Ngày Hôm Nay Cũng Không Bá Khí Trắc Lậu - Chương 37: Các cậu chia tay sao?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
103


Ngày Hôm Nay Cũng Không Bá Khí Trắc Lậu


Chương 37: Các cậu chia tay sao?


Vạt áo T-shirt không hề dài, cậu dùng răng kéo nó lên như vậy liền làm lộ ra một đoạn eo.

Da dẻ Hải Đồ trắng đến phát sáng, bắp thịt trên eo cũng rất đâu vào đấy, công thêm ánh mắt khinh thường từ trên cao nhìn xuống, trong nháy mắt cả người cậu trông hoang dã hẳn lên.

Thợ chụp ảnh cực kì kích động, chụp liên tiếp bao nhiêu tấm ảnh mới chịu thôi.

Sau khi chụp xong đã đến buổi trưa, ăn một bữa cơm với mấy người của tòa soạn nữa là nhiệm vụ của Hải Đồ coi như hoàn thành.

Vé xe lúc về là vào 2 giờ 20, hai người cũng không còn nhiều thời gian mà du ngoạn. Cả hai bèn đi mua một ít đặc sản địa phương – hải sản tươi, liền lên đường đi về.

Lần này về sớm hơn lần trước một chút, lúc cậu và Bảo An ngồi lên chiếc xe đón cả hai, bất ngờ phát hiện hóa ra Kỳ Khiêm cũng ở trên xe.

“Sao anh lại đến đây?” Hải Đồ hơi ngạc nhiên, lúc này còn cách giờ tan tầm của Kỳ Khiêm một khoảng dài cơ mà.

Cậu vừa mở cửa xe Kỳ Khiêm đã ngửi thấy một luồng mùi tanh, hắn cau mày nhìn Hải Đồ đem cái hộp trên tay đặt ở ghế sau: ” Em cầm cái gì vậy?”

“Mua được tiểu khả ái đó.” Hải Đồ đặt cái hộp ra ghế sau rồi lại cảm thấy có gì đó không đúng, cậu suy nghĩ một chút, lại đem cái hộp chuyển lên chiếc ghê chính mình đang ngồi.

Cái hộp kia cũng chẳng nhỏ, để vào ghế liền chiếm cứ hơn một nửa diện tích, Hải Đồ chỉ có thể ngồi co rúm ở một trên, trông y như đứa nhỏ đáng thương.

Mà chính cậu lại chẳng thấy vậy chút nào, ngồi xong còn vỗ vỗ cái hộp, giao lưu với thứ bên trong: “Ngoan nha, lát nữa là về đến nhà rồi.”

Sau đó ngẩng đầu lên hỏi Kỳ Khiêm: ” Anh còn chưa trả lời tại sao anh lại đến đây.”

“Có chút việc, tiện đường.” Kỳ Khiêm nhìn dáng vẻ kia của cậu thì thấy hơi khó chịu, liền hỏi: “Muốn sang chỗ tôi ngồi không?”

Thường ngày Hải Đồ thích nhất là dính trên người hắn, vậy mà hôm nay lại ngoài ý muốn mà từ chối: “Không, em phải trông cái hộp không nó đổ mất.”

Dọc đường đi Hải Đồ chỉ thủ thỉ với thứ đồ trong hộp, đầu cũng chẳng nâng lên mấy lần.

Chờ đến khi đưa Bảo An về đến nơi, Kỳ Khiêm mới không nhịn được mà hỏi: “Hôm nay chụp ảnh có thuận lợi không?”

“Thuận lợi chứ.” Hải Đồ đẩy miệng cái hộp ra một chút xíu, cho một đốt ngón tay vào bên trong, thì thầm với đồ vật trong đó cái gì đấy Kỳ Khiêm không hiểu lắm, rồi thuận miệng nói tiếp: “Thợ chụp ảnh nói hiệu quả rất tốt, sau đó sẽ gửi bản xuất bản cho em.”

Và rồi không nói gì nữa.

Hải Đồ lầm bầm lầm bầm cả một đường, sau khi về đến nhà mới nhớ ra một chuyện cực kì quan trọng, ngẩng đầu hỏi Kỳ Khiêm: “Nhà chúng ta có bể nuôi cá không nhỉ?”

Kỳ Khiêm từ trong trầm tư lấy lại tinh thần: “Không có, tôi sẽ cho người mang đến một cái, em muốn to chừng nào?”

“Muốn… càng to càng tốt?” Hải Đồ ôm cái hộp trên tay xuống xe, nói với Kỳ Khiêm như vậy.

Hải Đồ chăm sóc món đồ trên tay cực kì nghiêm mật, Kỳ Khiêm chỉ muốn liếc nhìn một cái cũng không cho.

Hắn đã ngoại lệ mà bỏ hết công việc để đi đón người, nhưng thấy cậu chơi một mình cũng vui vẻ như vậy, liền cảm thấy chẳng có gì thú vị, ở nhà ngồi vài phút liền ra cửa.

Hải Đồ có món đồ chơi mới, thành ra không mấy quan tâm đến Kỳ Khiêm, chờ người kia đi ra ngoài được một lúc lâu mới phát hiện ra, nhắn tin thì người kia bảo là đang làm việc, cậu cũng không làm phiền nữa.

Người của Kỳ Khiêm rất là nhanh nhẹn, đến 6 giờ đã mang bể cá tới, dựa theo tiêu chuẩn của Hải Đồ, chọn cái bể lớn nhất, chiều dài tới 4 mét.

Sau khi lắp đặt xong, những người kia tiếp tục tạo cảnh trong bể cá, rồi lại đổ nước biển đã được pha chế đúng theo yêu cầu của Hải Đồ.

Hải Đồ đến gần ngửi một cái, cảm thấy miễn cưỡng có thể chấp nhận được.

Cậu nói cảm ơn với mấy người kia, đợi họ đi hết rồi mới đến bên cạnh cái hộp mở nó ra.

Cái hộp nhìn rất lớn nhưng lúc mở ra thì chỉ thấy bên trong có mười mất con vật nhỏ, đủ mọi màu sắc, ở trong trong đứng yên không nhúc nhích cứ như chết rồi.

Hải Đồ trực tiếp ra tay, đem chúng nó từng con một bắt lên thả vào trong bể, mấy con vật này trên người quá trơn trượt nên cũng chẳng dễ bắt tí nào.

Bể cá quá lớn, đồ trang trí bên trong cũng nhiều, mấy con vật kia được thả vào bên trong thì lập tức ẩn đi không thấy tăm hơi đâu nữa.

Hải Đồ dí mặt bên bể cá tỉ mỉ nhìn vào bên trong, thế nhưng mấy con đó vừa vào nước liền trốn trong mấy dặng san hô bên trong, làm sao cũng nhìn không ra.

Ngoại trừ mấy con mới bỏ vào, trong hộp chỉ còn mấy con đều là màu xanh lục, nhìn như mấy chú dê con, đối với mấy em này Hải Đồ nhẹ nhàng hơn nhiều, cậu luồn tay vào, bốn ngón khép lại, múc mấy con vật nhỏ múc vào trong bể.

Ông chủ cửa hàng bán mấy con này cho cậu nói đây là hàng nhập khẩu từ Nhật Bản, Hải Đồ đã biết vị trí của Nhật Bản là ở đâu, cậu có chút hiếu kì, như là gặp được họ hàng thân thích từ một nơi rất xa xôi vậy.

Nhưng mấy thân thích này nghe không hiểu cậu nói, cũng không đáp lại cậu bao giờ, làm cho cậu thấy hơi thất vọng, ở bên ngoài nhìn một lúc, cũng không tiếp tục để ý nữa, nằm vật ở ghế sô pha xem TV, tiện thể tám chuyện cùng Bảo An.

Bảo An nói bộ phim mà Hải Đồ muốn đóng không có vấn đề gì, hôm nào đi ăn bữa cơm cùng mấy người đạo diễn với nhà sản xuất phim là được rồi, công tác chuẩn bị tiền kỳ phần lớn đã xong xuôi, nếu thuận lợi thì tháng sau có thể bắt đầu vào đoàn được rồi.

Ngoại trừ việc này, còn có chuyện khác, ấy là bộ phim đầu tiên mà Hải Đồ đóng – “Đông Cung”- đã hoàn thành toàn bộ phần hậu kì chế tác và hâm nóng trước khi công chiếu rồi, nửa tháng sau sẽ lên sóng ở mấy kênh truyền hình địa phương.

Ý tứ của đoàn làm phim bên kia là, muốn Hải Đồ giúp bọn họ tuyên truyền một chút.

Bảo An: Cậu đăng cái blog là được, dù sao phần diễn của cậu cũng không nhiều, bộ phim này lên sóng cùng thời điểm với “Bách hợp phu nhân”, tỉ lệ người xem có thể cao hay không còn là một vấn đề, mấy người bên kia có vẻ rất tức giận.

Vai diễn đầu tiên của Hải Đồ, tức là vai nam số 3 trong bộ phim cung đấu kia, sau khi bởi vì một số nguyên nhân mà bị cắt phần diễn, nhân vật của cậu đã chiếm ít hơn so với người khác rất nhiều. Thế nhưng Bảo An xem ý tứ bên kia cũng thấy được là phần diễn Hải Đồ đã quay, sau khi biên tập cũng không bị cắt xén là bao.

Ngẫm lại cũng đúng, dựa vào danh tiếng càng ngày càng đi lên của Hải Đồ, bọn họ dám cắt đi mới là lạ.

Thở hổn hển thở hổn hển: Giờ đăng luôn sao? Nhưng mà em chưa có poster phim.

Sau khi cậu rời đoàn làm phim thì cũng thoát luôn nhóm chat cũ trên Wechat, đám người đạo diễn cũng không cho cậu phương thức liên hệ, cũng không thể bảo cậu đi lấy poster của các diễn viên khác chứ.

Bảo An: Cậu chờ đó, anh gửi cho cậu.

Sau khi Bảo An nói qua, không bao lâu thì bên kia gửi cho cậu mấy tấm ảnh, Hải Đồ mở ra mới thấy, trong đó còn có 2 tấm ảnh của cậu.

Thở hổn hển thở hổn hển: Bộ dáng này thật là ngu quá, em có thể không đăng lên được không?

Bảo An gửi cho cậu mấy tấm ảnh, trong đó một tấm là cảnh Thất hoàng tử bị bắt nạt, ngẩng đầu nhìn chằm chằm những người kia.

Yêu cầu của đạo diễn với vai của cậu là “Quật cường lại ẩn nhẫn”, lúc đó Hải Đồ cảm thấy mình diễn cũng khá ổn, hiện tại nhìn lại thì thấy nó ngốc hề hề, cảm thấy nếu up lên mạng thì đúng là tổn hại đến hình ảnh của mình.

Bảo An: Xấu chỗ nào? Ánh sáng không tệ mà, mặt cũng đẹp, phần diễn của cậu chính là như vậy, phẫn nộ vì muốn được lựa chọn mà lại không quyền lựa chọn.

Trên tay Hải Đồ còn đang gõ chữ phản bác, lỗ tai đã nghe thấy có tiếng mở cửa, cậu ngẩng đầu nhìn thấy Kỳ Khiêm trở về, cả câu dài dằng dặc trên tay biến thành hai chữ “được rồi”, gửi xong đặt điện thoại xuống tiến đến tiếp đón Kỳ Khiêm.

“Hôm nay anh về muộn ghê.”

Buổi chiều Kỳ Khiêm bỏ lỡ một vài việc, lúc quay lại thì tất cả đã chất thành một đống, bận rộn mấy tiếng đồng hồ xong không tránh khỏi cảm thấy uể oải, nhưng nhìn thấy Hải Đồ, hắn vẫn cố giãn ra gương mặt cứng ngắc, cười cười với cậu: “Sao giờ còn chưa ngủ?”

Nói xong nhìn đến cái bể cá, lại thấy bên trong không có cá bơi, liền hỏi Hải Đồ: “Đồ của em đã bỏ vào chưa?”

Bể cá được diêu khắc từ gỗ lim, phía dưới là một tủ đỡ nhỏ, nhìn rất tinh xảo, nhưng lại không hợp với phong cách của căn phòng lắm, nhìn qua thấy hơi khó chịu.

Hải Đồ thấy hắn nhấc chân đi về phía bể cá, cảm thấy có chút ngại ngùng, vội vàng đuổi theo: “Thả rồi.”

Nói xong thì sốt sắng nhìn Kỳ Khiêm, trong lòng cẩu khẩn mấy con cá đừng có bơi ra.

Lời cầu nguyện của cậu còn có chút tác dụng, Kỳ Khiêm nhìn một lúc, cũng không nhìn được ra vật sống nào trong đó.

Hắn có chút hiếu kì với mấy thứ Hải Đồ nuôi, thế nhưng nhìn vẻ mặt của cậu có vẻ không muốn nói ra cho lắm, cũng không ép buộc cậu. Giơ tay nới lỏng ca-ra-vat, nói với Hải Đồ: “Anh hơi mệt, đi ngủ trước đây, em cũng nghỉ sớm đi.”

“Được rồi.” Hải Đồ vừa nói vừa tiến đến hôn hắn một cái: “Ngủ ngon nha.”

Sau khi Kỳ Khiêm đi lên, Hải Đồ đem bức ảnh Bảo An gửi cho mình chỉnh sửa thật đẹp rồi đăng lên.

Lúc trước “Đông cung” đi tuyên truyền chẳng hề mang theo Hải Đồ, đại thể là fan lần đầu nghe đến việc Hải Đồ cũng có vai diễn ở đây.

Hơn nữa tấm ảnh Hải Đồ đăng lên khác rất nhiều so với hình tượng lúc trước của cậu, fan cảm thấy rất là mới mẻ, tới tấp tỏ vẻ nhất định sẽ xem phim để tăng rating.

Đương nhiên là giữa các fan nhiệt tình, như thông lệ sẽ có vài đối tượng kiểu như cây dâu mắng cây hòe, poster phim được đăng lên lại càng cây ngay không sợ chết đứng mà mắng Hải Đồ là tên tiểu bạch kiểm.

Đối với mấy lời bình luận thế này, cậu đã sớm học được bơ đi chẳng thèm liếc mắt. Lúc trước Hải Đồ có hỏi Bảo An, anh bảo là có người mời thủy quân về làm trò, lấy tiền làm việc mà thôi.

Đối với trò xiếc này, đương nhiên Bảo An cũng có biện pháp đối phó lại, anh mời 2 nhóm người, một nhóm người đi cà khịa bên kia, một nhóm khác thì điên cuồng dìm hàng Hải Đồ, nhưng cuối cùng lại “không cẩn thận” mà rớt ngựa, giúp Hải Đồ nhận được sự đồng tình của không ít người qua đường.

Có lẽ là thấy biện pháp thuê người bôi nhọ Hải Đồ không còn nhiều tác dụng nữa, nên bên kia thuê thủy quân ít đi rất nhiều.

Sau khi Hải Đồ bên này ra tín hiệu như vậy, đoàn làm phim “Đông cung” tự nhiên là muốn mời cậu đi làm tuyên truyền cùng, không đến hai ngày bên kia đã nói là chuẩn bị tham gia một show truyền hình, hỏi Hải Đồ có thể đi cùng không.

Ngoài Hải Đồ, trong đoàn người còn có nam nữ chính và nam nữ phụ, Hải Đồ muốn tham gia thì có thể coi là chen ngang vào.

Tin tức là từ người bên đoàn làm phim báo cho Bảo An, Bảo An lại báo cho Hải Đồ, rất là khuyến khích cậu tham gia.

Bảo An: Tỉ lệ người xem của show này được lắm, cũng không có mấy trò lăn lộn vật vã gì cả, cậu đến đó trò chuyện là được.

Hải Đồ có chút bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn là đồng ý.

Thời gian thu hình cho chương trình là vào tuần sau, sẽ lên sóng sau khi “Đông cung” chiếu được khoảng 8,9 ngày gì đó, dựa theo kế hoạch thì đó là lúc sẽ có một tình tiết cao trào nho nhỏ, chính là thời gian Thất hoàng tử bị giết, mang Hải Đồ tới vừa vặn có thể đem lại một làn sóng cho đề tài thảo luận.

Trước khi đi tham gia hoạt động, Hải Đồ đi gặp đạo diễn và người sản xuất của “Họa trung tiên” trước, ấn tượng của hai người về Hải Đồ cũng không tệ, một bữa cơm ăn cả chủ và khách đều vui vẻ, sau khi ăn xong thì trao đổi phương thức liên lạc, đạo diễn còn mời Hải Đồ khi nào rảnh rỗi thì đến nhà hắn làm khách.

Ngày hôm nay là một ngày mưa dầm hiếm thấy, nước mưa mang đến cho thành phố một không khí mát mẻ chẳng mấy khi có được.

Khí trời quá tốt, Hải Đồ cơm nước xong chợt không muốn về nhà cho lắm, liền đi theo Bảo An về nhà anh.

Phòng trọ của Bảo An nằm ở một vị trí khá hẻo lánh, là một căn phòng đơn ngoài đường vành đai bốn.

Đây không phải lần đầu tiên Hải Đồ đến nhà Bảo An, thế nhưng mỗi lần tới, đều bị trình độ bẩn bừa của căn phòng làm cho khiếp sợ một phen.

Lần này cũng không khá khẩm gì hơn, cậu vừa vào cửa đã ngửi được một hỗn hợp mùi cực kì kinh khủng, hun đến mức phát buồn nôn.

Bảo An ném cái túi ở cạnh cửa ra ngoài.

“Anh đi xuống kia vứt.” Trước ánh mắt nhì kì quái của Hải Đồ, anh giải thích một câu.

“Vâng.” Hải Đồ có chút ủ rũ, cậu đổi giày đi ra ban công hít thở không khí, lấy ra kịch bản hoàn chỉnh mà đạo diễn đưa cho cậu ngồi đọc.

Có khách đến chơi, Bảo An hiếm thấy mà dọn dẹp nhà cửa một lần, dọn xong anh mang bàn ghế ra ban công, hỏi người đang ngồi xem kịch bản bên cạnh: “Tâm tình không tốt à?”

“Hôm nay anh rảnh không?” Hải Đồ không quá muốn trả lời câu hỏi của anh, bèn đặt câu hỏi ngược lại.

Bảo An nhún nhún vai: “Dưới tay anh bận rộn nhất chính là cậu, còn lại cũng không cần quản lý nhiều, đợi đến lúc việc của cậu bên này càng bận, anh lại đem mấy người kia giao cho quản lý khác.”

Hải Đồ ừ một tiếng.

Một lát sau, Bảo An đột nhiên hỏi: “Cậu cãi nhau với Kỳ Khiêm à?”

Tay Hải Đồ đang lật giấy thì dừng lại, nói không có.

Kỳ Khiêm chưa từng cùng cậu cãi nhau, chỉ là thái độ bắt đầu chuyển biến.

Loại chuyển biến này đã giằng co được một thời gian, từ khi cậu chụp hình xong cho tạp chí thì ngày càng rõ ràng.

Bọn họ như là quay trở về khoảng thời gian trước khi xác định mối quan hệ, đối với việc của cậu anh vẫn luôn quan tâm như trước, luôn luôn thỏa mãn yêu cầu của cậu, nhắc nhở chuyện cậu làm chưa tốt, nhưng dần dần sẽ không chủ động làm như việc thân mật hơn nữa.

Tỷ như hôn môn.

Hải Đồ phản ứng chậm chạp, mấy ngày sau mới nhận ra, cậu lại không hiểu vì sao lại thành ra thế này.

Chuyện gì không nghĩ ra thì sẽ không chủ động nghĩ đến nó nữa, nhưng nó lại mang đến nỗi phiền muộn trong lòng. Hải Đồ cảm thấy có chút nản lòng, nhân loại quả là một sinh vật siêu cấp khó hiểu.

Từ ngày đầu tiên hai người xác định mối quan hệ với nhau, Bảo An đã không quá tin tưởng là hai người có thể bên nhau lâu dài, nhưng khi đó dáng vẻ của Hải Đồ thực sự vui vẻ, anh cũng không muốn làm cậu mất hứng, nhìn bộ dáng cậu bây giờ quả nhiên không khác so với dự liệu của mình.

“Không cãi nhau, vậy là chia tay sao?”

Hết chương 37.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN