Ngày Mai Mưa Tạnh - Chương 32: Đám mây kỳ dị
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
14


Ngày Mai Mưa Tạnh


Chương 32: Đám mây kỳ dị


Bả vai nằng nặng, giây phút được Khương Hoán ôm lấy, mọi cay đắng từ tận đáy lòng Dụ Hà lắng lại phút chốc rồi vỡ oà. Cậu nhắm nghiền mắt, giơ tay nắm áo anh.

Khương Hoán ôm không giống bình thường, sau khi ghìm sức như muốn buộc chặt cậu vào lòng, bàn tay lành lạnh không ngừng xoa gáy và má cậu, vò tóc rối bù xù xong lại kiên nhẫn chải cho mượt. Anh vừa an ủi loạn xị vừa rải những cái hôn.

Nhưng nụ hôn của anh giống như không tìm đúng chỗ, lúc đến gần khóe môi thì Dụ Hà bất chợt ngẩng đầu, ngẩn ngơ chạm mắt Khương Hoán một chốc lại vội vã cúi xuống, khó lòng nhìn thẳng vào mắt anh, không biết cư xử làm sao với nụ hôn bất ngờ cùng hành động bày tỏ thiện chí của anh nên khẽ lùi về sau.

Dụ Hà từ chối cứng ngắc, Khương Hoán bèn dừng lại.

Lúc này Khương Hoán cũng bất lực buông bàn tay đang đặt trên vai Dụ Hà, hai người ngồi song song, nhất thời chỉ còn tiếng hít thở cùng tiếng súng tiếp tục vang lên trong tivi. Khương Hoán nhìn cổ áo màu xanh da trời đậm, mái tóc đen nhánh và vành tai đỏ bừng của Dụ Hà, ba sắc thái màu chồng lên nhau, vùng da hở hiện mạch máu màu xanh.

Lần này không có nước mắt, nhưng phản ứng nhạy cảm của Dụ Hà với tình cảm của anh không giống kích động hay vui vẻ mà lại hơi hoang mang, một lúc lâu cũng không chớp mắt.

Cuộc đấu súng trong phim đến giai đoạn cuối, nam chính toàn thân đầy máu, lách qua đám đông hỗn loạn tìm vợ với con gái.

“Anh đừng trêu đùa em.” Dụ Hà lại cất giọng nhẹ bẫng, chỉ lo mình nằm mơ.

Khương Hoán chạm khẽ lên mặt cậu: “Không hề.”

Dụ Hà nói tiếp: “Cũng không muốn anh làm thế để an ủi em đâu.”

Đúng là có một chút, nhưng chỉ một chút xíu thôi, cho nên Khương Hoán mặc kệ mà không có bất cứ rào cản tâm lý nào.

“Không hề.” Anh lặp lại.

Không phải đùa cợt cũng không phải thương hại, vậy thì vì sao?

Sau chốc lát chần chừ Dụ Hà quyết định không lo nhiều thế nữa, cuối cùng cũng dám nhìn Khương Hoán. Trong đôi mắt ấy không có thứ cảm xúc khiến cậu khó chịu như đau lòng hay gì khác, mắt Khương Hoán đen láy sâu thẳm, không phải tấm gương phản chiếu sự tự ti của cậu.

Tầm mắt dịch lên, Dụ Hà cầm lòng không đặng nhìn chằm chằm khuyên chân mày của anh một cách ngây ngốc, anh mất tự nhiên quay mặt đi, sờ chỗ đó rồi hỏi cậu: “Lệch à?”

“Đừng nhúc nhích.”

Dụ Hà nói xong lại hôn lên nó.

Sô pha cũ sử dụng nhiều năm đã cực kỳ nhũn, Khương Hoán ôm cậu lún sâu xuống sô pha, làm cậu như thể nằm giữa đám mây, cảm giác mất trọng lượng lan từ lòng bàn tay Khương Hoán giữ sau lưng cậu ra mọi hướng. Nụ hôn mùa hạ nhẹ nhàng, nóng rực và ướt át, Khương Hoán cắn cằm cậu rồi rời lên môi, nghe thấy Dụ Hà “ưm” một tiếng như nửa tỉnh nửa mê.

Ngón tay luồn vào vạt áo phông xanh, cảm giác Dụ Hà gầy hơn trong trí nhớ, hơi dùng sức là có thể cấn xương sườn, Khương Hoán cau mày nhẹ tay hơn.

Phim chiếu hết, tiếng nhạc cụ dây với giai điệu hào hùng âm vang phòng khách, đèn cũng sáng, bài trí quen thuộc giục Dụ Hà nhắm mắt từ đầu chí cuối. Cảm giác được Khương Hoán ôm hôn dịu dàng trong chính nhà mình rất khác, không phải nhà trọ thanh niên người đến kẻ đi, cũng không phải căn phòng xa lạ giữa đêm mưa gió, cậu không cần sợ Khương Hoán đột ngột xoay người bỏ đi.

Nụ hôn ngắn ngủi nhưng da thịt luôn cận kề.

Khương Hoán thích hôn mắt cậu, nhẹ nhàng ngậm lấy hàng mi ướt át vì hưng phấn, tay mon men đến tay cậu, từ tốn mà kiên định đan mười ngón vào nhau. Khương Hoán cũng thích hôn tai cậu, để lại dấu răng trên dái tai, lúc nghiêng đầu hôn anh Dụ Hà cảm nhận được chiếc khuyên lạnh ngắt quẹt qua da, tạo thành một vệt màu trắng chẳng mấy đã lặn.

Sức nặng đè trên người khiến lòng yên ả, khi nốt cuối cùng trong bản nhạc phim kết thúc, Dụ Hà dang rộng hai tay ôm ghì Khương Hoán, quyết định càn rỡ một lần, vùi mặt vào hõm cổ anh hít thật sâu.

Người anh nóng rực, mùi hương đã in hằn trong trí nhớ nhưng mỗi lần ngửi lại là một cảm giác chua chát khác biệt.

“Giống nằm mơ quá…” Dụ Hà lẩm bẩm.

Khương Hoán vuốt từ tóc cậu ra sau gáy, ngón cái và ngón trỏ vẽ vòng quanh đốt sống gồ lên làm cậu hơi nhột. Đến khi Dụ Hà sắp không chịu nổi anh mới chậm rãi hỏi: “Mơ thấy gì?”

“Dạ?”

“Giấc mơ có tôi em mơ thấy gì.” Khương Hoán hỏi đầy xấu xa nhưng giọng điệu vẫn nghiêm túc và ánh mắt vẫn chăm chú, chỉ đơn giản là tò mò bản thân như thế nào trong tiềm thức của Dụ Hà.

Dụ Hà ngẩn người, khuôn mặt vốn đã nóng bừng ngày càng nóng hơn.

Trong mơ có gì.

Đêm mưa rả rích kéo dài vô tận ở Lâm Thủy, nụ hôn mơn trớn dần xuống dưới, cậu trao tất cả cho anh. Cổ tay bị chồng lên có vết ngón tay mà phải sang trưa hôm sau mới hết, anh ôm cậu từ phía sau mãi tới khi ngủ giấc mới, chớp mắt một cái cậu lại xuất hiện trong nhà nghỉ nhỏ có đèn neon lập lòe ở Xuân Minh.

Mắt Khương Hoán, môi Khương Hoán cùng đường cong cơ bắp bên eo, Khương Hoán lấp đầy cậu, Khương Hoán choán kín mọi vết thương và nỗi buồn thinh lặng của cậu, Khương Hoán, Khương Hoán…

Quý giá tựa giấc mộng hoàng lương.

