khiến sofa bị cháy thủng lỗ, có người thì rượu vào là bay sạch cái nết, ra cửa khạc nhổ, tiểu tiện khắp nơi…
Trong số rất nhiều người mà cô gặp, thì Phó Tây Linh là người có có gương mặt lạnh lùng nhất, thậm chí là có phần hung hăng, thế nhưng ngồi bên cạnh cô cả đêm, anh đã không châm một điếu thuốc nào.
Xem ra không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được rồi, nếu chỉ xét về vẻ bề ngoài, thì Phó Tây Linh còn là một chàng trai có khẩu vị nặng nữa! Kết quả là đến lúc ăn uống, Thời Chỉ mới phát hiện thực ra Phó Tây Linh không ăn được cay.
Anh ăn không hết nửa con cua cay, mà môi đã đỏ tấy, phải vặn chai nước suối uống một hơi hết nửa chai. Sau khi uống, lại bắt đầu nhìn Thời Chỉ chằm chằm.
Các món ăn nhẹ bên hồ bơi đều có vị thanh đạm, Thời Chỉ không ăn nhiều, nên lúc này thực sự đói, động tác bóc tôm, ăn cua của cô đều rất nhanh.
Phó Tây Linh nói: “Bóc giúp cô nhé?”
Trực giác mách bảo Thời Chỉ rằng, chẳng có ý gì tốt đẹp trong câu nói này của anh, nhưng cô không thể tìm ra lý do, chỉ lạnh lùng lườm anh một cái: “Ý anh là sao?”
Phó Tây Linh cũng không nói rõ, chỉ kể rằng mình từng gặp cô tại quán tôm hùm đất ở gần Đại học B. Cửa hàng đó rất nổi tiếng trong giới sinh viên, Thời Chỉ cũng thường xuyên đến đó với nhóm Thẩm Gia. Động não một chút là hiểu ngay ý của anh, chắc chắn là anh đã thấy dáng vẻ Thẩm Gia bóc tôm hùm đất cho cô.
“Vô vị!”
Trước đây, Thời Chỉ chưa từng ngẫm nghĩ tỉ mỉ, cô thực sự thích khí chất dịu dàng nho nhã trên người Thẩm Gia, cũng thích phong cách lịch sự của anh ta.
Thế nhưng, khi Thẩm Gia không cho cô động tay vào, khi anh ta giúp cô bóc sạch toàn bộ vỏ tôm hùm đất, hoặc thời điểm Thẩm Gia thận trọng tiếp cận, sau đó hôn lên trán cô… Thì Thời Chỉ lại không cảm thấy rung động, thậm chí còn có chút cụt hứng.
Vì vậy, những cảm xúc trái ngược với khao khát ấy của cô, là do đâu? Do ảnh hưởng của men rượu, đêm lại quá khuya, khiến đầu óc mông lung, hồ đồ nghĩ không ra, cứ thế cho đến lúc ăn xong, cô vẫn không thể làm rõ vấn đề này.
Phó Tây Linh nói anh đã uống rượu, lúc này cũng muộn rồi, nên không định đưa Thời Chỉ về, bảo cô ở tạm đây để nghỉ ngơi. Dù sao thì họ cũng đang trong khách sạn, đương nhiên là có phòng.
Phó Tây Linh nhường lại phòng ngủ của mình cho Thời Chỉ, trước khi rời đi, anh nói với cô rằng khách sạn có phục vụ bữa sáng đến chín rưỡi sáng: “Chỉ cần cầm thẻ phòng theo là được.”
Thời Chỉ ngủ một giấc, đến khi tỉnh dậy là đúng chín giờ, sau khi vệ sinh cá nhân đơn giản, thì quần áo mà cô nhờ Linh Linh gửi giao hàng nhanh cũng đã đến.
Mở hộp giấy chuyển phát ra, Thời Chỉ lập tức cảm thấy dở khóc dở cười. Linh Linh là cô gái thật thà, trước đây, khi hẹn hò với Thẩm Gia, Thời Chỉ luôn mặc đồ sáng màu, vậy nên cô nàng cho rằng chắc chắn Thời Chỉ thích quần áo màu sáng.
Quả thực cũng đã làm khó cho Linh Linh, vì đã phải cố gắng lôi chiếc váy sơ mi màu vàng của cô từ tận dưới đáy thùng ra.
Thời Chỉ thay váy, rồi xuống lầu ăn sáng, trời rất nóng, mặc váy sơ mi không thoải mái, nên khi đứng trong thang máy, cô đã không chịu được, phải cởi chiếc cúc trên cùng ra.
Thời điểm Phó Tây Linh trông thấy Thời Chỉ, là lúc cô đang uống một ly nước ép trái cây, bánh mì gối và trứng chiên trong đĩa cũng đã ăn gần hết.
Hai bàn bên cạnh Thời Chỉ có vài người ngồi, họ đều là những gương mặt quen thuộc hôm qua đã gặp tại hồ bơi. Trong số đó, có cả Diêu Diêu, vì vậy, khi Phó Tây Linh bưng đĩa đi đến, Thời Chỉ còn ngước lên mỉm cười với anh, nhìn từ vẻ bề ngoài, trông khá ấm áp.
Bọn họ không nói chuyện nhiều, hiển nhiên, cơn thèm muốn trong đêm khuya đã qua, hôm nay trời quang mây tạnh, ánh nắng rực rỡ, và lý trí cũng quay trở về với cái đầu.
Cả hai đều biết rằng mối quan hệ hợp tác giữa họ đã kết thúc vào đêm qua, Thời Chỉ cảm thấy vô cùng phức tạp đối với Phó Tây Linh. Với trực giác của mình, cô luôn cảm thấy anh có một mức độ quan tâm rất cao với mình, đến mức khó giải thích.
Nếu trong quá trình hợp tác, sự quan tâm như vậy dành cho cô là không cần phải tính toán, bởi vì có nếu có lợi cho cô, thì có lẽ việc hợp tác sẽ diễn ra suôn sẻ hơn, tuy nhiên, hiện tại việc hợp tác đã kết thúc rồi mà!
Thời Chỉ nhớ lại hai câu nói, câu thứ nhất là câu hỏi của Vạn Nhiễm: “Chịu chi nhiều tiền như vậy cho cô, liệu có phải người đó đang theo đuổi cô không?”
Câu thứ hai là câu Phó Tây Linh hỏi vào tối qua: “Bây giờ thì sao, nếu gặp người tương đối thích hợp, thì cô có ý định hẹn hò không?”
Nếu như anh…
Lúc này, Phó Tây Linh đang ngồi đối diện Thời Chỉ, lặng lẽ chậm rãi ăn một suất cháo. Dấu răng trên tay anh vẫn còn, nhưng đã nhạt hơn hôm qua, và anh không hề ngược lên nhìn cô.
Thời Chỉ không thể hiểu tình hình bên phía Phó Tây Linh, đương nhiên là cô không hy vọng anh có ý với mình, càng mong rằng giữa họ không bị thu hút bởi bất cứ cảm xúc giới tính nào.
Như vậy sẽ thuận tiện hơn, và việc hợp tác sau này cũng dễ bàn hơn, nếu anh có tâm tư khác, vậy thì không hợp tác cũng chẳng sao, ít nhất cũng không đến mức rắc rối.
Nhà hàng của khách sạn rất lớn, lúc này có không ít khách hàng là doanh nhân đang ôm máy tính xách tay ngồi bên bàn ăn bàn bạc dự án.
Nhóm Diêu Diêu đã dùng xong bữa sáng, và lần lượt rời khỏi nhà hàng. Sau khi Diêu Diêu rời đi, Thời Chỉ và Phó Tây Linh không hẹn mà gặp, cùng buông dụng cụ ăn uống xuống, rồi nhìn nhau, trong đôi mắt cô như tồn tại suy nghĩ gì đó.
Nhà hàng tràn ngập hương bánh mì nướng ngọt ngào, giọng nói của các vị khách hòa lẫn trong không khí: “Làm giúp chúng tôi hai tô mì, và một tô hoành thánh”, “Xin chào, ở đấy có ghế dành cho trẻ em không”, “Alice, cô có muốn một cốc sữa không?”…
Môi trường ấm áp, nhưng bầu không khí ở phía họ lại vô cùng căng thẳng. Sáng nay khi thức dậy, Phó Tây Linh đã nhận được điện thoại của nhân viên khách sạn, đối phương nói, họ nhặt được một chiếc vòng tay bằng ngọc trong hồ bơi trên sân thượng, và đã được bạn của anh nhận về, đó là một cô gái trẻ họ Thời.
Mà lúc này đây, trên cổ tay Thời Chỉ đang đeo chiếc vòng ngọc trắng đó. Phó Tây Linh liếc nhìn vài cái, dường như sự chú ý của cô dành cho chiếc vòng này cao hơn anh tưởng.
Nghĩ kỹ thì việc này không giống kiểu nhìn vật nhớ người, hoặc cảm xúc yêu người yêu cả đường đi lối về… Phó Tây Linh không thể hiểu suy nghĩ của Thời Chỉ, nhưng anh biết rõ rằng, ánh mắt đầy cảnh giác mà cô vừa liếc sang anh, là vì đang ôm nghi ngờ với anh.
Ắt hẳn Thời Chỉ đã bắt đầu nghi ngờ về mục đích mà anh cố tình tham gia vào chuyện tình cảm giữa cô và Thẩm Gia. Hoặc có thể nói, cô đã đặt dấu hỏi từ lâu, chỉ có điều cô lựa chọn sẽ mang nó ra để thảo luận vào thời điểm này mà thôi.
Phó Tây Linh cúi đầu thầm nghĩ, cảm thấy vấn đề không quá lớn, bèn cười một tiếng rồi mới ngẩng lên, nhìn thằng vào mắt Thời Chỉ: “Hi, Lâm Manh.”
Phản ứng của Thời Chỉ mạnh mẽ hơn anh tưởng, cô cau mày thật chặt, ánh mắt cũng vô cùng dữ tợn, như thể ngay giây tiếp theo cô sẽ cầm con dao cắt bánh mì gối kia lên xiên cho anh hai nhát vậy.
“Anh điều tra tôi sao?”
Phó Tây Linh lắc đầu: “Tại sao cô không nghĩ là tôi đã quen cô từ trước nhỉ?”
Thời Chỉ nhìn anh đầy nghi ngờ: “Anh uống lộn thuốc rồi à?”
Lần đầu tiên gặp Thời Chỉ, là khi Phó Tây Linh mới lên đại học. Khi ấy, gia đình có một dự án ở ngoại tỉnh, dự định xây dựng khách sạn tại một thành phố có nền tảng du lịch phát triển hơn.
Gia đình Phó Tây Linh đã đào tạo người thừa kế từ khi anh còn rất nhỏ, lên năm tuổi, anh đã theo người lớn đến công trường xây dựng khách sạn để kiểm tra tiến độ thi công.
Mười hai tuổi đã có thể nghe hiểu được lời nói của nhóm diễn giả trong cuộc họp cao cấp. Sau khi tốt nghiệp cấp hai, thì bắt đầu học “Nguyên lý kinh tế”, lên đến cấp ba, phụ huynh trong nhà đã nói chuyện với anh như với người trưởng thành. Nghiêm túc thảo luận về công việc cũng như chiến lược kinh doanh trong khách sạn với Phó Tây Linh.
Do đó, khi ba của Phó Tây Linh đến các tỉnh khác khảo sát, đã nhân tiện đưa Phó Tây Linh đang trong kỳ nghỉ theo, hy vọng anh sẽ mở rộng tầm nhìn kinh doanh của mình, và tích lũy được thêm nhiều kinh nghiệm.
Ra ngoài bàn chuyện làm ăn không thể thiếu kiểu giao lưu qua lại, sau khi bàn chuyện công việc, đương nhiên cũng sẽ có vài buổi tiệc rượu tiếp đãi.
Một nhóm trung niên, rượu vào thì lời bắt đầu ra, nói về quá khứ, kể về những áp lực cũng như bất lực mà họ không thể tránh khỏi khi còn niên thiếu, cuối cùng hốc mắt bắt đầu đỏ dần.
Trong số đó chỉ có mình lớp trẻ như Phó Tây Linh là không uống rượu, anh không muốn nhìn thấy sự yếu đuối của người khác qua cặp mắt đầy hơi men. Vì vậy mới chuồn ra khỏi bữa nhậu, ngậm điếu thuốc, đi bộ đến con hẻm ở cạnh khách sạn.
Trong bữa ăn, có chú nào đó đã nhắc đến chuyện gần đây có một ngôi trường cấp ba, nổi tiếng quản lý nghiêm ngặt, và số ngày nghỉ lễ cũng ít đến tội nghiệp. Nhưng tỷ lệ tốt nghiệp lại khá tốt, chú cũng có hai người con đang theo học tại ngôi trường này.
Và quả thực là Phó Tây Linh đã gặp vài người mặc đồng phục học sinh, ngay cả đi bộ cũng đang đọc tài liệu học tập. Tuy nhiên, cũng có ngoại lệ…
Một cô gái đi phía trước, sải bước rất nhanh, đằng sau còn có một chàng trai đang đuổi theo: “Lâm Manh, cậu đợi đã, xin cậu! Đợi tôi nói hết đã được không?”
Thời điểm họ ngang qua trước mặt Phó Tây Linh, chàng trai kia đã gần như bắt kịp cô gái, cậu ta định kéo cổ tay cô, nhưng bị cô né tránh. Bóng hình vội vã vụt qua, rồi dừng lại ở khoảng cách cách anh vài mét.
“Lâm Manh, tôi thực sự rất thích cậu, cậu không thể để ý đến tôi một chút sao? Tôi đã rất cố gắng, rốt cuộc cậu muốn tôi làm gì nữa, thì cậu mới động lòng?”
So với sự kích động của chàng trai, thì giọng nói của cô gái lại quá bình tĩnh, cô nói: “Ý của cậu là, muốn tôi bớt thời gian học tập ra, để phung phí cho những cảm xúc vô ích sao?”
Chưa kể đến chàng trai kia, ngay cả Phó Tây Linh nghe thấy câu nói này cũng phải choáng váng, anh chưa từng nghe thấy ai dùng những câu từ như vậy để từ chối người khác.
Đây là học sinh xuất sắc chính hiệu sao? Không phải cô gái này đã thực sự cạn kiệt kiên nhẫn, nên diễn kịch với đối phương đó chứ?
Giọng nói của chàng trai lại càng cao hơn: “Tôi sẽ không cản trở việc học tập của cậu, cậu cũng biết mà, đầu năm học, khi chúng ta ngồi cùng bàn, lúc đó tôi đã có cảm tình với cậu…”
Cô gái ngắt lời cậu ta: “Bởi vậy, nên tôi đã chịu đựng cậu đủ lâu rồi.”
Phó Tây Linh ngồi trên bậc thang ở góc đường, dưới góc nhìn của anh, thì không thể nhìn thấy bọn họ. Có lẽ ngày hôm đó, anh thực sự quá nhàm chán, hoặc cũng có thể những phát ngôn lạnh lùng của cô gái kia khiến anh có chút tò mò. Vì vậy, anh đã kẹp điếu thuốc, thò đầu ra ngó.
Bên cạnh bức tường có một khóm Thược Dược của nhà người ta trồng, cành lá tươi tốt, những bông hoa khổng lồ đang nở rộ. Bóng hai người họ lộ rõ trong khoảng trống giữa những bông hoa, cả hai đều mặc đồng phục học sinh màu xanh đậm, chàng trai cao hơn cô gái nửa cái đầu, trông khá trắng trẻo, tuy nhiên không trắng bằng cô gái, khí thế cũng không ngầu bằng cô.
Cô gái khoanh tay đứng tại đó, gương mặt chẳng chút biểu cảm, nhưng vẫn có cảm giác như đang muốn nói: “Có gì thì mau nói đi, có rắm thì cứ việc thả.”
“Lâm Manh, tôi đã làm rất nhiều điều cho cậu, bài hát mà tôi hát trong bữa tiệc tối đó cũng là dành cho cậu. Cả lớp đều biết tôi thích cậu, ngay cả học sinh lớp khác cũng biết điều đó. Bọn họ đều nói chúng ta rất xứng đôi, tôi thực sự không hiểu, tại sao cậu lại không cân nhắc đến tôi?”
Cô gái im lặng trong vài giây: “Từ nay về sau, cậu làm ơn đừng thể hiện thêm bất cứ hành động thừa thãi nào nữa, để rồi tự cậu thấy cảm động về nó.”
Cô gái chuẩn bị rời đi, mà Phó Tây Linh cũng định ngồi xuống bậc thềm chơi ván game, nào ngờ chàng trai kia lại nhanh chóng ôm lấy cô, hành vi này thật thô tục.
Phó Tây Linh cau mày, tính đi lên giúp đỡ, tuy nhiên cô gái lại có cách giải quyết của riêng mình, một cái tát vung thẳng đến, âm thanh sắc bén, chói tai vang lên trong con hẻm.
Cô nói: “Vừa nãy tôi đã ghi âm lại lời nói của cậu, nếu còn làm ra những việc thừa thãi, tôi sẽ gửi bản ghi âm cho giáo viên chủ nhiệm và người nhà cậu. Trong lớp có rất nhiều bạn biết rõ hành vi của cậu, tôi tin rằng sẽ có người đứng ra làm chứng cho tôi.”
Từ đầu đến cuối, cô gái luôn giữ một thái độ vô cùng bình tĩnh, nói xong liền quay người rời đi, một lúc lâu sau, chàng trai kia mới thất thần ra về.
Khi Phó Tây Linh đang chuẩn bị quay về khách sạn, thì nhặt được tấm thẻ học sinh mà cô gái vừa rồi đánh rơi, đúng tại vị trí khi nãy hai người họ dừng lại.
Anh vô tình giẫm lên nó, khiến chiếc kẹp nhỏ bên trên bị vỡ. Phó Tây Linh cầm thẻ học sinh trong tay, lấy đầu ngón tay lau sạch lớp bụi bẩn ở mặt trước, và khuôn mặt của cô gái trong tấm ảnh nền xanh đã lọt vào mắt anh một cách rõ ràng.
Mái tóc mượt mà dài đến xương quay xanh, nước da trắng ngần, ngoại hình vô cùng xinh đẹp, nhưng cô không hề cười, mà xị mặt ra đó, ánh mắt sắc sảo, có cảm giác rất dữ dằn.
Đây là lần đầu tiên Phó Tây Linh thấy cô gái có ánh mắt như vậy, buổi tối, sau khi về khách sạn, lúc nằm trên giường, anh còn ngẫm nghĩ, trên tấm thẻ có tên và lớp của cô. Tên là Lâm Manh, anh nghĩ cái tên “Manh” này quá không phù hợp, với tính cách của cô gái đó, thì liên quan quái gì tới “manh”? [1]
Ngày hôm sau, Phó Tây Linh đã bắt taxi đến trường cô, anh cũng khá tốt bụng đó chứ, còn đến trước cả tiết học đầu tiên của buổi sáng.
Anh ngồi trong quán ăn sáng đối diện cổng tưởng đợi hơn một tiếng. Trước khi vào trường, các học sinh đều phải kiểm tra, có người đứng ở cổng kiểm tra đồng phục, tóc tai cũng như thẻ học sinh.
Đang là giờ lên lớp, cả con đường đâu đâu cũng thấy người mặc đồng phục, trông mòn con mắt, cuối cùng cũng thấy bóng dáng cô gái đeo chiếc balo.
Phó Tây Linh thanh toán tiền rồi ra khỏi quán ăn sáng, định trả lại thẻ học sinh cho cô, nhưng vừa được vài bước, mới phát hiện có gì đó sai sai, cô gái hoàn toàn không đi về phía cổng trường.
Anh gài điếu thuốc lá lên tai, đi theo cô vào con đường nhỏ cạnh trường, và tận mắt thấy cô em có tên “Lâm Manh” kia lạnh lùng ném ba lô vào trong tường. Tiếp đến, cô lùi ra sau, dùng sức chạy lên hai bước, bật tường nhảy vào trường.
Chiếc bật lửa trong tay Phó Tây Linh rơi xuống: “Cái… Đệch…”
Anh chỉ ở bên này vài ngày, sau khi kết thúc kiểm tra dự án, liền theo ông về nhà. Tấm thẻ học sinh cũng không trả lại được cho chủ, và ấn tượng của anh về “Lâm Manh” thực sự rất sâu sắc.
“Vì vậy cô nói thử xem, khi gặp cô, tôi có cảm thấy ngạc nhiên hay không?”
Phó Tây Linh bưng cốc cà phê, uống hai ngụm: “Không chỉ đổi tên, mà tính cách cũng khác xa so với những gì tôi nhớ.”
Họ ngồi tại bàn gần cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào, bóng của lưới cửa sổ chia chiếc bàn thành hai phần giống như đường phân cách.
Thời Chỉ vẫn nhíu mày, không hề thả lỏng: “Anh nhận nhầm người rồi.”
Phó Tây Linh bật cười: “Trí nhớ của tôi khá lắm đó, đối với người từng đại diện nhà trường đi tham gia những cuộc thi về trí nhớ và giành giải quán quân, thì khả năng nhận nhầm người là rất thấp.”
Thời Chỉ không nhận cái tên “Lâm Manh”, cũng chẳng tiếp tục phủ nhận nữa, mà chỉ im lặng, như đang suy nghĩ điều gì đó.
“Mục đích mà tôi tiếp cận cô chính là vậy, lần đầu tiên trao đổi thỏa thuận với cô, tôi cũng đã từng hỏi.”
Phó Tây Linh đặt ly cà phê xuống: “Hiện tại, chắc hẳn cô có thể nói cho tôi nghe rồi, tối qua cô không rời đi, sáng nay lại sẵn sàng ở lại ăn sáng, là vì muốn nói điều gì với tôi?”
[1] Chữ “manh” trong tên Lâm Manh nghĩa là mầm non, mầm cỏ… Ý anh Nồm ở đây là em Chỉ méo có miếng “non” nào hết á:v