Ngày Mai Liền Hòa Ly - Chương 8: Nàng biết bơi?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
100


Ngày Mai Liền Hòa Ly


Chương 8: Nàng biết bơi?


Lúc này Tần La Y cảm giác không được tự nhiên “Chu công tử, ta, ngươi, ngươi có hay không đã có ý trung nhân rồi? Ta, ta tuổi tác đính hôn đã tới, mẫu thân hỏi ta có ý trung nhân chưa?” Khó có được cơ hội đối mặt như vậy, nàng bất chấp Giang Nhã Phù bên cạnh cùng hai nha hoàn đứng xa hơn một chút mở lời hỏi.

Nghe vậy Chu Hi liền đoán được chuyện gì, Tần La Y này chàng có thể nghĩ đến. Chàng không ngại nữ nhân có tâm cơ, nếu một nữ nhân hoàn toàn không có tâm cơ sẽ không thích hợp đứng bên cạnh chàng, nhưng hôm nay nàng lợi dụng Nhã Phù khiến chàng thực sự không thích.

Chàng mở miệng liền có vài phần lạnh “Chu mỗ một thân áo vải, gia đạo sa sút, thực không dám cùng quận chúa bàn việc hôn nhân.”

Tần La Y sửng sốt “Ngươi cảm thấy ta không đủ xinh đẹp?”

“Quận chúa hiểu lầm rồi, người là thiên nhân chi tư, cùng tại hạ chẳng khác nào một trên trời một dưới đất.”

“Chẳng lẽ ngươi đã có ý trung nhân?”

“Không có, bất quá trước linh vị cha mẹ ta đã phát lời thề, một khi thi đậu công danh mới suy xét đến đại sự cả đời.”

“Không có thì tốt rồi! Ta sẽ chờ, đến lúc đó ngươi lại muốn cự tuyệt ta, thì phải cho ta một lý do hợp lý, không thể nói qua loa được!”

Thật ra nàng chỉ là một nữ tử cay độc ngay thẳng, tâm cơ có thừa nhưng cơ trí không đủ.

Chu Hi lo lắng chính mình còn chưa xuất đầu liền đắc tội Ninh Vương phủ nên nói thêm vài câu hợp lý, hy vọng không khiến nàng ta nghĩ sai, phạm sai lầm.

Trên núi vẫn tiếp tục nhàn nhã hưởng lạc, nhưng Thời Phái không tham dự vào, chàng đứng dựa lan can không biết suy nghĩ gì. Dĩ vãng trong mộng muốn gặp mặt Hứa Triển Nhan đều không thấy được, hôm nay gặp lại cảm thấy không như trước nữa, nàng nhìn chàng như vậy, rốt cuộc tính cái gì đây?

Có lẽ Giang Nhã Phù nói đúng, rốt cuộc lúc này chàng cũng đã một bó tuổi rồi…

Bỗng nhiên, một âm thanh quen thuộc được gió lạnh dưới chân núi đưa lên, như là tiếng Chu Hi. Lại nhìn lên, quả nhiên không có hắn ta ở đây, mà cũng đã một đoạn thời gian không thấy rồi thì phải.

Chẳng lẽ hắn xuống núi gặp lén Giang Nhã Phù? Chàng tuyệt không sẽ nghe lầm đâu!

Thời Phái lấy cớ có việc, gấp gáp vội xuống núi, men theo phương hướng âm thanh Chu Hi một đường thẳng đến.

Để hai người kia nói chuyện, Giang Nhã Phù tận lực đóng cửa năm giác quan của mình, làm bộ là kẻ vô hình chỉ chuyên tâm trêu đùa tiểu nòng nọc, chúng nó thực thần kỳ, tuổi nhỏ là nòng nọc, khi trưởng thành liền biến thành một bộ dạng khác hoàn toàn. Khi tưởng tượng như vậy, thần sắc nàng có chút ảm đạm, nói không nghĩ vẫn là nhớ tới ba hài tử kia.

Nàng ngồi ngốc đó, tay phải không ngừng đuổi nước nhưng suy nghĩ sớm đã bay xa…

Đột nhiên! Một tiếng kêu to nháy mắt đem nàng trở lại hiện thực.

“Giang Nhã Phù! Nàng đang làm gì? Lại đây nhanh lên!” Thời Phái cứ như vậy luống cuống gọi, khi thấy tư thế ngồi xổm của nàng quá nguy hiểm, làm tâm chàng như muốn rớt ra ngoài, hoàn toàn quên luôn chuyện mình tới bắt gian.

Mà Giang Nhã Phù chợt bị rống giận, theo phản xạ nhìn chàng cười cười đứng lên, chỉ là, nàng quên mất lòng bàn chân bởi vì quá gấp, một chân bị giẫm vào nước bùn thế là cả người không chịu khống chế mà ngã nhào vào trong nước.

Đột nhiên biến cố phát sinh mọi người không kịp trở tay! Đến một lòng thiếu nữ nhu tình như Tần La Y cũng phải choáng váng.

Chu Hi biết bơi, chàng không nói hai lời liền chạy về phía hồ, tính nhảy vào nước cứu nàng, bất chấp thanh danh gì đó, lúc này mệnh người mới là quan trọng nhất. Chàng vừa xuống nước được một giây thì cánh tay bị người khác kéo lại, đẩy mạnh trở về bờ, tiếp theo nghe được ‘bùm’ một tiếng, có người nhảy cầu.

Người nhảy xuống không nghi ngờ ai khác, đúng là Thời Phái, mặc kệ xuất phát từ loại nào tâm lý, chàng cũng không thể để Chu Hi đụng tới thân thể Giang Nhã Phù, cho nên chàng tình nguyện chính mình thử mạo hiểm một lần.

Chu Hi khẩn trương, luống cuống hướng Tần La Y gọi: “Chạy nhanh kêu nha hoàn biết bơi lại đây!”

Tần La Y bị dọa vội vàng phân phó nha hoàn chạy đi gọi người, Mộc Lưu Phi trở lại thấy vậy liền bị dọa khóc sướt mướt, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm trong nước, nếu Thiếu phu nhân có mệnh hệ gì, nàng cũng không sống nổi.

Thời Phái lấy tư thế anh hùng nhảy vào trong nước “Nhã phù, đừng sợ, ta cứu nàng… A cô… ta…Ta…”

Chàng quên mất mình trên đất bằng đúng là đại anh hùng, nhưng trong nước chỉ là vịt cạn.

Mặc dù chàng bị sặc nước, vẫn không quên ôm Giang Nhã Phù theo, tận lực giương đầu nàng lên khỏi mặt nước, chống đỡ đợi các nha hoàn, bà tử tới cứu.

Giang Nhã Phù khẩn trương “Thời Phái, chàng làm gì vậy? Đừng khẩn trương như thế, mau buông ta ra! Ta mang chàng lên!”

Nhưng mà nguy cơ sống chết trước mắt tràn ngập đại não Thời Phái, chàng căn bản không nghe rõ nàng nói cái gì, chàng chỉ biết, nàng không thể chết như vậy…

Giang Nhã Phù gấp quá không có biện pháp, cứ như vậy bọn họ sẽ xong đời, nàng đập xuống nước vài cái, dùng sức đẩy cánh tay chàng ra đưa lên miệng hung hăng cắn một ngụm, rốt cuộc bị đau chàng cũng buông ra tay kia, mà lúc này chàng đã bị sặc nước ngất đi rồi.

Cám ơn trời đất, chàng cuối cùng cũng thả, Giang Nhã Phù nhanh ôm lấy chàng bơi vào bờ…

Bất quá bỗng nhiên rớt xuống nước nàng có chút hoảng loạn, nhất thời không ngoi đầu lên thôi, ai ngờ khi nàng định bơi lên thì bị chàng kéo xuống, gắt gao ôm lấy, cho tới bây giờ lần đầu tiên thấy chàng khẩn trương đến như vậy.

Sau khi sinh xong nhị nhi tử Viên thạch, ở suối nước nóng thôn trang an dưỡng một đoạn thời gian, cũng là lúc này nàng học xong bơi lội. Nên người phu quân này không hề biết rằng nàng biết bơi, hòa li là đúng! Nên phải hòa li!

Trên bờ mấy người chạy nhanh lại phụ nàng một tay, Giang Nhã Phù đặt Thời Phái nằm xuống, liền ấn trước ngực chàng vài cái, thấy chàng phun ra mấy ngụm nước hồ và bắt đầu tỉnh lại.

Đôi tay bỗng dưng bị chàng cầm chặt, hai mắt chàng mở to, gắt gao trừng nàng “Nàng… Nàng…” Nàng biết bơi?

“Ta cái gì ta? Còn chưa đủ mất mặt sao? Đều tại chàng, kêu loạn cái gì?” Giang Nhã Phù thấp giọng tức giận trách mắng.

Lúc này nha hoàn, bà tử Vương phủ đều tới, thấy người không có việc gì, sôi nổi thở dài nhẹ nhõm, bị đánh mấy bản tử so với bị bán thật tốt hơn.

Xiêm y sạch sẽ đưa tới, một đại nha hoàn dẫn phu thê hai người đi phòng bên cạnh thay quần áo, may mắn xiêm y bọn họ dính nước đều nhìn không xuyên thấu, hơn nữa được mặc hai tầng, người ngoài nhìn vào cũng không thấy cái gì.

Sau một phen lăn lộn, nơi này tụ tập không ít người, kể cả những người du ngoạn trên núi cũng tò mò xuống xem đã xảy ra chuyện gì, nghe nói vợ chồng Trấn Quốc Công thế tử cùng rơi xuống nước, thật đúng là thiên hạ kỳ văn, không có chuyện gì vô duyên vô cớ sao lại rơi xuống nước chứ?

Gương mặt Tần La Y băng hàn, cái gì cũng không nói, kêu bọn hạ nhân chuẩn bị thuyền, đem các khách nhân chưa hiểu sự tình đương muốn nghe ngóng tiễn đi! Ngay cả thân ca ca hỏi nàng, nàng đều nói không biết.

Sau khi đuổi đi các khách nhân, Ninh Vương phi sẽ không bỏ qua cho nàng, đem nàng cùng nha hoàn bên người hỏi rõ một lần.

Nàng thực ủy khuất cùng tức giận, rõ ràng kế hoạch hoàn hảo, như thế nào lại phát sinh nhiều chi tiết như vậy? Vốn định dùng Giang Nhã Phù giúp mình một tay, ai nghĩ sẽ nháo thành như vậy chứ? Nàng ta thật đúng là, muốn chơi nước cũng không nên ngồi xồm như thế chứ! Nếu không tốt, chỉ sợ Chu công tử sẽ không thích nàng, còn oán nàng nữa, vì tại nàng, mà sư muội hắn ta mới phải ngồi xổm nơi đó?

Còn Trấn Quốc Công phủ nữa, sẽ ảnh hưởng quan hệ hai nhà thì sao? Nếu là như vậy, chỉ sợ phụ vương sẽ mắng nàng.

“Tiểu thư, Diệp tiểu thư vẫn còn chưa đi, nghe nói trong lòng người phiền muộn, hỏi người có hay không muốn gặp nàng ấy?”

“Vậy gọi nàng lại đây, may mắn ta còn có nàng.”

Diệp Tri Tri là biểu muội con của dì, từ nhỏ các nàng là bạn tốt cùng chơi chung, nàng ấy sẽ không dối gạt nàng.

Thực mau, gương mặt tinh xảo Diệp Tri Tri xuất hiện “Gặp qua biểu tỷ.”

“Biết biết, hôm nay ta vắng vẻ ngươi, ngươi không trách ta đi?”

Diệp Tri Tri cười không hề khúc mắc “Tỷ tỷ đa tâm, ta trách ngươi làm cái gì? Ngươi có tính toán của mình, ta tự nhiên muốn thay Vương phi chiêu đãi các nhân gia tiểu thư, đó là việc phải làm.”

Tần La Y thấy nàng lại, liền đem sự tình hôm nay phát sinh từ đầu đến cuối nói cho nàng “Ngươi nói xem chuyện này đã xảy ra phải làm sao? Ta thực sự muốn nàng ta hỗ trợ, kết quả thế nhưng lại thành quấy rối.”

Diệp Tri Tri nghe xong nhíu chặt chân mi “Khó trách các ngươi hội tụ bên nhau, mọi chuyện đều là ngươi thiết kế. Giang Nhã Phù xưa nay ổn trọng, hôm nay rơi xuống nước thực sự chỉ là việc ngoài ý muốn, đối với nàng ta đúng là không tốt. Bất quá kế hoạch này của ngươi thành ra như vậy ta chỉ có thể nói là ngoài ý muốn thôi.”

“Hả? Ý tứ là gì?”

“Xem ra trước kia ngươi căm thù Giang Nhã Phù là đúng, điều này ngươi đã nhìn ra đi? Xác thật Chu Hi để ý nàng ta.” Diệp Tri Tri giải thích nghi hoặc cho nàng.

Tần La Y tưởng tượng, đích xác đúng là vậy, nếu hắn không để ý liền không thể dẫn tới, nguyên nhân chính là vì người hắn để ý nàng mới thực hiện được kế hoạch này.

“Bọn họ vốn là sư huynh muội, lại nói Giang Nhã Phù đã thành thân, Thời Phái so với Chu Hi cũng không kém.”

Diệp Tri Tri bất đắc dĩ lắc đầu “Ngốc tỷ tỷ, bọn họ thành thân thuần túy là lệnh của cha mẹ, lời người mai mối, sao có thể so với tình cảm lớn lên từ nhỏ được? Nếu ngươi muốn làm người trong lòng Chu Hi, trước tiên phải đẩy người trong lòng hắn ra đi.”

“A?” Tần La Y nghe có chút ngốc “Nghe ngươi nói thực có chút đạo lý, nhưng ta phải làm thế nào đây?”

“Ta đây cũng không biết, tuổi muội muội còn nhỏ, tâm tư nam nhân ta không hiểu lắm. Chính tỷ tỷ ngươi tự suy nghĩ, chỉ cần nhớ kỹ lời ta nói sẽ ổn, chờ cơ hội thích hợp lại nghĩ cách khác cũng không muộn.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN