Có lẽ do có DJ mà tất cả cách khách hàng thường xuyên đến quán bar mong chờ đã xuất hiện, nên một tràng tiếng reo hò đinh tai đột ngột vang lên. Thẩm Gia vô cùng tự nhiên nắm lấy cổ tay đang cầm nĩa của Thời Chỉ: “Đợi đã.”
Anh ta biết Thời Chỉ thích ăn cherry, bèn đặt hai quả cherry trên miếng bánh của mình lên miếng bánh mà cô đang cầm.
Thẩm Gia nói: “Bánh còn thừa lát nữa anh sẽ mang về, bạn gái anh đặt bánh kem ngon như vậy, nên không thể lãng phí, mang về cho ba mẹ anh nếm thử. Vừa nãy khi nói chuyện điện thoại, họ còn hỏi anh đã được ăn bánh kem chưa đấy.”
Thời Chỉ nuốt miếng kem socola, rồi quay sang nhìn vào mắt Thẩm Gia. Ánh sáng lạnh lẽo rơi vào đôi mắt anh ta nhưng vẫn hiện ra vẻ dịu dàng, cô thầm nghĩ, hóa ra không chỉ mình cô, với ánh mắt nhẹ nhàng ấm áp này của Thẩm Gia, một khi anh ta hạ quyết tâm lừa đối người khác, thì nó vẫn có thể che giấu được tâm tư.
Thời Chi nhìn thấy rất rõ thái độ của Thẩm Gia, bất luận dòng bình luận vừa rồi trên Weibo nói gì đi chăng nữa, thì anh ta cũng không hề có ý định đề cập với cô.
Bằng một lý do không thể nói rõ, trực giác của Thời Chỉ đã cảm nhận được rằng sự bất thường của Thẩm Gia có liên quan đến phụ nữ.
Nhưng sau ngày hôm đó, Thẩm Gia lại không hề để lộ bất cứ điểm đáng ngờ nào, anh ta vẫn như trước đây, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện dưới lầu ký túc để đưa đồ ăn sáng cho Thời Chỉ.
Những lúc không bận, sẽ hẹn cô đi ăn tối, ăn xong lại đưa cô về ký túc: “Em mau lên trên đi, anh cũng về đây, đến nhà sẽ gọi video cho em.”
Thẩm Gia là người bản địa, nên không thường xuyên ở trường, có thời gian sẽ về nhà. Nghe nói ba mẹ Thẩm Gia đã mua cho anh ta một căn nhà cùng khu, nhưng Thẩm Gia không mấy khi về nhà mình, mà nói rằng muốn ở cùng ba mẹ nhiều hơn.
Thời Chỉ đã từng nhìn thấy phòng của Thẩm Gia qua cuộc gọi video, một người ưu tú từ nhỏ, nên kệ sách cũng có không ít các loại huy chương. Cô để ý thấy gần đây Thẩm Gia nói về nhà không phải là nói dối, anh ta vẫn không thay đổi thói quen gọi video cho cô trước khi ngủ.
Nhưng ngay khi Thời Chỉ đã gần như mất hết cảnh giác, thì phía Thẩm Gia lại lộ ra manh mối mới. Đó là một buổi tối thứ sáu vào nửa tháng sau đó, Thời Chỉ và Thẩm Gia đến ăn uống tại phố ẩm thực gần trường.
Ngoài ra còn có hai người bạn của Thẩm Gia cùng ăn cơm với họ. Giữa chừng, thỉnh thoảng Thẩm Gia lại cầm điện thoại lên liếc nhìn vài cái, lúc đặt điện thoại xuống đã úp màn hình xuống mặt bàn.
Thời Chỉ phát hiện, bèn giả vờ vô tình nhìn về phía Thẩm Gia, sau đó lại làm như không có chuyện gì, vẫn tiếp tục nghe hai người còn lại nói chuyện. Bạn của Thẩm Gia đã đề cập đến buổi hòa nhạc tại Sân vận động Công nhân, họ hỏi hai người Thời Chỉ có hứng thú cùng đi xem hay không?
Thời Chỉ lắc đầu: “Mấy người cứ hẹn nhau đi, cuối tuần tôi muốn về thăm nhà cậu tôi.”
Người tổ chức buổi hòa nhạc là một ca sĩ gạo cội, hiện tại không mấy phổ biến, tuy nhiên có rất nhiều bài hát hoài cổ là của ông ấy. Có vẻ Thẩm Gia rất hào hứng, anh ta đặt điện thoại xuống, hỏi buổi hòa nhạc diễn ra khi nào.
“Để tôi gửi trang web quảng cáo của buổi hòa nhạc cho cậu, cậu xem thời gian hai buổi xem sao, vé khá khó mua, quyết định xong để bọn tôi còn biết đường ngồi canh trước.”
Trong lúc người bạn nói, Thẩm Gia đã tháo chiếc găng tay dùng một lần đang dính đầy dầu ớt ra, sau đó giơ tay lên kêu nhân viên phục vụ gọi thêm đồ ăn, nên không để ý lắng nghe.
Cậu bạn lại lặp lại lần nữa, đồng thời thúc giục Thẩm Gia xem địa chỉ trang web trong điện thoại. Thời Chỉ đeo găng tay dùng một lần trên tay, cô cầm phần giữa của con tôm hùm đất, rồi vặt đầu của nó.
Thẩm Gia rất bận rộn mỗi khi ở trường, cũng tương đối thân thiết với các giáo viên, anh ta giúp các giáo viên hướng dẫn xử lý không ít việc. Vì vậy trước giờ chưa từng đặt điện thoại ở chế độ đổ chỉ chuông hay chế độ im lặng.
Vế đầu là vì âm thanh quá to, còn vế sau là dễ bỏ lỡ các cuộc gọi quan trọng, thế nên đối với Thẩm Gia, thì sử dụng chế độ rung là thuận tiện nhất. Tuy nhiên, khi nãy Thẩm Gia nhận được tin nhắn trang web của bạn, thì điện thoại lại không hề có thông báo.
Vậy, điều gì đã khiến người thường xuyên kiểm tra điện thoại như anh ta lại phải chuyển sang chế độ im lặng? Cũng như trước đây, vấn đề này đã được giấu kín trong lòng Thời Chỉ, nhưng cô không muốn chia tay với Thẩm Gia, cũng chẳng làm ra bất cứ hành động gì bốc đồng. Mà chỉ âm thầm ghi nhớ những điều khiến mình nảy sinh nghi ngờ, rồi dự định âm thầm quan sát mọi thay đổi đó.
Đúng lúc này, Thẩm Gia quay sang: “Em không đi xem biểu diễn thật à? Anh rảnh vào thời gian diễn ra buổi biểu diễn thứ hai.”
“Em muốn ở cùng cậu với mợ.”
Trước mặt Thẩm Gia, Thời Chỉ luôn mang dáng vẻ vô cùng yên tĩnh, cô chỉ ngồi ở nửa trước của chiếc ghế nhựa, ưỡn thẳng lưng, động tác lột vỏ tôm hùm đất cũng rất từ tốn.
Cửa hàng tôm hùm đất này rất nổi tiếng, và hầu hết thực khách đến là đều sinh viên đến từ một số trường đại học cũng như cư dân sống gần đó.
Ở cái thời đại này, thực khách không phải kẻ ngốc, họ không “ăn” những chiêu trò quảng cáo tiếp thị của ngành ẩm thực nữa, nên nếu chỉ dựa vào những mánh lới quảng cáo sẽ chẳng thể níu kéo được mọi người.
Cũng giống như cửa hàng này, hộp đèn bảng hiệu nhìn không mấy đắt đỏ, ánh sáng yếu ớt, trang trí cũng chẳng phải kiểu cao cấp. Tuy nhiên hơn ba mươi bàn đều chật kín người, và khách hàng mới vẫn liên tục đổ vào, đồng thời kéo nhân viên phục vụ lại hỏi xem phải đợi bao lâu.
Có người chen vào từ phía sau, nên Thời Chỉ đã dịch ghế mình lên trước một chút, để nhường chỗ cho người ta.
Thẩm Gia và bạn đang thảo luận về thời gian của buổi hòa nhạc, nghe thấy tiếng động, bèn quay đầu lại, thì trông thấy trước mặt Thời Chỉ là vài chiếc vỏ tôm hùm đất.
Anh ta mỉm cười, gắp hai con tôm hùm đất trong đĩa, sau đó lại đeo găng tay vào: “Thời Chỉ, để anh bóc giúp em.”
…..
Khi Phó Tây Linh đến được địa điểm đã hẹn, thì Chu Lãng cũng mới đến được vài phút, và đang đứng trước một chiếc bàn lộn xộn, để chờ nhân viên phục vụ dọn dẹp.
“Tây Linh, bên này.”
Phó Tây Linh né tránh đám đông đi đến đứng bên cạnh Chu Lãng, đồng thời lướt nhìn quanh một lượt: “Không còn bàn nào khác à?”
“Tiệm này nổi tiếng, ngày nào cũng kín bàn, không phải xếp hàng coi như chúng ta hên lắm rồi đó, lấy đâu ra bàn trống chứ?”
Chu Lãng tháo kính, vén gấu áo lên lau lau, rồi hất cằm về phía nhóm người đang đứng cách đó vài mét: “Thấy chưa, mấy người kia chậm hơn hai ta có hai phút mà phải đứng xếp hàng rồi kìa.”
