Ngày Gió - Chương 11: Cô gái của tôi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
587


Ngày Gió


Chương 11: Cô gái của tôi


Hai thằng hâm dở này hôm có chuyện gì vậy? Một thằng đến thì nổi điên, thằng kia thì chẳng thèm mó đến gái đẹp. Trái đất này sắp sập rồi chăng?

Triết có vẻ tinh ý hơn.

“Chuyện công ty chưa giải quyết được sao? Cần bọn tôi giúp gì không?”

“Không” Phong cắn chặt hàm nói.

“Cùng lắm thì rót cho một vài cái thẻ platinum, không chịu thì …”

Vừa nói, Tú đưa tay lên cổ làm động tác chém.

Minh bên cạnh cất tiếng “Đúng là cái loại thiếu gia không biết chuột gì. Thời tiền sử hay sao còn dùng cách đó”

Nói xong lại cắm mặt vào điện thoại bấm bấm.

Triết và Tú nhìn nhau tròn mắt. Đời thay đổi rồi, tay công tử khét tiếng Khôi Minh hôm nay nói chuyện đạo lý?

Tú giật cái điện thoại trên tay Minh.

“Ái chà, tán dữ ha. “Tôi đang buồn, cô giúp tôi giải sầu đi… tôi không rảnh, đi xem phim hài đi…cô hài mà, gặp cô mới vui…đừng có điên nữa, buồn thì chết đi hết buồn…”

Minh nghiến răng lấy lại điện thoại nhưng đã bị Tú đọc oang oang.

“Cô gái nào mà cứng vậy, khiến Minh đào hoa nhà ta không thèm liếc gái, lại còn phải cầu cạnh gặp gỡ sao?”

“Kệ xác tôi, các cậu quan tâm làm gì” Minh giật lấy điện thoại.

Phong nhìn chằm chằm vào điện thoại trên tay Minh, ánh mắt lạnh lẽo.

“Quản cô ta cho chặt, đừng có tí lại gây chuyện với tôi”

Triết và Tú “…” quen nhau?

“Người ta có tự do ngôn luận thì người ta làm, tôi quản không được. Với lại cậu ấy, muốn người ta không động vào thì làm ăn cho tử tế”

“Cậu nói ai làm ăn không tử tế? Hả?” Phong đã muốn bóp nát ly rượu trong tay.

Triệt và Tú hốt hoảng can ngăn “Thôi thôi có chuyện gì bình tĩnh nói, bạn bè bao nhiêu lâu có hiểu nhầm gì”

“Bạn bè gì bao năm, cậu ta cướp cô gái của tôi trước mặt tôi, ông đây không bè bạn gì sất”

Triệt “???”

“Tôi không cướp, tôi chỉ đưa cô ấy đến nơi an toàn, không để chỗ sói như…các cậu” Phong thả lỏng người, ngồi dựa vào sofa da sau lưng.

Tú “Các cậu???”

“Phong, cậu nên nhớ cậu đã có hôn phu sắp cưới, đừng có quan tâm đến cô gái của tôi. Quản cho kỹ vợ tương lai cáo chín đuôi của cậu, đừng có động vào người phụ nữ của tôi. Bằng không đừng trách”

Phong nhìn thẳng vào mắt Minh, gằn từng chữ “Cô ta là kẻ thù của tôi”

“Ha ha kẻ thù sao. Cậu nhớ lấy?!”

Nói xong, Minh bực bội đá ghế da mở cửa đi ra ngoài.

Phong cầm một ly rượu vang đưa lên cao rót thẳng vào họng rồi cũng cầm áo bực bội bước ra ngoài.

“Vụ này to chuyện rồi, tranh giành gái không những dễ tan đàn xẻ nghé mà còn dễ chết” Triết cau mày.

“Tôi tưởng Phong không thích gái, nó có chạm vào đứa nào đâu” Tú ngơ ngác.

“Ai bảo không thích gái, chẳng qua chưa gặp đúng người”

***

Vừa tan ca làm, dắt xe ra đến cửa rạp, Lam đã thấy Minh đứng ôm mũ bảo hiểm.

“Sao lại đứng đây? Anh đi xem phim một mình à?”

“Không, chờ cô”

“Chờ tôi? sao lại chờ?”

“Cô vô tâm thật nhỉ, không nhớ tôi nói là hôm nay tôi có tâm sự à?”

Lam vỗ trán chợt nhớ ra, cười trừ “Hì hì tôi xin lỗi. Lúc nãy quá lời tưởng anh nói đùa”

“Lên xe đi giải sầu cho tôi” Minh lắc lắc mũ bảo hiểm.

“Thôi mai tôi còn phải đi làm, thế này nhé, chờ tôi một chút, tôi và anh mỗi người chạy một xe song song cho tiện”

“…Ừ, cũng được”

Lam dựng xe trên vỉa hè, lướt đi nhanh như cơn gió vào siêu thị mini gần đó. Tầm 10 phút sau cô trở ra, cầm một túi lớn đồ ăn. Cô giơ lên lắc lắc với Minh miệng cười thoải mái.

“Tôi làm ca chiều gối tối nên chưa ăn cơm, cái này ấm bụng mà lại giải sầu nè”

Xong lại nhanh nhẹn tống vào giỏ xe cub của mình, nổ máy đi trước. Đoạn ngoái lại ngoắc ngoắc Minh cười.

“Đi theo tôi nha”

Minh rồ ga đuổi theo, đi bên cạnh Lam. Cô gái này đặc biệt thật, luôn mang lại cho anh cảm giác thật thoải mái, bình yên mỗi khi ở gần. Không màu mè, không chải chuốt, không yểu điệu, mềm yếu nhưng lại làm cho người ta có khát khao muốn che chở.

Hai người không biết được, có một người ngồi trong xe ô tô đang nhìn ra, tay anh gõ mạnh lên vô lăng mày nhíu chặt nhìn hai cái bóng xa dần.

Lam nhanh nhẹn trải tấm nilon ra thảm cỏ, xách túi bóng lấy đồ ăn bày ra. Minh nhìn đồ ăn cảm thán.

“Cô mua nhanh vậy sao, 10 phút vơ hết cả siêu thị nhà người ta à”

“Ha ha, gần như vậy. Vì tôi chưa ăn tối mà. Anh ăn chưa? Chắc là chưa ha, anh nói buồn mà. Buồn thì tâm trạng nào mà ăn”

Lam mở hộp sữa nhỏ, đưa cho Minh một miếng bánh mì vuông ý bảo anh ăn.

Sáng nào Minh cũng ăn bánh mì nhưng là bánh mì thịt, ốp la chứ chưa ăn kiểu này bao giờ. Nhưng lúc cho vào miệng thì…ngon ra trò.

Xong món bánh mì đến hoa quả. Lam còn cẩn thận lấy giấy ăn lau lớp phấn táo bên ngoài đưa cho Minh.

“Cô chu đáo nhanh nhẹn quá”

“Tôi ở đợ từ nhỏ mà”

“Xin lỗi”

“Ui không sao. Osin cũng có gì xấu đâu, đó cũng là một nghề mà”

Lam cắn một miếng táo, cười tự nhiên nói.

“À mà anh bảo có chuyện gì buồn cơ mà. Nói hết ra cho nhẹ nhõm. Tôi với anh cũng không quen biết nhiều”

“Thế là nếu sau này quen nhiều thì sẽ không tâm sự được sao”

“Ý tôi là không thân quen sẽ dễ nói ra hơn”

“Cũng không có gì, chỉ là bố tôi bắt tôi tiếp quản kinh doanh gia đình cho nên bắt đi vào công ty học cách làm việc, hoặc là đi du học vài năm”

“Như thế cũng tốt chứ sao”

“Nhưng từ xưa đến giờ tôi học rất dốt, tôi làm sao mà làm kinh doanh được”

“Ha ha. Tôi thấy anh đâu đến nỗi, có lẽ anh chưa tìm được mục đích để phấn đấu thôi. Anh con nhà nòi mà, kiểu gì cũng có gen trội kinh doanh sẵn rồi, bây giờ chỉ cần tìm đúng hướng để phát triển thôi”

Lam nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Minh. “Tôi tin anh làm được”

“Cô chắc chứ?”

“Chắc, sao không chắc”

Lam còn đưa ngón trò chỉ thiên hứa hẹn.

Minh bỗng thấy mình được tiếp thêm động lực. Từ ngày cha sinh mẹ đẻ đến giờ anh chưa bao giờ được ai khích lệ kiểu này. Đi chơi vời bên ngoài cùng lắm cũng chỉ nghe mấy từ “ga lăng, hào hoa, công tử, chịu chơi” chưa ai nói anh có khả năng học tập, kể cả ba mẹ. Lời Lam nói làm anh cảm thấy hứng khởi hơn.

“Vậy chuyện của cô sao rồi, phóng viên điều tra như cô chắc là nguy hiểm lắm nhỉ”

“Cũng bình thường. Tôi mới chuyển sang mảng điều tra. Hồi trước tôi làm truyền thông sau đó là phóng sự. Avenue là vụ thứ 4 tôi làm điều tra nhưng là vụ lớn nhất từ trước tới giờ. Một khi anh tung ra bằng chứng xác thực thì anh sẽ không sợ gì cả”

“Vả lại tôi viết về doanh nghiệp minh bạch chứ không quá đào sâu vào nội bộ của bọn họ. Từ những phân tích tôi đưa ra, có thể giúp ích một chút gì đó để các cơ quan chức năng vào cuộc. Nói cách khác thì tôi chỉ là người khơi mào thôi, không phải là người thắt nút“

Cô nhìn ra những ánh đèn xa xa, đôi mắt ánh lên những quầng sáng. Minh nghe cô nói, không chữ nào lọt vào đầu, chỉ có hình ảnh đôi mắt long lanh to tròn trong veo như hồ thu vẫn trong đầu. Cô ấy đẹp thật, rất đẹp, đẹp cả hình dáng lẫn tâm hồn.

Lam bất chợt quay sang bắt gặp Minh đang ngẩn ngơ nhìn mình.

Minh giật mình bối rối “Cô say mê công việc thật”

“Đây là cần câu cơm của tôi mà. Khi nào anh tìm thấy động lực như tôi nhìn thấy tiền thì anh sẽ làm tốt và muốn làm công việc của mình”

Minh nhìn khuôn mặt vui tươi lạc quan của cô. Có lẽ từ giờ phút này anh đã biết động lực của mình là gì.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN