Ngày Mai Liền Hòa Ly - Chương 91: Kết cục (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
86


Ngày Mai Liền Hòa Ly


Chương 91: Kết cục (2)


Nương ánh nến mỏng manh, chàng ngồi dậy xem tình huống Nhã Phù thế nào thì thấy nàng rơi đầy lệ, cả người run rẩy, chân mày nhăn chặt gắt gao, Thời Phái kinh hãi gọi.

“Nhã Phù! Mau tỉnh lại! Nhã Phù!”

Chàng cứ thế lay gọi mãi một lúc nàng mới dần dần bình tĩnh rồi từ từ tỉnh lại, vừa mở mắt thấy gương mặt Thời Phái phóng to trước mặt, Giang Nhã Phù liền nhào vào lồng ngực chàng khóc lớn.

“Thời Phái, ta mơ thấy Đầu Nhất, con nói sau khi chúng ta biến mất thì trong nhà rối loạn, mẫu thân sắp chịu không nỗi nữa rồi, người đang chờ chúng ta trở về.”

Thân mình Thời Phái cứng đờ thì nàng nói tiếp.

“Nhưng Đầu Nhất nói không tìm thấy chàng, muốn cùng ta trở về trước. Ta hận không thể phân làm hai nữa~ ta không cùng nó trở về, ta thực có lỗi với mẫu thân…”

Giang Nhã Phù khóc tối tăm mặt mày, cả người lảo đảo không vững.

Thời Phái khôi phục lý trí, lấy khăn ở đầu giường lau nước mắt cho nàng “Vừa rồi ta cũng mơ thấy Đầu Nhất.”

“Sao?” Giang Nhã Phù quên cả khóc ngước nhìn chàng.

“Có phải con mặc một kiện y phục xanh ngọc, đi giày màu đen, đầu đội bạch nguyệt quan?”

“Đúng vậy!” Giang Nhã Phù kinh ngạc “Con cũng nhìn thấy chàng? Nhưng nó nói với ta là chưa có gặp chàng là sao?”

Thời Phái thở dài “Con cũng nói những lời như vậy với ta.”

Hai người đem đối thoại trong mộng nói ra hết, phát hiện trừ bỏ không gặp người kia còn lại đều giống nhau như đúc.

Đây là có chuyện gì? Hai người nhất thời không nói ra được nguyên nhân tại sao, khổ sở trong lòng lại tăng thêm vài phần.

Nghi hoặc cứ vậy treo trong tâm cho tới khi Trương Bình mang theo thần y trở về.

Vừa nhìn đến vị thần y, Thời Phái cùng Giang Nhã Phù đều sửng sốt, tại sao đạo sĩ lại dịch dung?

Trương Bình xoa xoa thái dương cười ha hả “Thần y cần tìm đã chết từ hai năm trước, bất quá vị huyền tĩnh đạo trưởng này không cũng không tầm thường, không những tinh thông kỳ hoàng chi thuật, mà còn am hiểu bát quái âm dương, kỳ môn độn giáp thiên địa vô hình cái gì cũng biết…”

Thời Phái hận không đá Trương Bình bay ra ngoài, càng nói càng không đáng tin cậy chút nào.

Bất quá người đã vào cửa, xem thần sắc người này đạm nhiên vô dục, cũng có chút bộ dáng cao nhân thử một lần xem sao.

Huyền tĩnh đạo trưởng dừng ánh mắt trên người Thời Phái cùng Giang Nhã Phù một hồi. Nếu ông không muốn đi thì đừng nói đến Trương Bình mời, đừng ai thỉnh bất động ông cả.

Hai phu thê hai mời ông qua gian trà khách, bình trà được bưng lên thì cho tất cả lui xuống.

Không đợi bọn họ mở miệng, huyền tĩnh liền nói “Ta ‘biết trước’ đại cơ duyên, có tương ứng tai hoạ, nếu không phải ý chí thế tử kiên định, thêm thân thể kiện khang, chỉ sợ hiện tại cũng giống lệnh phu nhân tinh thần uể oải vô lực.”

Lời ông vừa dứt, phu thê hai người đều hít ngược một hơi khí lạnh.

Vội thu hồi sự trễ nãi lễ nghĩa, thành tâm cung kính huyền tĩnh đạo trưởng “Cần thỉnh cao nhân chỉ điểm, cứu phu thê chúng ta một mạng.”

Huyền tĩnh nâng tay nói “Hai vị xin đứng lên, lão đạo vốn dĩ không lo chuyện bao đồng, nhưng vừa qua thế tử nhanh chóng bình ổn chiến loạn lập được công đức nên không thể một phen vất vả tới đây.”

Ánh mắt huyền tĩnh lão đạo cực kỳ vững vàng rất đáng tin, mỗi câu mỗi chữ đều chuẩn xác tận nhân tâm.

“Hai người tuy có ký ức dị thế, lại không ngang ngược gây sóng gió hay điều gì ác thì chẳng khác nào người bình thường mà thôi.”

Lúc sau, hai người nghe theo huyền tĩnh đạo trưởng nhắm mắt tĩnh tọa, cũng không biết lão đạo đang làm gì cho đến khi ông ta dừng lại, Giang Nhã Phù cảm giác thân thể nhẹ nhàn!

Đối mặt ánh mắt kinh hỉ nghi vấn, huyền tĩnh bình tĩnh nói “Bảo trì bản tâm, các ngươi liền sẽ không có nỗi lo về sau. Cẩn thận điều dưỡng mấy ngày, thân thể có thể khôi phục như lúc đầu.”

“Đạo trưởng…” Thời Phái và Giang Nhã Phù đồng thời xuất khẩu, hai người nhìn nhau đều biết đối phương muốn hỏi cái gì.

Huyền tĩnh lão đạo tự nhiên cũng đoán được.

“Tới đâu hay tới đó. Mỗi người đều có duyên pháp cá nhân riêng.”

Thời Phái vẫn muốn đáp án xác thực “Đạo trưởng, xin ngài trực tiếp nói cho chúng ta biết, thế giới kia có sao? Chúng ta còn ở đó sao?”

Huyền tĩnh vuốt vuốt râu cao thâm nói “Thế giới kia, các ngươi vô bệnh vô tai như thế nào đồng thời biến mất? Trên đời mọi việc vô pháp giải thích rõ ràng, cũng không cần quá mức minh bạch.”

Huyền tĩnh đạo trưởng nói không sai, qua mấy ngày thân thể Giang Nhã Phù liền hoàn toàn khôi phục, sinh hoạt lại lần nữa đi vào quỹ đạo, cuộc sống nơi đây vĩnh viễn sẽ không đổi.

Lại qua mấy năm, Tiểu Viên Thạch cùng Ngọc Nhi cũng đến nhưng bọn chúng không giống Đầu Nhất có được ký ức kiếp trước, đều là hai tiểu hài tử bình thường, có ca ca, tỷ tỷ và phụ mẫu bên cạnh chiếu cố vui vẻ lớn lên.

Qua mấy năm, Thời Phái lại mang binh đi phía nam trấn thủ, Giang Nhã Phù cũng giống kiếp trước làm hậu phương cho chàng, vì chàng chiếu cố phụ mẫu và hài tử xứng chức nội trợ hiền.

Nhưng cuộc đời này vô luận cách xa nhau rất xa bao lâu, bọn họ lại rốt cuộc không cảm thấy cô độc, lên trời xuống đất, sinh tử luân hồi, bọn họ tâm vĩnh viễn ở bên nhau.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN