Cô âm thầm dùng lực, kéo Phó Tây Linh vào khuôn viên trường: “Đưa tôi đến lớp học.”
Ánh mặt trời có chút chói chang, Phó Tây Linh cúi xuống nhìn biểu cảm vào lúc này của Thời Chỉ, cảm thấy cô mím đôi môi thành đường thẳng lạnh lùng, vô cùng ngầu, như thể đang muốn kéo theo anh ta đi quậy tanh bành trường học vậy.
Anh không nhịn được cười, mà hỏi: “Bà chủ Thời, trước đây, khi khoác tay Thẩm Gia, cô cũng dùng sức thế này sao? Nói thật là, tôi sắp bị cô túm đến tê cả tay luôn rồi.”
Tính tình của Thời Chỉ không mấy tốt, hôm nay lại bị kích thích nặng nề bởi chùm bóng bay lớn của Phó Tây Linh.
Cô thực sự không hài lòng, cảm thấy cách giả vờ theo đuổi của Phó Tây Linh quá quê mùa, khiến cô mất mặt trước bạn trai cũ, vì vậy giọng điệu khi nói chuyện với anh cũng chẳng tử tế gì: “Anh đừng có lên tiếng!”
Hai người im lặng bước đi vài bước, Phó Tây Linh lại hỏi: “Trước đây cô học võ à?”
Thời Chỉ: “…”
Vốn dĩ, cô đã nhịn và chẳng thèm để ý đến anh, kết quả là Phó Tây Linh lại nói: “Thực ra… Cô không cần phải kéo tôi mạnh thế đâu, Thẩm Gia không có ở đó, tôi đùa cô thôi!”
Sau khi nghe xong, Thời Chỉ đã hoàn toàn mất bình tĩnh, cô cứ thế dùng cùi chỏ thụi cho Phó Tây Linh một cái, khiến anh đau đến mức phải hít vào lấy hơi, đồng thời lùi lại nửa bước.
Phó Tây Linh xoa xoa một bên sườn của mình, anh nhìn bóng lưng Thời Chỉ đang sải bước lớn, thì không khỏi bật cười: “Không thèm trả lại đồ ăn sáng cho tôi luôn hả?”
Cô gái khí thế kiêu ngạo phía trước không thể không dừng bước, sau đó hùng hùng hổ hổ quay lại, nhét chiếc túi giấy vào lòng anh. Tuy nhiên, Phó Tây Linh không cầm, thay vào đó là túm lấy cổ tay cô.
Anh lấy ra một chiếc bánh sandwich từ trong chiếc túi giấy, rồi quay người rời đi, vừa đi vừa vẫy vẫy tay với Thời Chỉ ở phía sau: “Mua một tặng một, cái còn lại cô ăn đi.”
Thời Chỉ dậm chân: “Ai thèm chứ!”
…..
Ở lầu hai của tòa nhà dạy học cách đó không xa, Thẩm Gia đứng ngoài hành lang, một tay bám vào lan can, đang nghe điện thoại của Giáo sư.
Gần đây, vì chuyện của Thời Chỉ và Đào Giai khiến liên tiếp mấy ngày Thẩm Gia ngủ không ngon giấc. Tinh thần của anh ta luôn bồn chồn, làm việc cũng thiếu tập trung, đến cả số liệu thử nghiệm gửi cho giáo viên hướng dẫn cũng mắc phải lỗi sai sơ đẳng nhất.
Thẩm Gia đã theo giáo viên hướng dẫn của mình gần một năm, trước giờ chưa từng bị phê bình, và hôm nay là lần đầu tiên. Nhưng có lẽ vì nể tình biểu hiện của Thẩm Gia, nên lời nói của giáo viên hướng dẫn cũng không quá nặng nề.
Tòa nhà giảng dạy này ở rất gần cổng trường, mấy ngày nay nhiệt độ tăng cao, ở bên ngoài vừa nóng vừa rát, nên rất nhiều bạn học lựa chọn đi vào từ tòa nhà này, sau đó mới sang tòa nhà khác từ lối hàng lang nối liền.
Vì vậy, việc gặp phải người quen là không thể tránh khỏi, có nữ sinh viên khóa dưới ngang qua, chào hỏi Thẩm Gia. Thẩm Gia miễn cưỡng nở nụ cười, anh ta ôm điện thoại gật đầu đáp lại, nhưng trong lúc vô tình quay đầu, đã nhìn thấy bóng hình quen thuộc đi qua dưới lầu.
Công tác phủ xanh khuôn viên của trường Đại học B được thực hiện rất tốt, hai bên đường cây cối xanh tươi, khiến ánh nắng lọt xuống chiếu sáng mặt đường xi măng có chút hoa mắt.
Trên vỉa hè rộng rãi dành cho người đi bộ, Thời Chỉ đang đi cùng một người đàn ông, cả hai đều mặc áo ngắn tay màu đen, cử chỉ thân mật, ồn ào chí chóe suốt cả quãng đường.
Thời Chỉ còn dùng cùi chỏ đánh chàng trai một cái, Thẩm Gia dường như nghi ngờ rằng mình vừa nhìn nhầm. Anh ta và Thời Chỉ cũng đã hẹn hò được nửa năm, tuy nhiên trước giờ chưa từng thấy cô vui vẻ, sống động đến thế.
Hơn nữa, trong trường cũng chẳng bao giờ thấy cô thân thiết với một người bạn khác giới như vậy. Khi đó, theo đuổi Thời Chỉ, cán bộ trong khoa cô còn nói với anh ta rằng, yêu cầu của Thời Chỉ rất cao, và rất khó theo đuổi…
Vậy chàng trai kia là ai? Thẩm Gia gần như vô thức bỏ qua cuộc gọi bên tai, anh ta cầm điện thoại, nhìn bọn họ chằm chằm. Cuối cùng, vào thời khắc chàng trai kia ngoái đầu lại, anh ta đã nhìn rõ diện mạo của đối phương.
Là Phó Tây Linh?
Thẩm Gia chôn chân tại chỗ, đến khi giáo viên hướng dẫn gằn giọng, gọi đến câu “Thẩm Gia” thứ hai trong điện thoại, thì anh ta mới hoàn hồn trở lại. Sắc mặt tái nhợt, nói: “Xin lỗi thầy, bên chỗ em, vừa rồi tín hiệu không ổn định…”
…..
Trước giờ học, Thời Chỉ đã ăn hết chiếc bánh sandwich mà Phó Tây Linh để lại. Cô ngẫm nghĩ, cảm thấy vẫn nên nói chuyện đôi chút với anh bạn đối tác hành tung bất định, hành vi bất thường này của mình.
Vì vậy, cô đã bỏ Phó Tây Linh ra khỏi danh sách đen, rồi gửi tin nhắn cho anh, cảnh cáo anh lần sau không được khoa trương như vậy: “Tôi muốn khiến Thẩm Gia khó chịu, chứ không muốn thành người nổi tiếng trong trường đâu.”
Cứ thế cho đến khi kết thúc hai tiết học buổi sáng, thì Phó Tây Linh mới trả lời lại. Cái nắng giữa trưa quá gay gắt, Thời Chỉ cảm thấy điện thoại đang rung, cô đưa tay lên che nắng, vừa đi vừa nhìn điện thoại.
Nội dung tin nhắn mà Phó Tây Linh gửi đến đúng kiểu hỏi một đằng đáp một nẻo, anh đã gửi cho cô một đoạn video dài mười giây. Khi nhấp vào xem, có thể trông thấy rất nhiều em nhỏ đang vui vẻ cầm bóng bay ở xung quanh.
“Để lại cho cô một quả rồi.”
“Ở dưới lầu kí túc của cô.”
Thời Chỉ ngước lên nhìn, trước lầu ký túc cách đó không xa có một quả bóng bay màu vàng, được buộc vào cành cây. Bên trên quả bóng còn vẽ hình mặt cười nhe răng bằng bút dạ, quả bóng đung đưa theo gió, với dáng vẻ vô cùng gợi đòn. Cô không lấy nó xuống, chỉ liếc nhìn hai cái rồi đi lên lầu.
Trong giờ nghỉ trưa, nghe bạn cùng phòng nói Thẩm Gia đang đợi cô dưới lầu. Ánh mặt trời như thiêu như đốt, đến mấy con ve sầu cũng trở nên thiếu kiên nhẫn, và đang không ngừng kêu. Thời tiết như vậy mà đứng bên ngoài sẽ rất dễ bị cảm, tuy nhiên Thời Chỉ vẫn chẳng xuất hiện.
Cô như không nghe thấy, chỉ ngồi trên giường mở máy tính xách tay, đeo tai nghe và tính toán sổ thu chi mà Linh Linh gửi đến. Thời Chỉ không biết bây giờ Thẩm Gia đến tìm mình còn có ý nghĩa gì nữa, chỉ có điều trong lúc tính các công thức trên Excel, cô vẫn bị phân tâm, đột nhiên nhớ đến cảnh tượng khi mới gặp Thẩm Gia.
Hôm đó, trời cũng nóng, sau một vài trận tuyết vào Đông, nhiệt độ đột ngột tăng trở lại, cởi áo khoác ngồi trong giảng đường nghe giảng cũng vẫn đổ mồ hôi.
Vào thời điểm đó, Thời Chỉ đã chạy đến tham dự các lớp học của bên Tài Chính. Trong cuộc sống ăn nhờ ở đậu, cô đã gặp quá nhiều môi trường làm việc tại tầng dưới cùng của xã hội, và luôn cảm thấy con người sẽ phải chịu quá nhiều thiệt thòi nếu không có văn hóa.
Cô muốn thay đổi cuộc sống của mình, muốn thông minh hơn người khác đôi chút, vì vậy đã buộc bản thân phải nhồi nhét đủ loại kiến thức vào đầu.
Hôm đó, thật tình cờ là Thẩm Gia cũng đến gần lớp học ấy, để đưa đồ cho giáo viên ở phòng kế bên. Thẩm Gia có chút vội vàng, nên đã không cẩn thận va phải người đang thuận theo dòng người ra khỏi lớp sau giờ học là Thời Chỉ, làm rơi chiếc áo khoác lông vũ mà cô vắt trên cánh tay.
Thẩm Gia liên tục nói “xin lỗi”, đồng thời giúp cô nhặt áo lên và phủi bụi, đến khi ngước mắt nhìn về phía cô, anh ta đã hơi sững sờ.
Thẩm Gia mặc chiếc áo khoác dạ, bên trong là sơ mi cùng áo gile, trông rất dịu dàng, giống kiểu đàn anh khóa trên biết chăm sóc cho người khác thường xuất hiện trong phim truyền hình.
Sau đó, khi Thời Chỉ tiếp tục đến lớp của giáo viên này để nghe giảng, lại tình cờ gặp Thẩm Gia ở hàng ghế sau. Thẩm Gia cố tình đến đó đợi cô, anh ta nói đã nhờ người nghe ngóng, mới phát hiện hoàn toàn không có cô gái nào có ngoại hình giống như cô học ở lớp Tài chính.
Hôm ấy là một ngày nắng đẹp, ánh nắng rải rác chiếu vào hàng ghế sau qua ô cửa sổ, khi mỉm cười, trong mắt Thẩm Gia lóe lên tia sáng: “Lúc đó, tôi đã rất thất vọng, thật sự vui mừng khi đợi được em ở đây. Tôi tên là Thẩm Gia, chữ Gia trong từ khen ngợi…”
Nghĩ đến đây, trong đầu lại đột nhiên hiện lên mấy chữ “Sự kết hợp tốt/đẹp nhất”. Khiến Thời Chỉ cảm thấy chán ghét, và không còn bị phân tâm nữa, cô nhanh chóng phân loại thu chi, rồi nhấp vào album ảnh trong điện thoại.
Cô rất ít khi chụp ảnh, gần đây có lưu lại vài tấm, nhưng là mấy bức ảnh chụp màn hình mà trước đó Phó Tây Linh đã gửi cho cô. Trong ảnh có ID Weibo của Đào Giai, mà khoảng khoanh tròn do Phó Tây Linh khoanh trên tấm ảnh lại không đủ để che hết toàn bộ tin nhắn Đào Giai gửi cho anh. Khung chat không hề được mở ra, chỉ có thể trông thấy vài con chữ.
“Tây Linh, em sắp về nước rồi, gần anh anh thế…”
Bên cạnh ID có hiển thị thời gian, là không lâu sau ngày sinh nhật của Thẩm Gia. Sau này, Thời Chỉ mới để ý thấy điều này, nên quyết định hợp tác với Phó Tây Linh.
Cô đã xóa toàn bộ ảnh cũng như video có liên quan đến Thẩm Gia, và không bao giờ liên lạc với anh ta nữa. Chỉ có một lần, bạn của Thẩm Gia đã gọi cô lại, nói gần đây anh ta rất không ổn, thường xuyên ra ngoài uống rượu, uống say rồi lại khóc lóc, dáng vẻ vô cùng đau khổ.
Thời Chỉ khẽ mỉm cười, hỏi lại: “Liên quan gì đến tôi?”
Những người bạn đó không biết sự tình ra sao, có lẽ họ nghĩ rằng Thời Chỉ là cô gái xấu xa, một chân đạp hai thuyền, kể từ đó đã không tìm cô nữa, mỗi lần tình cờ gặp trên đường cũng sẽ quay đầu đi với biểu cảm cứng đờ.
Và cô đã rất vui vẻ vì được yên thân!
Tại tháng cuối cùng của học kỳ, ngoài bạn cùng lớp và bạn cùng phòng ra, thì người mà cô gặp nhiều nhất là Phó Tây Linh.
Sau màn “hành sự” khoa trương đầu tiên, Phó Tây Linh không còn làm ra bất cứ điều gì kỳ quái nữa. Thỉnh thoảng anh sẽ lái xe đến học cùng Thời Chỉ một, hai tiết, rồi đến căng tin ăn bữa cơm. Đôi khi lại đón cô, giả bộ như đang đi hẹn hò, sau đó đưa cô đến quán bar của cậu mợ.
Mấy ngày cuối cùng của học kỳ, nhiệt độ tăng cao chưa từng thấy, dự báo thời tiết cũng đã cảnh báo nhiều lần về việc nhiệt độ tăng cao. Đến cả các chương trình phát sóng tin tức cũng nhắc nhở người dân hãy làm tốt công tác làm mát và ngăn ngừa say nắng.
Trường đại học B có rất nhiều tòa nhà dạy học và ký túc xá lâu đời, nên đến điều hòa cũng chẳng có. Chiếc quạt điện cũ kỹ “tận tâm” quay qua quay lại, nhưng vẫn chẳng có tác dụng.
Căng tin bắt đầu cung cấp súp đậu xanh lạnh, thời điểm Thời Chỉ ra khỏi nhà ăn, cô bất ngờ nhìn thấy Phó Tây Linh cau mày đứng dưới lầu, anh để điện thoại bên tai, không biết đang nói chuyện cùng ai.
Sau đó, điện thoại của Thời Chỉ rung lên, hiển thị cuộc gọi đến là của Phó Tây Linh. Khi cô dập máy, đồng thời cũng là lúc Phó Tây Linh nhìn thấy và đi về phía cô.
Gần đây, là tuần thi cử của Đại học B, cộng thêm nhiệt độ cao, nên trường học đã ngừng giảng dạy để học sinh tiến hành tự ôn tập. Trước đó, Thời Chỉ cũng đã nói với Phó Tây Linh rằng, bọn họ không cần gặp mặt trong thời gian cô ôn tập.
Vì dù sao thì phòng tự học cũng cách xa phòng thí nghiệm, cũng như văn phòng giáo viên hướng dẫn của Thẩm Gia, nên kể cả ngày ngày Phó Tây Linh đều đến đây, thì có lẽ Thảm Gia cũng chẳng nhìn thấy.
Do vậy, Thời Chỉ đã hỏi anh: “Sao anh lại đến thế?”
Phó Tây Linh kéo cổ tay Thời Chỉ, lôi cô vào bóng râm, rồi mới lên tiếng: “Chiều nay cô có rảnh không?”
Trước đó, luôn là Phó Tây Linh hợp tác với quỹ thời gian của cô. Thời Chỉ cũng đã hỏi, xem khi nào anh cần mình phải lộ mặt, để làm cho cô gái nghe nói vô cùng thông minh là Diêu Diêu kia tức giận mà bỏ chạy?
Mỗi lần như vậy, Phó Tây Linh đều chẳng mấy lo lắng, anh nói có cơ hội sẽ tự thông báo với cô. Vì vậy, giữa cái tiết trời mùa Hè nóng rực, khắp đường phố chẳng có lấy một bóng người này, mà Phó Tây Linh lại đột ngột chạy đến hỏi cô có rảnh hay không. Nên Thời Chỉ tưởng rằng thời cơ đã đến, đã tới lúc cô cần phải xuất hiện rồi.
“Có rảnh.”
Thời Chỉ chỉ chỉ chiếc áo hai dây và quần sooc trên người mình: “Nhưng vốn dĩ tôi định buổi chiều sẽ đến phòng tự học, cứ ăn mặc thế này ra ngoài cùng anh có được không?”
Phó Tây Linh hoàn toàn không cảm thấy Thời Chỉ ăn mặc có chỗ nào không đẹp. Dưới hai dây áo mảnh mai là làn da trắng nõn mỏng manh, đường xương quai xanh cân đối xinh đẹp nhô ra, vừa mịn màng lại tinh tế. Nhìn dọc theo hướng ngón tay cô chỉ, dưới ánh nắng mặt trời, chỉ thấy đôi chân vừa trắng vừa dài…
“Tôi nghe nói phòng tự học của bọn cô không có điều hòa, vậy mà vẫn đi à?”
Thời Chỉ nóng đến mất kiên nhẫn, cô đưa tay lên gạt mồ hôi trên trán, thuận miệng đáp: “Vẫn còn tốt hơn trong ký túc, ban công đúng hướng mặt trời, buổi chiều không khác gì cái lò nướng.”
“Vậy cô lên lấy tài liệu ôn tập đi, chiều nay đến chỗ này cùng tôi.”
Thời Chỉ cũng chẳng nghĩ nhiều, với kiểu thời tiết này, đứng ngoài cửa căng tin nói đôi ba câu cũng đủ ướt đẫm mồ hôi rồi, còn đâu tâm trí để nghĩ ngợi lắm như vậy. Cô ngồi lên xe của Phó Tây Linh đi đến dưới lầu ký túc xá, sau khi lấy tài liệu ôn tập lại chạy xuống ngồi vào xe anh.
Gió điều hòa xua tan cái nóng, cuối cùng Thời Chỉ cũng đã cảm thấy thoải mái, cô vỗ nhẹ vào tập tài liệu để trên đùi: “Anh còn thiết lập cho “lá chắn” của anh một thân phận là người chăm chỉ học hành nữa à?”
Rất lâu sau, Phó Tây Linh vẫn không đáp lại, cuối cùng chỉ nói: “Tôi thấy bản thân cô vốn đã chăm chỉ học hành rồi, 40℃ mà vẫn còn nghĩ đến việc tự học.”
Chiếc xe chạy đến lối vào của một khách sạn ở trung tâm, rồi dừng lại, sảnh trước của khách sạn vô cùng tráng lệ, trông có vẻ rất cao cấp. Thời Chỉ nhìn chằm chằm vào logo tiếng anh của khách sạn trong hai giây, rồi đột ngột quay đầu, nheo mắt hỏi: “Phó Tây Linh, anh có ý gì đây?”