Cửa hàng ngày nào cũng bận rộn như vậy, nhân viên phục vụ đều là người có kinh nghiệm, động tác dọn dẹp vô cùng nhanh nhẹn, dăm ba đường đã lau xong mặt bàn, chỉ có điều làm hơi qua loa.
Phó Tây Linh kéo chiếc ghế nhựa ra rồi ngồi xuống, anh thuận tay rút hai, ba tờ khăn giấy lau sạch những vết dầu còn sót lại trên bàn.
Chu Lãng hỏi: “Sao tự nhiên lại có thời gian đến kêu tôi đi ăn thế?”
“Cậu học lên Thạc sĩ bận bịu như thế, hẹn cậu đến nhà tôi cậu cũng không có thời gian, chẳng phải là tôi chỉ đành mò đến tận đây sao?”
Nhân viên phục vụ mang thực đơn đến, Phó Tây Linh nhận lấy thực đơn, liếc nhìn nhanh một lượt rồi tiếp tục nói: “Vừa hay chiều nay tôi phải đến gần đây có chút việc, nhân tiện kiếm cậu đi ăn, xem cậu sống ra làm sao, giảm cân đấy hả?”
Ánh mắt của Phó Tây Linh quét quanh người Chu Lãng sau đó đột nhiên dừng lại. Học Thạc sĩ rất vất vả, trước mặt bạn bè cũng chẳng nhất thiết phải mạnh mẽ, nên Chu Lãng đã dứt khoát kéo luôn Phó Tây Linh để kể khổ.
Nhân viên phục vụ đưa tập giấy gọi đồ đến, Phó Tây Linh nhanh chóng gọi, xong xuôi bèn đưa lại cho nhân viên.
Chu Lãng đang than thở mình bận “như chó” thì đột nhiên lại không nói nữa. Anh ta liếc nhìn Phó Tây Linh – người nãy giờ đến gọi đồ ăn cũng phải nhìn ra phía sau người anh ta, thì chẳng cần đoán cũng biết anh đang nhìn gì: “Thấy Thẩm Gia rồi à? Khi nãy tìm chỗ trống để ngồi, tôi cũng đã trông thấy rồi.”
Chu Lãng và Phó Tây Linh là bạn đại học, và cũng là bạn ký túc trong suốt bốn năm. Năm ngoái, sau khi tốt nghiệp đại học, Chu Lãng thi lên Thạc sĩ tại trường Đại học B, còn Phó Tây Linh thì bắt đầu tiếp quản một số việc kinh doanh của gia đình.
Chu Lãng không phải người bản địa, thời học đại học, mỗi lần đến kỳ nghỉ là anh ta lại thường xuyên chạy đến nhà Phó Tây Linh ở. Mối quan hệ rất tốt, nên đương nhiên sẽ biết đại khái về các mối quan hệ cá nhân của Phó Tây Linh.
“Cũng không cần phải nhìn chằm chằm vậy đâu, cậu và Thẩm Gia lại chẳng phải anh em trên bến dưới thuyền, sao nào, cậu còn định qua đó chào hỏi anh ta à?”
“Tôi không nhìn anh ta.”
“Vậy thì cậu nhìn ai?”
Đầu ngón tay của Phó Tây Linh nhẹ nhàng rơi xuống mặt bàn, anh gõ hai cái, rồi đột nhiên mỉm cười: “Nhìn bạn gái của Thẩm Gia.”
Chu Lãng ngơ ngác vì câu nói của Phó Tây Linh, nên cũng quay đầu lại liếc nhìn một cái.
Đều là Thạc sĩ ngành Khoa học và Kỹ thuật tại đại học B, đương nhiên Chu Lãng biết bạn gái của Thẩm Gia. Chỉ có vài tuyến đường cố định để sinh viên đi từ tòa nhà nghiên cứu sinh đến căng tin, về ký túc hay đến phòng thí nghiệm, thỉnh thoảng cũng sẽ gặp bọn họ đôi lần.
Cô gái ấy xinh đẹp là thế, nhưng đã có bạn trai, lại cứ nhìn chằm chằm người ta như vậy, nói thế nào cũng quá…
Chu Lang đang chuẩn bị mở miệng nói vài câu, thì Phó Tây Linh đã rời mắt, rồi đi vào nói chuyện nghiêm túc: “Cậu đừng có tạo áp lực lớn quá cho bản thân, làm cái gì cũng muốn làm cho thật hoàn hảo, rồi tự khiến mình mệt đến kiệt sức.”
Chu Lãng thở dài: “Không vất vả không được ấy chứ, cậu cũng biết điều kiện gia đình tôi rồi đó, lại chẳng có mối quan hệ, muốn ở lại thành phố tuyến đầu, muốn làm ăn thành danh, thì chẳng phải là cần liều mạng sao?”
Phó Tây Linh chỉ vào mình, mỉm cười nói: “Tôi không phải là mối quan hệ của cậu à?”
“Cậu… May là tôi không ghét mấy người giàu có đó.”
Thực ra Chu Lãng cũng có chút rung động, kể từ lúc gặp nhau đến giờ, cuối cùng thì anh ta cũng có thể nở được nụ cười thoải mái đầu tiên: “Tôi vẫn muốn cố thêm một chút, trong thời gian học Thạc sĩ có thể giành được suất lên thẳng Tiến sĩ thì tốt.”
“Cố gắng cũng chẳng sao, nhưng nhớ để ý đến sức khỏe. Tôi ấy mà, với tư cách là mối quan hệ độc nhất của cậu, tôi sẽ mời cậu ăn một bữa để cổ vũ cho cậu.”
Chu Lãng cũng chẳng chút khách sáo, anh ta giơ tay lên búng một cái: “Xin chào, phục vụ, chúng tôi muốn thêm một phần tôm hùm đất. Phần lớn nhé, cảm ơn!”
Tôm hùm đất có vị thực sự ngon, chỉ có điều cửa hàng “chẳng tiếc” gì hương liệu, Phó Tây Linh không phải người ăn được đồ quá cay, anh ăn liền mấy con, đã cảm thấy rát cả cổ họng. Anh mở chai nước suối uống hai ngụm, sau đó dựa lưng vào chiếc ghế nhựa chẳng mấy thoải mái, rồi lại ngước lên nhìn về phía bàn của Thẩm Gia.
Bàn bên đó có bốn người, và đương nhiên là Thẩm Gia ngồi cùng phía với bạn gái của anh ta. Thẩm Gia có thể coi là một người bạn trai chu đáo, anh ta nói chuyện với bạn gái mình, nhưng động tác trên tay vẫn không ngừng. Liền một lúc bóc luôn mấy con tôm hùm đất, rồi đưa cả cho bạn gái, cuối cùng còn tháo găng tay ra để rót Coca cho cô.
Bạn gái của Thẩm Gia cầm lấy chiếc cốc, cô nghiêng đầu khẽ mỉm cười với anh ta, đôi mắt cong cong. Trước đó một thời gian từng gặp ở quán bar, trong lúc hò hét, nhóm bọn họ đã gọi tên của bạn gái Thẩm Gia.
Bọn họ ầm ĩ như vậy, Phó Tây Linh lại chẳng phải bị điếc, đương nhiên sẽ nghe thấy, cũng biết bạn gái của Thẩm Gia tên là Thời Chỉ. Theo đánh giá của Phó Tây Linh, quả thực là Thời Chỉ rất xinh đẹp, khí chất cũng tốt, dáng vẻ lúc ăn luôn từ tốn, giống một tiểu thư khuê các, chỉ có điều tư thế ngồi của cô quá đỗi thẳng thắn, không đủ thoải mái.
Thay vì nói rằng đến ăn tối với bạn trai, thì trông cô giống như đang tham dự một cuộc họp chia sẻ diễn đàn, lại còn là kiểu chuẩn bị lên sân khấu phát biểu đến nơi.
“Này, Tây Linh, nếu cậu chê cay thì nếm thử xiên nướng đi, cũng ngon lắm.” Chu Lãng cắn tôm hùm đất, mồm miệng lúng búng, nói chẳng rõ ràng.
“Ừm.”
Đã lâu lắm rồi Phó Tây Linh và Chu Lãng không gặp nhau, nên trò chuyện cũng nhiều hơn, bữa ăn này diễn ra tương đối chậm, tuy nhiên khi bọn họ đứng dậy chuẩn bị rời đi, thì nhóm Thẩm Gia vẫn ở đó.
Phó Tây Linh vô thức nhìn sang phía họ, nhưng lại bị Chu Lãng phát hiện, anh ta vươn tay đập một cái thật mạnh lên lưng anh. Ngại nhân viên phục vụ đang ở đó, nên Chu Lãng hạ thấp giọng, giọng nói rít qua kẽ răng: “Sao cậu cứ nhìn bạn gái của người khác thế?”
Phó Tây Linh vẫn không hề kiềm chế, anh chậm rãi nhìn xong mới quay đầu lại, lấy điện thoại ra, quét mã thanh toán: “Trước đây tôi đã từng gặp cô ấy.”
“Từng gặp ai, bạn gái của Thẩm Gia á?”
“Ừm.”
Phó Tây Linh cảm thấy thật thú vị, anh cười một tiếng, rồi mới tiếp tục lên tiếng: “Tuy nhiên hình như trước đây tính cách của cô ấy không như vậy, mà tên cũng chẳng phải tên này.”