Thịch…
Trái tim rơi phịch xuống.
Tiếng nước xối tựa sấm nổ, kim loại văng đầy đất kêu rầm rầm bên tai.
Khương Hoán giật mình, choàng tỉnh khỏi giấc ngủ nông.
Phòng nghỉ chật hẹp sau sân khấu, Khương Hoán đờ đẫn ngẩng đầu, ánh đèn sáng rực làm anh nheo mắt mất một chốc, khi đã quen với ánh sáng trong phòng thì mới nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh.
Cốc Phi Vũ ngồi trên chiếc sô pha nhỏ còn lại, dựng iPad lên tường chăm chú xem phim.
Bốn bề không còn ai khác ngoài cậu ta, trợ lý, quản lý, thợ trang điểm… đều không thấy đâu, căn phòng im bặt chỉ còn tiếng hít thở, hành lang bên kia bức tường chốc chốc lại vẳng tiếng nói chuyện trầm bổng nghe láng máng, tiếng bước chân hớt hải chạy từ đầu này tới đầu kia.
Thấy Khương Hoán tỉnh ngủ, Cốc Phi Vũ ngước mắt nhìn anh, chốc lát sau lại tiếp tục dán mắt vào màn hình.
Ngày 19 tháng 3.
Khương Hoán cầm điện thoại lên, ngày tháng xuất hiện trong tầm mắt bỗng dưng khiến tim anh hẫng một nhịp.
Có người gõ cửa phòng, Khương Hoán đi ra mở.
Nhân viên công tác đeo tai nghe tên Lam Lam, phụ trách toàn bộ nội dung trao đổi với đoàn phim Va phải đá ngầm tại Olive Vàng lần này.
Nói xong với Khương Hoán, cô mỉm cười lịch sự, gật đầu với Cốc Phi Vũ ở gần đó xem như chào hỏi: “Anh Khương Hoán, cậu Tiểu Cốc, cần xác nhận ghế ngồi và tiệc tối của đoàn phim chúng ta, tầm nửa tiếng nữa có xe tới đón hai người, được không ạ?”
“OK.”
Khương Hoán đồng ý, cô xin lỗi vì đã làm phiền rồi đóng cửa.
Cốc Phi Vũ ngồi sô pha nghe hết cuộc nói chuyện cười khẩy: “Chẳng được ích gì, lãng phí thời gian lãng phí tiền của.”
Theo thông lệ hằng năm, giải Olive Vàng truyền hình trực tiếp từ nhà hát Hoa Hạ thành phố Hồng. Vì vậy trước một ngày sẽ diễn tập âm thanh ánh sáng, trừ tiết mục công bố danh sách đoạt giải sau cùng thì các phần khác đều phải diễn tập trước, tránh trường hợp phát sinh sự cố ảnh hưởng dư luận.
Ngoại trừ một số người nổi tiếng có địa vị cao không góp mặt, còn lại phần lớn đều không muốn mích lòng ban tổ chức Olive Vàng cũng như “nhân vật nội bộ” đứng sau nhà hát Hoa Hạ, cho nên lòng chê phiền nhưng vẫn đi đúng giờ.
Tuy nhiên cũng có rất nhiều người trong nghề phàn nàn rằng “diễn tập” quá vô nghĩa với khách mời.
Lần nào sự cố cũng xảy ra vào tiết mục trao giải chính thức, từng có blogger khinh miệt mỉa mai: “Nên diễn tập, nhưng nên hơn cả là cho người được đề cử soạn sẵn cảm nghĩ, xét duyệt một lần.”
Thái độ của Cốc Phi Vũ thuộc kiểu rất có ý kiến với việc diễn tập.
Phim trên màn hình bị tạm dừng, thấy Khương Hoán không phản ứng, Cốc Phi Vũ vẫn giữ vẻ mặt cười như không cười ban nãy, ngồi xuống cạnh Khương Hoán: “Video đấy là thật à?”
“Thật.” Khương Hoán đáp.
“Bạn trai anh?”
“Ừ.”
Cốc Phi Vũ nghe xong không tỏ vẻ gì khác, hiển nhiên đã biết đáp án chính xác nên giấu cậu ta cũng vô ích. Suy nghĩ giây lát rồi cậu ta lại hỏi: “Thế là bây giờ hai người chia tay rồi sao?”
Khương Hoán không trả lời được.
Anh cũng không biết hiện tại là thế nào, anh chưa từng diễn tập với Dụ Hà. Nhưng xét từ hiệu quả cuối cùng, hình như Dụ Hà đơn phương cho rằng anh đang nói chia tay, vậy nên từ lúc công bố đề cử đã không liên lạc với anh nữa.
Trầm mặc hồi lâu, nụ cười trên môi Cốc Phi Vũ phai nhạt dần, lại trở về bộ dạng u sầu.
“Nếu là người khác, chia tay thật thì e rằng bây giờ đã dùng thân phận ‘người yêu cũ’ làm idol mạng rồi. Dạo này kiếm tiền trên mạng nhanh nhất, có tiền không kiếm là đồ ngu.” Cốc Phi Vũ nói nhanh, lúc trầm ngâm nói chuyện giọng điệu mang vẻ móc mỉa bẩm sinh đã thế: “Khương Hoán, cậu ta thích anh nhiều đấy, có thể ngậm miệng đến tận giờ.”
“Cậu im mồm.” Khương Hoán lạnh lùng cất tiếng.
Cốc Phi Vũ nhướng mày, lại im lặng lướt điện thoại như đang tìm thú vui mới.
Lát sau, khi cơn buồn ngủ lần nữa bủa vây Khương Hoán, Cốc Phi Vũ vốn dĩ vẫn ngả ngớn trên sô pha chợt ngồi thẳng người. Cậu ta gọi “Khương Khoán”, không chờ anh ừ hử đã nói luôn.
“Họ Du, sinh viên Đại học Đông Hà, năm nay vừa được tuyển thẳng thạc sĩ, bố điều trị tại Bệnh viện Phục hồi chức năng thành phố Đông Hà.” Cốc Phi Vũ đọc chuẩn xác thông tin của Dụ Hà: “Anh chưa chia tay với cậu ta đúng không?”
Những câu chữ ấy hệt một thau nước lạnh giội xuống đầu anh giữa mùa đông buốt giá.
Khương Hoán đứng phắt dậy, hoàn toàn không để ý mình đánh đổ hai cốc nước trên bàn trà, tiếng đổ vỡ lanh lảnh như rạch vô vàn nhát cắt rướm máu trong lòng anh.
Mắt anh ngập tràn vẻ khó tin, Cốc Phi Vũ chìa điện thoại ra: “Có mấy tên làm sáng tạo nội dung không biết tìm ra bạn trai anh kiểu gì, hôm nay chạy đến bệnh viện náo loạn, cuối cùng có người báo cảnh sát, hình như xảy ra sự cố gì đó…”
Khương Hoán chỉ kịp nhìn lướt bức ảnh trên màn hình.
Trong đám đông chật cứng, Khương Hoán chộp được bóng hình quen thuộc từ ánh mắt đầu tiên.
Trong chốc lát anh như mất đi khả năng kiểm soát cử chỉ, tay chân lạnh ngắt, lôi điện thoại ra thì đánh rơi xuống đất, màn hình nứt không khác nào mạng nhện, cứa đứt hai ngón tay.
Khi máu ứa ra, bấy giờ Khương Hoán mới giật mình vì cảm giác đau nhói, tìm lại toàn bộ nhịp thở.
Anh chưa bao giờ biết run rẩy cũng có thể khiến toàn thân cứng đờ.
Khương Hoán bấm gọi dãy số không lưu trong danh bạ nhưng đã thuộc làu từ lâu, quay mặt vào vách tường trắng xoá của phòng nghỉ, mọi suy nghĩ bị xoá sạch, không mảy may nhận thức được chốc nữa nên nói gì trước tiên.
Tút… tút…
Anh chờ gần nửa phút, bên kia bắt máy trước khi tự động chuyển cuộc gọi.
“Alo? Xin chào.”
Khương Hoán ngẩn người. Giọng nam trong trẻo rất êm tai và bình tĩnh, nhưng không phải Dụ Hà.
Anh mãi không lên tiếng, giọng nam nhẫn nại hỏi lần nữa: “Alo? Tìm ai đấy nhỉ?”
“Tôi…” Giọng Khương Hoán khàn đặc: “Cho tôi gặp Dụ Hà.”
“Xin lỗi, anh gọi nhầm số rồi.”
Giọng nam nói xong thì cúp máy ngay.
Tiếng máy bận quanh quẩn mãi không chịu ngừng, Khương Hoán mờ mịt ngẩng đầu, nhìn mảng tường độc một màu trắng toát.
“Sao thế?” Cốc Phi Vũ ở đằng sau hỏi: “Không gọi được?”
Khương Hoán lắc đầu, câu “chắc em ấy đổi số rồi” sắp sửa thốt ra khỏi miệng thì bỗng nhiên như có thứ gì gõ vào thái dương, trực giác mãnh liệt trỗi dậy sau tiếng ong ong.
Vì sao Dụ Hà lại đổi số?
Anh tự nhận mình không còn làm đảo lộn cuộc sống bình thường của Dụ Hà, trừ khi không thể chịu nổi bị quấy rối, nếu không thì trong xã hội hiện nay, những rắc rối sau khi đổi số điện thoại có thể gạt phăng hầu hết các quyết định bốc đồng…
Truyền thông, đám người làm sáng tạo nội dung đáng ghét không có giới hạn đạo đức.
Khương Hoán tức khắc có quyết định.
Anh túm áo khoác treo trên tường đi về phía cửa, Cốc Phi Vũ không cản anh mà chỉ nhắc nhở: “Lát nữa người ta đến đón rồi, anh tính đi đâu?”
“Đông Hà.” Nói đoạn, anh chậm chạp không vặn tay nắm cửa.
Lúc sau anh lại trở vào phòng, đứng trước mặt Cốc Phi Vũ.
“Nhờ cậu giúp tôi một việc.”
Cốc Phi Vũ dựa vào sô pha, không hề có ý định nhận lời, cậu ta chẳng hứng thú với nội dung lời nhờ vả, nói mà không buồn ngước mắt: “Tôi không cần thiết phải giúp đỡ anh.”
Cậu ta tỏ thái độ rõ ràng nên Khương Hoán cũng không dây dưa nhiều, quay đầu đi thẳng, vừa ra hành lang đã gặp Trương Annie đang đến phòng hóa trang.
Khương Hoán chưa kịp nói gì, Trương Annie – người đang mệt mỏi vì bị vô vàn tin tức liên quan đến anh dạo gần đây đày đọa – thấy anh vội vã thì lập tức réo hồi chuông báo động.
“Cậu muốn đi đâu!?”
“Chị Annie, cho tôi mượn xe.” Khương Hoán nói: “Tôi đi Đông Hà.”
Hai chữ nào đó lọt vào tai Trương Annie có hiệu quả chấn động không thua kém vụ nổ hạt nhân, chị cúi đầu day thái dương, quầng thâm mắt do không nghỉ ngơi đầy đủ trông đầy tiều tụy: “Chắc tôi bị ảo giác rồi… Lúc này cậu đi Đông Hà nỗi gì, cậu phải diễn tập, ngày mai là lễ trao giải chính thức…”
Chị ngẩng phắt đầu lên: “Cậu thật sự muốn đi Đông Hà!?”
“Ừm.” Khương Hoán đáp: “Nên là cho tôi mượn xe đi, bây giờ không kịp mua vé máy bay.”
Trong túi Trương Annie có chìa khóa con xe Macan của chị, giờ đang đỗ ở nhà gửi xe nhân viên của nhà hát Hoa Hạ. Chị lẳng lặng nhìn Khương Hoán, nhưng Khương Hoán tránh né sự xét hỏi của chị, đẩy nhẹ vai chị qua một bên lối đi như thể không còn thời gian chờ chị từ chối.
Giống như nói: “Thôi, tôi biết chị khó xử.”
“… Khương Hoán, cậu khoan đã!”
Thật tình Trương Annie sắp điên lên được, nhưng nét mặt và lòng quyết tâm của Khương Hoán khiến chị không thể xem thường.
Không phải chị không biết Khương Hoán định gặp ai, cũng hiểu lúc này rời nhà hát Hoa Hạ, rời thành phố Hồng có ý nghĩa gì. Chức trách của người quản lý ép chị giữ lý trí, chuẩn bị sẵn cho điều tồi tệ nhất, song cảnh tượng kh ủng bố xẹt qua trước mắt chị lại không đến từ tương lai.
Phòng khách sạn, bồn tắm, nước toàn màu đỏ.
Cơn ác mộng kinh hoàng chị không muốn trải qua lần hai.
Chị mong Khương Hoán sống tốt.
Trương Annie móc chìa khóa xe, bước nhanh lên nhét vào lòng bàn tay Khương Hoán.
“Biển số xe A176, cậu đi đứng cẩn thận!”
Lấy được chìa khóa, Khương Hoán nắm chặt trong tay, không dửng dưng bỏ đi ngay.
Anh nhìn Trương Annie, bấm mạnh lớp da thuộc trên mặt chìa khóa, chừng như có lời muốn nói.
Trương Annie cau mày ngờ vực: “Làm sao, cậu còn không đi đi?”
“Chị Annie, kết quả Olive Vàng đã có từ lâu, tôi ở đây hay không thì ngày mai cũng sẽ không thay đổi.” Khương Hoán buông bỏ những kỳ vọng không đáng một xu mà mình từng chấp nhất, giọng vẫn bình tĩnh từ tốn: “Có lẽ chị nói đúng, tôi được đề cử đã chẳng dễ dàng gì. Có thể sau này tôi sẽ còn tiếp tục đóng phim, đoạt được nhiều giải thưởng hơn, được đề cử ở nhiều lễ trao giải hơn, cũng có thể bắt đầu từ ngày mai tôi không có được gì, những điều này đều không thể xác định.”
Dường như Trương Annie đã đoán ra anh muốn nói gì, vành mắt thoắt đỏ hoe.
“Tôi chỉ biết Dụ Hà là hiện tại, em ấy đang ở Đông Hà, em ấy rất đau khổ.”
“Mà người khiến em ấy đau khổ là tôi. Dù có cố tình hay không, dù có từng nghĩ lựa chọn tối qua sẽ phát triển thành cục diện hôm nay hay không, tôi đều phải chịu trách nhiệm.”
“Chị đọc tin chưa? Đám người làm sáng tạo nội dung đuổi đến tận trường em ấy, người nhà em ấy, tôi không biết họ muốn làm gì. Nhưng nếu hôm nay không đi gặp em ấy, từ giờ trở đi mỗi phút mỗi giây đều giày vò.”
Khương Hoán nói: “Quyết định này chị có thể coi như tôi vì bản thân mình.”
“Tôi yêu em ấy.”
“Vì tôi yêu em ấy.”