“Anh muốn biết thật à?…” Sượng sùng do dự xong thì Dụ Hà đáp, không nhìn nét mặt Khương Hoán: “Mơ thấy anh… với em, lần đầu của chúng mình, anh nói có phải lâu rồi em không làm không… Em trả lời là phải mà anh không tin, nhưng hôm ấy thật sự đã rất lâu em không với người khác…”

Chưa dứt câu mà Dụ Hà đã hết chịu nổi, kéo dây buộc tóc của Khương Hoán.

Suối tóc đen lành lạnh thoắt che mặt Dụ Hà, theo sau là những nụ hôn say đắm hơn khi nãy rơi lên má cậu như mưa.

Lời tâm tình nếu đặt trong hoàn cảnh khác có lẽ sẽ rất khó hiểu nhưng lúc này lại trở nên vô cùng quyến rũ, nhất là mấy phút trước Dụ Hà mới tủi thân nói “thích” anh, bây giờ lại thế làm Khương Hoán mất kiểm soát hơi khác bình thường.

Anh mỉm cười, vừa hôn ngấu nghiến vừa dỗ Dụ Hà: “Sao em để ý thế hả?”

Dù Hà vùng vẫy kêu “anh đừng hỏi”, tiếp tục đắm chìm trong trò chòng ghẹo của anh không sao thoát ra nổi.

Có lẽ Khương Hoán mắc hội chứng bện hơi người, chỉ cần chạm vào cậu cũng có thể vui từ thể xác tới tâm hồn, cực kỳ nhẫn nại nghiên cứu từng khớp xương và vết sẹo nhỏ của cậu. Nhưng Dụ Hà không đáp lời anh được, toàn thân xụi lơ hệt như kiệt sức, bị anh vần vò gần một tiếng trong tình trạng không có cảm giác, buồn ngủ mà cứ bị đánh thức liên miên, giày vò làm cậu chẳng còn lý trí, quên béng đây là phòng khách nhà mình, tivi vẫn đang chiếu tiếp bộ phim khung giờ đêm.

Phim tình cảm hết sức lãng mạn, trên boong tàu ở hòn đảo phía Nam, giữa đám đông nam nữ chính chỉ nhìn thấy nhau. Dụ Hà mơ màng liếc một cái rồi lầm rầm: “Nam chính không bằng anh…”

Khương Hoán tranh thủ ngẩng lên nhìn trong khi đang vuốt ve xương bánh chè của cậu, nói đấy là ảnh đế trẻ tuổi nổi tiếng và rất vui lòng nhận lời khen của cậu, đuôi mắt với nốt ruồi cong lên tựa vầng trăng lưỡi liềm.

Dưới lưng kê gối ôm làm eo ưỡn cao, Dụ Hà ngẩng đầu nhắm mắt, mùa hạ đẫm mồ hôi dạt từ biên giới Tây Nam đến thành phố biển phía Đông.

Có một chốc lát khi ôm siết lưng Khương Hoán, Dụ Hà đã nghĩ rất nhiều về tương lai, toàn những điều vụn vặt, vu vơ không thiết thực như đi Bắc Cực, leo núi, ngắm mặt trời mọc, đạp xe dọc bờ biển…

Nhưng điều cậu mong muốn nhất vẫn là làm ổ trong một chiếc thùng kín mít cùng Khương Hoán, không có ngày đêm hay bốn mùa.

Cậu ngỏ lời “thích”, Khương Hoán không nói anh không muốn. Đây đã là đáp án tuyệt vời nhất đối với Dụ Hà vào lúc này.

Sau khi biến sô pha thành một mớ lộn xộn, Dụ Hà chống người dậy đi tắm. Khóa phòng tắm hỏng bấy lâu vẫn chưa thay, trước ở một mình cũng không nghĩ phải sửa sớm, thành thử đang tắm giữa chừng Khương Hoán mở cửa đi vào, Dụ Hà sửng sốt nhìn anh mà chẳng nói nổi câu “làm sao thế”.

Trong tình cảnh hơi nước mịt mờ, không biết ánh mắt ai khơi mào một đợt nhốn nháo. Dụ Hà hoàn hồn, không gian chật hẹp dưới vòi sen thậm chí còn không đủ cho cậu xoay người, đành quay lưng lại với Khương Hoán.

Tay chống lên gạch men lạnh lẽo, Dụ Hà bị che hờ mắt nhìn gì cũng thấy mờ ảo, cậu giẫm ngón chân Khương Hoán, đổi lại là Khương Hoán cố ý trả thù làm cậu đau.

Tiếng “a” ngắn ngủi bật ra khỏi miệng.

“Anh đừng che mắt em được không…” Dụ Hà cất giọng ấm ức: “Em không đứng được.”

Dụ Hà nỉ non với đuôi mắt đỏ ửng nhưng Khương Hoán làm lơ, bàn tay đặt trên eo Dụ Hà dịch đến bụng dưới, lặng lẽ ôm cậu chặt hơn, dịu dàng hôn gáy cậu.

“Đứng được.” Khương Hoán trầm giọng.

Trong phút chốc tiếng nước khuếch đại như sủi bọt, đêm hè nóng lên liên tục.

Tóc Dụ Hà ướt sũng, sợi tóc cả một mùa hè quên cắt dính sát hai bên má chắn mất biểu cảm, cậu cố tình cúi đầu, không cho Khương Hoán nhìn nét bối rối không biết gọi tên thế nào trên gương mặt đầy đê mê của mình, song Khương Hoán bóp cằm ép cậu ngẩng lên. Anh lẳng lặng ngắm cậu, cậu nhỏ giọng cự nự: “Đừng…”

Khương Hoán hôn cậu thật sâu, cất tiếng như nói mớ: “Nhưng… em đẹp mà.”

Hơi nước nóng trắng xóa như chợt hóa thành bong bóng sặc sỡ, chen nhau bay ra khỏi cửa sổ nhỏ phòng tắm. Dụ Hà ướt nhẹp, tầm mắt hỗn độn, chẳng còn sức chống tay lên tường mà phải tóm chặt Khương Hoán.

Giữa những cái hôn, Dụ Hà liếc nhìn màn trời đen thăm thẳm không thấy trăng sao ngoài ô cửa.

Có một đám mây hình thù kỳ dị vắt qua ngọn cây, nán lại một lúc lâu rồi bị gió đêm thổi bay đi.

Lề mề xối nước nóng trong phòng tắm hơn nửa tiếng, lỗ xỏ khuyên trên lông mày Khương Hoán không tránh khỏi bị nước vào.

Thế nên sau khi làm xong không hề có cảnh cả hai dựa sát vào nhau, Dụ Hà ngồi xổm dưới giường ngẩng đầu nhìn Khương Hoán cầm miếng bông tẩm cồn lau vết thương. Hình ảnh vừa lúng túng vừa hơi buồn cười, cậu bưng mặt bật cười thành tiếng vì trông thấy vẻ khó xử ở Khương Hoán.

Khương Hoán khó ở ra mặt, nhưng hoàn toàn không khó đoán như hồi đầu.

“Em không cười anh.” Dụ Hà phân trần: “Em chỉ cảm thấy, sao lại có người mới xỏ khuyên chân mày không bao lâu đã dám ấy trong nhà tắm…”

“Thừa nhận em có sức hấp dẫn với tôi khó vậy sao.” Khương Hoán nói rất thản nhiên, không hề chú ý Dụ Hà nghe xong câu này suýt thì ngã ngồi ra đất, vẫn soi camera điện thoại xử lý vết thương đã hơi viêm.

“Có thuốc chống viêm không?”

“Hay em hôn anh nhé.” Dụ Hà nói bằng giọng điệu báo cáo học thuật: “Nước bọt khử trùng.”

“…”

Vẻ mặt Khương Hoán nhìn cậu như đang nghi ngờ phải chăng cậu bị chiếm xác, sao một người có vẻ nghiêm túc lại thốt được câu vừa thiếu kiến thức vừa quá lỗi thời: “Quê lắm đấy, Dụ Hà.”

“Ờ, được thôi.” Dụ Hà bĩu môi, đứng dậy đi ra phòng khách.

Khương Hoán gọi cậu: “Em đi đâu?”

“Lấy thuốc chống viêm cho anh.”

Ngoài thuốc chống viêm Dụ Hà còn mang về cả tăm bông mới, Khương Hoán không thể tự làm, lười biếng lùi ra sau. Dụ Hà quỳ một gối lên giường, cúi người bôi thuốc cho Khương Hoán.

Cuối cùng Dụ Hà cũng nhìn rõ hai lỗ nhỏ đỏ ửng bị lật da, tức khắc cau chặt mày như thể mình đau, nét mặt cũng cực kỳ nghiêm túc. Cậu cầm tăm bông bôi thuốc nhẹ nhàng như lông chim bị gió cuốn đi, Khương Hoán gần như chưa cảm nhận được gì thì cậu đã kêu xong rồi.

Dụ Hà lau cẩn thận khuyên chân mày bạch kim hơi cong lần nữa, nhón bằng hai ngón ướm lên lông mày của mình, tưởng tưởng nó xuyên vào từ chỗ nào.

“Em chơi cái này không hợp đâu.” Khương Hoán lấy lại, cất tạm trong cái hộp Dụ Hà chuẩn bị.

Dụ Hà cười: “Tại sao?”

“Trông giống bé ngoan thì đừng nghịch mấy phụ kiện nổi loạn này.”

Ấn tượng rập khuôn của mọi người về Dụ Hà đều là học sinh xuất sắc tẻ nhạt, cậu cũng cảm thấy đúng nên không phản đối cách nhận xét của Khương Hoán. Cậu ngả đầu ra gối nhìn Khương Hoán thu dọn khăn giấy và bông đã qua sử dụng, tắt đèn nằm xuống bên cạnh cậu, vắt tay lên eo cậu.

Dường như lúc nào Khương Hoán cũng vừa nghĩ vừa nói, chậm đến mức làm người ta lo ngại, bây giờ mới thong thả bổ sung nốt vế sau: “Nhưng tôi thấy em không ngoan lắm, lần đầu gặp đã dám nói muốn ngủ với tôi cơ mà.”

“Anh cũng đồng ý đấy thôi.” Dụ Hà nhắm mắt.

Khương Hoán im lặng rất lâu, giữa lúc lim dim cậu nghe thấy anh nói “ngủ ngon”, ngón tay vén tóc rối chạm vào đuôi mắt cậu rồi nghiêng người hôn nơi đó.

Đêm nay là một đêm hiếm hoi Khương Hoán mơ thấy Khương Khải Đình.

Năm sáu tuổi, lần đầu tiên mùa đông để lại ấn tượng lạnh lẽo trong đời anh.

Cô y tá đã kết thúc ba tháng khám bệnh miễn phí tại trại trẻ mồ côi quay trở lại đây, ngồi xuống trước mặt anh. Tài nguyên trong trại trẻ mồ côi có hạn, tay trái của anh bị thương không chữa trị kịp thời, lâu dần trở nên không có sức, năm ngón tay không khép lại được. Phương án điều trị không phức tạp và về cơ bản cũng sẽ không để lại di chứng nghiêm trọng, chẳng qua chi phí đắt đỏ nên trại trẻ mồ côi không muốn bỏ ra cho anh.

Cô y tá trẻ Khương Khải Đình ngẩng đầu nhìn anh, khuôn mặt được nắng hắt vào ngời sáng dịu dàng.

“A Hoán có muốn đi cùng cô không?” Cô hỏi, từ đầu đến cuối đều chìa tay ra, động viên anh nắm chặt lần nữa thử xem: “Sau này chúng ta sẽ là người một nhà.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN